1.

Một… Hai… Ba… Bốn… Năm…

Năm… Bốn… Ba… Hai… Một…

Haizzz…

Cô buồn bực nửa nằm nửa ngồi trên xích đu đếm ngón tay. Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao các anh lại kiên quyết không cho cô ra khỏi cửa nữa. Rõ ràng cô đã làm việc tốt mà? Tại sao lại phạt cô? Không được, cô không phục. Cô phải đi cáo trạng.

Xác định mục tiêu rồi, Đinh Tiêu Tiêu hóa thành cơn gió bay thẳng đến cái điện thoại, tách tách tách, công cuộc đòi lại công bằng bắt đầu.

- Tiểu công chúa, nhớ bố không? – Từ trong điện thoại vang lên thanh âm trầm ấm hiền từ kèm theo sự cưng chiều không hề che giấu. Đây là đương nhiên. Đinh Ngải ông đã chờ đợi mười mấy năm mới có thể ôm vợ về nhà, lại trông ngóng suốt 10 năm dòng mới được bế trên tay đứa con gái bảo bối, có thể không thương được sao? Nếu như không phải công ty của nhà họ Bùi gặp chuyện cầu cứu ông, thì ông tuyệt đối sẽ không rời xa bảo bối tâm can này. Nói đi nói lại vẫn là tại lão Bùi, hại ông phải ngày nhớ đêm mong Tiểu công chúa của ông, đợi giải quyết xong vấn đề cho lão rồi ông sẽ từ từ tính toán hết thảy. Hừ!?

- Bố, các anh bắt nạt con. – Cô nắm chặt điện thoại, nghẹn ngào.

- Cái gì?? – Nụ cười trên mặt ông Ngải cứng đờ, sau đó nổi giận đùng đùng muốn quát to, lại nhớ đến người đầu dây là con gái bảo bối, liền hít sâu vài hơi ổn định tâm tình, đau lòng dỗ dành. – Tiểu công chúa của bố không khóc, không khóc, con nói bố nghe, các anh bắt nạt con như thế nào?

- Các anh… các anh… - Cô khóc đến trời đất quay cuồng, hoàn toàn chìm vào sự ấm ức to lớn, đến cách biểu đạt ngôn ngữ cũng quên.

- Ngoan, ngoan, đừng khóc! Tiểu công chúa là giỏi nhất, đừng khóc được không? Bố sẽ phạt các anh thật là nặng, được không? Con đừng khóc, ngoan, nín đi có được không? – Ông Ngải đau lòng đến quặn thắt, hận không thể lập tức đem bốn đứa con trai kia ra đánh đòn. Dám cả gan làm bảo bối của ông khóc thương tâm như vậy, thật sự là chán sống rồi.

- Anh Mặc Mặc mắng con…

- Mắng con? – Ông Ngải siết chặt điện thoại. ‘Được lắm Đinh Mặc, lần này con xong rồi.’

- Anh Cảnh Cảnh tét vào mông con…

- Nó dám? – Ông Ngải trợn mắt. ‘Đinh Cảnh, đợi bố về con chết chắc rồi.’

- Còn có… anh Duệ Duệ không bênh con, chỉ đứng cười… Thật là đáng ghét!

- Đúng, thật là đáng ghét! – Ông Ngải âm thầm hạ quyết tâm, lần này trở về nhất định phải chấn chỉnh lại kỉ cương, không thể tiếp tục để bảo bối phải chịu uất ức nữa. Đợi một chút… - Vậy Đinh Triết thì sao? Nó có bắt nạt con không?

- Triết Triết? – Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi. – Không có. Anh Triết Triết rất tốt, còn đem thuốc bổ về cho con.

- Tốt. – Ông Ngải cuối cùng cũng có thể mỉm cười thỏa mãn. Đây mới xứng là đứa con trai cưng của ông chứ. Ba đứa con lại, hừ, cứ đợi đấy, ông sẽ từ từ giải quyết từng đứa.

- Bố, vậy bố có thể nói với các anh để cho con đi ra ngoài được không? – Cô kéo dài giọng một cách đáng yêu.

- Bên ngoài nguy hiểm, con vẫn nên ở nhà đi, đợi bố trở về sẽ dẫn con đi chơi, có được không?

- Nhưng mà… ở trong nhà, anh Duệ Duệ sẽ bắt nạt con. – Cô bĩu môi.

- Bố sẽ mắng nó, sau này sẽ không như thế nữa.

