1.

Liên tiếp một tháng Revenge bày ra đủ mọi chiêu trò khiêu khích Blood: ngang nhiên tấn công các quán bar, club, trường đua,… thuộc địa bàn Blood, đột kích, đánh lén người của Blood,… khiến toàn bộ thế giới ngầm chấn động.

Trước giờ Blood vẫn được coi là tổ chức hùng mạnh nhất, hơn 100 năm vẫn ngồi vững trên ngôi vị cao nhất, cho nên chưa từng có ai ngu ngốc chạy đi gây chuyện với bọn họ. Nhưng hiện tại là tình huống gì? Một tổ chức choai choai mới nổi mà cũng dám lớn mật như vậy? Nói thì nói thế, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cũng không ai dám bày tỏ quan điểm của mình. Đơn giản vì Revenge có vũ khí siêu lợi hại mà bất kì ai trong Thế giới ngầm cũng phải e sợ vài phần – Tam đại mỹ nhân.

Quay trở lại vấn đề chính. Trái với dự đoán của mọi người. Blood từ đầu đến cuối vẫn im hơi lặng tiếng, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng đặc biệt gì. Vì thế tình hình lại càng mù mịt khó nắm bắt.

Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ Thế giới ngầm.



- Đã quyết định chưa? – Cô ngả người trên ghế, hào hứng nhìn Linh San.

- … - Linh San cúi đầu, thật lâu mới chậm rãi lên tiếng. – Anh ấy là người duy nhất cho tôi cảm giác được yêu thương.

- … - Đến lượt cô trầm mặc, lẳng lặng nhìn Linh San như có điều suy nghĩ.

- Linh Linh, cậu giúp tôi đi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy nhảy vào nguy hiểm được. – Linh San tha thiết cầu xin. Cho dù có phải chịu bao nhiêu trừng phạt cô cũng chịu, chỉ cần có thể đổi lấy an toàn của người đó.

- Yêu… có quan trọng như vậy sao? – Cô nhìn sâu vào mắt Linh San, khẽ hỏi.

- Tôi đối với anh ấy không chỉ là yêu. – Nhắc đến người trong lòng, ánh mắt Linh San hơi sáng lên. – Tôi có cảm giác mình mang ơn anh ấy, nợ anh ấy thật nhiều thật nhiều. Anh ấy đem đến cho tôi những thứ mà tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới. Ở bên anh ấy, tôi có cảm giác như mình đang sống một cuộc sống khác, không có Revenge, không có yêu nữ, chỉ có chính tôi, Nguyễn Linh San. Linh Linh, cậu hiểu được không?

- Cô ngây người, sau đó bỗng bật cười. – Rất cảm động! Hãy cố tận hưởng cho tốt.

- Linh Linh…

- Tôi tuyệt đối không cho phép bất kì ai phản bội Chủ nhân. – Cô lạnh lùng tuyên bố. - Linh San, cậu hẳn là hiểu rõ?

- Tôi hiểu. – Linh San thở dài, khoé môi hơi cong lên. – Linh Linh, kì thật chúng ta rất giống nhau, đều rơi vào con đường tình cảm không lối thoát.



- Chị Linh Linh! – Minh Anh níu tay áo cô, cắn môi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn khônh biết phải nói thế nào.

- Chuyện của anh trai em, chị xin lỗi. Nhưng người chị yêu là anh Hàn. Minh Anh, em đừng giận chị được không? – Chị cũng không muốn như vậy đâu, nhưng mà… nhưng mà… em biết đấy, tính cảm không thể gượng ép được. Cho dù chị cố gắng thế nào cũng không thể quên anh Hàn được. Chị… chị có lỗi với anh Tuấn. – Cô nắm tay Minh Anh nghẹn ngoà, bộ dáng chân thành đến nỗi Linh San suýt chút nữa cũng cho là thật.

