1.

Sau khi anh đưa Tiểu Linh đi học, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Kì thật thì tất cả đồ đạc của cô ở đây cũng chỉ có một chiếc váy và cái ví tiền, còn lại toàn bộ những thứ khác đều từ trên trời rơi xuống.

Đúng, cô đang muốn rời khỏi đây, trở về nhà của mình. Mặc dù làm như vậy khi chủ nhà đi vắng thật có lỗi, nhưng cô không còn cách nào khác. Bởi vì Tiểu Linh thật sự bám cô đến không thể tưởng tượng được. Lại còn cả vị chủ nhà luôn nhìn hai người bọn họ với ánh mắt như xem hài kịch khiến cô nổi hết cả da gà nữa chứ. Hai bố con nhà này đúng là quái vật mà! Cho nên, cô phải trở về thôi, tránh để bản thân mình cũng bị đồng hóa thành loài quái vật mang bộ dáng xinh đẹp khiến người ta không thể ghét bỏ.

Có điều, cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.

- Xin lỗi cô, cậu chủ có lệnh, không có cậu ấy cho phép, cô không thể ra khỏi đây. – Chỉ một câu của người gác cổng lập tức khiến cô như quả bóng xì hơi, bay vèo một cái đập vào cửa phòng.

Ngồi trên giường, cô nghiến răng nghiến lợi không thôi. Diệp Lãnh Hàn thối, Diệp Lãnh Hàn đáng ghét, lại dám nhốt cô ở chỗ này. Cô với anh ta quen thuộc lắm sao? Cô về nhà mình cũng phải xin phép anh ta hay sao? Tức chết cô, đúng là tức chết cô mà!

Đến khi anh về nhà lấy tài liệu, đập vào mắt chính là cô gái nào đó mặt mày hầm hầm ngồi khoanh tay trên sofa, ánh mắt tràn đầy căm giận cùng uất ức chĩa thẳng vào mình khiến anh choáng váng. Anh có làm gì có lỗi với cô sao?

- Làm sao thế? – Anh nhíu mày.

- Tôi muốn về nhà. – Cô cao giọng.

- Nhà? Ý cô là cái phòng trọ bé bằng cái lỗ mũi kia? – Anh liếc cô một cái, bình thản nói. – Đã bị người khác thuê mất rồi.

- Cái gi? Bị người ta thuê mất rồi? – Cô đứng bật dậy. – Tại sao có thể như vậy? Còn đồ đạc của tôi đâu?

- Đống đồ đạc cũ kĩ đó tôi cho người vứt đi rồi.

- Vứt đi? Anh nói là anh vứt đi rồi? Sao anh dám? Đó là đồ của tôi, anh dựa vào đâu? Dựa vào đâu??? – Cô nổi điên rồi. Cái người này không những là quái vật, mà còn là một con quái vật đầu óc có bệnh.

- … - Anh buồn bực. Anh nào có để cô thiếu thốn cái gì, tại sao cô lại trừng trừng nhìn anh chỉ vì vài thứ đồ cũ nát kia? Anh thật ra cũng muốn đem về cho cô, khổ nỗi mấy thứ đó quả thật có chút đồ cổ hóa rồi cho nên mới bảo người đem vứt, anh cũng là có ý tốt chứ bộ.

- Khốn kiếp! Anh là tên khốn kiếp, đồ lưu manh! Đem trả đồ đạc cho tôi, trả phòng ở cho tôi. – Cô tức đến bốc khói, dịu dàng cùng hiền lành ngày thường đều bay biến hết. Có điều, một cô gái mềm yếu với giọng nói trong trẻo như tiếng suối cho dù có nổi giận lên thì cũng không thể nào hóa thành hổ, cho nên con hổ uy mãnh nào đó chỉ bình tĩnh nhìn cô, một chút cũng không kinh sợ.

- Anh… anh… anh… - Cô bị thái độ của anh làm cho tức chết. Cái kẻ không biết điều kia, cô muốn đánh anh, đánh cho anh thành đầu heo. Nhưng mà, nhìn bàn tay bé nhỏ sạch sẽ ngay cả móng tay cũng được cắt tỉa gọng gàng của mình, cô lại ủ rũ. Cô có thể tạo nên vết thương gì trên người anh chứ? Thật đáng buồn!!!

- Cô cứ ở lại đây đi. – Đợi cô an ổn lại, anh mới chậm rãi nói.

- Lý do?

- Tiểu Linh rất thích cô.

- Làm ơn, chẳng lẽ Tiểu Linh thích ai anh đều đem người ta về nhà mình hay sao? – Cô bĩu môi.

