Dịch: Hoa Gia Thất Đồng

Kiếp vân vạn lí mịt mù. Thiên hà chênh chênh một dải.

Núi non trùng điệp, lơ lửng lửng lơ giữa nghìn trùng mây khói.

Giữa chốn vô danh ấy thường xuyên có những ngọn núi hay dòng sông chẳng biết từ đâu dạt đến. Núi sông đột ngột xuất hiện, lại cũng có khi đột ngột tan tác rồi bị chôn vùi trong hư vô.

Ở chốn ấy, có kẻ bắt được vài sợi pháp ý từ nơi chân trời góc bể mà luyện thành pháp bảo. Lại cũng có kẻ lầm đường lạc lối giữa pháp ý để rồi đánh mất chính mình.

Trên chín tầng trời bát ngát bao la này, việc Thiên Diễn Đạo Phái rơi xuống tầng trời thứ nhất thuộc Chân Linh Giới chẳng đáng là chuyện to tát gì; chỉ những môn phái cũng thuộc tầng trời thứ nhất mới rục rịch muốn hành động. Song Thiên Diễn Đạo Phái bấy giờ đã bị ba môn phái xung quanh là tộc Cửu Lê, Ly Hỏa Tông cùng với Âm Quỷ Vương Điện bao vây, ngăn cấm không để các phái khác động đến.

Tuy nhiên, khi lắm kẻ đều nghĩ rằng đại đạo yếu quyết cùng pháp ý của Thiên Diễn Đạo Phái đã bị xâu xé trong tay ba môn phái ấy, thì tin tức đã lan truyền ra ngoài: Trưởng lão tộc Cửu Lê, Chưởng môn Ly Hỏa Tông cùng với điện chủ Âm Quỷ Vương Điện đều đã chết cả; ngoài ba kẻ này, còn có một đám đông đệ tử quan trọng cũng đã vong mạng.

Nghe được tin ấy, các môn các phái đều cả kinh. Bọn họ không sao ngờ được một Thiên Diễn Đạo Phái đã cận kề mép vực diệt vong lại vẫn có thể khiến ba môn phái kia tổn thương nguyên khí trầm trọng.

Nhất thời, những môn phái lân cận trong phạm vi hơn ngàn dặm đều cử người tìm đến Thiên Diễn Đạo Phái. Song sau khi đến nơi, đứng từ đằng xa quan sát lại, bọn họ chỉ trông thấy một Thiên Diễn Đạo Phái đã hóa thành hoang phế từ trước đó. Tuy vậy, từ sự hùng vỹ của đống đổ nát ấy, họ vẫn có thể nhìn ra Thiên Diễn Đạo Phái đã từng hưng thịnh thế nào.

Họ chỉ đứng nhìn từ xa, chẳng dám đến gần. Kẻ có thể khiến trưởng lão tộc Cửu Lê một đi không trở lại chắc chắc phải có bản lĩnh cao cường, huống hồ còn có chưởng môn của Ly Hỏa Tông cùng với điện chủ của Âm Quỷ Vương Điện đã tán mạng dưới tay y.

Từ xa trông lại, họ có thể thấy pháp trụ của Thiên Diễn Đạo Phái vẫn đứng sừng sững nơi đó. Ánh sáng pháp ý tỏa ra từ trên thân pháp trụ tuy trong trẻo vô ngần, song lại không quá rõ nét. Trông thấy cảnh tượng trước mắt, họ đều nảy sinh mối nghi hoặc trong lòng, bèn lại dời mục quang nhìn về phía chân pháp trụ, thì thấy có một người đang đả tọa nơi đấy. Trước mặt người đó, bên dưới bậc thềm nơi y đang đả tọa, có ba người đang ngồi, hai người đang nằm, dường như đều đang lóng tai nghe y nói. Ngoài ra còn có một nữ tử đang đi đi lại lại khắp nơi, tay nàng mang kiếm, mắt nàng nhìn ngang ngó dọc.

Vừa nhìn, bọn họ nhận ra ngay người đang ngồi bên dưới pháp trụ kia mới có khả năng là kẻ đã giúp Thiên Diễn Đạo Phái có thể tiếp tục tồn tại. Thế nhưng, không có lấy một người nhận ra y là ai.

