1.

- Chị Linh Linh, chị… vẫn còn giận anh Tuấn à? – Minh Anh giật giật tay áo Linh Linh, dụt dè hỏi.

Cô biết là không nên gợi lại sự việc hôm đó, nhưng mà… mấy hôm nay lão anh cô quả thật rất là thảm, vừa đau khổ tự dằn vặt, lại vừa bị anh Hàn mặt nặng mày nhẹ. Híc híc… dù sao cô cũng là em gái lão, làm sao có thể trơ mắt nhìn lão khổ sở như vậy được đây? Ui chao, cô đột nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại làm sao! Lão anh, nhất định lão phải hậu tạ cô thật chu đáo đó nha.

- Chị làm gì có tư cách giận anh ấy? – Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào quyển sách, nhỏ giọng đáp.

- Chị Linh Linh, chị đừng như thế mà. – Minh Anh thật muốn khóc. Lão anh chết tiệt, mau mở to mắt ra mà xem lão đã làm tổn thương thần tượng của cô sâu sắc cỡ nào rồi.

- @,@ - Linh San cắn môi, cố ép bản thân chú tâm vào bài học. nếu còn tiếp tục nghe chắc cô sẽ không chịu nổi mà lăn ra cười mất.

- Chị Linh Linh, mấy hôm nay anh Tuấn quả thực rất hối hận, không giờ phút nào anh ấy không tự giày vò bản thân. Anh ấy thật lòng yêu chị đó.

- … - Cái này cô biết rồi.

- Không những thế, anh Hàn còn không ngừng gây áp lực khiến anh Tuấn gần như phát điên rồi.

- … - Cái này cô cũng biết nữa.

- Chị Linh Linh, chẳng lẽ chị nỡ lòng thấy anh Tuấn chìm đắm trong đau khổ thế này ư?

- … - Tại sao không?

- …

- …



- Chị Linh Linh, chị tha thứ cho anh Tuấn đi mà!! Em cầu xin chị đó. Chị Linh Linh!!!!!!

Reeng… reeng…

‘Oa, kêu thật siêu nha, kêu suốt mấy tiết học không ngừng nghỉ, thật bội phục sức lực của cô bé này nha.’

Trong lòng Linh San không thể không cảm thán. Có thể thấy thái độ mấy bạn học gần đó bắt đầu nhăn mày nhăn mặt, cau có khó chịu, đôi mắt trừng trưng phóng lửa thẳng đến Minh Anh. Như vậy cũng đủ thấy phần nào sức công phá của chiêu thức này rồi. Tuy nhiên, Minh Anh đã chọn sai đối tượng rồi. Linh Linh đã miễn dịch với mấy trò mèo từ lâu. Ai sử dụng chiêu này để đối phó Linh Linh thì đúng là tự chuốc mệt vào thân. Haizzz……

- Chị Linh Linh!! – Minh Anh hoàn toàn không biết thế nào gọi là mệt vẫn tiếp tục cầu xin thành khẩn.

- Minh Anh, tạm nghỉ một lát đi. Chúng ta đi ăn trưa.

- Đi ăn? – Minh Anh mếu máo.

Vài ngày nay không khí bữa ăn trưa u ám đến nỗi cô nuốt không trôi. Anh Hàn không nói là chuyện bình thường. Anh Minh im lặng cũng là hơi hơi bình thường. Nhưng… ngay đến lão anh cũng không lên tiếng, hay nói đúng hơn là không dám lớn tiếng. Cho nên cô chỉ còn biết cắm đầu vào ăn, ăn đến nỗi muốn nghẹn luôn. Thật là đáng sợ mà!!! Cô thật thắc mắc tại sao Linh San và Linh Linh vẫn có thể ăn uống thoải mái như vậy? Giống như mọi chuyện đều không liên quan đến minh í.

- Minh Anh, đi thôi.

- Vâng. - Ủ rũ đáp lời, ủ rũ vác cặp đi theo, thoàn thân đều là ủ tũ. Ôi cuộc đời tươi đẹp của cô nay ở đâu?



- Linh Linh! - Vừa thấy cô, Tuấn liền tự động đứng dậy kéo ghế, vẻ mặt hối lỗi cùng ngượng ngùng, lại có cả chờ mong.

- Cảm ơn. – Cô nghiêng người ngồi xuống, cũng không thèm nhìn Tuấn một giây.

- … - Tuấn chính thức gia nhập hội ủ rũ. – Nghiêm Minh Anh, em đã nói là sẽ giúp anh cơ mà?

