1.

- Tình cảm hai người thật tốt nha! – Khoé mắt bắt gặp thân ảnh Linh San bước vào, cô nhướn mày, nửa cười nửa không.

- Đừng… đừng nói linh tinh, tôi với Phan Nhật Minh chỉ là… chỉ là… - Linh San khựng người, đỏ mặt lắp bắp. Dù sao đối với chuyện tình cảm, cô vẫn còn rất non nớt.

- Cậu thích Phan Nhật Minh? – Cô buông đũa, nhìn thẳng vào ánh mắt tím biếc của ai kia.

- Không, tôi không…

- Linh San à, cậu đúng là bạc tình quá đi! – Không để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Linh San, giọng nói của cô vẫn vang lên đều đều. – Nếu tôi nhớ không nhầm, cách đây ít lâu cậu còn rất để ý đến Diệp Lãnh Hàn.

- Cậu… cậu… - Linh San tái mặt, đôi mắt nhìn cô tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi.

- Tình cảm, cho dù có cố gắng che giấu thế nào thì cũng ít nhiều hiện lên qua ánh mắt, vấn đề là người đối diện có thể nhìn ra được hay không thôi. – Cô nheo mắt nhìn Linh San, giọng lạnh te. – Cậu thích ai yêu ai tôi không quan tâm, nhưng nếu dám phá hỏng kế hoạch của tôi, cho dù là cố ý hay vô tình… kết cục cũng chỉ có một.

Bóng cô đã không thấy đâu nữa, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình Linh San trong lòng run rẩy không ngừng.



Reeng… reeng…

Tiếng chuông tan học vừa reo, cô đã mang theo cặp sách chạy ra ngoài như cơn gió.

- Chị Linh Linh!! – Minh Anh ngạc nhiên mở to mắt. Hôm nay trời có bão hay là lốc xoáy đây?

- Chị đi trước nhé! – Lời vừa nói, Linh San cũng biến mất tăm.

- Chị Linh San!! – Minh Anh há hốc miệng. Được rồi, không phải bão, cũng chẳng là lốc xoáy, mà động đất luôn rồi.



- A… - Cô vừa chạy được một đoạn đã bị ai đó kéo giật lại. Vừa liếc thấy Trần Thanh Hiên đang đứng phía sau, cô liền hiểu ra. Không ngờ cô ta hành động cũng nhanh quá nha. – Anh Tuấn…

- Tôn Nữ Linh Linh, em với Hàn có quan hệ thế nào? – Tuấn nắm chặt cổ tay cô như muốn nghiền nát nó ngay lập tức, sắc mạt vô cùng khó coi.

- Anh Tuấn, đau quá!! – Cô nhíu mày nhìn cổ tay mình đã bắt đầu đỏ lên, trong đầu lại hiện lên những ngón tay thon dài với bộ móng đỏ rực như ngọn lửa.

- Trả lời anh!!!! – Tuấn như hoá thành thú dữ, hai mắt long sòng sọc nhìn cô chằm chằm. Anh thật lòng với cô như vậy, cô làm sao có thể phản bội anh? Anh không cho phép, không cho phép.

- Anh Tuấn, anh buông tay em ra, chúng ta… từ từ nói chuyện. – Giọng cô run run, ánh mắt nhìn Tuấn như cầu khẩn.

- Tổn Nữ Linh Linh, hình như cô rất thích giả bộ đáng thương nhỉ? – Hiên nãy giờ im lặng bỗng nở nụ cười khinh bỉ, mỉa mai nói.

- Trần Thanh Hiên, cô…

- Em đừng có lần nào cũng gây chuyện với Hiên như thế.

- Cái gì? – Cô ngây người nhìn Tuấn. – Em gây chuyện?

- Còn không phải? Hiên đâu làm gì em, tại sao em cứ tỏ thái độ khó chịu với cô ấy như thế? – Tuấn nhìu mày, đột nhiên sực nhớ ra chuyện quan trọng, sự tức giận lại bùng lên như ngọn lửa dữ dội. – Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Quan hệ giữa em và Hàn rốt cuộc là thế nào?