Trong số những kẻ có mặt ở đó bấy giờ, có kẻ tinh thông thuật toán. Song thuật toán dù tinh thông, cũng chỉ có thể tính được thân phận của những người khác; duy nhất tử bào đạo nhân đang ngồi bên dưới pháp trụ lại chẳng thể tính toán được lai lịch.

“Chẳng mấy chốc rồi y cũng sẽ đưa những kẻ may mắn sống sót kia của Thiên Diễn Đạo Phái đến chỗ tiêu vong thôi.”

Đó là lối nghĩ rất đỗi bình thường. Tuy Âm Quỷ Vương Điện và Ly Hỏa Tông đều là bản tông, chưởng môn và điện chủ của họ đã chết thì cũng chẳng còn ai dám trở lại gây hấn; nhưng tộc Cửu Lê ở đây chẳng qua chỉ là một phân nhánh mà thôi, bản tông của tộc Cửu Lê chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.

“Sư huynh, chúng ta có cần rời khỏi đây không? Nơi này cường địch đều đã bao vây quan sát, thực không phải là đất lành.” Dung Dương nói với Thanh Dương Tử.

Đối với nàng, việc ngồi ngay giữa đống hoang tàn của Thiên Diễn Đạo Phái giống như một sự dày vò. Ở nơi này, nàng lúc nào cũng nhớ đến sư phụ cùng những sư huynh đã ra đi.

Viêm Dương và Liệt Dương đều đã chết – Thanh Dương Tử còn chưa trở lại thì cả hai đã đi rồi. Chỉ có Trầm Dương và Tung Dương vẫn còn sống, song hiện tại hai người đều đã bị trọng thương, phải tịnh dưỡng một thời gian dài mới có khả năng khỏe lại được.

Thanh Dương Tử đáp:

“Rời đi là chuyện chắc chắn phải làm, nhưng không phải lúc này.”

“Sư huynh còn phải đợi gì nữa? Tộc Cửu Lê quái dị vô cùng. Nếu có người từ tộc Cửu Lê của Động Huyền Giới đến đây, thì chúng ta làm sao thoát thân…” Nói đến đó, Dung Dương ngập ngừng một hồi rồi mới nói tiếp, trong giọng nói lộ rõ sự lo âu:

“Thiên Diễn Đạo Phái chúng ta chỉ còn sót lại căn cơ cuối cùng này, còn phải dựa vào sư huynh chủ trì. Nếu nhỡ sư huynh có mệnh hệ nào, Thiên Diễn Đạo Phái há chẳng phải sẽ diệt vong trong tay chúng ta sao?!”

“Sư muội bất tất phải bận lòng. Người mà huynh đang đợi chính là người của tộc Cửu Lê.”

“A, sư huynh, chuyện này… Sư huynh, tuy huynh đã tiến vào Thiên Nhân Đạo, song tộc Cửu Lê chắc chắn không chỉ cử đến một người. Nếu huynh cứ như thế…” Nàng đã không nói dứt lời. Bởi lẽ, khi trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thanh Dương Tử, nàng biết dẫu mình có nói gì đi chăng nữa, một khi sư huynh đã đưa ra quyết định thì chắc chắn sẽ không thay đổi.

Tuy hiện tại, trông sư huynh đã không còn rực rỡ xán lạn như trước, song huynh ấy lại có dáng vẻ chắc chắn và kiên định, cứng cỏi hơn.

Lúc Thiên Diễn Đạo Phái còn hưng thịnh, tuy Dung Dương hành sự có phần cao ngạo, nhưng nàng thân là đệ tử của chưởng môn, nên mọi người đều sẽ nhún nhường nàng. Còn bây giờ, Thiên Diễn Đạo Phái đã gần như diệt vong, nàng cũng trở nên sợ sệt bất an, luôn sầu muộn không thôi.

“Dung Dương, muội hãy còn nhớ điều thứ mười tám của ‘Đạo giới’?” Thanh Dương Tử đột nhiên cất tiếng hỏi.

Dung Dương hơi sững người, rồi cũng đáp:

“Sư huynh, muội có lo lắng đâu nào...”