- Em biết, em cũng không trách chị đâu. Nếu so với anh Hàn thì lão anh của em chẳng là cái đinh gì cả. Hơn nữa, anh Hàn cũng yêu chị như vậy, còn… còn đưa chị đến… - Minh Anh lắc đầu nguầy nguậy, luống cuống giải thích. – Chị Linh Linh, chị đừng tự trách mình nữa. Nếu trách thì cũng chỉ có thể trách lão anh không đủ bản lĩnh giữ được trái tim chị thôi.

- Minh Anh, cảm ơn em, cảm ơn em đã hiểu cho chị. – Cô khóc thút thít, liên tục nói cảm ơn khiến ai cũng phải cảm động.

- … - Linh San bắt đầu nghi ngờ. Liệu đây có phải cảm xúc thật của Linh Linh?

- Có chuyện gì? – Một giọng nói lạnh lùng ẩn ẩn tức giận vang lên đâm chết luôn phong cảnh bi ai mà cô mất công tạo dựng nãy giờ.

- Anh Hàn! – Minh Anh sụt sùi ngoảnh đầu, sợ hãi muốn giải thích, lại bị câu nói của anh cắt ngang.

- Gọi anh Diệp.

- Hả?? – Minh Anh thừ người, không tiêu hoá nổi mệnh lệnh vừa ban.

- … - Cô nhìn anh, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc khó hiểu.

- Tiểu hồ ly, sao lại khóc? – Anh nhíu mày, vươn tay kéo cô đến bên mình, chuyên chú lau nước mắt tèm lem trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

- Không có gì. – Cô lắc đầu, mỉm cười nhìn anh.

- Anh… - Minh Anh hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh được, e dè lên tiếng. – Anh Diệp!

- Xin chào, anh… Diệp. – Linh San cũng thức thời gọi theo. – Em về trước đây. Linh Linh, tôi về trước. – Nói xong liền rời đi, ánh mắt Linh San khẽ liếc qua Linh Linh, trong lòng rất khó xử cùng rối rắm. Chủ nhân bắt đầu rồi, Blood cũng chuẩn bị phản kích, cô phải làm sao bây giờ?

- Nghe thế nào cũng thấy rất gượng gạo. – Cô cười trộm.

- Ừ - Anh nhàn nhạt gật đầu, siết chặt tay một chút. – Cười cái gì? Không phải ý của em ư?

- … - Cô lè lưỡi, cười đến ngọt ngào.



- Anh Diệp, em… em có thông tin mới về Tam đại mỹ nhân. – Đứng trước mặt hai thần tượng, Minh Anh căng thẳng xoắn tay áo, lí nha lí nhí.

- Lại là mấy mỹ nhân đó sao? Bọn họ có vẻ nổi tiếng quá nhỉ? – Cô hứng thú vạn phần. Cô bé này có thể điều tra được cái gì đây?

- Bọn họ là nhóm sát thủ ưu tú nhất. – Anh giải thích, tiếp đó quay sang nhìn Minh Anh. – Nói đi.

- Vâng. Là về Hồ ly.

- Chính là cô gái tâm lý vặn vẹo, tính cách xoắn quẩy, lúc nào cũng sợ thế giới chưa đủ loạn đó hả? – Hai mắt cô càng toả sáng long lanh.

- … - Mặt Minh Anh méo mó. Hình dung cũng… thật chuẩn quá mà. – Cô ta có quan hệ mập mờ với Thủ lĩnh Hắc Hổ.

- Ồ… - Cô gật gù, âm thầm bổ sung. Thật ra thì cô có quan hệ mập mờ với cả Thủ lĩnh Revenge và Blood nữa. – Cho nên?

- Cho nên chúng ta phải đề phòng cả Hắc Hổ nữa.

- Nhưng mà làm thế nào em biết được Hồ ly kia có quan hệ mờ ám với… ừm… Thủ lĩnh Hắc Hổ? – Cô rất là tò mò nha.

- Cái này… cái này… - Minh Anh ấp ứng. Cô không thể mặt dày nói là mình thầm thương trộm nhớ Võ Thanh Tuân cho nên thỉnh thoảng lại chạy đến rình mò trước cửa nhà người ta, sau đó tình cờ bắt gặp Hồ ly và Võ Thanh Tuân bí mật gặp gỡ được. Xấu hổ chết mất.