- Nhưng anh Triết Triết luôn rất bận rộn, con muốn đi thăm anh ấy. – Cô xoắn xoắn dây điện thoại, năn nỉ. – Con còn muốn đem cơn trưa cho anh ấy, nhưng anh Duệ Duệ lại không đồng ý. Anh Duệ Duệ đáng ghét!

- Nhưng mà Tiểu công chúa à…

- Bố, có phải bố cũng muốn nhốt con ở đây không? – Cô bắt đầu sụt sùi. – Bố, có phải con không ngoan, cho nên mọi người mới không cho con ra ngoài có phải không? Con sẽ nghe lời mà, đừng bắt con ở nhà có được không? Rất buồn! Rất cô đơn! Con không muốn~

- Được, được rồi, bố đồng ý, bố đồng ý mà. Con đừng khóc, Tiểu công chúa của bố đừng khóc được không? Ngày mai bố sẽ bảo Đinh Duệ đưa con đến chỗ Triết Triết nhé?

- Con có thể tự đi, không cần anh Duệ Duệ. – Cô giận dỗi bĩu môi, nước mắt lại bắt đầu rơm rớm.

- Được, con tự đi, không cần Đinh Duệ thối kia. – Ông Ngải không nói hai lời liền đáp ứng. – Tiểu công chúa, con ở nhà phải ngoan, nghỉ ngơi đầy đủ, không được biếng ăn, biết không? Nếu như con không ngoan, cho dù bố có nói như thế nào thì anh cả con cũng sẽ không đồng ý để con ra ngoài đâu đó.

- Con biết rồi. Bố, con sẽ ngoan mà.

- Ừ, Tiểu công chúa của bố là ngoan nhất!



- Đinh Tiêu Tiêu, em thật là giỏi, cũng học được cách cáo trạng rồi đấy. – Đinh Mặc bình tnhx lên tiếng, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn tạo nên chuỗi âm thanh kì quái.

- Tại các anh cứ bắt em ở nhà… - Cô cúi gằm mặt, lí nhí giải thích.

- Vậy sao? – Đinh Mặc nhướn mày. – Cho nên em gọi điện kể tội bọn anh với bố?

- Em chỉ muốn ra ngoài…

- Là muốn ra ngoài, cho nên bất chấp bôi nhọ mấy người anh trai này hả?

- Em… không có… - Cô yếu ớt vò vò vạt áo.

- Anh chỉ nói nặng lời với em hai câu.

- …

- Đinh Cảnh gần như chỉ chạm nhẹ vào người em.

- …

- Đinh Duệ vẫn luôn lo lắng em ở nhà quá buồn chán nên mới bất chấp công việc bề bộn chạy tới trêu chọc cho em vui vẻ.

- …

- Chỉ có Đinh Triết tốt với em?

- Không phải…

- Chính em đã nói như vậy với bố.

- Em sai rồi… - Cô áy náy chạy tới ôm cổ Đinh Mặc. – Anh Mặc Mặc, em sai rồi. Anh rất tốt. Anh Cảnh Cảnh và anh Duệ Duệ cũng rất tốt. Các anh đều tốt với em. Là em nói sai rồi. Anh đừng tức giận có được không?

- Không được. Anh hiện tại không cách nào hết giận được. – Đinh Mặc mím chặt môi. Chỉ cần nghĩ tới đứa em gái anh luôn cẩn thận chăm sóc này oán giận mình là anh lại không tài nào nuốt trôi. Anh có đáng ghét như vậy sao? Anh chỉ muốn tốt cho cô, vậy cũng là sai sao?

- Em… em đấm lưng cho anh nhé? – Cô rón rén vươn tay, vừa đấm bóp vừa len lén quan sát sắc mặt anh trai. Đợi đến lúc hai hàng lông mày của anh vừa giãn ra, cô liền nhào vào lòng anh làm nũng. – Anh Mặc Mặc, em đấm lưng cho anh có thoải mái không? Em có ngoan không?

- Em đấy, chỉ biết làm nũng thôi. Còn nói mình đã lớn rồi. – Đinh Mặc chỉ chỉ vào trán cô, khóe môi không kìm được nở nụ cười. Đây là em gái bảo bối của anh, cho dù có tức giận thế nào thì cũng không nỡ bỏ mặc cô. Haizzz… Làm anh trai thật là khó quá!



Sau khi rời khỏi phòng Đinh Mặc, Tiêu Tiêu đáng thương không thể tránh khỏi sự lên án của hai người anh trai khác, nhưng cô đều an toàn vượt qua, nếu không muốn nói là hết sức dễ dàng.

