Vô Ưu lái chiếc xe bốn bánh còn ba bánh một cách cồng kềnh với tốc độ 100km/h tiến thẳng đến chỗ trung tâm vừa xảy ra cuộc đọ súng.
Bỗng, Hạ Tử Nhiên vốn đang ngồi yên vị bên ghế phụ lúc này lại quay xuống, đôi mắt cô nhìn về phía Vô Ảnh rồi cất giọng lãnh đạm nói: “Tôi nhớ không nhầm thì 2 tuần trước tôi có đưa cho cậu hai khẩu súng để cho Mặc cải tạo, đã xong?”
Nghe vậy, Vô Ảnh có chút giật mình, khó hiểu nhìn về phía Hạ Tử Nhiên, ngay sau đó liền cung kính mở miệng nói: “Vô Mặc đã cải tạo xong vào năm ngày trước, tôi đang định đưa cho cô mà chưa có dịp… “, nói rồi Vô Ảnh móc từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ, cậu ta đưa chiếc hộp cho Hạ Tử Nhiên và nói: “Ở đây ạ”.
Hạ Tử Nhiên đón lấy, hai khẩu súng màu đen nhánh nằm gọn trong chiếc hộp, nhìn độ bóng của thân súng có lẽ là đã được gia công bằng hợp kim đặc thù và dưới một lớp nhiệt không tan chảy.
Dạ Hàn nhìn về phía hai khẩu súng rồi lại nhìn về phía Hạ Tử Nhiên, anh sâu kín nhìn cô rồi hỏi: “Em kiếm đâu ra hai khẩu súng này vậy?” Nhìn độ gia công và cải tạo thêm đã khiến cho khẩu súng có nhiều thay đổi song nếu đã từng nhìn thấy thì ai cũng có thể nhận ra đó là SPS có lực xuyên phá khủng khiếp nhất của đặc nhiệm quân đội Nga.
Hạ Tử Nhiên không trả lời Dạ Hàn, cô cầm lấy hai khẩu súng rồi nhìn vào băng đạn, đều lắp được cả hai loại đạn khác nhau là SR12 tăng khả năng sát thương và SR13 tăng cường khả năng xuyên giáp. Cô khẽ nhếch môi nở một nụ cười lạnh.
“Cạch”, tiếng cửa xe mở ra bất giác hút lại những ánh nhìn của mọi người, Hạ Tử Nhiên cầm hải khẩu súng bước xuống xe.
Ngay trong khoảng khắc Hạ Tử Nhiên vừa xuống xe, Dạ Hàn dường như muốn hét lên “em điện rồi sao!!!”
Nhưng chưa để Dạ Hàn liền hét lên câu như vậy thì lúc này, dưới màn đạn thứ hai đang dần xuyên gió mà tới, thân hình của Hạ Tử Nhiên chợt lóe, ngay sau đó là một loạt những tiếng súng ngắn nổ đoàng nhẹ nhàng rơi trong hàng loạt tiếng nả từ súng bắn tỉa.
Thân ảnh manh mai lướt qua những xác chết ngổn ngang trên đất, tiến dần về phía những chiếc xe của đối phương đang nả súng về mình.
“Đoàng, … đoàng, … đoàng, … đoàng, …”, tiếng súng nổ súng vang ròn rã kèm theo đó là năm, sáu chiếc xe Hummer liên tiếp bị bắn nổ tung, ánh sáng lửa lóe đỏ rực rỡ, không khí mang hơi thở nồng nặc của thuốc súng và mùi xăng nổ loẹt xoẹt cháy khét.
Một người đàn ông tóc đỏ đứng cách đó không xa nhìn về phía mấy chiếc xe bị nổ cháy, đang thiêu rụi con mồi, liền mở miệng cảm thán với mấy thủ hạ bên cạnh: “Boss chơi ăn gian thật, toàn nhắm vào bình xăng mà bắn cho đỡ tốn đạn rửa máu, đúng là keo thật, còn lười nữa.”
Mấy người bên cạnh nghe vậy thì ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía mấy chiếc xe rồi lại quay lại nhìn gương mặt tự cho là đúng rồi của người bên cạnh, xong cả lũ liền đồng loạt đưa tay lên mặt làm cùng một động tác, hung hăng lau nha, lau gì? Mồ hôi lạnh a. “Phiu”, đại nhân à, người mà để boss nghe lời này thì chết chắc.