- Thì em có giúp đ…

- Giúp mà thế à? Anh bảo em giúp anh nói tốt trước mặt Linh Linh để cô ấy bớt giận cơ mà?

- Thì em có nói rồi.

- Nói, nói, nói, em nói được cái gì hử? Nếu em nói rồi thì sao tình hình vẫn cam go thế này?

- Em làm sao mà biết?

- Muốn chết không? Không biết? Em không biết chẳng lẽ anh biết? Đúng là cái đồ vô tích sự mà.

- Này lão kia, em đã cố gắng hết sức giúp anh, anh không biểu dương tinh thần em thì thôi lại còn…

- Còn còn cái của nợ gì? Làm việc chẳng ra đâu vào đâu còn đòi biểu với chả dương…

- Ồn ào. – Anh nhíu mày. Ăn cũng không để cho người ta yên là sao hả? Thì thà thì thầm, tưởng không ai nghe được chắc?

- 0x0 – Đưa mắt nhìn nhau, ngậm ngùi câm miệng. Thật là đáng sợ mà.

- ^.^ - Thấy người gặp nạn, cô lại càng vui vẻ ăn uống. Nói là miễn dịch, nhưng được giải phóng thì vẫn vui hơn chứ, phải không?



Đang lúc tâm trạng cô vô cùng thoải mái thì từ xa vọng lại tiếng bước chân có chút…



Không đúng, tiếng bước chân này hình như có cái gì đó không đúng.



Người ấy càng ngày càng tới gần, tiếng động cũng trở nên rõ ràng hơn. Có chút quen quen, lại mang vẻ xa lạ.



Cô nhớ ra rồi.

Không xong, chẳng lẽ lại là anh ta? Thật sự là anh ta? Trời ơi, ông trời thật thích trêu ngươi cô mà. Không ngờ anh ta lại lợi hại như vậy, còn có thể tìm ra tung tích của cô.

Không được, cô đoán sai, làm ơn nói là cô đoán sai đi. Ông tr…

- Em yêu! – Giọng nói khàn khàn đầy nam tính vang lên ngay phía sau cô, ngữ điệu nửa đùa nửa thật.

- … - Chỉ hai chữ đã đập tan tia hi vọng mong manh cuối cùng của cô. Chết tiệt, đúng là tên giời đánh đó.

- +w+ - Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người con trai vừa xuất hiện. Mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn xoăn, thân hình cao lớn cường tráng, ánh mắt sắc bén cương nghị, làn môi mỏng hồng hào… Đây chẳng phải là Võ Thanh Tuân ư?

- Em yêu, anh đang gọi em đấy. – Hoàn toàn không để ý xung quanh, người con trai nở nụ cười tươi tắn, khẽ đặt tay lên vai cô, từ từ xoay người cô lại. – Không nhận ra giọng của anh nữa sao?

- Tại sao anh lại ở đây? – Cô khó tin mở to mắt. Anh ta sao có thể biết được cô đang ở đây chứ? Chẳng lẽ… là tình cờ? Không có khả năng. Khi không anh ta tới Intellect làm cái gì?

- Còn không phải vì em ư? – Tuân cười rạng rỡ. – Cuối cùng cũng tìm được em. Em có biết thời gian qua anh cực khổ thế nào không?? Em thật vô tình. Anh yêu em như vậy, ngày nhớ đêm mong được gặp em dù chỉ một lần, vậy mà em không nói không rằng liền lặn mất tăm, hại anh tốn bao công sức mới…

- Anh ngậm miệng lại. – Cô nắm chặt tay, không còn chút kiên nhẫn nào. – Tôi đã cảnh cáo anh, không phải sao? Anh đây là muốn chết lắm rồi đúng không?

- Nếu là chết dưới tay em thì anh cam tâm tình nguyện.

- TÊN GIỜI ĐÁNH!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ha ha ha… - Linh San không thể nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Dù đây không phải là lần đâu, nhưng cũng được coi là cảnh hiếm đó nha. Ngoài nhị thiếu gia nhà họ Võ ra thì còn ai có thể khiến Linh Linh luôn luôn hời hợt với mọi việc nổi giận lôi đình thế này chứ?

- … - Tiếng cười của Linh San thành công đánh thức Tuấn nãy giờ còn thất thần. Anh lập tức đứng bật dậy, gần lên. – ANH LÀ AI HẢ? TRÁNH XA CÔ ẤY RA.

- Anh nghĩ mình có quyền ra lệnh cho tôi?

- Đương nhiên có.

- Anh lấy tư cách gì?

- Tôi là bạn trai cô ấy.

- Bạn trai? Há há há há… Anh thật sự rất ngây thơ đó.