Muốn biết bí quyết sao? Thật sự rất đơn giản thôi, tổng cộng chỉ có ba chiêu. Chiêu thứ nhất: ngoan ngoãn nhận lỗi. Chiêu thứ hai: tỏ ra đáng thương. Chiêu thứ ba: liều mạng làm nũng. Nhưng mà ba chiêu này cũng biến đổi hết sức ảo diệu, áp dụng cho những người khác nhau thì phải vận dụng khác nhau. Giả dụ như, với Đinh Mặc thì thứ tự sẽ là 1 – 2 – 3, Đinh Cảnh là 2 – 1 – 3, Đinh Triết là 1 – 3, Đinh Duệ thì chỉ cần 1 là tốt rồi. Cho nên cô cảm thấy, Đinh Duệ là người đơn thuần nhất thế gian.

Nhưng mà Tiêu Tiêu cũng không ngờ tới, tương lai cô còn gặp được một người còn đơn thuần hơn cả Đinh Duệ, người mà cô chỉ cần chủ động nhào vào lòng anh thì mọi lỗi lầm đều có thể bay biến hết, mọi yêu cầu đều có thể được chấp nhận.

---------------------------------------

2.

Ngày hôm sau,

Quả nhiên không ai thèm ngăn cản cô ra khỏi nhà nữa. Vui vẻ tung tăng trên đường, trong lòng cô cảm thán lần thứ n: ‘Bố thật là lợi hại!’

Phòng khám nơi Đinh Triết làm việc khá là nổi tiếng, cho nên cũng không quá khó khăn để tìm đường. Vừa hát vừa nhảy chân sáo vào trong, hiển nhiên tâm trạng hiện giờ của cô rất tốt. Nhưng mà… dường như người tới khám quá đông, nên chẳng có ai còn hơi sức chú ý tới cô.

- Xin chào! – Cô vẫy vẫy tay với một cô y tá, nhưng cũng không được đáp lại. Hình như phía trước có mấy người bệnh đã chắn mất tầm nhìn rồi.

Cô liếc ngang ngó dọc một hồi, quyết định trước tiên ngồi xuống ghế đợi. Cô là đứa trẻ ngoan, sẽ không làm phiền người khác làm việc. Cho nên cô vui vẻ lôi điện thoại ra chơi trò chơi, thỉnh thoảng còn hồn nhiên cười rộ lên.



Thật là lâu sau, cô đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng. Tại sao lại có hai tiếng cười?

- Ai? – Cô ngẩng phắt đầu lên, lập tức đứng hình, không nhịn được xuýt xoa. – Ôi chao! Đáng yêu quá đi mất!!

Đoán xem trước mắt cô là cái gì, không đúng, là ai? Chính là một đứa bé siêu cấp đáng yêu nha. Cái đầu tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, cái bụng cũng tròn tròn, tóm lại toàn thân đều tròn tròn, hơn nữa còn trắng trắng mềm mềm, trông giống hệt một nắm cơm di động.

Đúng lúc này, nắm cơm nhỏ cười toe toét lên tiếng, thanh âm ngọt ngào kheiens lòng cô mềm nhũn.

- Cám ơn chị xinh đẹp!

- Đáng yêu quá đi thôi! – Cô thích thú vươn tay véo má nắm cơm trước mắt, bên trái rồi bên phải, nhào nhào nặn nặn hết sức sung sướng. Chơi chán chê cô mới nhớ tới câu làm quen cơ bản. – Em nhỏ, em tên là gì?

- Em gọi Tiểu Minh. – Nắm cơn rất là hưởng thụ sự nghịch ngợm của cô, nằm ườn ra ghế tùy ý cô vần vò.

- Chị tên Tiêu Tiêu, em gọi chị Tiêu Tiêu là được.

- Vâng, chị Tiêu Tiêu! – Tiểu Minh không chần chừ lập tức thử nghiệm cách xưng hô mới.

- Ngoan! – Cô bị giọng nói non nớt đáng yêu chọc cho bật cười. – Em đi khám bệnh à? Em bị ốm sao?

- Là cậu bị ốm, không phải Tiểu Minh.

- Vậy Tiểu Minh ngoan ngoãn đợi cậu nha. Chị phải đi rồi. – Cô nhìn dòng người xếp hàng như không có điểm dừng, lại xoa xoa bụng, quyết định tự mình đi ăn no trước sau đó sẽ quay lại.

