- Thủ lĩnh, 123 bị quân của Hồ ly tấn công, người của chúng ta bị thương rất nhiều.
- Thủ lĩnh, có người gây rối ở 135, Hồ ly nhân cơ hội đánh lên, khiến chúng ta tổn thất nghiêm trọng.
- Thủ lĩnh, ở 357 vừa diễn ra một cuộc ẩu đả, phát hiện ám khí của Hồ ly ở góc sảnh.
- …
- …
Thông tin liên tục được đưa về khiến sắc mặt anh sa sầm. Hồ ly… Hồ ly… Hồ ly… Vì sao lại là cô? Chẳng lẽ lần này cô quyết tâm muốn cùng anh đối nghịch?
- Anh Hàn, anh hãy nhìn cho rõ đi. Cô ta đâu có yêu anh? Từ đầu đến cuối cô ta chỉ lợi dụng anh mà thôi. Thậm chí khi bị lật tẩy, cô ta cũng không có một chút nhục nhã hổ thẹn. Loại con gái vô liêm sỉ ấy anh còn nhớ mãi không quên làm cái gì? – Hiên tức đến nghiến răng. Thủ lĩnh của cô, người đàn oogn mà cô yêu say đắm lại bị ả hồ ly tinh chết bằm kia quyến rũ đến mất hồn, cô làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Cô hận, hận cô ta thấu xương. Cô nhất định phải tự tay giết chết cô ta, đoạt lại trái tim thủ lĩnh.
- Ra ngoài. – Anh nhắm chặt mắt, gằn giọng. Hiện tại anh chỉ muốn ở một mình. Anh cần suy nghĩ một chút, không, là rất nhiều rất nhiều. Rốt cuộc anh đã sai ở đâu? Yêu cô? Hay không đủ tốt với cô? Anh rõ ràng cảm nhận được cô đối với anh cũng có cảm giác, vì cái gì luôn tàn nhẫn như thế? Bởi vì anh không xứng sao? Chẳng lẽ… lời của người đàn bà kia đã nói… thật sự trở thành hiện thực? Anh không tin, cũng không cam tâm. Anh phải gặp cô, hỏi cho rõ ràng, một lần cuối. Hãy để anh yếu đuối một lần này nữa thôi.
Cạchhhh…
Vừa mở cửa, một bóng người đã lao tới với vẻ mặt hớt hải khiến lòng anh trầm xuống.
- Chuyện gì?
- Cựu thủ lĩnh vừa trở về, nhưng… nhưng… - Người đó ấp úng không nói nên lời, sắc mặt sợ hãi đến tái xanh.
- Bố tôi? – Anh nhướn mày, đáy mắt xoẹt qua một gợn sóng lăn tăn, rất nhỏ, rất nhẹ, gần như không tồn tại. – Ông ấy làm sao?
- Cựu thủ lĩnh bị ám hại. Ám khí là phi tiêu bằng gỗ đàn hương trạm trổ tinh xảo.
Bùm…
Anh nghe thấy tiếng trái tim mình nứt vỡ, niềm hi vọng cuối cùng như rơi xuống vực sâu không đáy.
Cô tấn công Blood không ngừng…
… Địa bàn của anh…
… Thủ hạ của anh…
… Bố của anh…
… Tiếp theo, có phải sẽ là anh hay không?
Anh mím môi, ánh mắt xa xăm như có như không ẩn giấu sự đấu tranh kịch liệt.
‘Tiểu hồ ly, em thật tàn nhẫn! Em muốn anh phải làm thế nào bây giờ?’
---------------------------------------
2.
Tâm trạng cô đang rất không tốt. Tại sao ư? Bởi vì cô thật khó chịu, thật tức giận, cũng thật đau lòng. Cô rất muốn phát điên phá phách mọi thứ, nhưng… đó không phải việc mà Hồ ly có thể làm. Cho nên, theo lối cũ, những bước chân vô hồn lại đem cô đến bên bờ sông Paradise huyền bí.