- Có ý gì?

- Anh chắc chắn cô ấy yêu anh chứ?

- Đương nhiên.

- Đồ điên. Ảo tưởng ít thôi kẻo chuốc đau khổ vào thân. Tôi đã từng gặp bao nhiêu gã điên rồ tự cho mình đặc biệt, ảo tưởng có thể đứng bên cạnh cô ấy suốt đời, dám lên mặt lớn tiếng này nọ, đến cuối cùng… kết quả vẫn như nhau mà thôi. Cho nên tôi khuyên anh, nếu muốn sống bình yên thì đừng có lại gần cô ấy.

- Anh là cái gì mà dám lên mặt dạy đời tôi?

- Tôi là…

---------------------------------------

2.

- Tôi là…

- Thủ lĩnh Hắc Hổ, Võ Thanh Tuân. – Anh cắt ngang, nhướn mày nhìn chằm chằm Tuân, khoé môi khẽ nhếch.

- Ồ, cám ơn đã giới thiệu giúp. – Tuân cười cười như gặp bạn tốt, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy vẻ khó chịu khi bị người ta cướp lời.

- Anh… anh thật sự là… - Tuấn choáng váng. Có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được lại đụng phải thủ lĩnh Hắc Hổ trong hoàn cảnh này.

- Em yêu, em muốn đi đâu vậy? – Khuôn mặt tươi cười, nhưng giọng nói lại đầy vẻ nguy hiểm.

- Liên quan gì anh? – Cô trừng mắt. – Anh nghĩ anh là ai?

- Đương nhiên là chồng tương lai của em rồi.

- Mơ tưởng. – Cô phóng vụt đến trước mặt Tuân, tức đến muốn xé xác anh ta trăm ngàn mảnh. – Anh tốt nhất đừng chọc tức tôi.

- Có phải em muốn được cầu hôn một cách lãng mạn không? Xin lỗi, anh vội vàng quá.

- Tôi chịu đủ rồi nha. Anh cút đi cho tôi, tôi không liên quan gì đến anh hết, anh hiểu chưa?

- Em nói gì? Sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy? – Tuân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

- Tôi còn chưa làm gì anh, anh kêu cái gì?

- Em có biết là anh yêu em nhiều thế nào không?

- Liên quan gì đến tôi?

- Anh lúc nào cũng nhớ em, chờ em, đợi em, em có biết không?

- Biết để làm gì?

- Em thật ác đó. Anh đã trao cả trái tim mình cho em, vậy mà em…

- Dừng. – Cô giật phắt tay ra. – Anh muốn diễn kịch thì về nhà đứng trước gương mà diễn đi, không cần lôi tôi ra làm vật thí nghiệm.

- Em… làm sao biết anh đang diễn? – Tuân nghệt mặt ra. – Anh đã tập luyện rất chăm chỉ mà, sao vẫn không qua nổi mắt em chứ?

- Đừng quên, kĩ năng diễn xuất là tôi dạy cho anh.

- Em giỏi quá rồi đó. – Tuân lắc đầu cảm thán, nhưng ngay lập tức lấy lại dáng vẻ khi nãy, hai mắt nảy lửa, bĩu môi đánh giá. – Em yêu, sao em có thể bỏ anh mà đi theo cái tên trăng hoa kia chứ? Cậu ta nhìn chẳng có vẻ gì là người tử tế cả.

- Này anh kia, tôi còn chưa xử anh thì thôi, anh lại động đến tôi là sao? Tôi có chỗ nào không đàng hoàng hả?

- Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chẳng có chỗ nào đàng hoàng hết.

- Anh… anh đừng tưởng anh là Võ Thanh Tuân mà to nhá. Hắc Hổ đối với tôi chẳng là cái gì sất.

- Hắc Hổ? – Cô tròn mắt. – Là cái gì thế?

- Không có gì. Cậu ta tức quá nói nhảm đó mà. – Tuân cười vỗ vỗ vai cô.

- Nó là cái gì? – Cô không tin, quay sang Tuấn hỏi.

- Ờ… là… - Tuấn ấp úng.

- Ăn đi. – Anh rất đúng lúc lên tiếng giải vây.

- Ăn thôi, ăn thôi, đói quá đi mất. – Tuấn mừng húm, luýnh quýnh kéo cô vào bàn.



- Em yêu…

- Câm miệng. – Cô còn chưa kịp lên tiếng phản đối thì Tuấn đã nhảy dựng lên. – Cô ấy là của tôi, không phải người để anh lôi ra diễn kịch chung.