- Chị Tiêu Tiêu, Tiểu Minh đi cùng chị được không? – Tiểu Minh nhanh như cắt nhảy xuống đất, thành thạo sử dụng tuyệt chiêu cao su siêu dính của mình.

- Không được đâu, nếu như cậu của Tiểu Minh quay lại không thấy Tiểu Minh, thì sẽ rất lo lắng đó. – Tuy rằng không nỡ xa nắm cơm đáng yêu này, nhưng cô cũng không muốn mang danh bắt cóc trẻ nhỏ đâu. Cô là người tốt cơ mà.

- Cậu không thấy nữa. – Tiểu Minh bắt đầu mếu máo. – Cậu nói Tiểu Minh đợi cậu, cậu đi khám, rất nhanh liền xong, nhưng mà đợi thật là lâu cũng không thấy cậu quay lại. Tiểu minh không thấy cậu… không thấy cậu đâu…

- Được rồi, được rồi, Tiểu Minh không khóc, chị đưa em chi tìm cậu, được không?

- Tiểu Minh đói rooif~ - Tiểu Minh đáng thương ôm chân cô, đôi mắt nhỏ ầng ậng nước.

- Được, chị đưa em đi ăn, sau đó sẽ trở lại tìm cậu nhé?

- Vâng. – Ngoan ngoãn gật gật cái đầu, Tiểu Minh vui vẻ nắm tay chị xinh đẹp đi ăn món ngon, để lại người cậu nào đó đang đau khổ chen chúc trong hàng người đông nghịt.



Một đứa trẻ con ham chơi đi cùng người lớn thì kết quả sẽ là thời gian kéo dài gấp đôi. Vậy hai đứa trẻ con ham chơi đi với nhau thì kết quả sẽ như thế nào? Chính là tối mịt vẫn chưa chịu mò về.

Cô đã gọi điện thông tri với Đinh Triết nên không có vấn đề gì lớn, nhưng mà nắm cơm nhỏ này phải làm sao đây?

- Tiểu Minh, chúng ta quay lại phòng khám tìm cậu em có được không?

- Không cần cậu. Cậu khoogn chơi với Tiểu Minh, Tiểu Minh chỉ thích chị Tiêu Tiêu. – Tiểu Minh bĩu môi lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nở nụ cười ngây ngô.

- Nhưng trời tối rồi, Tiểu Minh phải về nhà.

- Tiểu Minh biết đường về, không cần cậu. Chị đưa em về được không? – Tiểu Minh dụi dụi đầu vào người cô làm nũng.

- Được, chúng ta cùng đi. – Cô không chần chừ đáp ứng ngay. Cô là người tốt, đương nhiên sẽ giúp bạn nhỏ lạc đường trở về nhà. Hơn nữa, bạn nhỏ này còn đáng yêu như vậy.

Thế là trên con phố náo nhiệt xuất hiện hai bóng người, một lớn một nhỏ, vui vẻ nắm tay nhau, vừa đi vừa hát, hồn nhiên đến nỗi ai ai cũng phải quay đầu nhìn, ừm… với ánh mắt có phút… phức tạp.



Nhìn căn nhà xinh đẹp trước mắt, tuy không rộng lắm nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất thân thuộc, cô không khỏi chép miệng ghen tị một chút, quyết tâm đi làm càng thêm mãnh liệt. Cô nhất định phải kiếm thật là nhiều tiền, sau đó sẽ mua một căn nhà của riêng mình. Không cho các anh trai ở, một mình cô sống ở đó là tốt rồi. Sẽ không còn ai quản cô cái này cái kia, không còn ai cấm đoán cô đủ điều nữa. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật là vui rồi.

Nhìn kiến trúc đơn giản mà tao nhã của căn nhà, cô thật nóng lòng muốn làm quen chủ nhân của nó nha. Nhất định sẽ rất thú vị!

Nhưng mà…

Cạch…

---------------------------------------

3.

Dưới sự thúc giục bền bỉ của trợ lí kiêm người hầu Tống Văn Sơn, cuối cùng người nào đó cũng đồng ý bắt tay vào công việc. Có điều… hình như ông trời không vừa mắt Văn Sơn, cho nên Diệc Phàm vừa bước một chân vào phòng điều chế thì chuông điện thoại điên cuồng reo lên.

- -o- - Văn Sơn gần như muốn khóc thét.

- Chỉ là một cuộc điện thoại… – Anh tốt bụng an ủi. - … sẽ chỉ mất vài phút.