- Anh nói xem? – Cô cắn răng, nhếch miệng nhìn Tuấn.

- Em muốn chọc anh tức chết đấy à?

- Vậy anh chiều ý em đi.

- Tôn Nữ Linh Linh!!!!!!! – Tuấn gằn từng chữ, ánh mắt nhìn cô vừa tức giận vừa bi thương. – Em muốn như thế nào đây?

- Còn anh muốn thế nào?

- Đừng có đem vấn đề đẩy cho anh. Người gây chuyện là em. Người phản bội là em. Người sai rõ ràng là em.

- Là em sai, đúng vậy. – Thấy người phía sau Tuấn đã biến mất, trong lòng cô mới thoải mái hơn chút xíu. – Sai vì ngay từ đầu đã lựa chọn anh.

- Em nói cái gì? Anh yêu em như vậy, tốt với em như vậy, em còn có gì không vừa lòng hả?

- Yêu em? – Cô nhướn mày. – Nếu như dung mạo này không còn là của em, hay nói cách khác, em bị người ta huỷ dung, anh… còn yêu em không?

- Đương nhiên. – Tuấn không do dự đáp ngay. – Tình cảm của anh đối với em là thật, anh… - Còn chưa nói hết câu đã khựng lại, Tuấn khiếp sợ nhìn cô.

Bàn tay không bị anh nắm trụ khe khẽ tháo xuống lớp mặt nạ da người, lập tức hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn chằng chịt những vết thương dài ngoằng như con rết đáng sợ bám chặt vào da thịt non nớt, trông vô cùng thảm thương.

- Linh Linh, em… em… - Tuấn lắp bắp, đột nhiên đẩy cô ra, lắc đầu kêu lên. – Cô không phải Linh Linh, cô không phải.

- Nghiêm Minh Tuấn, anh nói anh sẽ không bỏ mặc em.

- Không, cô không phải Linh Linh, không phải, không phải. – Tuấn hoảng loạn chạy đi, bước chân loạng choạng, hẳn là đã bị doạ không nhẹ.

- Ha ha ha… - Cô bật cười vui vẻ, ẩn sâu trong đó lại có chút bi thương.

Rốt cuộc… cũng chỉ là vì khuôn mặt này.



Bước chân chầm chậm hướng đến sân sau, khoé môi cô không khỏi nở một nụ cười thích thú.

Bỗng nhiên một cơn gió lạnh lẽo lướt qua bên vai khiến cô dừng bước, chờ đợi…

- Cậu muốn làm gì? – Quả nhiên một giọng nói lạnh băng trầm trầm vang lên phía trước.

- … - Cô nheo mắt nhìn người trước mặt, không lên tiếng.

- Tôi nói rồi, cậu bớt làm những chuyện vô bổ đi. Thời hạn ba tháng cũng không còn nhiều đâu.

- Tôi cũng nói rồi, nếu không có việc quan trọng thì đừng đến tìm tôi gây sự.

- Cậu nắm chắc được mấy phần?

- Chuyện tình cảm, chưa đến phút cuối làm sao có thể nói được? – Cô nhún vai, lách người qua tiếp tục tiến về phía trước.

Vô bổ? Đúng, từ trước đến giờ cô luôn làm những việc vô bổ, nhưng… đối với kẻ ngoài cuộc thì chuyện tình cảm lúc nào chẳng là vô bổ?!



Đang nghỉ ngơi thì phát hiện có người đến, hơn nữa tiếng bước chân cùng mùi hương ngọt ngào này lại vô cùng quen thuộc khiến khoé môi anh hơi cong lên. Có điều… đôi mắt sâu thẳm vừa mở ra liền sững sờ tại chỗ.