- Không phải, chỉ có cô là đặc biệt. – Ánh mắt anh trở nên thâm trầm. Anh có nên nói cho cô biết về sự tồn tại của Linh Linh? Nhưng cô ấy đã không còn, cho dù có biết thì ngoài thương tâm ra còn có thể làm cái gì? Cô vẫn là nên vui vẻ trong thế giới tràn ngập màu hồng của mình đi, những việc khác đều có anh rồi.

- Đặc biệt? Bởi vì tôi giống mẹ của Tiểu Linh đúng không?

- … - Anh nhìn cô, mới gật đầu thật nhẹ. – Đúng.

- Hừ, anh quả nhiên là đồ đáng ghét! – Cô khinh thường lườm anh vài phát. – Nếu mẹ của Tiểu Linh biết được anh chỉ vì tôi có bộ dáng giống cô ấy liền ép buộc tôi ở chỗ này, cô ấy nhất định sẽ rất thất vọng về anh.

- … - Anh ngây người nhìn cô. Không phải do những điều cô nói, mà chính bởi điệu bộ hung hăng của cô, còn có ánh mắt phừng phừng lửa giận. Đây thật sự là cô gái hiền lành thiện lương như thiên sứ Trần Nhã Di sao? Thì ra cô chính là một con hổ con đội lốt cừu nhỏ nha.

Suy nghĩ đến nhập thần, anh bất tri bất giác bật cười thành tiếng.

Mà tiếng cười này đối với cô không khác gì một quả bom khiêu chiến. Thế là, bùm, cô tức giận đùng đùng trở về phòng, khi đi ngang qua chỗ anh còn nâng chân đạp anh một cước cho bõ tức.

Ha ha ha ha…

Anh thật sự không kiềm chế nổi nữa, cười đến sảng khoái. Anh có nên đổi cách xưng hô, gọi cô là Cô bé hạt tiêu hay không?

Rầm…

Cô đá cánh cửa đóng sầm một cái, thở phì phì ngồi xuống giường.

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét~

Diệp Lãnh Hàn là tên lưu manh đáng ghét!

Cô mà là mẹ của Tiểu Linh, cô nhất định sẽ ám anh ta mỗi đêm, cho anh ta sợ chết luôn.

Nhưng thật đáng tiếc cô lại không phải, cũng chẳng có chút năng lực gì để đấu lại anh, cho nên, Nhã Di bé nhỏ chỉ có thể nằm ì trên giường mơ đến một ngày mình tìm được đại cao thủ đến trừng trị tên chủ nhà quái vật đầu óc có bệnh kia.

---------------------------------------

2.

Tuấn vốn vẫn còn chút nghi ngờ về thân phận của Nhã Di, nhưng khi thấy cô ngày ngày giống như bức tượng điêu khắc ngồi wor ngoài sân ngắm mây thì hoàn toàn tiêu tan hết. Vì sao ư? Bởi vì theo như những gì anh biết, Tôn Nữ Linh Linh tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy. Nếu bị ép buộc, cô sẽ phản kích, hơn nữa còn phải hoàn trả người ta gấp mấy lần. Còn cô gái này, tuy rằng cô có giận dữ, còn gay gắt phản đối, nhưng sau đó vẫn là ngoan ngoãn phục tùng. Sự khác biệt này, có lẽ là do hoàn cảnh, hoặc cũng có thể là bởi năng lực chênh lệch.

Tóm lại, Nhã Di hiền lành không những không náo loạn mà còn rất biết điều nghe theo, chỉ thỉnh thoảng trong bữa cơm lườm anh một cái tỏ vẻ bất bình mà thôi.

Hôm nay cũng như vậy, cô thản nhiên ngồi trên xích đu nhìn những đám mây bồng bềnh trôi đến không biết chán. Có lẽ mọi người cho rằng như vậy quá phí thời gian, nhưng cô lại rất yêu thích thời khắc thư giãn như thế này.

Rất yên bình!

- Xin chào! – Đột nhiên một giọng nói xa lạ vang lên khiến cô giật mình.

- Anh là ai? – Cô nhìn chàng trai trước mặt, không nhịn được thầm than trong lòng: ‘Sao trên đời lại có người chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn động thủ thế này?’

- Tôi là Diệp Dạ Huân, em trai của vị chủ nhà đáng kính đã giam giữ cô suốt mấy ngày qua. – Huân cười tít, ánh mắt khi nhìn cô hơi lóe lên một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. – Còn cô, người đẹp?