- Ai nói là tôi đang diễn? – Tuân ngẩng mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui. – Anh có giỏi thì cùng tôi thi đấu đi. Nếu tôi thắng, anh phải lập tức trả cô ấy lại cho tôi.

- Còn nếu tôi thắng thì sao? – Tuấn cao giọng.

- Thì chúng ta lại tiếp tục đấu, cho đến khi tôi thắng mới thôi.

- Anh đang chọc tức tôi à? Làm gì có cái lí ấy?

- Sao lại không? Anh không dám đấu với tôi thì nói thẳng ra đi, không cần vòng vo tìm cớ này cớ nọ.

- Đấu thì đấu, ai sợ ai? – Tuấn đập bàn cái rầm.

- Được, tối gặp nhau ở bar so tửu lượng.



Tối đến,

123,

- Cố lên

- Cố lên

- Uống đi!

- Yeahhhhhhhh

- Cố lên

- Tuyệt vời

- Tiếp tục

- …

Giữa đám đông đang hò reo cổ vũ nhiệt tình, Tuân và Tuấn đều bừng bừng khí thế uống cạn những ly rượu đã được rót sẵn. Không ai nói một câu nào, chỉ uống, uống và tiếp tục uống.

Ở một bên, Minh đang lo sốt vó nhưng không cách nào ngăn cản được, lại bị Minh Anh léo nhéo gọi điện thoại hỏi thăm tình hình liên tục khiến cho càng thêm luống cuống.

Mặc kệ mọi chuyện, có ba người vẫn điềm nhiên như không.

Linh San vừa uống rượu vừa đưa mắt nhìn Minh một cách quỷ dị. Điệu bộ hoảng hốt của anh khiến nhiều lúc cô phải bật cười.

Cô chậm rãi thưởng thức ly Brandy ngọt ngào, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm, trong đầu như ẩn như hiện nụ cười hồn nhiên đầy ngạo mạn của ai đó.

Anh, vẫn như mọi ngày, ung dung dựa lưng vào ghế uống rượu nghỉ ngơi. Nhưng sâu trong đáy lòng, anh biết, mình không hề nhàn nhã như vậy. Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từ bỏ hi vọng, hay nói đúng hơn là không thể từ bỏ được. Dáng vẻ ấy… ánh nhìn ấy… cứ mãi ám ảnh anh hàng đêm, khiến anh không sao bình tâm được. Chỉ có tìm được cô, đối diện với cô… cơn ác mộng đó mới có khả năng buông tha cho anh.



Không biết trải qua bao lâu, hai người đàn ông trên sàn đấu đã bắt đầu ngấm hơi men, khuôn mặt hơi đỏ lên, ánh mắt cũng trở nên lơ mơ.

- Đừng uống nữa, hai người say rồi đó.

- Tránh ra, đừng có ngáng chân tôi. Hôm nay tôi phải dạy cho cái tên không biết lễ độ này mộ bài học.

- Bỏ cuộc đi. Tôi mới là người thích hợp nhất với cô ấy.

- Đừng hòng.

- Vậy chúng ta tiếp tục.

- Được thôi. Tiếp tục.

- Thôi đi. Các người điên đấy à?

- Đúng, tôi điên rồi. Đợi đến khi cậu yêu, sẽ hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ.

- Cậu… - Minh câm nín, chỉ biết trợn mắt nhìn hai người đàn ông lại tiếp tục lao vào đống rượu trên bàn.

Thở dài… lại thở dài… bó tay thật rồi. Chăng còn cách nào, Minh đành phải quay sang cái người gây ra vụ việc này cầu cứu. Nhưng… không những cô… mà ngay cả Hàn cũng không thấy đâu nữa.

Trên hàng ghế rộng rãi giờ chỉ còn mình Linh San yên lặng ngồi đó, đôi mắt tím biếc nhìn anh chằm chằm khiến toàn thân anh như có luồng điện, hoảng hốt không hiểu có chuyện gì.

Đôi môi dày gợi cảm nở nụ cười nhàn nhạt. Phan Nhật Minh, rất nhanh thôi, anh sẽ biết mùi vị của tình yêu.

- Em thấy, anh nên mặc kệ họ đi. – Linh San cuối cùng cũng đứng dậy, ngẩng đầu nở nụ cười.

- Không được, như vậy không ổn đâu. 2 người bọn họ đã uống quá nhiều rồi.

- Trông bộ dạng anh thật giống gà mẹ bảo vệ gà con. – Linh San bật cười.

- Bọn họ đều điên cả rồi, anh không lo cho họ thì ai lo đây? – Minh bất đắc dĩ cười.