Nhìn những chiếc xe bên mình bị Hạ Tử Nhiên bắn nổ tung, đám sát thủ dùng súng bắn tỉa liền ngạc nhiên và sửng sốt không thôi. Cô ta chỉ vừa mới xuống xe chưa đầy một phút, lại bị bọn chúng nhắm tỉa liên tục mà vẫn có thể né tránh một cách hoàn hảo không tổn hại, thậm chí lại còn phản công bắn chết người của bọn họ được nữa, quái vật, đúng là không phải con người mà!
Trong bán kính cách từ 150m – 220m xung quanh, toàn bộ 10 tay lính bắn tỉa như ăn phải thuốc kích thích điên cuồng nhắm thẳng về phía thân ảnh mảnh khảnh màu đen đang đứng sau vụ nổ kia mà, lên nòng đợt ba. Cuộc đọ súng liền nổi lên lần nữa.
Từng đường đạn bay trong không khí theo những lộ trình đầy quỷ dị và góc khuất đầy bén nhọn đang mạnh mẽ lao tới bóng hình thon dài đang kiêu ngạo mà đứng kia.
Chợt, trong không khí lóe lên những chuyển động cực nhanh, thân hình thiếu nữ như chạm chân không mà bay nhảy, lướt qua từng góc nhọn từ mũi súng trĩa đến. Chiếc váy ren màu đen lụa nhịp nhàng đung đưa theo bước đi uyển chuyển của cô, lại như làm cho những đóa tường vi lập lòe nở rộ trên váy, dưới màn đạn bay phấp phới tạo nên vũ khúc đệm nhạc cho người thiếu nữ.
Ngay sau đó, dưới từng bước di chuyển của cô, từng viên đạn phá không mà ra, lao vụt về các hướng bắn tỉa, Phía bắc nam hướng 1 giờ – 3 tên, phía tây bắc hướng 9 giờ – 2 tên, phía nam hướng 7 giờ – 4 tên, một tên nấp sau tảng đá. Tất cả đều dùng Barrett М82А1
Từng dữ liệu như chạy lướt qua đôi mắt đầy vô cảm của Hạ Tử Nhiên, Dạ Hàn như nhìn thấy từng chữ số và phép tính góc độ đang hiện lên trên đôi mắt đó
Cô đang săn mồi!
Tựa như một con dã thú giết người không chớp mắt, máu lạnh cùng vô tình mà đùa bỡn con mồi cho tới chết, từng phát súng có lực sát thương khủng khiếp không nả ngay tại chỗ hiểm mà chỉ bắn đứt cả hai tay của con mồi cho đến khi chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn khẩu súng trước mặt mình mà không thể cầm lên để bắn được, quá tàn nhẫn!
“Đoàng”. Phát súng cuối vang lên, ngay sau đó là một tiếng hét đầy đau đớn cùng dữ tợn của tên bắn tỉa thứ mười: “A… khốn khiếp, đồ con chó, tao giết mày!”
Hạ Tử Nhiên lạnh nhạt đưa mắt nhìn về phía tên vừa mới hét kia, đôi mắt vô hồn, không chút một tia cảm xúc, cô khẽ giơ khẩu súng nhắm thẳng ngay phía dưới người của tên kia và nổ súng bắn – “đoàng”.
“A…”, tiếng hét tru tréo, man rợ đầy thảm thiết vang lên, máu đỏ tràn ra từ đủng quần của người đàn ông kia, thê thảm đến không nở nhìn.
Dạ Hàn rùng mình một cái, hai tay không tự chủ được đưa xuống dưới, hai chân vội khép lại, cổ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đầy thương hại, chăm chăm nhìn về phía gã đàn ông đang lăn lộn trên đất vì đau mà không còn tay để nắm kia.
Thế là hiện trường xảy ra một tình huống quỷ dị, vô cùng kì lạ khiến cho Vô Ưu nhìn thấy phải cười lăn cười bò ra mà giơ ngón tay đầy thán phục và ngưỡng mộ với Hạ Tử Nhiên.
Toàn bộ đàn ông, từ thuộc hạ cho đến mấy vị Vô Ảnh, Vô Mặc đại nhân đều cùng chung một động tác phát giác từ nội tâm mang ý muốn bảo vệ mãnh liệt của đàn ông là đưa tay xuống dưới, khép chặt chân, nuốt nước bọt mà lấy ánh mắt đầy thương hại nhìn về những tên ngay cả tay cũng không còn để che đi kia, đồng loạt lắc đầu tiếc hận thay cho tụi xấu số đó.