- Anh đã biết rồi còn hỏi tôi làm chi? – Cô bĩu môi, không thèm để ý tới anh ta nữa. Anh em với cái kẻ đáng ghét kia, chắc chắn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Hừ, cô mặc xác bọn họ!!

- Cô quả nhiên rất thẳng thắn. – Huân không hề bị sự xa cách của cô dọa chạy, người lại còn rất chi là tự nhiên đặt mông ngồi bên cạnh cô, chân đung đưa đung đưa đung đưa.

- Anh ngồi im coi! – Cô nhíu mày. Không khí yên tĩnh của cô đều bị người này đạp bay hết rồi.

- Tôi còn tưởng cô sẽ đẩy tôi xuống đất cơ. – Huân nhăn nhở, tốc độ chân vẫn không giảm chút nào.

- Tôi đẩy không nổi. – Cô ủ rũ. – Hơn nữa, bố tôi nói… Bố tôi nói, con gái phải hiền lành dịu dàng thì mới được nhiều người quý mến.

- Vậy à? Thế cô thì sao? Muốn trở thành người như thế nào?

- Tôi thất bây giờ rất tốt. – Cô mỉm cười. Tôi đối xử tốt với mọi người, mọi người cũng sẽ đối xử tốt với tôi, thế giới này thật êm đẹp!

- … - Huân nhìn nụ cười của cô đến thất thần.

Quan hệ giữa người với người có thể dùng mũi tên hai chiều như vậy để hình dung sao? Cô gái này quả nhiên quá ngây thơ, ngây thơ đến nỗi khiến anh hâm mộ. Bởi vì đằng sau sự ngây thơ ấy, chắc chắn phải có một người sẵn sàng vì cô che chở mọi giông tố, giống như một lớp giấy lọc không khí, khiến cho bùn đất hỗn tạp không tài nào lọt được vào thế giới của cô. Trước đây có lẽ là bố của cô, còn hiện tại thì sao?

- Này, anh đang nghĩ cái gì thế? – Cô đập đập vào tay anh, lại đá đá vào chân anh mới có thể khiến người bên cạnh hoàn hồn. – Nghĩ gì mà tập trung ghê vậy?

- Tôi đang xem xét xem có nên đưa cô ra ngoài dạo chơi hay không.

- Tôi? Đưa tôi ra ngoài dạo chơi? – Hai mắt cô lập tức phát sáng, cái mác ‘em trai của quái vật đáng ghét’ cũng lập tức biến thành ‘chàng trai tốt bụng’.

- Thích đến thế à? – Huân bật cười. – Ban nãy không phải còn bày ra sắc mặt ghét bỏ với tôi…

- Không phải đâu. Tôi làm sao có thể ghét bỏ anh chứ? Đi thôi đi thôi, chúng ta mau đi đi.

- Đợi một chút, tôi chỉ mới nói là xem xét, chứ đã đồng ý đâu? – Huân giả bộ nhíu mày trầm tư.

- Tại sao phải xem xét chứ?

- Thật sự muốn đi chơi đến thế à?

- Rất muốn rất muốn.

- Vậy cô gọi tôi một tiếng anh Dạ Huân, nói không chừng tôi vui lòng sẽ đem cô đi.

- O.o – Cô nhìn người trước mặt bày ra bộ dáng lưu manh đáng đánh đòn, nhăn mặt hỏi. – Anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Cô hỏi làm cái gì? – Huân có chút bất mãn. Gọi một tiếng anh mà thôi, có cần khó khăn như vậy không?

- Anh trai anh hơn tôi 5 tuổi, nói không chừng anh và tôi cùng tuổi cũng nên. – Cô vỗ vỗ vai Huân, nở nụ cười ngọt ngào. – Hay chúng ta xưng cậu tớ đi?

- Cái gì chứ, cậu tớ cái con khỉ á. Tôi và anh trai cùng tuổi, tôi cũng hơn cô 5 tuổi đó.

- Anh lừa tôi đấy à, trông anh như thằng nhóc chưa tốt nghiệp trung học, có chỗ nào giống 28 tuổi chứ?

- Thằng nhóc chưa tốt nghiệp trung học? – Huân trợn trắng mắt, phun máu ngã lăn quay. Cho dù cô muốn khen anht trẻ cũng không cần dùng giọng điệu này có được

không? Rất tổn thương người ta đó!

Cuối cùng, dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, Dạ Huân đáng thương đành phải lôi giấy tờ tùy thân ra làm chứng cứ.

- Xem, tôi đâu có lừa cô?