Cô thích nơi này, bởi vì nó thật yên bình.
Nhưng cô cũng ghét nơi này, bởi nó luôn cô đơn.
‘Tiểu hồ ly, từ giờ em sẽ không còn cô đơn nữa, bởi vì… đã có tôi rồi.’
Cô nhớ anh đã từng nói như thế, dịu dàng, chân thật như chính trái tim của anh.
Nhưng… cô còn có thể có được nó sao? Chính cô đã tự tay cắt đứt tình cảm giữa bọn họ, cô dựa vào cái gì đòi anh mãi chờ đợi cô? Ha ha… Nơi này luôn khiến cô suy nghĩ miên man, cô nên về thôi.
Nhưng chính khoảnh khắc xoay người ấy, khóe mắt cô lại đụng pahri một bóng hình…
Bước chân cô không tự chủ được từng chút đến gần anh, trái tim mang theo một tia hi vọng mơ hồ.
…
Anh không hiểu tại sao mình lại đến đây, có lẽ bởi vì cô thích nó chăng? Hoặc cũng có thể là do nơi đây chứa đựng nhiều kỷ niệm của hai người nhất. Dường như mỗi khi rảnh rỗi cô lại kéo anh tới đây, sau đó yên lặng dựa vào ngực anh thật lâu thật lâu.
Đúng vậy, anh đã phát hiện ra cô, nhưng lại không đủ can đảm đến gần cô. Tất cả quyết tâm của anh dường như đều đã sụp đổ hết. Anh sợ, đây sẽ là lần cuối cùng bọn họ được ở bên nhau.
Nhưng có lẽ ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của anh. Bởi vì, cô đang đến đây, ngày một gần hơn. Nhịp tim anh cũng theo đó mà tăng tốc.
Anh muốn bỏ đi, nhưng lại không nỡ…
Anh muốn đối diện, nhưng dũng khí không còn…
‘Tiểu hồ ly, cầu xin em, đừng hành hạ tôi nữa có được không? Tôi… hiện tại thực mệt mỏi.’
- Anh Hàn! – Giọng cô run run, dường như đang kìm nén một điều gì đó.
- … - Anh hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mới có thể quay đầu đối diện với cô bằng ánh mắt bình lặng nhất.
- … - Cô đưa tay muốn chạm vào anh, nhưng phản ứng của anh lại làm cô ngẩn người.
- Muốn động thủ sao? – Anh mím môi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cổ tay trái đang dừng giữa không trung của cô.
- … - Nương theo ánh mắt anh, nụ cười yếu ớt trên môi cô liền vụt tắt. Cô lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú. – Anh thay đổi.
- Đúng vậy, tôi đã thay đổi. Là em ép tôi phải thay đổi. – Anh tuyệt vọng gầm lên. – Tôi dùng cả tính mạng để yêu em, nhưng em có từng trân trọng nó sao? Tôi vì em mà làm nhiều như vậy, nhưng em đã bao giờ thực sự để tâm chưa? Hay việc em làm từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng tôi, chà đạp tôi, tổn thương tôi?
- …
- Em muốn tôi phải làm sao mới vừa lòng đây?
- Anh không cần em nữa, phải không? – Cô cắn môi, ánh mắt đong đầy những đau khổ dằn vặt không nói nên lời.
- Tôi làm sao có thể tiếp tục cần em, một người con gái tâm địa độc ác luôn tìm cách đâm sau lưng tôi? – Anh nắm chặt tay, khó khăn thốt lên những lời tàn nhẫn nhất.
- … - Cô không thể tin mở to mắt nhìn anh, nước mắt không kìm được lăn dài. Có nằm mơ cô cũng không ngờ được anh sẽ đối với cô như vậy. Trong lòng cô, anh luôn ôn nhu săn sóc, thậm chí khi đối diện với cô gương mặt luôn thật hiền hòa. Vậy mà bây giờ anh… Có phải cô đã quá tự tin vào mị lực của mình hay không? Hoặc là… trên đời này căn bản không có thứ tình cảm vĩnh cửu như cô vẫn nghĩ?