“Linh Dương, đệ nói xem.”

Tiếng “Linh Dương” ấy là để gọi Hoàng Linh. Thanh Dương Tử thay thầy nhận đệ tử, vậy nên Hoàng Linh thuộc hàng chữ “Dương”, đạo hiệu là “Linh Dương”.

Linh Dương ngẩng đầu nhìn Dung Dương sư tỉ, thì bị sư tỉ lườm cho một cái, liền vội vàng quay mặt sang nhìn Thanh Dương Tử. Trông thấy y bấy giờ đang nhắm nghiền hai mắt, nó chầm chậm đọc:

“Phàm kẻ tu hành, phải phòng bị cái tâm lo lắng. Tâm lo lắng, thì thần thức sẽ tổn thương ở chỗ không hay không biết. Tu giả cẩn trọng ghi nhớ lấy.”

Đôi mắt của Thanh Dương Tử bấy giờ vẫn đang nhắm khẽ, chưa mở ra. Song y lại gật gật đầu, nói:

“Linh Dương, đệ có hối hận đã bái nhập Thiên Diễn Đạo Phái?”

“Sư huynh, Linh Dương không hối hận. Từ nhỏ Linh Dương đã theo Bất Chấp sư phụ học đạo kinh, nhưng chưa từng tu luyện đạo pháp, cũng chính là vì mong đến một ngày có thể bái nhập Thiên Diễn Đạo Phái.”

“Hiện tại, Thiên Diễn Đạo Phái chỉ còn sót lại hai thứ duy nhất là pháp trụ cùng với tấm hoành phi kia. Bằng vào tư chất và tâm tính của đệ, những môn phái đang hiện diện ở đây lúc này, tùy ý đệ chọn lựa, bọn họ tuyệt sẽ không từ chối đệ.”

“Linh Dương chỉ biết Thiên Diễn, không biết những phái khác.” Linh Dương vội vã đáp lời.

Đôi mắt Thanh Dương Tử chỉ mở ra một chốc rồi một lần nữa khép lại. Y nói:

“Linh Dương, ta muốn gửi đệ đến tu hành dưới trướng người khác, đệ có bằng lòng?”

Linh Dương chợt sững sờ, sau đó liền chuyển từ tư thế đả tọa sang quỳ bái, vội đáp:

“Đệ tử Linh Dương, đã bái sư với Thiên Diễn thì tuyệt không dám sinh lòng khác. Sư huynh, vì sao lại muốn Linh Dương đến môn phái khác tu hành.”

“Sư huynh không đến nỗi nào lại đi hại đệ, hãy nghe sư huynh.” Thanh Dương Tử mở mắt, dịu giọng nói.

Y không nói ra nguyên nhân trong chuyện này.

Cho đến hôm nay, y đột nhiên hiểu ra, vì sao năm ấy có nhiều chuyện sư phụ đã không nói rõ. Dù khi đó y cho rằng người chỉ cần nói gọn trong một lời là xong, nhưng người vẫn khăng khăng không nói. Giờ đây, tuy y cũng có thể chỉ trong một lời đã giải thích rõ lý do vì sao y muốn Linh Dương đến tu hành dưới trướng kẻ khác, song y lại không muốn nói.

Có những chuyện, dẫu y có nói ra, thì cũng chưa ắt đã có thể đưa đến kết quả như y mong muốn. Như việc lúc này y muốn Linh Dương đến môn phái khác tu hành, chẳng phải vì y thực sự mong thằng bé gia nhập môn phái khác; mà vì y cho rằng, trong giai đoạn hiện tại, Linh Dương không thích hợp tu hành ở Thiên Diễn Đạo Phái, bởi sắp tới đây Thiên Diễn Phái sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến sinh tồn khốc liệt lại dài lâu.

Lượng pháp ý ít ỏi còn lại của Thiên Diễn Đạo Phái đã sắp tản mác đi hết, nhưng Thanh Dương Tử tuyệt đối sẽ không để pháp ý thất tán như vậy.