- Vậy hai người các anh là sinh đôi hả? – Cô ồ một tiếng, mở to mắt nhìn anh như nghiên cứu sinh vật lạ. – Tôi hỏi thật nhé, anh khẳng định năm đó y tá không ôm nhầm đứa nhỏ?

- …

- Tôi không phải không tin y tá bệnh viện người ta, chỉ là… Vì cái gì anh trai anh lạnh lùng trầm ổn như vậy lại có một đứa em trai như tên lưu manh đầu đường thế này?

- Trần Nhã Di!!! Cô là đang chê thế giới bên ngoài quá phồn hoa, cho nên muốn tiếp tục ở đây tu tâm dưỡng tính có đúng không?

- Không không không, anh hiểu lầm, hiểu lầm rồi. – Cô vội vàng nắm lấy tay Huân, đôi mắt ánh bạc long lanh rồi lại long lanh. – Ý của tôi là tại sao anh trai anh đáng ghét thế kia mà lại có một đứa em trai dễ thương… không, tốt bụng thế này?

- Xem ra cô cũng biết cách nịnh nọt đấy. – Huân liếc cô một chút rồi mới đứng dậy phủi phủi quần. – Nào, ngoan ngoãn gọi một tiếng anh Dạ Huân tôi liền không so đo với cô.

- Anh Dạ Huaan! – Ngọt ngào~ing

- Đi thôi đi thôi, cô bé đáng yêu! – Huân vui vẻ dắt tay cô rời đi, tâm trạng vô cùng tốt. Cuối cùng cũng không cần chơi một mình nữa rồi.

Đi được vài bước cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.

- Anh Dạ Huân, cửa ở phía bên kia.

- Ai nói chúng ta sẽ ra cửa? – Huân không thèm ngoảnh đầu, bước chân vẫn đều đều như thường.

- Nhưng mà…

- Ngốc nghếch, em nghĩ mấy người gác cổng kia là tượng gỗ à? Bọn họ sẽ để cho em đi ra ngoài chắc?

- Vậy phải làm sao?

- Còn làm sao nữa, trèo tường mà ra thôi.

- … - Cô trợn tròn mắt, hai chân lập tức dán chặt vào mặt đất.

- Sao thế? – Huân quay đầu khó hiểu, thấy sắc mặt khó coi của cô, lại nhìn cô từ đầu đến chân, chép miệng lắc đầu. – Không được rồi, em đi thay quần áo trước đi.

- Tại sao?

- Em định mặc chiếc váy công chúa này đi trèo tường?

- Vậy phải mặc cái gì?

- Đi, anh chọn giúp em. – Huân hừng hực khí thế kéo cô vào nhà. Đứng trước cô gái đơn thuần này, anh bỗng nhiên có cảm giác mình trở nên to lớn lạ thường. Anh dám cam đoan trên đời này không có người đàn ông nào cso thể không điêu đứng trước ánh mắt trong suốt như sương mai của cô. Aizzz… hôm nay anh tới đây rốt cuộc là tốt hay xấu đây?



Nhìn tủ quần áo của cô, Huấn thiếu chút nữa lệch cả quai hàm.

Đây rốt cuộc là tủ quần áo hay hòm y tế thế? Vì sao khắp nơi đều chỉ có một màu trắng tinh tình tình thế này?

- Đây là ai mua cho em?

- Anh trai của anh đó. – Cô ngồi trên giường cắn hạt dưa, thành thật trả lời.

- … - Huân hết chỗ nói rồi. Trắng trắng trắng, anh trai của anh từ khi nào lại cuồng màu trắng đến mức này? – Như vậy em cũng chịu được sao? Toàn màu trắng như vậy em không thấy ngán à?

- Từ nhỏ đến giờ em chỉ mặc màu trắng thôi. Bố nói màu trắng là thuần khiết nhất, cho nên em liền mặc nó.

Cuối cùng Huân cũng tìm được một bộ quần áo thể thao thoải mái một chút. Mặc dù trắng từ đầu đến chân nhưng dù sao vẫn còn đỡ hơn chiếc váy bống bềnh kia.

Đợi cô thay đồ xong, Huân lại rút đi dải lụa ở bên cổ tay trái của cô, tự tay buộc mái tóc mềm mượt kia lên rồi mới hài lòng nắm tay cô dắt đi, bắt đầu công cuộc đào tẩu.

---------------------------------------

3.

Nhã Di là một cô tiểu thư dịu dàng, nào biết trèo tường là cái gì, cho nên Dạ Huân đáng thương phải nói đến rát cổ bỏng họng, gần như kiệt sức mới có thể đem cô ném ra bên ngoài bức tường cao 2m kia.