Cô đứng ở đó, thân hình mỏng manh trong bộ đồng phục kẻ ca rô đen trắng, làn váy nhẹ nhàng lay động như một nàng tiên. Nhưng… khuôn mặt xinh đẹp đến mất hồn lại giăng đầy những vết thương đáng sợ khiến người ta không dám tới gần. Đôi mắt ánh bạc long lanh nước, làn môi đỏ mọng nở nụ cười yếu ớt. Cô như vậy khiến anh có cảm giác chỉ một giây sau, cô sẽ tan biến vào không khí, mãi mãi rời xa trần thế hiểm ác nhiều cạm bẫy này.



Thấy anh nhìn mình chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm lăn tăn gợn sóng, cô lẳng lặng chờ đợi. Cứ coi như đây là một canh bạc đi. Nếu cô thắng, nhiệm vụ của cô sẽ chấm dứt. Còn nếu thua, vậy Yêu nữ, đành phiền cậu rồi.



Thật lâu thật lâu sau, cô nhẹ nhàng đưa tay ra, nhìn anh tha thiết.

Gần như ngay lập tức, bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh đã nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, tay còn lại khẽ khàng chạm lên những vết thương trên khuôn mặt nhỏ bé, đôi mắt toé lửa.

- Là ai?

- Anh có cần em nữa không? – Cô né tránh bàn tay anh, không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Trước nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra, tôi giúp em giải quyết bọn chúng…

- Anh Tuấn không cần em nữa, anh… anh có cần em không? – Cô cắt ngang lời anh nói, những giọt nước mắt lăn qua vết thương chi chit khiến chúng đỏ hồng lên rất đáng sợ.

- … - Anh im lặng lau nước mắt cho cô, ngón tay lướt qua những vết thương kinh dị kia, lửa giận ngày càng tăng vọt. Kẻ nào dám tổn thương Tiểu hồ ly của anh???? Chán sống rồi phải không?

- … - Cô cũng im lặng, im lặng chờ đợi câu trả lời của anh, chờ đợi kết quả canh bạc này.



Không biết trải qua bao lâu, đến khi cô gần như đã từ bỏ hi vọng thì bên tai mới vang lên tiếng nói trầm thấp, nhẹ nhàng những kiên định khiến người ta tình nguyện tin tưởng tuyệt đối.

- Cần

- … - Cô ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt mờ mịt có chút không xác định.

- Không tin? – Anh mỉm cười, cúi đầu đau lòng hôn lên từng vết thương trên gương mặt cô, dịu dàng, cẩn thận như đang nâng niu bảo bối quý giá nhất.

- O.o – Cô thiếu chút nữa thì bật khóc, bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy anh ra, bĩu môi. – Mắt anh nhất định là có vấn đề rồi. Nếu không thì đầu cũng hỏng rồi.

- Ừ - Anh nắm chặt tay cô, phì cười.

- Anh có yêu em không? – Cô đột ngột lên tiếng. Vốn nghĩ anh sẽ im lặng giống như người kia, nhưng không ngờ anh lại dứt khoát gật đầu.

- Yêu.

- … - Cô rốt cuộc không nhịn được mà oà khóc hu hu như trẻ con. – Anh lừa đảo. Anh là đồ lửa đảo. Em như vậy, như vậy làm sao còn có thể được yêu chứ? Anh là tên lừa đảo. Đồ đáng ghét. Anh…

- Tiểu hồ ly, đừng khóc!!! – Anh ôm cô vào lòng, thở dài. – Em yên tâm, tôi sẽ không để yên cho kẻ đã tổn thương em, tôi nhất định phải khiến bọn chúng sống không bằng chết. Tôi…

- Anh Hàn! – Cô giật thót, vội kéo kéo áo anh. – Có thể… nhẹ tay chút được không?

- Hửm? – Anh nhướn mày.

- A… cái đó… thực ra em… ha ha… em… vết thương này… thật ra thì… - Cô ấp úng, cười gượng đưa tay lên mặt…

- Em lừa tôi? – Nhìn từng vết từng vết thương tưởng chừng như đã ăn sâu vào da thịt bị cô dễ dàng gỡ xuống, mặt anh đen thui.