- Uống rượu cũng sẽ không chết được, anh lo cái gì? Bọn họ tửu lượng đều rất tốt, cùng lắm là say một trận, ngủ một giấc liền tỉnh thôi.

- Anh… - Minh ngẩn ra. Đúng vậy, bọn họ so với anh đều lợi hại hơn trăm ngàn lần. Anh vì cái gì mà phải hao tâm tổn sức lo lắng cho họ chứ?

- Anh sao thế? Sao đột nhiên lại im lặng? – Linh San đặt tay lên vai Minh, khe khẽ lay.

- Không… anh… - Giật thót mình, vội vàng lùi lại vài bước, cách xa Linh San 1 chút. Minh không dám ngẩng mặt, lắp bắp. – Anh… anh chỉ đang suy nghĩ… một… một chút…

- Ha ha ha… - Linh San không nhịn được bật cười vui vẻ. – Anh thật nhát gan đó.

- Anh… - Mặt Minh đỏ lên, càng không dám nhìn Linh San. Thật đúng là mỹ nhân càng đẹp thì càng đáng sợ.

- Nóng quá phải không? – Cô nhìn mặt Minh, không chịu nổi càng cười dữ hơn. Anh làm cái gì lại bày ra bộ mặt như kiểu con gái nhà lành bị tên lưu manh là cô đây bắt nạt? Thật ngộ nghĩnh!!

- Ờ… có… có chút.

- Uống đi. – Cố nhịn cười, Linh San vươn tay đưa cho Minh một cốc rượu, ánh mắt loé lên tia tinh quái rất nhỏ.

- Cám ơn. – Tâm trạng hoảng loạn, hoàn toàn không để ý trong cốc chứa cái gì, Minh một hơi uống cạn. Sau đó…

Choang…

Chiếc ly trong tay ‘nhẹ nhàng’ đáp xuống mặt đất tạo nên âm thanh cao vút nhưng lại chẳng là gì trong không gian sôi động ồn ã này.

- Anh sao thế? – Linh San mở to mắt, ngây ngô hỏi.

- Rượu? – Minh trừng mắt nhìn cái ly đã vỡ vụn, chỉ nói được một chữ lập tức lăn đùng ra bất tỉnh tại chỗ.



Khoảng một tiếng đồng hồ sau,

- Tửu lượng của anh cũng thật tốt. – Tuân nhìn Tuấn mỉm cười.

- Anh cũng vậy.

- Xem ra tiếp tục đấu như vậy cũng chẳng đi đến đâu.

- Anh muốn thế nào? – Tuấn thuận tay ném chiếc ly mỏng manh đi, chỉ nghe choang một cái giòn tan.

- Đấu võ.

- Tốt thôi, xuống hầm đi.

Một đôi mắt mang ánh đỏ sáng rực nãy giờ vẫn theo dõi nhất cử nhất động của hai người, vừa thấy bóng bọn họ khuất sau cầu thang, cũng biến mất theo. Ở nơi người đó đứng khi nãy, dường như vẫn còn thoang thoảng hương thơm kì lạ khiến người ta ngây ngất.

---------------------------------------

3.

Nhân lúc ba người kia vẫn đang lằng nhằng ở một bên, cô nhanh chân chuồn êm. Trước khi xoay người cũng không quên hờ hững liếc sang Linh San với ánh mắt như thúc giục, lại như trêu chọc.



Đường về đem thật vắng vẻ. Đâu đó như vang lên tiếng kêu rùng rợn, tiếng cười sảng khoái, cùng tiếng bước chân dồn dập. Cô bỏ mặc tất cả, chỉ lặng lẽ bước đi, để cho tâm trí tự do trôi nổi.

- Xinh quá!

- Nhìn kìa, cô em xinh chưa?

- Đẹp khỏi phải bàn.

- …

- …

Những tiếng cười khả ố gần ngay gang tấc đem cô trở lại với thực tại. Nheo mắt nhìn một lượt sáu, bảy tên đầu trâu mặt ngựa, tóc tai quỷ dị, khoé môi cô nhếch lên đầy khinh bỉ. Chỉ là bọn nhãi nhép cũng học đòi chòng ghẹo con gái nhà lành? Ha ha… thật đáng tiếc, cô cũng không phải con gái nhà lành. Muốn động vào cô, chỉ e là việc ngu xuấn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của chúng.

- Đẹp quá!

- Cô em cười càng đẹp tuyệt trần.

- Cười đi em, anh thích nhìn em cười.

- Ha ha ha… em đang cười với anh phải không?