- Em xin lỗi! – Thấy quần áo Huân tèm lem hết cả, cô rất áy náy cúi đầu.

- Biết mình có lỗi thì hôm nay ngoan ngoãn theo anh, anh chơi vui vẻ sẽ không trách em nữa.

- Em biết rồi. – Cô mỉm cười trèo lên phía sau Huân, lần thứ n cảm thán: ‘Người tốt a người tốt!’

Vèooo~

- Thích không? – Huân hét lớn, tựa như đang công khai tuyên chiến với tiếng gió rít gào.

- Thích. – Hai tay cô ôm chặt lấy Huân, bật cười khanh khách.

Ban đầu cô còn có chút sợ hãi, nhưng chỉ chốc lát đã bị tốc độ lái xe của Huấn cuốn hút, cảm giác sảng khoái tự do khiến cô không khỏi thích thú.

- Muốn học lái xe không? Anh dạy cho em. – Nhìn cô giống như đứa nhỏ từng chút từng chút uống ữa, Huân đột ngột đề nghị, sâu trong ánh mắt hàm chứa thứ tình cảm khó nói nên lời.

- Học lái xe? – Cô ngạc nhiên. – Thôi đi, anh chở em là được rồi.

- Sao vậy?

- Em chỉ thích ngồi đằng sau, không muốn lái.

- Đồ lười! – Huân gõ lên đầu cô, phì cười. – Hiện tại muốn đi đâu?

- Chúng ta đi xem phim nhé?

- Phim hoạt hình?

- Em đã nói em không phải là trẻ con. – Cô bất mãn trừng mắt. Cái người này có thể một lúc không trêu chọc cô được không? Cứ muốn cô nổi điên mắng anh anh mới vui sao chứ?

- Ồ, thì ra Nhã Di đã lớn rồi cơ đấy.

- Tại sao anh có thể bình an lớn đến thế này cơ chứ? Với cái bộ mặt này đáng lẽ anh phải sớm bị chết chìm trong biển dép rồi mới phải.

- Ôi chao, Nhã Di à, em không thể như vậy. Anh tốt bùng đưa em đi chơi, em lại rủa anh như thế là không được đâu.

- Hừ!?

- Giận rồi à? Được rồi, anh không trê em nữa là được. Vậy em muốn xem phim gì?

- Phim hoạt hình.

- …



Xem phim xong lại đi ăn kem, ăn kem xong rồi đi dạo phố. Hôm nay đối với nhã Di quả là một ngày rất là vui vẻ. Nhìn thoáng qua đồng hồ, cô liền kéo kéo cánh tay Huân.

- Anh Dạ Huân, đến giờ tan học rồi, chúng ta đi đón Tiểu Linh được không?

- Em là đồ ngốc à? Chạy đi đón Tiểu Linh bây giờ không phải chính là công khai nói với anh Hàn rằng em trốn ra ngoài sao?

- Đúng ha. – Cô gật gù. – Vậy anh mau mau đưa em trở về đi, nếu không Tiểu Linh về nhà không thấy em sẽ lớn chuyện đó.

- Được rồi, về thôi.



Kết quả cô về sớm hơn Tiểu Linh đúng 5 phút đồng hồ. Như vậy có phải rất may mắn không? Không hề. Bởi vì thời gian cô cần để trèo tường tuyệt đối không thể chỉ có 5 phút. Càng bất hạnh hơn nữa chính là hôm nay tan họp sớm nên Diệp lãnh Hàn tự mình đi đón Tiểu Linh về nhà.

Thế là, ngay khi cô vừa đặt chân xuống mặt đất, phía sau liền vang lên một giọng nói âm trầm.

- Trèo tường đi chơi? Tốt lắm, Trần Nhã Di, cô cũng bắt đầu học được chút bản lĩnh rồi đấy.

- … - Giờ phút này Nhã Di đáng thương quả thật là khóc không ra nước mắt. Cô thề, mấy ngày trước cô ngoan ngoãn ngồi ở trong vườn thì anh luôn bận rộn đến tối mịt mới mò về, thế mà đúng hôm nay lại… Tại sao chứ?

Mà người gặp xui xẻo đâu chỉ có cô? Diệp Dạ Huân không những bị anh trai trừng mắt thật là lâu, còn phải lĩnh mệnh bị cấm túc ở căn nhà cách đây hơn nửa thành phố trong vòng một tháng. Điều an ủi duy nhất là trước khi đi anh cũng đã kịp nhét vào tay cô số điện thoại của minh. Ít nhất một tháng tới cũng sẽ không đến nỗi cô đơn đến chết.

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play