- Được rồi, ra ngoài đi. – Anh phẩy tay.

- Vâng. – Minh Anh cảm động đến rớt nước mắt. Thần tượng của cô a, thật sự là hiểu lòng người.

Cạchhh…

- Em nhìn ra được điều gì? – Thấy vẻ mặt hứng thú dạt dào của cô, anh liền biết cô lại có trò gì mới rồi. Cô bé này nha, trong đầu không lúc nào không có quỷ kế.

- Cô bé kia đã thích người ta rồi nha. – Cô cười có chút gian xảo. – Thật không ngờ Võ Thanh Tuân cũng đào hoa gớm.

- Tiểu hồ ly, tại sao em luôn rất nhạy bén với chuyện tình cảm? – Anh không khỏi tò mò. Dường như bất luận là ai, chỉ cần có vướng tới tình cảm thì cô lập tức có thể nhìn thấu.

- À, rèn luyện nhiều thành quen đó mà.

- Em nói gì? – Sắc mặt anh trầm xuống, ghen tuông xóc lên tận não.

- Ha ha… - Cô phì cười, vòng tay ôm lấy cổ anh. – Đừng tức giận mà. Đó chỉ là quá khứ thôi.

- Tức là hiện tại em chỉ có tôi?

- Đúng nha. – Cô gật gật đầu. – Dạo này em rất ngoan, không hề chạy lung tung đến bar, cũng không hề liên lạc với bạn trai cũ nữa.

- Tốt nhất là như thế. – Anh nâng khuôn mặt cô lên, cảnh cáo. – Nếu em dám phản bội tôi…

- Anh đừng có doạ em, em sẽ hoảng sợ thật đó. – Cô phụng phịu.

- Em hiểu tôi mà. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ khiến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời. – Anh tựa cằm vào vai cô, mềm giọng như dụ dỗ.

- Ha ha… anh không cần vừa đấm vừa xoa như vậy. – Cô đẩy anh ra, bật cười. – Được rồi, em phải về đây.

- Có việc gì à? – Anh không chịu buông tay, thuận miệng hỏi.

- Em muốn đi thăm Khiết Khiết.

- Tôi đưa em đi.

- Không được. Khiết Khiết rất sợ người lạ.

- Tôi là người lạ?

- Anh biết em không có ý này mà. Khiết Khiết sức khoẻ không tốt, em không muốn nó hoảng sợ.

- Làm quen dần cũng tốt, đằng nào sau này cũng sẽ thành người một nhà.

- Để lần khác đi. – Cô quả quyết lắc đầu. – Đợi em từ từ nói chuyện với con bé về anh, để con bé quen dần với sự tồn tại của anh đã. Nếu đột nhiên anh xuất hiện sẽ doạ con bé sợ, đối với tình trạng sức khoẻ của nó không tốt lắm.

- Được rồi, nghe lời em. – Anh hôn lên trán cô một cái rồi mới thả cô đi. – Nhớ cẩn thận một chút. Tình hình hiện tại, em biết đấy, không được an toàn cho lắm.

- Em biết rồi. – Cô mỉm cười vẫy tay với anh, song vừa quay đầu, ánh mắt liền trở nên sâu thẳm mưu toan.

---------------------------------------

2.

- Các anh không cần đi theo tôi đâu. Tôi sẽ cẩn thận mà. – Cô mỉm cười lên tiếng, giọng nói ngọt ngào trong trẻo dường như đã có chút mất kiên nhẫn.

- Thủ lĩnh đã nói chúng tôi phải đi theo bảo vệ cô không dời nửa bước. Cô đừng làm khó chúng tôi mà. – Một người nhăn nhó lên tiếng.

- Nhưng tôi thật sự không cần người bảo vệ mà.

- Chưa nói đến chuyện của Revenge, chỉ riêng việc cô là bạn gái của THủ lĩnh cũng đủ để chúng tôi đi theo bảo vệ cô 24/24 rồi.