- …

- …

Trong lòng cô càng thêm khinh thường. Chỉ một nụ cười nhạt cũng có thể khiến chúng chao đảo, còn dám nghĩ đến việc chơi đùa với cô? Mơ tưởng.

- Em xinh thế này, tại sao lại một mình ở đây?

- Trông em cô đơn quá, có cần anh làm bạn cùng không?

- Đi với anh, đảm bảo em sẽ vui vẻ.

- Theo anh đi, em muốn gì anh cũng cho.

- …

- …

- Muốn gì cũng cho? – Ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch lọn tóc bên tai, giọng nói ngọt ngào vang lên như tiếng êm tai vô cùng.

- Đúng vậy.

- Em muốn gì đều được.

- Chỉ cần em nói, dù là việc gì anh cũng làm cho em.

- …

- …

- Vậy… - Bước chân chậm rãi tiến tới, đôi mắt xám bạc toả sáng như ánh sao, mái tóc bồng bềnh bị cơn gió đêm lành lạnh thổi tung cùng bộ váy đen tuyền bó sát càng khiến cô thêm mê người. - … tôi muốn…

Còn chưa nói hết câu, bàn tay nhỏ bé đã bị bàn tay to lớn có phần thô ráp nắm lấy, dùng lực kéo mạnh toàn thân cô về phía sau. Thân thể mềm mại ngã ngay vào lồng ngực rắn chắc ấm áp.

- Bọn họ không xứng làm đối tượng của em. – Giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh đều đều vang lên trên đỉnh đầu cô

- Anh đến khi nào? – Cô không hề có ý giãy giụa, mà ngược lại rất ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh, nở nụ cười ngọt ngào.

- Mới chờ đợi một chút liền không chịu được chạy đi tìm đồ chơi?

- Không có. – Cô bĩu môi, giả bộ rưng rưng uất ức. – Là bọn chúng tìm đến em. Bọn chúng có ý đồ với em.

- Có ý đồ? – Anh nhướn mày, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào đám nhóc con không biết điều kia.

- Thủ… thủ lĩnh… - Đồng loạt run lẩy bẩy quỳ rạp xuống, cả đám sợ hãi kêu la không ngừng.

- Thủ lĩnh tha mạng…

- Xin thứ tội…

- Em… bọn em không biết đó là…

- Xin thủ lĩnh thứ tội…

- Thủ lĩnh…

- …

- …

Mặc kệ tiếng cầu xin liên tiếp, anh vẫn đứng im như tượng, đợi phản ứng của cô. Chỉ thấy cô âm thầm bĩu môi, ánh mắt lộ rõ vẻ không vừa lòng, nhưng lại không hề lên tiếng. Khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng không còn hứng thú như vừa rồi khi dựa vào lồng ngực anh diễn kịch. Cô… lại đang nhẫn nhịn chịu đựng. Cô chắc chắn không biết anh ghét bộ dạng cô lúc này như thế nào đâu. Nếu không, cô cũng sẽ không hết lần này đến lần khác ở trước mặt anh bày ra dáng vẻ cam chịu như vậy.

- Đừng làm tôi tức giận. – Anh vén những sợi tóc vương trên gò má cô ra sau tai, lên tiếng cảnh cáo.

- ?? – Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.

- Bọn chúng… em muốn xử lí thế nào? – Anh không trả lời nghi vấn của cô, ngược lại hỏi.

- Em? – Cô hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức nở nụ cười vui vẻ. – Em có thể xử lí chúng ư?

- Ừ

- Thật sự… em muốn thế nào đều có thể?

- Ừ - Thấy nụ cười của cô, không hiểu sao anh cũng bật cười. Cô rất giống, rất giống…

- Vậy… - Cô nghĩ ngợi một lát, rồi kiễng chân thì thầm gì đó vào tai anh. – Có được không?

- Được. – Không chần chừ đáp lời, tay vừa giơ lên đã có vài người có vẻ cao to lực lưỡng chạy đến, nghe theo chỉ thị mang đám người kia đi xa.

- Bọn họ ở đâu ra? – Cô trợn mắt không thể tin ngó nghiêng tứ phía. – Còn nữa, vừa rồi bọn chúng gọi anh…

- Đừng quan tâm. Chẳng có gì đâu. – Anh cắt ngang, kéo tay cô đến bờ sông Paradise.



Đứng bên bờ sông, cô phóng tầm mắt ra xa thật xa. Đây không phải lần đầu tiên cô đến nơi này, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống như mọi khi. Từ lòng bàn tay truyền đến hơi ấm của anh, bên tai cảm giác được hơi thở vững vàng,… tất cả đều chứng tỏ anh đang ở đây, ngay bên cạnh cô.