- Ha ha… chỉ đùa một chút, anh đừng tức giận. Chỉ là trò đùa nhỏ…

- Đùa? – Anh nhìn cô toé lửa. – Đem bản thân ra đùa như vậy em vui lắm hả? Em có biết tôi đã lo lắng thế nào không? Tôi lo em sẽ không chịu nổi, sợ em nghĩ quẩn. Tôi thậm chí còn đang không biết phải an ủi em như thế nào, khiến em tin tưởng tình cảm của tôi như thế nào. Vậy mà em…

- Em xin lỗi mà. – Cô nhảy bổ đến ôm chầm lấy anh, sụt sịt. – Em chỉ muốn thử anh một chút thôi mà. Anh Tuấn vừa nhìn thấy em như vậy liền bỏ chạy. Hừ, vậy mà cũng dám nói là yêu em, đúng là đáng ghét.

- Tôi đã nói thế nào, em lại quên rồi? – Anh cũng ôm lấy cô, cơn tức xóc lên tận óc.

- Hi hi… anh ghen thật ghê nha! – Cô kiễng chân hôn chụt một cái lên môi anh, cười vô cùng vui vẻ.

- Như vậy mới hợp với em, không phải sao?



---------------------------------------

2.

- Anh Hàn!! – Cô ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, đôi mắt ánh bạc nhìn thật sâu vào mắt anh, cố gắng chạm đến nơi sâu nhất của làn nước phẳng lặng kia.

- Sao thế? – Bàn tay anh lướt nhẹ qua gò má trơn mịn của cô, ánh mắt như toả sáng.

Yêu… cuối cùng anh cũng đã hiểu được.

Hạnh phúc… đã đến lúc thuộc về anh rồi.

Rốt cuộc anh cũng hiểu, trong tình cảm không có khái niệm sớm hay muộn, mà chỉ có của mình và không phải của mình mà thôi.

- Anh Tuấn là bạn thân của anh. – Cô cúi đầu. – Anh định làm như thế nào?

- Anh cũng chưa biết. – Anh thành thật.

- Em không muốn làm tình nhân bí mật của anh đâu. – Cô chu mỏ.

- Tình nhân? – Anh phì cười. – Tiểu hồ ly ngốc, em có hiểu như thế nào mới được coi là tình nhân không?

- Chuyển. Chuyển. Chuyển. – Cô hoảng loạn hô lên.

- Ha ha… - Anh hài lòng nhìn khuôn mặt ửng đỏ cùng bộ dạng luống cuống của cô, sảng khoái cười to.

- Anh… anh… - Cô trợn mắt, thẹn quá hoá giận giơ tay đánh anh không ngừng. – Không cho cười. Em không cho anh cười. Anh thôi ngay. Anh còn cười, em sẽ… em sẽ…

- Ha ha ha… Tiểu hồ ly, em thật đáng yêu nha!

- Anh… anh… anh…



Cách đó khá xa,

Hai ánh mắt phức tạp vẫn luôn dõi theo từng hành động của hai người.

- Xem ra tôi rất ngu ngốc. – Phù thuỷ nhếch khoé miệng. – Lẽ ra tôi nên nhớ, Hồ ly luôn thích làm những chuyện vô bổ có mục đích.

- Vô bổ có mục đích? – Yêu nữ nhướn mày. – Cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra được.

- Nhiệm vụ đã hoàn thành. Trở về thôi!

- Chưa hết ba tháng, cậu nghĩ Hồ ly sẽ chịu về?

- Tốn thời gian.

- Thứ duy nhất Hồ ly không thiếu, đó là thời gian.

- Ngu ngốc!

- Tại sao cậu với Hồ ly luôn không thể chung sống hoà bình? – Yêu nữ lành lạnh lên tiếng. – 10 năm chung sống, 4 năm kề vai sát cánh, chẳng lẽ vẫn không đủ để hoá giải khúc mắc trước đây?