- Nhưng tôi không quen có người đi theo khắp mọi nơi thế này. Rất bất tiện đó. – Cô trợn mắt nói dối. – Hơn nữa cái tổ chức Revenge gì gì kia sẽ không hèn hạ đến nỗi nhằm vào một cô gái không có sức phản kháng như tôi chứ?

- Chuyện này cũng khó nói lắm. Dù sao thực lực Revenge cũng kém xa Blood, nếu như không sử dụng thủ đoạn thì chỉ có thể nắm chắc thất bại.

- Cũng chưa chắc mà. Không phải bọn họ còn có Tam đại mỹ nhân hay sao? – Cô cười cười đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ: ‘Anh thật thông minh!’

- Chuyện này tôi cũng không rõ đâu, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là bảo vệ cô thật tốt mà thôi. Xin cô hiểu cho chúng tôi, đừng đuổi chúng tôi đi nữa.

- Vậy được rồi, tùy các anh. – Cô nhún vai tỏ vẻ bất lực, trong thâm tâm lại cười lạnh. ‘Tôi đã cho các anh cơ hội, các anh lại không chịu nắm bắt, vậy cũng đừng trách tôi vô tình.’



Thời gian chầm chậm trôi qua.

Cô còn đang nghĩ xem có nên giở trò trêu chọc mấy người này một chút giết thời gian không thì bên tai vang lên tiếng động rất nhe. Cô len lén liếc qua mấy người phía sau, hình như bọn họ cũng đã phát hiện ra. Mấy cặp mắt sắc bén như chim ưng ngó dáo dác xung quanh. Vài người nhanh nhẹn đã tiến tới vây quanh cô, sẵn sàng mở đường đưa cô rời đi bất cứ lúc nào.

Chẳng mấy chốc xung quanh đã xuất hiện một đám sát thủ áo đen, mà dẫn đầu là một trong Tam đại mỹ nhân lừng lấy – Phù thủy với chiếc mặt nạ da người quen thuộc.

- Hừ, quả nhiên sử dụng thủ đoạn hèn hạ. – Một ngươi lớn tiếng khinh thường, trong lòng lại lẳng lặng tiếc thương. Mỹ nhân thì thế nao? Dù sao cũng chỉ là con cờ để người ta lợi dụng mà thôi.

- Đem người giao ra đây. – Giọng nói trầm lạnh như băng nhàn nhạt vang lên khiến người ta lạnh cả sống lưng.

- Ai đó? – Cô giả bộ lơ tơ mơ. – Người hay quỷ? Nam hay nữ? Sao trông giống thây ma quá vậy?

- #-# - Người Blood sắc mặt khó coi vô cùng. Làm ơn, bọn họ cũng không phải đang dạo phố đâu.

- Ha ha ha ha… - Còn bên Revenge lại bật cười thoải mái. Lần đầu tiên có người dám dùng thái độ này đối diện với Phù thủy động một tí là quăng thuốc độc vào người ta đó nha. Cô gái kia thật to gan. Có điêu… sao giọng điệu trêu đùa cợt nhả này lại quen thế nhỉ?

- … - Phù thủy ánh mắt sắc lạnh, nhanh như chớp vung tay ném ra một thứ gì đó hướng thẳng vào cô.

- Cẩn thận! – Lập tức người đứng gần cô nhất liền lao tới dùng thân mình che chắn cho cô, nhận hết toàn bộ thuốc độc kia. Chưa đến một phút, thân thể đã mèm nhũn ngã xuống, toàn thân dần tím tái, máu không lưu thông được.

Cô nhìn một màn này, không những không bị sự bảo vệ không tiếc thân này làm cho cảm động, mà còn rất chi là khinh thường: ‘Ngu ngốc! Một mạng đổi một mạng, như vậy có khác gì đâu? Có bản lĩnh thì hãy bảo toàn cả hai mạng đi.’

- Giết – Chỉ một chữ ngắn ngủi cũng đủ khơi mào cuộc chiến khốc liệt.