Nhưng mà kết quả chứng minh, trực giác của trợ lí vạn năng Văn Sơn đã đúng, vài phút sau anh đã biến mất ngoài cửa, bởi vì… đứa con cưng của bà chị ác ma mất tích rồi.

- #.# - Văn Sơn suy sụp thật rồi. ‘Ông trời, vì sao ông luôn muốn hãm hại con?’



Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường, giờ phút này anh thật sự hận không thể tét vào mông thằng nhóc Bùi Diệc Hàm kia mấy phát.

Thật ra thì với sức sống mãnh liệt cùng khuôn mặt đáng yêu và cái miệng ngọt ngào, anh tin tưởng Tiểu Minh tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, không biết chừng còn được người ta chăm sóc thật tốt ý chứ. Nhưng mà chị gái anh sẽ không nghĩ như vậy. Bùi Diệc Lam tuy rằng hung hăng thành tính, nhưng đối với con trai bảo bối vẫn rất là thương yêu. Cho nên, có thể giao Tiểu Minh cho hai đứa em trai trông nom hiển nhiên là đã trải qua đấu tranh vô cùng kịch liệt. Giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô không phát điên đem hai người cậu vô trách nhiệm này đập tơi tả mới là khó tin đó.

- Anh, em chỉ đi xếp hàng khám bệnh mà thôi… - Diệc Hàm oan ức giải thích.

- Tìm Tiểu Minh trước. – Anh phẩy tay. Anh hiểu tính thằng nhóc kia, đảm bảo là đã chạy theo người nào đó đòi ăn đòi uống đòi đi chơi rồi. Vấn đề hiện tại là cần nhanh chóng tìm ra nó, giải thoát cho người đi đường xấu số kia.

- Em đã tìm khắp phòng khám rồi, không có. – Diệc Hàm sợ đến co rúm. – làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chị sẽ giết em. Anh, anh phải cứu em, mau giúp em tìm Tiểu Minh trở về đi…

- Đàn ông nên tự làm tự chịu.

- Nhưng mà em còn chưa phải là đàn ông chân chính. – Diệc Hàm rưng rưng. Anh còn chưa tròn 18 tuổi, mới là thiếu niên thôi có được không?

- Đừng lí sự nữa, mau mau đi tìm đi. Anh sẽ bảo Văn Sơn đi cùng em.

- Còn anh? – Diệc Hàm nắm chặt tay anh trai, nghi hoặc.

- Anh? Anh về nhà đợi tin tức. – Anh thoải mái nói. Thật ra anh cũng rất là nghĩa khí mà. Anh sợ chẳng may chị gái gọi điện về, Văn Sơn kia lơ ngơ lại nói ra chân tướng, vậy bọn họ chết chắc rồi. Hơn nữa, người ở nhà cũng vô cùng quan trọng đó. Vừa là trạm trung chuyển thông tin, vừa là hậu phương cổ vũ tinh thần chiến sĩ, vừa… Được rồi, anh thừa nhận là mình lười, cũng bởi vì đã quá hiểu sức soogns mãnh liệt của thằng cháu nhỏ nên mới có thể an tâm lười biếng như vậy. – Tốt, bây giờ đi đi, nhớ là phải tìm thật kĩ đấy. Đến tối mà không thấy thì em chết chắc rồi.

- Em biết rồi. – Diệc Hàm ủ rũ cúi đầu, lết cái thân xác gầy gò bắt đầu công cuộc tìm cháu vĩ đại dưới ánh nắng chói chang. Aizzz… cuộc đời thật là đau khổ quá!



Trong lúc đó, người nào đó hết sức thư thái nằm ở nhà, chân gác lên sofa, híp mắt hưởng thụ làn gió mát lạnh phát ra từ điều hòa, trên tay cầm điều khiển ti vi, thỉnh thoảng nhấc điện thoại nói vài câu.

Sau mấy ngày bị Tống Văn Sơn đeo bám, anh hiện tại vô cùng trân trọng những phút giây yên tĩnh hiếm hoi này. Không có lải nhải, không có thúc giục, không có van xin, chao ôi, thật là tốt!



Không biết trải qua bao lâu, đến lúc anh bắt đầu nhíu mày nóng ruột thì chuông cửa liền vang lên.

- Thật là đúng lúc. – Anh nhêch khóe miệng, nhanh chóng đi ra mở cửa, chuẩn bị tinh thần cho thằng nhóc ham chơi một trận ra trò.

Nhưng mà…

Cạch…

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play