Hạ Tử Nhiên dời ánh mắt khỏi người đàn ông bị bắn đến thê thảm kia, cô đang định quay lại nói với Vô Ảnh đi dọn dẹp thì ngay lập tức liền nhìn thấy một cảnh tượng hết sức đặc sắc của thủ hạ nhà mình, dường như trong đầu cô hiện lên một dòng bài hát vô cùng không đúng lúc: “Có con chim vành khuyên nhỏ, dáng trông thật khép nép thế…” thậm chí cô còn nhìn thấy cảnh mấy chú chim nhỏ trơ lông đang rụt rè đứng cùng nhau
Hạ Tử Nhiên khẽ cong môi, nhìn về phía thủ hạ của mình từ tốn, điềm nhiên mà đưa ra một lời đề nghị hết sức trong sáng và có ý tốt: “Cách đây 8km có biển đó, có cần tôi cho phép các cậu ra đó bình tĩnh lại đôi chút không? Không nếu sau này có ảnh hưởng gì đến việc nối dõi thì các cậu lại oán chết tôi, tôi không muốn nhìn thấy cảnh oán phụ căm hận nhìn mình nha.”
“Phụt, a ha ha ha, … ôi, ôi đau bụng chết tôi mất, a ha ha ha, ôi lệch hàm…lệch hàm, a đau wá…” Vô Ưu ngã lăn ra trên ghế xe mà ôm bụng cười ngắt nghẽo đến sái cả quai hàm, khoa trương đến mức không thể nhìn nổi.
Tập thể đàn ông yên tĩnh gào thét: “…”, Boss, cô quá ác!!! Chúng tôi muốn kiến nghị đình công, không nên nói về phương diên kia a!!!
Không khí thoáng chốc đã dịu đi mùi súng thuốc nồng nặc, Hạ Tử Nhiên nhẹ nhàng lướt đi qua những xác chết nằm la liệt đầy máu, nhưng gót giày cô lại uyển chuyển không chạm vào dù chỉ là một chút chất lỏng màu đỏ thẫm đang dần hóa đen kia, tà váy đen đính tường vi đỏ vẫn nhẹ bay trong gió khiến cho vẻ đẹp của cô như yêu nghiệt, mị hoặc chúng sinh hơn bao giờ hết. Trông cô giống như vừa đi ra từ dạ hội màn đêm chứ không phải vừa mới đi cầm súng giết người vậy, thật là một tư thái hiếm có.
Ngay lúc Hạ Tử Nhiên vừa quay đi định bước về chỗ đám Dạ Hàn thì, bỗng, cô chợt nhìn thấy Vô Mặc mở to mắt, Hạ Tử Nhiên gần như phản xạ có điều kiện mà nhảy sang bên trái, đúng như dự đoán, ngay sau đó Vô Mặc đã hét lên: “Boss, phía sau!”
Nhưng dường như đã muộn bởi trước câu hét của Vô Mặc là một tiếng súng xé gió lao vụt như điên đến chỗ Hạ Tử Nhiên, dù cô có tránh được thì cũng vẫn sẽ bị thương nặng ở phần lưng trái.
Hạ Tử Nhiên nghiêng người hết sức như muốn tránh kịp viên đạn đang còn cách cô chừng 10m kia.
Mọi người hốt hoảng nhìn về phía Hạ Tử Nhiên với ánh mắt gần như muốn bọc hết cả người cô lại.
Bỗng một tiếng súng cũng vang lên từ hướng ngược lại, gần như khiến cho tất cả mọi người phải giật mình.
“Pằng”
“Xoẹt…”
“Bùm.”
Sau tiếng súng là một tiếng va chạm trong không trung rồi bùm – một chiếc xe Mercedes nổ tung đập mạnh về hướng ngược lại, khói bụi bay mù mịt bao trùm lên cả thân ảnh của Hạ Tử Nhiên.
Ngay khi thân ảnh mảnh khảnh ấy lẫn vào trong đám bụi kia thì tim của những người bên ngoài gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Không khí ngột ngạt, đầy khẩn trương, hơi bụi mịt mù bị gió thổi bay lên đầy cát như chắn hết mọi ánh nhìn.
Dưới sự căng thẳng cùng lo lắng của đám Vô Ảnh, bóng hình mà mọi người đang nhìn đỏ mắt đó từ từ đi ra, vạt váy đen tung bay trong gió cát
Không có máu, không vết xước, không bị thương, hoàn hảo!
May quá!
Nhưng, tại sao?
Câu hỏi vừa đặt ra trong đầu mọi người thì liền nhìn thấy Hạ Tử Nhiên đang hướng ánh mắt nhìn về phía chiếc Ferrải mui trần mà lúc nãy cô đi tới.
Mọi ánh mắt cùng đổ dồn theo hướng ánh mắt của Hạ Tử Nhiên, a, có người đang cầm súng!