- Em đi đi. Lần sau gặp lại, tôi sẽ không nương tay đâu. – Anh quay mặt đi không nhìn cô, bởi vì anh sợ, sợ mình sẽ mềm lòng, sợ quyết tâm khó khăn lắm mới lấy được sẽ sụp đổ trong phút chốc.
- Anh chắc chắn chứ?
- Đi đi, trước khi tôi đổi ý trực tiếp ra tay với em. – Giọng anh lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nghĩ hoàn toàn ngược lại. Nếu như cô không đi, anh thật sự không dám chắc mình có thể không ôm cô vào lòng mà vỗ về như mọi khi hay không. Anh thực sự… rất yêu cô!
- Được, em đi. – Cô cắn chặt môi, đưa tay gạt đi giọt nước mắt trong suốt, dứt khoát quay đầu bước đi.
Nhưng cô không biết rằng, cái giây phút cô bước đi ấy, trái tim anh đã rơi xuống tận cùng băng giá. Cảm giác kia, mãi mãi anh cũng không muốn nhớ lại, nhưng nó vẫn ám ảnh anh từng đêm, khiến anh không sao tha thứ cho bản thân mình, cũng không thể nào quên được cô – người con gái khiến anh yêu say đắm – người đã đem những sắc màu tươi sáng vào cuộc sống của anh, nhưng rồi lại lấy đi cả linh hồn anh.
---------------------------------------
3.
- Cái gì? – Anh ngây ngẩn cả người, đầu óc hoàn toàn mù mịt nhưng biểu cảm trên mặt vẫn lạnh băng khiến người đối diện không rét mà run.
- Hàn, cậu sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm không? – Minh bị phản ứng của anh làm cho hoảng hốt.
- Cậu chắc chắn, ngày hôm qua Hồ ly đã hạ thủ với người của chúng ta?
- Đương nhiên.
- … - Ánh mắt anh tối sầm, bàn tay nắm chặt đên nổi gân xanh.
Tình cảnh ngày hôm qua lại hiện ra trước mắt.
Cô khóc… anh lại khiến cô khóc… còn dùng những lợi nói tàn nhẫn như vậy để đuổi cô đi… Anh thương tổn cô… cự tuyệt cô…
Đáng chết!!
Rốt cuộc anh đã làm cái gì chứ?
- Hàn! Hàn! Cậu làm sao vậy? – Minh có chút sốt ruột. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kiến hai hàng lông mày anh nhíu chặt, giọng nói cũng không tránh khỏi vô cùng bất bình. – Hôm qua cậu lại đi gặp cô ta?
- Chỉ là tình cờ… nhưng cô ấy ở bên tôi, không thể có chuyện ám hại người của chúng ta được.
- Cho dù như vậy cũng không nói lên điều gì cả. Có thể cô ta cố tình xuất hiện trước mắt cậu ngay trước hoặc sau khi hành động để loại bỏ nghi ngờ. Hàn, đừng mắc bẫy của cô ta nữa được không?
- … - Sẽ là như vậy sao?
- Cậu nghe tôi, quên cô ta đi. Chính vì cậu cứ nhớ mãi không quên cho nên cô ta mới có thể hết lần này đến lần khác lợi dụng cậu như thế, có biết không hả?
- … - Anh trầm mặc.
Tin cô? Liệu có sai lầm?
Không tin cô? Có khi nào anh sẽ hối hận?
- Cậu còn chần chừ gì chứ? Chẳng lẽ cậu đã quên những gì cô ta làm với cậu, với chúng ta, với Blood????
- Tôi cần suy nghĩ, cậu ra ngoài trước đi.