Cô đứng trơ mắt nhìn đám người kia đánh đánh giết giết, máu nhuộm đỏ cả một góc đường, mặt không chút cảm xúc. Những cảnh như thế này, thậm chí còn tàn khốc hơn thế, cô đều đã chứng kiến thành thói quen. Anh nói đúng, cái thế giới ngầm này chính là địa ngục trần gian, kẻ mạnh sẽ giẫm lên kẻ yếu mà bước tiếp. Đáng sợ sao? Ghê tởm sao? Ha ha… con người nơi này đều đã bị tê liệt cảm giác mất rồi. Mà không đúng, trong cái thế giới ngầm này làm gì còn con người? Tất cả chỉ là một đám động vật không ngừng mưu mô toan tính chém giết lẫn nhau mà thôi.

Cô cảm nhận rõ ràng vòng bảo vệ ngày một hẹp lại, khóe môi hơi cong lên như mỉa mai, lại như không nỡ. Nhìn từng người từng người ngã xuống, vết thương trên người đều nhuộm kín màu đen, hiển nhiên đã trúng kịch độc. Biết chắc sẽ thua, còn cô gắng làm gì? Biết là khó bảo toàn tính mạng, còn cố chấp che chở cho cô đến tận hơi thở cuối cùng. Hà cớ gì phải thế? Giao cô ra, không phải được rồi ư?

Trung thành.

Hai chữ này thật nặng nề. Nó khiến người ta không thể nào ngóc đầu lên được. Con người một khi đã dính đến hai chữ này thì đừng mơ tưởng một cuộc sống hạnh phúc bình dị không hiểm nguy không liều mạng. Không phải cô cũng như vậy ư? Tất cả đều như vậy, đều bị hai chữ ‘trung thành’ này kéo xuống tận cùng vực thẳm.

- Dừng tay! – Khi cô còn đang mơ hồ trong dòng suy nghĩ hỗn độn thì bên tai vang lên mệnh lệnh lạnh băng. Phù thủy chậm rãi đi đến bên cơ thể người cuối cùng còn sống sót, đưa chân nâng mặt anh ta lên, nhếch miệng. – Nói với Hoa hồng đen, bạn gái anh ta đang ở Revenge. – Nói xong tay liền vung lên, một viên thuốc không rõ hình thù rơi xuống mặt đất, ngay bên tay người kia. – Ánh mắt chuyển đến trên người cô lại tăng thên mấy phần băng lãnh. – Đưa đi.

- Không cần, tự tôi có thể đi. – Cô như cười như không đáp trả, thật tự nhiên đi theo mấy người được gọi là bọn bắt cóc kia, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có chút miễn cưỡng nào.



Cô được dẫn đến một căn phòng khá rộng rãi. Ngoài việc không khí vô cùng âm u ngột ngạt ra thì mọi phương diện đều không có vấn đề. Có thể nói đãi ngộ với ‘con tin’ của Revenge cũng không tồi.

- Ở yên đó. – Phù thủy bỏ lại ba chữ rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Cô nhún vai, tựa người trên chiếc ghế dài giữa phòng nghỉ ngơi.

- Thật xin lỗi, để em chịu khổ rồi. – Bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, giọng nói lành lạnh cố hữu đong đầy tự trách.

- Khổ? – Cô cười cười nhìn xung quanh. - Ở đây có cạm bẫy, độc dược hay cực hình?

- Đều không có. – Bóng đen vươn tay ôm cô vào lòng, khe khẽ trả lời. – Chỉ có tôi… và em.

- Chủ nhân!

- Ừ?

- Anh khẳng định, Hoa hồng đen sẽ đến? – Cô có chút không xác định.

- Sao? Không tin tưởng vào bản thân?

- Em cũng không biết. – Cô cắn môi, trong lòng rối như tơ vò. – Anh ta không đơn giản như em tưởng. Có lúc em cảm nhận rất rõ sự tín nhiệm nuông chiều của anh ta, thậm chí đến mức cực đoan, nhưng đôi khi lại thấy anh ta dường như vẫn còn nghi ngờ em, cảnh giác với em. Thật sự rất mâu thuẫn, khiến em không thể đoán được rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ cái gì.