- Không phải trước đây. – Ánh mắt Phù thuỷ chợt loé. – Cho đến hiện tại, mâu thuẫn vẫn còn, hơn nữa ngày một sâu.

- Các cậu đều quá cố chấp. – Yêu nữ lắc đầu, xoay người rời đi.



---------------------------------------

3.

Rầmmmm…

Cánh cửa bỗng nhiên bị đạp tung ra hại Minh sợ đến nỗi suýt té xỉu.

- Có chuyện gì? – Anh khẽ nhíu mày nhìn kẻ to gan lớn mật dám khiêu chiến cánh cửa phòng mình.

- Tên khốn, mắt cậu để ở mông à? Trên đời này có bao nhiêu cô gái, tại sao lại cứ phải là cô ấy?

- o.o – Minh run rẩy. Này này, người cậu ta đang nói là ai thế? Hàn… hay là anh? Không đúng, Hàn trước giờ đều không để ý đến phụ nữ. Vậy… ách… - Cô ấy thì sao? Cậu có ý kiến gì à? – Minh đứng bật dậy, trừng mắt.

- Cậu cút sang một bên. – Tuấn hung hăng đá Minh bay vào xó, tiến đến trước mặt anh, tức giận đùng đùng. – Diệp Lãnh Hàn, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.

- Tuấn, cậu bình tĩnh lại, chúng ta từ từ nói chuyện. – Anh thở dài. Rốt cuộc cũng không thể trốn tránh được, vậy nên giải quyết dứt khoát một lần, không thể để liên luỵ đến cô.

- @_@ - Minh lồm cồm bò dậy. Không phải nói anh? Tốt quá, tốt quá! Nhưng mà, Hàn có bạn gái? Này này này… đùa hay thật vậy? Nhìn thái độ Tuấn như thế, không lẽ…

- Linh Linh là của tôi. – Tuấn gằn từng chữ.

- Nếu cậu yêu cô ấy, tại sao lại bỏ chạy khi thấy khuôn mặt cô ấy bị thương? – Anh gắt gao lên án. – Cậu gọi đó là yêu??? Cậu dám nói cậu yêu cô ấy?

- Lúc đó là… là do tôi quá bất ngờ. Tôi… tôi chỉ không thể lập tức chấp nhận… tôi không có ý bỏ mặc cô ấy. – Tuấn lắp bắp. – Là cậu bày trò? Diệp Lãnh Hàn, cậu được lắm, uổng công tôi coi cậu là bạn, cậu lại dám bày mưu tính kế chia rẽ tôi và Linh Linh??? Cậu… cậu là đồ vô lại. Cậu…

- Đừng có đổ lỗi cho người khác. Chính cậu không đủ yêu thương cô ấy, chính cậu quay đầu bỏ chạy, chính cậu bỏ mặc cô ấy ở đó… chẳng lẽ tất cả những việc đó đều là do tôi ép cậu ư?

- Cậu còn dám nói? Cậu cướp bạn gái của tôi, giờ lại đổ lỗi cho tôi? Diệp Lãnh Hàn, cậu là kẻ bỉ ôi vô liêm sỉ như vậy?????

- Tôi không bày mưu tính kế gì cả, cũng không đổ lỗi cho cậu. – Anh bình tĩnh nói, rất rõ ràng. – Tôi yêu cô ấy.

- Cậu lại dám nói ra câu đó??? – Tuấn giận đến muốn giết người, xông đến thụi cho anh một cú.

Bốppp…

- Hàn, cậu không sao chứ? – Minh sợ hãi lao đến, mặt mày tái xanh. – Tuấn, cậu bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân được không?

- Ha… bình tĩnh? – Tuấn cười gằn. – Cậu ta cướp bạn gái của tôi, cậu còn kêu tôi bình tĩnh???