Không cô đơn… thì ra là cảm giác này.

Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt bạc xinh đẹp nhìn thẳng vào anh, không chút sợ sệt kinh hãi, cũng không e dè kiêng kị, trực tiếp cùng anh mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, giống như đang muốn tìm ra bí mật gì đó, lại như chỉ nhất thời bị ánh mắt sâu không thấy đáy của anh hấp dẫn.

Anh giật mình, thật tỉ mỉ quan sát cô. Vẫn đẹp như thế, vẫn mê người như thế, nhưng… dường như cô không còn là Tôn Nữ Linh Linh cợt nhả hời hợt mà anh biết. Đối diện với ánh mắt ấy, anh bỗng có cảm giác khó thở. Cô… ánh mắt của cô… thật sự… thật sự rất…



- Đang nghĩ gì thế? – Thấy cô như người mất hồn, anh tò mò hỏi.

- Anh… - Cô nheo mắt nhìn anh, nửa đùa nửa thật hỏi. - … không sợ em nữa à?

- … - Thoáng ngây người, anh bỗng bật cười. – Em nhìn ra được?

- Nó quá rõ ràng. – Cô bĩu mỗi. – Anh chán ghét em, không muốn đến gần em, điều này Linh San cũng nhìn ra được.

- Vậy ư? – Anh mỉm cười, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, tham lam ngửi mùi hương thơm ngát toả ra từ mái tóc mềm mại.

- Anh? – Toàn thân cứng đờ, cô hoàn toàn không thích ứng nổi sự thay đổi nhanh chóng này của anh.

Cô thừa nhận, từ đầu đến cuối đều là cô âm mưu tiếp cận anh, khiến anh từ từ chấp nhận cô, thái độ của anh, tâm tư của anh tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cô. Còn có… Nhưng mà… cho dù kế hoạch có thực thuận lợi đi nữa thì cũng không thể nhanh như vậy nha. Quyến rũ một thủ lĩnh, nào có dễ dàng như vậy bao giờ?

Đây… liệu có phải là anh đang có âm mưu? Anh đã phát hiện trò quỷ của cô nên giờ muốn trả đũa, phải không?

Không đúng, không giống là như vậy. Ánh mắt của anh, không giống đang diễn kịch. 4 năm kinh nghiệm, đủ để cô phân biệt đâu là yêu, đâu là kịch. Nhưng làm sao có thể nhanh chóng như vậy chứ? Thật khó tin.

- Cuối cùng cũng tìm được em. – Anh càng siết chặt cô hơn.

Anh thật ngốc!

Anh thật ngốc!

Tại sao không nhận ra cô chứ? Giống? Trên đời nào có ai lại giống nhau như vậy? Ánh mắt… dáng vẻ… thậm chí cảm giác cũng giống nhau như vậy…

Giây phút ấy…

… Khi cô hồn nhiên chơi đùa cùng thiên nhiên…

… Khi cô mím môi chịu đựng uất ức…

… Khi cô đau đớn vì bị khinh bỉ…

… Khi cô vui mừng đón nhận sự chiều chuộng…

… Khi cô không hoảng sợ nhìn anh chăm chú…

Anh… trái tim của anh… cảm giác của anh… đã xác định chính là cô… cô bé năm đó yếu ớt mỏng manh ngồi khóc trong con ngõ nhỏ… cô bé có đôi mắt đặc biệt xinh đẹp ẩn chứa bao tâm tư phức tạp… cô bé đã ám ảnh anh suốt 12 năm trời.

- A.A - Tâm tư rối loạn của cô vì một câu nói ngắn gọn của anh mà trở nên thông suốt.

Ngu ngốc!! Quá ngu ngốc!!! Cô thật nghi ngờ có phải Diệp Lãnh Hàn đứng trước mặt cô đây là kẻ giả mạo hay không.

Thôi kệ đi, nghĩ nhiều mệt óc. Mặc dù có chút ngoài dự tính, nhưng suy cho cùng, điều này không phải vẫn nằm trong kế hoạch của cô hay sao? Chỉ là… có hơi nhanh mà thôi. Cũng tốt, cô sẽ tiết kiệm được chút hơi sức.

Vấn đề duy nhất bây giờ là… còn thừa những hai tháng, nên chơi đùa với anh như thế nào đây?

---------------------------------------

4.

Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong… Kíng koong…

- Đến đây! Đến đây! Đừng ấn chuống nữa. – Bà An vừa làu bàu vừa nhanh chóng ra mở cửa. Ây, cũng gần 2 giờ sáng rồi, ai mà vô duyên vô dáng lại đến nhà người ta ấn chuông loạn xạ thế này chứ?

Ông An đã đi công tác từ hôm qua, chắc phải mấy ngày nữa mới về. Cô gái đáng sợ Vương Linh San kia bình thường luôn luôn ở nhà đóng vai gái ngoan, vậy mà đêm nay lại không thấy đâu. Hiện tại trong nhà chỉ có bà với cô gái xinh đẹp như tiêng giáng trần tên Tôn Nữ Linh Linh. Bà mà không ra mở cửa, chỉ sợ cho dù chuông kêu đến hỏng cô gái kia cũng chưa chịu thò mặt ra nữa.

Cạchhhh…

- Aaaaaaaaaaaaaaaaa…… - Cánh cửa vửa mở ra, một cơ thể to lớn đột nhiên đổ ụp xuống nền nhà khiến bà An giật mình hét lớn.

- Ầm ĩ gì vậy? – Cô vừa lau tóc vừa đi xuống cầu thang ngó nghiêng, trong lòng đột nhiên thấy nhớ cô bạn thân kinh khủng. Nếu có Linh San ở nhà, những việc này còn đến tay cô ư?

- Có… có… có… cái kia… có… - Bà An lắp bắp, ngón tay run rẩy chỉ vào cái xác, nhầm… là cái người đen sì từ đầu đến chân đang nằm sõng soài dưới đất, trên thân thể còn có vài vết thương rớm máu, tuy không nặng, nhưng cũng đủ doạ bà sợ chết khiếp.

- Em yêu… là anh… - Nghe thấy tiếng cô, người đó hơi tỉnh táo chút ít, cố gắng ngẩng đầu, nở nụ cười đáng ghét nhất mà cô từng thấy.

- Bà về phòng trước đi. – Cô nhíu mày. Cái tên giời đánh kia ngoài Võ Thanh Tuân ra thì còn có thể là ai khác được chứ?

- Ừ - Bà An biết điều xoay người, vừa đi vừa lắc đầu không hài lòng nhưng lại không dám nói gì.

- Dậy. – Nghe tiếng đóng cửa, cô mới dùng chân đá đá vào người Tuân.

- Em yêu, anh… anh… nhớ em quá. - Tuân bám vào cánh cửa, khó khăn đứng lên, khoé môi vẫn nở nụ cười thật tươi với cô.

- Sao anh biết nơi này? – Cô nghi ngờ.

- Anh không kém cỏi như vậy. – Tuân dựa vào cửa cố gắng đứng vững, không hài lòng khi bị cô xem thường. – Anh có thể tìm ra tung tích của em, đương nhiên cũng phải biết chỗ ở hiện tại của em.

- Xem như anh lợi hại – Cô ngoắc tay, ý bảo anh đi theo, lơ đãng hỏi. – Thắng?

- Anh ta rất lợi hại. – Tuân ủ rũ. – Không thắng nổi, nhưng cũng may là không thua.

- Ha ha… - Cô bật cười. – Đừng nói với em bởi vì không còn sức lực nên 2 người đành chịu hoà.

- Đương nhiên không phải.

- Sao lại dừng?

- Diệp Lãnh Hàn trở về. – Cuối cùng cũng đến nơi, Tuân ngồi phịch xuống giường thở dốc.

- Rồi sao? – Khoanh tay nhìn Tuân, cô thắc mắc.

- Một cú đá bay cả anh lẫn cái tên đáng ghét kia ra xa vài mét. Lực không lớn, nhưng cũng đủ để hai kẻ đã kiệt sức đây ngã gục. – Nghĩ đến lại thấy tức, tức không chịu được Tuân nghiến răng kèn kẹt. Tức nhất chính là câu nói của hắn: ‘Không có thực lực thì đừng bày trò thi đấu này nọ, tốn diện tích.’

- Ha ha ha… - Cô ôm bụng cười. Quả không hổ là Hoa hồng đen, ra tay rất dứt khoát. – Đáng đời, tự nhiên nhảy ra sinh sự làm gì.

- Ai bảo anh ta dám lại gần em. – Tuân trợn mắt, lửa giận vẫn bốc lên nghi ngút.

- Là em tiếp cận anh ta trước. – Cô vứt hộp thuốc cho Tuân, lên tiếng giải thích. Cô không thích người khác vì cô mà bị hiểu lầm, trừ khi cô có chủ ý từ trước.

- Vì nhiệm vụ?

- Ừm

- >>_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play