- Đừng lo lắng. Hắn quả thật không dễ tin người, nhưng chỉ cần hắn yêu em, thì mọi việc đều sẽ diễn ra theo kế hoạch.

- Nhưng mà…

- Ngoan, đừng suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần kế hoạch lần này thành công, tôi sẽ không còn ràng buộc gì với cái thế giới hắc ám này nữa. Hồ ly, chỉ một chút nữa thôi, chúng ta có thể ở bên nhau rồi. – Bóng đen cong khóe môi, nở nụ cười hiếm hoi. – Em cảm nhận được không? Tôi thật sự rất chờ mong, chờ mong giây phút có thể lấy lại tự do, cùng em bình yên sống đến cuối đời.

- Chủ nhân, em cũng thật háo hức. – Cô tựa vào lồng ngực bóng đen, gạt hết mọi trăn trở âu lo, chậm rãi chìm vào thế giới tốt đẹp sắp tới của hai người, chỉ riêng hai người thôi.

---------------------------------------

3.

- Hàn, cậu định thế nào? – Tuấn cố kiềm chế cảm xúc, dùng giọng nói bình tĩnh nhất hỏi.

- Hai ngày sau đến Revenge. – Anh đáp như một điều hiển nhiên.

- Không được, chắc chắn bọn họ đã có sự chuẩn bị. Cậu đi như vậy rất nguy hiểm. – Minh nhăn mày.

- Tôi biết.

- Biết mà cậu còn đâm đầu vào, não cậu bị úng nước đấy à? – Lần đầu tiên Minh kích động đến mức lớn tiếng với anh. – Cậu phải hiểu an nguy của cậu có liên quan đến sự sống còn của Blood. Cậu vì một cô gái mà mạo hiểm tính mạng, còn bao nhiêu con người cam nguyện đi theo cậu, trung thành với cậu thì sao? Cậu định bỏ mặc bọn hết tất cả?

- Blood là trách nhiệm của tôi. Còn cô ấy… là cuộc sống của tôi. – Anh siết chặt bàn tay, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời vẫn trong xanh vời vợi tựa vĩnh hằng. Không có cô, anh chỉ còn là một cái xác di động không cảm xúc không hi vọng mà thôi. Thử hỏi có mấy ai sẽ lựa chọn cuộc sống như vậy?

- Hàn, câụ hãy lấy đại cục làm trọng. Blood có được như ngày hôm nay là nhờ xương máu của ông cha cậu. Chẳng lẽ cậu có thể trơ mắt nhìn nó bị hủy hoại trong tay mình như thế? – Minh khó có thể tin người trước mắt chính là vị thủ lĩnh sáng suốt mà mình nguyện trung thành suốt đời. Revenge đi nước cờ này chính là muốn bắt Hàn phải lựa chọn. Nếu như Hàn thật sự vì Tôn Nữ Linh Linh mà đến, chính là đã rơi vào cạm bẫy của chúng, rất có thể sẽ là một đi không trở lại. Đến lúc đó, Blood là rắn mất đầu, lòng người hoang mang, làm sao có thể đánh lui Revenge sở hữu Tam đại mỹ nhân xảo quyệt?

- Thật xin lỗi. Tôi cũng là con người, cũng khát khao được hạnh phúc. Hãy để tôi ích kỷ một lần.

- Haizzz… - Minh thở dài ra khỏi phòng. Khuyên cũng đã khuyên hết lời rồi, anh còn có thể làm gì được nữa đây? Mưu cầu hạnh phúc là quyền của mỗi người, làm sao anh có thể mạnh mẽ ngăn cản? Mà cho dù có cản, với tính cách của Hàn cũng tuyệt đối không khuất phục. Thôi vậy, cứ coi như đây là một thử thách cần vượt qua đi.

Minh đi rồi, không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay đến tiếng hít thở cũng như có như không.

Tuấn trầm mặc nhìn anh, cảm xúc trong lòng phức tạp đến rối tinh rối mù. Bao luồng suy nghĩ khác nhau cùng bủa vây lấy anh, hành hạ anh. Hiện tại anh tahatj sự không biết nên phản ứng thế nào.