- Có lẽ… có lẽ chỉ là hiểu lầm…

- Không phải hiểu lầm. – Minh còn chưa nói xong đã bị anh đẩy ra. – Tôi yêu Tôn Nữ Linh Linh là thật, muốn ở bên cô ấy cũng là thật.

Bốppp…

- Cậu có còn là con người không hả?? Cậu cũng biết Linh Linh là người con gái đầu tiên tôi thật lòng yêu thương, tại sao cậu có thể làm như vậy với tôi? – Tuấn như con thú bị cướp mất thứ quan trọng nhất, điên cuồng cắn xé đối phương.

- Nếu như cậu có thể toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, thì cô ấy sẽ không ngã vào lòng tôi.

Bốppp…

- Cậu là cái thá gì mà có quyền nói tôi? Tôi không tốt với cô ấy chỗ nào? Không yêu cô ấy bao giờ? Cậu dựa vào cái gì mà lên án tôi???? Cậu nghĩ cậu là Thủ lĩnh thì có quyền thích làm gì thì làm à? Linh Linh là của tôi, cho dù thế nào cũng vẫn là của tôi. Bọn tôi còn chưa chia tay, không đúng, tôi nhất quyết không đồng ý chia tay. Cậu đừng có mơ tưởng hão huyền. Tôi sẽ không cho cậu toại nguyện đâu…

Tuấn kích động cực độ, liên tục ra đòn, đều là dồn toàn sức lực. Mà anh chỉ đứng im chịu đòn như một bao cát, mặc cho người ta đấm đá thế nào cũng không động đậy, cũng chẳng phản đòn.

- Hàn, cậu điên à, tại sao không tránh? Cậu lợi hại lắm mà? Đừng có ì ra đó nữa, mau né đi, không thì chạy cũng được. – Minh luống cuống gào thét đinh tai nhức óc, có điều… anh vẫn như cũ đứng im như tượng.

Từng cú đấm cứ thế giáng xuống như mưa, nhưng anh vẫn không hề gục ngã, kiên định đứng thẳng người như tường đồng vách sắt, chỉ có từng giọt từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống chứng minh thương thế của anh.

- Tuấn, đừng đánh nữa, cậu muốn giết Hàn sao? – Minh không còn cách nào khác ngoài túm chặt tay Tuấn, gần như đu cả người lên mới khiến động tác của Tuấn dừng lại một chút.

- Đúng, tôi phải đánh chết cậu ta.

- Cậu đừng nổi điên nữa được không???

- Minh, buông ra, đừng ngăn cản cậu ấy. – Anh lau vết máu nơi khoé miệng, nghiêm giọng ra lệnh. – Là tôi nợ cậu ấy. Để cậu ấy đánh cho đã đi.

- Cậu cũng biết là cậu nợ tôi? Tên khốn này… - Nghe anh nói, Tuấn lại càng điên tiết, hùng hổ lao đến như ác quỷ. – Tôi coi cậu là bạn thân, tin tưởng cậu tuyệt đối, trung thành tận tuỵ với cậu, vậy mà cậu lại đâm tôi một nhát như vậy? Tim cậu bị chó ăn rồi sao??? Tại sao mọi chuyện có thể như thế chứ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy??????



Đánh mệt rồi, Tuấn ngồi phịch xuống sàn, ánh mắt ngây dại.

- Tại sao?

- Tôi yêu cô ấy. – Vẫn là câu đó, giọng nói trầm thấp chân thành dường như mãi mãi không thay đổi.

- Cậu muốn đả kích tôi sao? – Tuấn nhếch miệng. – Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không buông tay.

- Tôi cũng vậy, tuyệt đối không từ bỏ cô ấy.

- Vậy chúng ta cùng cạnh tranh công bằng. – Tuấn đứng dậy, phủi phủi tay bước đi. Trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên nhắc nhở. – Đừng trông chờ tôi nương tay với cậu.