Pháp ý của Thiên Diễn Đạo Phái có phần không giống với những phái khác. Ở những môn phái khác, phần nhiều pháp ý tuy nồng đậm mà thuần chất. Như vậy, pháp thuật của đệ tử trong phái thông thường sẽ mỗi lúc một thêm lớn mạnh. Còn pháp ý của Thiên Diễn Đạo Phái lại rất tạp, có loại tựa không, huyễn, cũng có loại thuộc kim, mộc, thủy, hỏa, thổ của ngũ hành. Thế nhưng, những pháp thuật ấy thực ra đều không phải căn cơ thật sự của Thiên Diễn Đạo Phái. Thiên Diễn đạo quyết gồm thâu vạn tượng, lại thêm nhiều đời đệ tử tích lũy mà thành nên những pháp ý ấy, rồi mới hình thành nên pháp cơ. Tuy nhiên hiện tại, trừ pháp ý căn bản nhất mà vị tổ sư đầu tiên đã để lại bên trong pháp trụ khi lập phái – pháp ý thiên lôi, thì những pháp ý khác đều đã bị các sư thúc sư bá đem đi cả.

Là pháp ý duy nhất còn lưu lại bên trong pháp trụ do chính tay vị tổ sư lập phái dựng nên, pháp ý thiên lôi ẩn chứa tinh túy thật sự của Thiên Diễn Đạo Phái. Bên trong pháp ý ấy ghi khắc từng thiên từng chương của Thiên Diễn đạo quyết; pháp thuật thi triển nên từ pháp ý này cũng là thứ pháp thuật có hiệu quả tấn công mạnh nhất của Thiên Diễn Đạo Phái. Nếu có thể hòa hợp thần hồn với pháp ý thiên lôi ấy, thì sẽ có thể tôi luyện thần hồn.

Pháp ý ấy, mới chính là nền móng đưa Thiên Diễn Đạo Phái trở thành một đại môn phái. Việc tu hành nếu dựa trên nền tảng pháp ý ấy mới là con đường chân chính.

Hiện tại linh lực của Thiên Diễn Đạo Phái đã gần như thất tán hết. Nếu linh lực trên pháp trục tiêu tán cả, thì sẽ không còn cách gì để pháp ý bên trong, pháp trụ sẽ vỡ tung dưới sự tung hoành của sấm sét. Thanh Dương Tử hiểu rõ chuyện này. Phương cách duy nhất chính là xây dựng lại toà Thiên Diễn Đạo Cung, chế ngự chắc pháp ý, giữ chặt phần linh lực đã sắp tiên tán.

Y đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía những tu sĩ đang đứng đằng xa, lơ lửng giữa hư không.

Chẳng ai biết tử bào đạo nhân ấy đang nghĩ gì.

Đạo nhân ấy, đã từng một lòng mong mỏi có thể tu luyện được pháp thuật cao thâm, tung hoành thiên hạ. Song, chính vào hai mươi năm trước, y đã bị trục xuất khỏi sư môn.

Trong hai mươi năm lưu lạc giữa nhân gian ấy, có một quãng mười năm y chỉ khát khao có thể trở về Cửu Thiên; quãng mười năm còn lại, lòng y phẳng lặng vô niệm, chỉ chuyên tâm tu tập bản ngã. Đến lúc hay tin xấu về sư môn, rồi trở về đến Thiên Diễn Đạo Phái, giờ đây y chỉ mong có thể phục hưng Thiên Diễn Đạo Phái, che chở để các sư đệ sư muội được bình yên.

Lúc đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Đạo, y đã nhìn thấy một vài thứ, trong đó có hình ảnh của trời đất này trong tương lai.

Y quay người lại, đưa tay sờ lên bề mặt pháp trụ. Qua một đỗi, y mới thu tay về. Ý niệm trong lòng vừa động, trong lòng bàn tay y đã xuất hiện một viên minh châu: Chính là oán ma pháp châu.

Chỉ thấy y quăng oán ma pháp châu trong tay.

Linh quang lập tức dâng dậy từ trên bề mặt oán ma pháp châu. Những tia sáng vàng rực tỏa ra tứ bề. Chỉ vừa lóe sáng, oán ma pháp châu đã đáp xuống ngay trên pháp trụ, trong vùng sáng rực rỡ của pháp ý thiên lôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play