- Có gì cứ nói. – Thanh âm trầm thấp lành lạnh vang lên như cổ vũ lại như thúc giục khiến Tuấn càng thêm bối rối.

- Tôi… - Tuấn nhìn bóng lưng cô đơn của anh, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi lên tiếng. – Tôi ủng hộ cậu. Hai ngày sau chúng ta cùng tới đưa cô ấy về.

- Cám ơn cậu. – Anh hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ.



Đêm hôm sau,

Một mình anh ngồi bên bờ sông Paradise. Nơi đây vẫn tĩnh lặng như vậy, làn nước vẫn êm đềm, bầu trời vẫn vời vợi không hề đổi thay, nhưng… bên cạnh anh đã không còn cô nữa.

Anh nhớ mỗi khi đến đây cô đều thích đứng bên bờ sông dõi mắt theo dòng chảy vĩnh hằng, chuyên chú đến nỗi dường như quên mất cả sự tồn tại của chính mình. Nhưng lúc đó anh có cảm giác cô giống như nàng tiên bị lạc xuống trần gian đang tìm kiếm đường về. Suy nghĩ ấy khiến anh hoảng sợ, cho nên không kiềm chế được mà kéo cô vào lòng, để cảm giác ấm áp gần gũi xoa dịu sự bất an như sóng cuộn trong tim.

Cô còn thích đi dạo dọc bờ sông để có thể ngắm nhìn một vùng trời nước bao la như hòa quyện làm một. Cô nói cô ước có thể hòa mình vào dòng nước trong veo này, để có thể du ngoạn khắp thế gian, nhưng cũng không cần sợ hãi bởi vì cho dù có đi bao xa, thì cuối cùng vẫn sẽ đổ về biển lớn, trở về nơi thuộc về mình.

Còn có…

Thật nhiều thật nhiều kỷ niệm lần lượt hiện lên trước mắt anh khiến nỗi nhớ càng da diết khắc khoải. Nghĩ đến cô nhiều bao nhiêu, lòng anh lại quặn đau bấy nhiêu. Bây giờ cô đang ở đâu? Liệu cô có hoảng sợ không? Bọn họ có tổn thương cô không? Cô có nghĩ đến anh hay không?

Anh rất lo, rất lo, thật sự rất lo lắng cho cô, cũng giận chính bản thân mình. Nếu như hôm đó anh nhất quyết đi cùng cô, nếu anh lệnh cho nhiều người đi theo bảo vệ cô hươn, cô sẽ không bị Revenge bắt, càng không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như bây giờ.

Anh phải cứu cô.

Đó là ỹ nghĩ duy nhất trong đầu anh bây giờ. Cô là người con gái của anh, của riêng anh. Bất kì ai cũng không được phép động đến cô, nếu không… anh sẽ khiến kẻ đó phải hối hận cả đời.

Blood là trách nhiệm của anh, sứ mệnh của anh, anh biết chứ. Nó là xương máu, là công sức của cha ông anh, trải qua ba đời xây dựng mới dduwocwj như hôm nay. Nó đã gắn bố với anh suốt bao năm qua, dẫn dắt anh trên con đường trưởng thành, tôi luyện khả năng, hoàn thiện bản thân anh. Nói không để ý, không lưu luyến là nói dối. Nhưng so với cô, Blood chẳng là gì cả. Anh biết như vậy rất ích kỷ, nhưng anh không thể nào làm khác được. Cô không những là người con gái anh yêu, mà còn là hi vọng, là ước mơ, là khao khát của anh về một cuộc sống hạnh phúc bình yên. Cô đem đến cho anh cảm giác đầm ấm của gia đình – thứ mà từ 6 năm trước anh đã không thể chạm tới được nữa. Có lẽ cô không biết, nhưng anh thật sự rất trân trọng những khoảnh khắc được ở bên cô, mặc dù… Nếu có thể, anh mong nó sẽ kéo dài mãi, trọng đời trọn kiếp.

‘Tôi yêu em, Tiểu hồ ly!’

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play