Cạchhhh…

- Hàn, để tôi xem vết thương cho cậu. – Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Minh mới thở phào nhẹ nhõm, le te chạy lại.

- Không cần. – Anh gạt tay Minh ra, cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài, chỉ vứt lại một câu. – Cậu tự tìm cách ra ngoài đi!



Ring… ring… ring…

- Alo

- Tiểu hồ ly, em đang làm gì? – Anh ngước nhìn ánh đèn hắt ra từ phòng cô, mỉm cười hỏi.

- Em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ.

- Xuống dưới một chút, được không?

- Xuống dưới? – Cô ngây người một chút, nghi hoặc bước ra ngoài ban công. Quả nhiên nhìn thấy anh đang dựa lưng vào chiếc xe đen tuyền vẫy vẫy tay với cô. Có điều… - Anh bị thương?

- Ừm… một chút.

- Anh đợi em. – Cô cúp điện thoại, nhanh chóng thay quần áo rồi ôm một bọc lớn thuôc men đủ kiểu chạy xuống nhà.



- Tiểu hồ ly!! – Anh dang tay muốn ôm cô vào lòng nhưng lại bị cô dứt khoát đẩy ra.

- Anh đang bị thương, ôm ấp cái gì? – Cô trợn mắt. – Vào xe đi, em giúp anh bôi thuốc.

- Ừ - Anh mở cửa xe cho cô, rồi mới vòng sang bên chui vào trong.

- Tại sao đột nhiên bị thương, còn bị thương nặng như vậy? – Cô vừa cẩn thận giúp anh sát trùng vết thương, vừa hỏi.

- Còn không phải do em? – Anh thở dài, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.

- Anh Tuấn đánh anh? – Cô ngẩng phắt đầu lên.

- Ừ

- Anh cũng thật là vô dụng, để anh ấy đánh đến nông nỗi này, cũng may là chưa liệt giường. – Cô lắc đầu bĩu môi.

- Em có cần tôi nữa không? – Anh nhìn cô, dùng chính giọng điệu của cô lúc trước hỏi.

- Hừ!!? – Cô lườm anh một cái sắc lẻm. – Mới chảy máu chút thôi, còn chưa đến nỗi huỷ dung đâu.

- Ha ha…



- Anh Tuấn hẳn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, đúng không? – Cô lo lắng.

- Cậu ta muốn cạnh tranh công bằng.

- Cạnh tranh? – Cô suýt rớt cằm xuống xe, nhìn anh kì quái.

- Đừng nhìn tôi, cũng không phải tôi đề nghị. – Anh bất đắc dĩ nhún nhún vai.

- Cạnh tranh… cạnh tranh… - Cô lẩm bẩm. – Vậy không phải hai người sẽ cùng theo đuổi em ư? Oaaa… có vẻ rất thú vị nha!

- Tiểu hồ ly, không được ham vui. – Anh nhíu mày.

- Con người ai mà không ham vui chứ? – Cô vui vẻ cúi đầu tiếp tục xử lí vết thương cho anh. – Em thật sự muốn xem một công tử trăng hoa như anh Tuấn sẽ bày ra những trò gì để theo đuổi em. Ha ha… chỉ nghĩ thôi đã thấy hay rồi… a, anh làm cái gì?

- Tôi nói cho em biết, mặc kệ cậu ta làm cái gì, nếu như em dám dao động, tôi sẽ không tha cho em. – Anh hung hăng cảnh cáo.

- Này này, không phải nói là cạnh tranh công bằng ư? Anh không thể uy hiếp em, phải công bằng, công bằng anh có hiểu không? – Cô chọc chọc vào ngực anh, tươi cười ngọt ngào.

- Tôi không cần biết, tóm lại em chỉ có thể là của tôi. – Anh trừng mắt, cúi đầu bịt cái miệng nhỏ nhắn đang cười đến yêu mị kia lại. Đáng ghét, theo đuổi cái gì, tán tỉnh cái gì, anh làm sao mà biết?



------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play