- Suy nghĩ? Cậu còn muốn suy nghĩ? Một thủ lĩnh anh minh sáng suốt, làm việc luôn dứt khoát triệt để trước kia đi đâu mất rồi? Cậu làm tôi quá thất vọng! – Minh tức giận đùng đùng bỏ đi, để lại phía sau một bức tượng thạch cao với vẻ mặt trầm ngâm rối rắm.
…
Màn đêm lại buông xuống,
Bên dòng sông Paradise êm đềm, bóng tối dường như nhấn chìm mọi cảnh vật, nuốt trọn chút hơi tàn của sự sống lẻ loi.
Trên chiếc ghế đá quen thuộc có một bóng hình mềm mại trong chiếc váy trắng tinh khiết. Cô ngồi ở đó, tựa như đã hoàn toàn hòa mình vào khung cảnh quạnh hiu, cô đơn đến tê lòng.
Bên tai vang lên lời nói non nớt mà kiên quyết của Khiết Khiết khiến tim cô nhói đau. Khiết Khiết đáng thương của cô… cô phải làm cái gì bây giờ?
…
Tít… tít…
Điện thoại bỗng rung lên khiến ánh mắt thất thần của anh dần có tiêu cự.
Càng đọc hai hàng lông mày của anh càng xoắn chặt lại. Hôm nay đã là ngày thứ năm. Suốt năm ngày anh đứng ở đây quan sát cô, gần như cả đêm cô đều ngồi ngẩn người bên dòng sông này, làm sao có thể ra tay với người của Blood được? Chẳng lẽ… có kẻ giả mạo? Nhưng vì cái gì cô không lên tiếng giải thích? Vì cái gì không trừng trị kẻ to gan kia, mà chỉ lặng lẽ chịu đựng những lời lẽ cay độc của mọi người?
- Anh tìm em, hay chỉ tình cờ đi ngang qua? – Không biết từ khi nào cô đã xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt thản nhiên như có như không ánh lên ý cười châm chọc.
- Em luôn ở đây. – Anh nhíu mày, như khẳng định lại mang ý nghi vấn.
- …
- Ngày nào tôi cũng ở đây, cùng với em.
- … - Cô ngạc nhiên nhìn anh, sau đó bỗng bật cười. – Anh muốn nói cái gì, thủ lĩnh Blood?
- Tôi nhớ là đã nói với em, tôi không thích cách xưng hô này.
- Anh muốn gì?
- Em. – Chỉ một chữ, đã chứa đựng hết tâm tư của anh suốt thời gian qua. Anh nhớ cô, yêu cô, anh muốn được ở bên cạnh cô, muốn đến phát điên. – Tiểu hồ ly, trở lại bên tôi, được không?
- Anh không cảm thấy thật buồn cười sao? Hôm đó là ai nói không cần em, còn dứt khoát đuổi em đi?
- Tôi sai rồi. Tôi biết tôi sai rồi còn không được sao? Em tha thứ cho tôi đi, cho tôi một cơ hội, tôi nhất định không khiến em thất vọng.
- … - Cô cúi đầu, như đang do dự, lại như đã chấp nhận.
Sự im lặng của cô càng khiến trái tim anh đập kịch liệt. Cảm xúc của anh lúc này rất hỗn độn… có chờ mong, có hi vọng, có lo lắng, cũng có sợ hãi… Nhưng hơn tất cả là sự thấp thỏm đến quặn thắt. Anh thật sự không thể tưởng tượng được, nếu như cô lại một lần nữa cự tuyệt anh, thì anh sẽ làm những việc điên cuồng đến thế nào.
Đợi thật lâu cũng không thấy cô trả lời, anh lấy hết dũng khí bước tới, chầm chậm, tiến gần hơn đến bên cô, vòng tay ấm áp bao trọn lấy cơ thể mảnh dẻ yếu đuối một cách đầy dịu dàng và trân trọng.
Nhưng…
Cũng chính vào giây phút ấy, dải lụa đen tuyền trên cổ tay cô lại thức tỉnh…