Tất cả đều hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Nhưng mà, ai?
Lúc này, Dạ Hàn không chú ý đến ánh mắt tìm tòi của những người khác, dôi mắt anh lóe lên sự lạnh lẽo và hàn khí kinh người, hơi thở âm u, tăm tối như vừa bước ra từ địa ngục, tựa như một thần chết đang vung lưỡi hái tử thần của mình. Anh khẽ giơ tay về hướng mà viên đạn lúc nãy đã bay tới, nơi đó còn một tên đang hấp hối sắp chết, trên tay hắn còn cầm khẩu súng nhưng dường như không thể bắn thêm phát nào nữa.
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
Từng tiếng súng vang lên kèm theo máu đỏ thấm đẫm mặt đất, mỗi phát súng vang lên là từng bộ phận của người đàn ông bị bắn đứt, tách rời khỏi cơ thể. Cảnh tượng đẫm máu, kích thích thị giác khiến người ta phải chấn động.
Cứ như vậy, một người đàn ông tỏa ra một khí chất âm trầm như tu la đến từ địa ngục, nả từng viên từng viên đạn một, cắt lìa từng bộ phận của người kia, nhưng lại không cho hắn ta được chết, Dạ Hàn không hề bắn vào chỗ chết của tên đó mà chỉ cắt từng mảnh, từng mảnh trên người hắn ra, tựa như đang cắt một miếng thịt một cách đầy nghệ thuật và tinh túy.
Tiếng súng nổ dừng lại, sau đó mọi người liền nghe thấy một tiếng “vút” xé gió bay vụt trong không khí – một con dao găm bay thẳng đến vị trí gần tim tên kia và găm một vết thương sâu hoắm, máu đỏ càng tuôn rơi ồ ạt.
Anh là đang muốn hắn ta chết vì mất máu.
Cảm nhận từng chút từng chút từng chút máu trong cơ thể đang bị bòn rút ra bên ngoài, sinh mệnh cạn kiệt cùng khô héo mà đầu óc không thể mất tính táo để phải cảm nhận sự đau đớn đến tột cùng của cái chết. đúng là đỉnh cao của nghệ thuật giết người đầy tàn nhẫn cùng máu lạnh.
Hạ Tử Nhiên liếc mắt nhìn về tên vừa bị tra tấn kia, đôi mắt nhìn ấy chỉ có một mảnh hờ hững cùng lạnh nhạt. Cô lê ánh mắt sang nhìn Dạ Hàn mang theo sự trầm ngâm cùng khó hiểu.
Một lúc sau, Hạ Tử Nhiên bỗng lên tiếng, bĩu môi nói ra hai chữ: “Tốn đạn.”
“…”, toàn trường im lặng.
Dạ Hàn: “…”
Vô Ảnh: “…” Không nói nên lời.
Vô Mặc: “…” Biết ngay là boss rất keo kiệt mà.
Vô Ưu: “…” Người ta đang ngầu lòi, đẹp trai như thế mà boss có thể phá hỏng hình tượng như thế trong vòng hai con chữ, boss à, tôi khâm phục cô, phục sát đất luôn.
Nhìn vẻ mặt của Dạ Hàn cùng mọi người, khóe mắt Hạ Tử Nhiên lóe lên ý cười nhàn nhạt, sau đó, giọng nói trong trẻo vang lên: “Nhưng, bắn cũng tốt lắm, tốc độ bắn rất chuẩn xác, không tệ.”
Cả người Dạ Hàn vốn đang đơ ra, sau câu nói của Hạ Tử Nhiên thì ngay lập tức liền giống như băng mùa xuân tan chảy, anh quẳng luôn khẩu súng ra đằng sau, vô cùng dịu dàng mà lên tiếng, địu dàng đến mức khiến người ta phải trố mắt nghẹn họng với tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách của anh: “Tôi bắn giỏi như vậy, vậy cho nên, bạn học Hạ Tử Nhiên à, em càng phải cho tôi trọ ở nhà em, phải không? Tôi tính rẻ giá làm bảo vệ kiêm bảo mẫu cho em luôn cũng được.”
Hạ Tử Nhiên: “…”
Mọi người: “…” Hơ, tu la địa ngục đâu, thần chết đầy âm trầm, cool ngầu đâu, con mẹ nó, có lật mặt cũng đừng lộ liễu vậy chứ, anh coi mắt boss bọn tôi bị mù rồi sao.
Chút vui vẻ cùng hảo cảm vừa mới có với Dạ Hàn của Hạ Tử Nhiên liền vì một câu nói này mà bay biến sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT