- Thằng quỷ, Huyền Chi và Khả Di đều là những cô gái tốt, mày không thể chân đạp hai thuyền, làm tổn thương con gái nhà người ta. – Ông Nhiên nghiêm mặt, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận cùng thất vọng. Con trai giữ mình nhiều năm như vậy, ông cứ nghĩ nó sẽ giống ông, là một người đàn ông chung thủy và có trách nhiệm, thật không ngờ…
- Bố, không phải như vậy đâu. – Anh đau đầu.
- Vậy thì như thế nào? Mày giải thích đi.
- Con chỉ yêu một người, hiện tại hay tương lai cũng chỉ có mình cô ấy. – Anh kiên định.
- Tốt. Vậy mau bàn bạc với Huyền Chi, trong năm nay bố muốn hai đứa kết hôn.
- Không được.
- Là chính mày nói chỉ yêu một người, chỉ cần một người. – Ông Nhiên nhíu mày. Đứa con này từ bao giờ học được thói trăng hoa thế nay?
- Đúng vậy, nhưng người con yêu là Khả Di.
- Cái gì??? – Ông Nhiên kinh ngạc đến quên cả hít thở, thiếu chút nữa thiếu oxy mà ngất xỉu.
- Con nói con yêu Khả Di, chỉ một mình cô ấy.
- Thế còn Huyền Chi? Như thế là không công bằng với con bé.
- Bố, thật ra thi Huyền Chi chỉ là thư ký của con. Bởi vì mẹ cứ thúc ép con phải mang bạn gái về bằng được, mà Khả Di lại không chịu đi cùng con, cho nên con mới bất đắc dĩ phải nhờ vả Huyền Chi.
- … - Ông Nhiên rất muốn lôi thằng nhóc này ra đánh cho một trận nhưng cố kìm nén lại. Thứ nhất là vì quả thật vợ ông quá nóng vội, luôn tạo áp lực cho con trai. Thứ hai là ông không đánh lại thằng bé này. – Vậy nghĩa là Khả Di mới thật sự là bạn gái mày? – Tuy rằng bực bội vì bị lừa, nhưng hiển nhiên ông vô cùng vừa lòng với đứa con dâu này.
- Không phải. – Anh rầu rĩ. – Con vẫn chưa theo đuổi được cô ấy. Thậm chí cô ấy còn không biết là con đang theo đuổi cô ấy nữa.
- … - ‘Thằng quỷ này, mày có cần vô dụng đến thế không hả? Có thằng con như mày thật là mất mặt.’ Ông Nhiên tức giận đùng đùng bỏ đi, được mấy bước lại dừng lại. – Nhanh chóng mang con dâu về cho vợ của bố, không bố xẻo thịt mày ra.
- @@
…
Thấy ông Nhiên đi ra, cô liền chạy ào vào như một cơn lốc.
- Thế nào? Thế nào rồi? Bác trai không đánh anh đó chứ?
- Khả Di, lần này anh nhất định phải thành công. – Ánh mắt anh hừng hực ý chí chiến đấu. Mặc kệ cô thông minh hay là ngốc nghếch, anh nhất định phải theo đuổi được cô.
- Cái gì?
- Anh đã tìm được người con gái mình yêu. Anh muốn theo đuổi cô ấy. – Anh nghiêm túc nói.
- … - Cô khoanh tay nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, mãi sau mới miễn cưỡng lên tiếng. – Anh định làm thế nào?
- À, cái này… từ từ tính cũng chưa muộn mà. – Anh ấp úng.
- … - Cô nhìn anh lắc đầu, sau đó thở dài trở về giường nghỉ ngơi. Người đàn ông này cũng quá ngốc rồi.
…
Sau sự việc đó, cô tinh tường cảm giác được thái độ của mọi người đều hết sức kì quái, điển hình là bà Thùy. Cái vẻ mặt muốn nói lại thôi kia đã được treo lên thật lâu, nhưng mỗi lần cô chuẩn bị dụ được bà mở miệng là anh lại như âm hồn không tan từ đâu chui ra lôi tuột cô đi chơi, sau đó cô liền đem toàn bộ phiền não quăng ra sau đầu. Haizzzz… thật là buồn bực! Tại sao cô lại không có tiền đồ như vậy chứ??
- Anh Hạo Trạch! – Một buổi sáng đẹp trời, cô rốt cuộc chịu không nổi nữa.
- Mới sáng sớm lại muốn gây sự? – Anh nhìn cô cười cười. – Nào lại đây!!
- Cái gì hả? Ai gây sự chứ? – Cô cau có không vui. Rõ ràng đều là anh chọc giận cô, tại sao nghe qua lại giống như cô cố tình kiếm chuyện với anh? Tức chết đi được. – Ya ya ya… - Cô điên tiết nhảy bổ lên người anh, hai tay bận rộn cào cào cào lắc lắc lắc như chú cún con đang làm loạn.
- Ha ha… - Anh biết là không nên, nhưng bộ dáng của cô hiện tại thật sự rất buồn cười. Anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ tức giận của ai lại đặc biệt như thế, giống như đứa trẻ đang khóc nháo ăn vạ vậy.
- Anh cười… anh còn cười… ya ya ya… cho anh cười này… đáng ghét… không được cười… ya ya ya… không được cười…
Cốc… cốccc… cốcccc…
Tiếng gõ cửa vang lên thành công giải cứu anh khỏi ma trảo của chú mèo nhỏ, nhưng anh lại hoàn toàn không hề cảm kích một chút nao, mà ngược lại, vô cùng bất mãn. Cho nên khi Huyền Chi nhìn thấy sắc mặt sếp lớn nhà mình liền sợ đến mức hồn vía đều lên mây.
- Có việc gì? – Anh hiện tại đang rất là không kiên nhẫn. Ai bảo cô thư ký này ăn no rỗi việc lại đi phá anh theo đuổi bạn gái làm chi?
- … - Huyền Chi cảm thấy mình thật uất ức, luôn bị sếp tâm tình bất định hành hạ đến mức trái tim bé nhỏ này sắp kiệt quệ mất rồi. – Giám đốc, nhà tôi có việc, tôi… tôi phải trở về ngay.
- Chị Huyền Chi phải về? – Cô thò đầu qua cánh tay anh, xị mặt. – Chúng ta còn chưa tâm sự được nhiều mà.
- Còn nhiều dịp, không vội, không vội ha ha… - Huyền Chi cười gượng hai tiếng. ‘Tiểu thư cô tha cho tôi đi, đừng biến tôi thành tấm bia cho sếp luyện tay nghề có được không?
- Vậy chị đi cẩn thận. – Cô vẫy vẫy tay. – À, anh Hạo Trạch, anh tiễn chị Huyền Chi… ơ… đâu mất rồi? – Lời còn chưa nói xong, người đã chẳng thấy tăm hơi.
Cách đó một đoạn, Huyền Chi đang vận hết công lực chạy bán sống bán chết. Ai không biết còn tưởng cô bị tên lưu manh nào rượt đuổi cũng nên. Haizzz… Huyền Chi đáng thương!
---------------------------------------
2.
- Cũng không còn sớm nữa, Trạch, con đưa Khả Di về đi! Đi đường nhớ cẩn thận. – Bà Thùy đẩy hai người ra cửa, len lén nháy mắt với con trai, như cổ vũ lại như đe dọa.
- #o# - Nhìn cánh cửa đóng sập ngay trước mắt, lại nhìn đồng hồ một chút, khóe miệng cô không khỏi giật giật. Thì ra 7 giờ tối đã có thể coi là ‘không còn sớm nữa’?
- Muốn đi đâu chơi không? – Anh vỗ nhẹ đầu cô, mỉm cười.
- Em nghĩ là nên trở về nghỉ ngơi thôi. – Cô lắc đầu.
- Em thấy mệt à? Hay là khó chịu ở đâu? – Anh lo lắng. Đáng ra nghe thấy được đi chơi cô phải vui mừng mới đúng chứ? Vì sao lại mang vẻ mặt kì quái thế kia?
- Em không sao. – Cô quái dị nhìn anh một cái, sau đó kiên quyết lắc đầu. – Em muốn về.
- ??? – Anh khó hiểu đi theo phía sau cô, muốn hỏi nhưng lại sợ sẽ làm cô tức giận, cho nên chỉ có thể không ngừng tự mình suy đoán lung tung.
- Anh Hạo Trạch! – Thật lâu sau, rốt cuộc cô cũng lên tiếng.
- Sao thế?
- 5 ngày nữa em sẽ trở về Mỹ.
- Cái gì?? – Anh giật mình nhìn cô, bật thốt lên. – Không được.
- Ha ha… cái gì mà không được chứ? – Cô bật cười. – Em chỉ là nhân kì nghỉ mới trở về đây làm việc đại sự mà thôi. Đương nhiên đến lúc thì phải trở về.
- … - Những điều cô nói hoàn toàn đúng, anh không có cách nào phản bác, chỉ có thể ngập ngừng. – Nhưng… nhưng 5 ngày sau… không phải quá gấp gáp ư?
- Biết làm sao được? Tại em mải chơi quá mà. – Cô nhún vai. – Hơn nữa, nếu còn không chịu về, mẹ nhất định sẽ lột da em mất.
- Mẹ em? – Anh đột nhiên nhớ đến, quen biết đã lâu, nhưng gia cảnh của cô thế nào anh vẫn hoàn toàn mù mịt. – Khả Di, anh hỏi em, em rốt cuộc là ai?
- Gì? – Cô ngây người, vẻ mặt co quắp. – Anh Hạo Trạch này, có phải anh bị sốt nên mê sảng hay không? Em đương nhiên là Khả Di, Chu Khả DI a, còn có thể là ai được cơ chứ?
- Anh không hỏi cái đó. Điều anh muốn biết là…
‘Mẹ mua cho em con heo đất í a í a’
Tiếng chuông điện thoại vô cùng đúng lúc vang lên, thành công đem khuôn mặt tuấn tú của anh đốt thành tro.
- Em nghe điện thoại. – Cô cười ha ha, nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa nhìn liền biến sắc, gấp đến độ đi vòng vòng, chỉ là… vẫn không dám nghe máy. – Không xong. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chết chắc rồi. Phải làm sao bây giờ?
- Khả Di, em sao thế? Là ai gọi điện? – Anh nhíu mày. Ai to gan dám dọa cô sợ hãi đến mức độ này? Anh phải cắt tiết hắn.
- … - Lúc này cô làm gì còn tâm trí mà nghe anh nói chứ? Nhắm mắt mặc niệm xong liền dứt khoát nhấc máy, dáng vẻ y như chiến sĩ cảm tử.
- CHU KHẢ DI CHẾT DẪM, CON CÓ GIỎI THÌ LĂN VỀ ĐÂY NGAY CHO MẸ. DÁM MỘT MÌNH TRỐN VỀ VIỆT NAM QUẬY PHÁ ĐẾN TRỜI ĐẤT QUAY CUỒNG, CON KHÔNG PHẢI TO GAN BÌNH THƯỜNG ĐÂU. RỐT CUỘC ĐẦU CON LÀM BẰNG CÁI GÌ HẢ? THẰNG QUÂN MỚI NÓI MỘT CÂU CON LIỀN NGÂY NGỐC ĐI THEO NÓ, MUỐN BÁN THÂN THÌ CŨNG PHẢI TÌM NGƯỜI NÀO GIỎI LÀM ĂN MỘT CHÚT CÓ BIẾT KHÔNG? CÒN NỮA, TẠI SAO CON CÓ THỂ ĐI MỘT MÌNH? TẠI SAO??? TẠI SAO??? CON BÉ VÔ LƯƠNG TÂM KIA, CON NGHE RÕ CHO MẸ, TRONG VÒNG MỘT TUẦN LẬP TỨC VÁC XÁC VỀ ĐÂY, NẾU KHÔNG MẸ CHO CON ĐẸP MẶT. TỘI MỚI TỘI CŨ CÙNG TÍNH MỘT THỂ, XEM CON LÀM THẾ NÀO THOÁT KHỎI TAY MẸ. HỪ!!? – Người mẹ vĩ đại nào đó nói xong liền cúp máy cái rụp, cũng không thèm để ý xem người đầu dây bên kia có nghe được rõ ràng hay không.
- ==” – Nhìn điện thoại đã ngắt, cô chỉ có thể không ngừng thở dài bất đắc dĩ.
- Khả Di, đó là mẹ em? – Bởi vì âm lượng quá to nên anh đã nghe được gần hết. Chỉ là… trên đời lại có người mẹ sẽ nói chuyện với con gái mình như vậy?
- Em dám cá bố đã đi công tác tận phương trời xa lắc, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới trở về. Nếu không mẹ cũng sẽ không thể đối với em gầm rú thoải mái đến như vậy. – Cô cất điện thoại đi, lắc lắc đầu.
- Mẹ kế? – Anh cau mày. Tình cảnh này thật sự khiến anh chỉ có thể nghĩ tới trường hợp đó mà thôi.
- … - Khóe miệng cô run rẩy, lòng rít gào: ‘Mẹ xem, mẹ đã làm gì để người ta nói mẹ là mẹ kế của con thế kia? Bố mà biết khẳng định sẽ tức đến ngất xỉu mất. Trời ơi!!’
- Khả Di, có phải người đàn bà đó ngược đãi em không? Bà ta có đánh em không? Có làm em bị thương không? – Anh túm lấy vai cô hỏi dồn. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô bị người ta đánh đập mắng mỏ thậm tệ anh liền tức muốn phát hỏa.
- Anh Hạo Trạch… - Cô giữ chặt lấy tay anh, khó khăn lên tiếng. - … anh hiểu lầm.
- Hiểu lầm? – Anh cau mày, một lúc sau mới dụt dè nói. – Ý em là, em mới là người ngược đãi người đàn bà kia?
- … - Toàn thân cô lung lay lung lay. Không ổn rồi, một người con trai giản đơn thuần khiết đã bị cô dạy hư mất rồi. Huhu, tội lỗi a tội lỗi!!
- Em đừng im lặng, mau nói nhanh đi. – Anh sốt ruột. – Em đừng sợ, nếu như người đàn bà ác độc kia thật sự ngược đãi em, anh sẽ giúp em trừng trị bà ta.
- Anh Hạo Trạch, người đàn bà ác độc mà anh nói chính là mẹ em, mẹ đẻ của em. – Cô yếu ớt phun ra từng chữ.
- … - Đến lượt anh lung lay lung lay. Anh vừa mới nói nhảm cái gì vậy? Người đàn bà ác độc? Ngược đãi? Trừng trị? Trời ạ, anh điên mất rồi. Nhưng… - Khẩu khí của… bác gái… tại sao lại ghê gớm như vậy? Giống như muốn bóp chết em ngay lập tức…
- Không phải giống như, mà chính là như vậy. – Cô đính chính.
- @@
- Mẹ em khẳng định bây giờ đang giận muốn điên rồi. Nếu như em mà có mặt ở nhà, nhất định bà sẽ cầm chổi đuổi em vài vòng, từ trong nhà ra đến ngoài vườn, từ vườn chạy đến bể bơi, sau đó sẽ tìm cách đẩy em xuống nước, sau đó… - Cô đột nhiên dừng lại, thở dài một hơi.
- Như thế nào?
- Tùm một cái, tự mình cũng quăng chổi nhảy xuống luôn.
- 0_0 – ‘Bác gái, cháu khâm phục bác. Dạy dỗ con gái cũng có thể sáng tạo đến như vậy.’
- Đợi một chút, còn chưa có kết thúc mà. – Cô xua xua tay.
- Em đừng nói với anh sau đó mẹ con em sẽ trình diễn một màn đại chiến dưới nước nhé?
- Nào có. – Cô lườm anh một cái. Tuy mẹ hay vác chổi đuổi cô, cô cũng hay đem cọng cỏ ném mẹ, nhưng hai người căn bản là chưa từng thật sự xô xát nha. Kia chẳng qua là, nói như thế nào nhỉ, à, một hình thức chơi đùa giữa hai mẹ con cô mà thôi. – Sau đó mẹ con em sẽ hợp lực hét lớn cho đến khi bố hoảng sợ vội vàng lao ra ha ha… Lại sau đó nữa, bố sẽ phải lựa chọn một trong hai người kể kéo lên bờ. Người còn lại sẽ phải ngâm nước đúng một tiếng đồng hồ. Đương nhiên, hôm sau bố sẽ tìm mọi cách để dỗ dành kẻ xấu số kia. – Cô vừa kể vừa ha ha cười. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt méo mó bất đắc dĩ của bố mỗi khi bị mẹ con cô ép buộc là cô lại vui sướng vô cùng.
- Bố em sống cũng không dễ dàng gì. – Anh lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, cảm khái: ‘Bác trai, cháu hết sức thông cảm cho nỗi khổ cực khó nói nên lời của bác.’
- Ai nói như vậy? – Cô tức giận, chu mỏ phản bác. – Bố từng nói với em, bố rất là hạnh phúc. Chỉ cần có mẹ con em ở bên, cho dù có bắt bố phải gánh cả bầu trời bố cũng làm được.
- … - Anh sửng sốt, sau đó bỗng mỉm cười. Đúng vậy, được sống bên người mình yêu thương, làm sao có thể không hạnh phúc chứ? Cho dù mẹ con cô có làm khó ông, chọc phá ông thì cũng chỉ bởi vì quan tâm đến ông, yêu thương ông mà thôi.
- Anh ngẩn người cái gì vậy? – Cô đẩy anh một cái, rất chi là không hài lòng.
- Gia đình em rất hạnh phúc. – Anh chân thành nói.
- Đương nhiên. – Cô kiêu ngạc ngẩng cao đầu. Đây là điều duy nhất khiến cô tự hào. Bởi vì cô tin tưởng, trên đời này sẽ không có cha mẹ nào đối tốt với con cái hơn cha mẹ của cô ha ha ha…
- Khả Di! – Anh đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy tay cô, nhìn sâu vào mắt cô…
- À, anh Hạo Trạch này, anh có gì thì cứ nói, không cần làm ra bộ dáng cún con đó với em.
- #,# - ‘Có ai nói cho anh biết, anh phải làm gì với cô gái này bây giờ?’
---------------------------------------
3.
- Khả Di, em thật sự không về với anh sao? – Anh nắm chặt cánh cửa không buông, hết sức đau khổ nhìn cô van nài.
- Anh đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi vẫn chưa chán ư? – Cô chán nản dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn anh chằm chằm.
- Nhưng mà 5 ngày nữa em đã phải đi rồi.
- Làm ơn đi, cũng không phải sẽ không gặp lại, anh làm cái gì não nề vậy chứ? – Cô khinh thường liếc anh một cái.
- Nhưng mà anh sẽ rất nhớ em. – Anh buồn bã cúi đầu.
- Vậy thỉnh thoảng bay sang thăm em thì được rồi, tiện thể mang cho em vài món quà luôn. – Cô nhìn anh, bình tĩnh nói.
- Thỉnh thoảng… không đủ a. – Anh rầu rĩ. Chỉ là thỉnh thoảng mới có thể gặp cô, anh làm sao có thể chịu được đây?
- Anh Hạo Trạch, đừng bày ra bộ dạng ông bố tiễn con gái về nhà chồng nữa, thật là phiền chết đi được. Anh đi về đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. – Cô bất đắc dĩ lắc đầu, muốn đóng cửa nhưng anh lại nhất quyết không chịu buông tay. – Anh muốn thế nào?
- Anh… - Nghĩ nghĩ một chút, anh liền dứt khoát chui tọt vào trong. – Em không về, vậy anh chuyển đến đây ở cùng em.
- t.t – Cô chết lặng nhìn anh, nhìn đến mức anh xấu hổ ho khan, khuôn mặt tuấn mỹ cũng ửng hồng.
- Khả Di, đừng… đừng nhìn anh nữa. Không phải em nói là muốn nghỉ ngơi à?
- Anh Hạo Trạch! – Cô kéo tay anh lại, nhíu mày. – Em hỏi anh, có phải anh…
- Làm… làm sao? – Anh đờ người. Cô nhận ra? Cô đã nhận ra?? Làm sao bây giờ? Thổ lộ với cô ư? Vậy cô sẽ cho anh cơ hội chứ? Cô có thể đá anh ra ngoài hay không?
- Phá sản rồi? – Cô nghiêm túc.
- Hả? – Còn anh thì rất muốn trực tiếp té xỉu.
- Nếu không tại sao có thể bám theo em không tha như vậy? Bình thường anh cũng đâu có thế nay? – Cô nhíu mày, càng nói giọng càng lạnh, lạnh đến tê buốt. – Có phải anh đã biết thân phận của em, cho nên mới tìm cách tiếp cận em hay không? Em nói cho anh biết, em không có tiền, một xu cũng không có. Nếu anh muốn em trả lại số tiền anh đã cho em, vậy em sẽ cố gắng vay mượn để trả cho anh, nhưng còn…
- Khả Di, không phải như vậy. – Cảm thấy thái độ của cô càng lúc càng lạnh nhạt, anh trở nên vô cùng gấp gáp. – Anh không có phá sản, cũng không cần tiền của em, lại càng không muốn lợi dụng em gì hết. Anh như vậy là vì… là vì…
- Vì sao? – Cô nhướn mày, ánh mắt lóe lên một tia tinh ranh khó phát hiện.
- Đó là bởi vì… - Anh ấp úng. Nên nói hay không? Nói ra cô sẽ không tức giận chứ? Có khi nào cô sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa hay không?
- Anh không nói được, rõ ràng là bởi vì đã bị em nhìn trúng, không thể phản bác được. Anh yên tâm, tuy rằng em rất tham tiền nhưng cũng không đến mức ăn không uống không của người ta, còn mặt dày coi như đó là điều dĩ nhiên. 5 ngày sau chắc chắn tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh. Bây giờ anh có thể về được rồi.
- Không. – Anh luống cuống. – Khả Di, không phải như thế, em hiểu lầm rồi. Anh… anh yêu em. Anh không hề có ý lợi dụng em. Anh chỉ là muốn theo đuổi em, nhưng lại không biết phải làm như thế nào, cho nên mới…
- Anh nói cái gì? Em nghe không rõ.
- Anh nói anh yêu em. – Anh rõ ràng rành mạch nhắc lại từng chữ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào cô.
- Ha ha ha ha… - Cô đột nhiên bật cười, cười đến đứng không vững.
- … - Trên đầu anh xuất hiện ba sọc đen dài ngoằng. Không phải là cô cũng cho là anh đang nói giỡn chứ? Điều này khó tin đến như vậy sao? Vì sao năm lần bảy lượt nghi ngờ anh, cười nhạo anh?
- … - Thật khó khăn mới có thể ngừng cười, cô liền nhảy bổ vào lòng anh chu mỏ làm nũng. – Em còn tưởng có chết anh cũng không chịu nói ra chứ.
- Em tin… không… em biết? – Anh kinh ngạc.
- Em là tiểu yêu tinh lợi hại nhất, làm sao có thể không phát hiện ra? – Cô đắc ý.
- Từ khi nào? Em biết từ khi nào? – Anh có chút xấu hổ. Mặc dù mục đích của anh chính là cho cô biết tình cảm của mình, nhưng mà bị cô nhìn thấu sớm như vậy khiến cho anh rất không được tự nhiên.
- Từ lúc anh không chịu ở cùng phòng với chị Huyền Chi mà lại chạy sang cắm rễ ở phòng em. – Cô chọc chọc vào ngực anh. – Anh nghĩ coi, đối với anh mà nói, em và chị Huyền Chi có gì khác nhau? Tại sao anh thà chết cũng không ở cùng chị ấy nhưng lại dễ dàng quyết định ở cùng em? Một người đàn ông bảo thủ như anh nếu không có tình cảm thật sự thì làm sao có thể làm ra những chuyện như thế? Mặc dù giữa chúng ta không có xảy ra chuyện gì, nhưng miệng lưỡi thế gian, ai mà quản được? Thế nào, thấy em giỏi không?
- Khả Di, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ khả năng của em. Em đúng là một bác sĩ tâm lí thiên tài. – Anh phì cười.
- Quá khen quá khen ha ha ha ha…
- Khả Di, rốt cuộc em có thân phận gì? Vì sao vừa rồi em lại nói giống như anh muốn lợi dụng em để lấy tiền? Nhà em rất có tiền sao? – Anh ôm cô đến ngồi xuống sofa, tò mò hỏi.
- Tiền? Bố em có rất nhiều tiền. – Hai mắt cô sáng rực, xong lại lập tức ỉu xìu. – Nhưng ông ấy một đồng cũng không cho em.
- Một đồng cũng không cho? – Anh ngạc nhiên. – Vậy em lớn lên như thế nào?
- Đương nhiên là ăn cơm mà lớn lên.
- Em biết anh không có ý này.
- Ha ha đùa anh chút thôi. – Cô vươn người hôn chụt một cái lên mặt anh, thỏa mãn cười to. – Thật tốt, có mĩ nam bên cạnh để đùa giỡn thật là tốt~
- Đùa giỡn? – Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn cô.
- Ấy vừa rồi nói đến đâu rồi? – Cô nhanh chóng đổi chủ đề. – À đúng rồi, bố em có rất nhiều tiền, cũng không bao giờ để em thiếu thốn cái gì. Chỉ là ông không chịu đem tiền đặt vào tay em, toàn bộ đều là quản gia cùng bảo mẫu giữ, sau đó em muốn mua cái gì đều phải thông qua bọn họ. Mọi người nhìn em đều nói em tốt số, chỉ cần đứng một chỗ chỉ tay, lập tức sẽ có người dâng lên, nhưng bọn họ làm sao mà biết, cái em muốn là cảm giác được cầm tiền, đếm tiền, tự mình tiêu tiền. Cho dù chỉ là vài đồng bạc lẻ em cũng thật vui vẻ, bởi vì em có thể tự mình mua thứ mà mình thích.
- Sau này tiền của anh đều để em giữ, được không? – Anh vuốt mái tóc hoe vàng của cô, mỉm cười đầy cưng chiều.
- Được chứ. – Cô gật đầu, hai mắt lóe sáng. – Anh yên tâm, tuy rằng em thực thích tiền, nhưng tuyệt đối không phải người vung tiền qua cửa sổ. Em sẽ chi tiêu thật hợp lí, giúp anh tiết kiệm thật tốt.
- Được, Khả Di của anh thật ngoan. – Anh cười vui vẻ.
- Còn có a, không phải anh muốn biết thân phận của em sao? Em nói anh nghe nha, bố của em tên là Chu Viễn Hàm, là…
- Chủ tịch tập đoàn Y Viễn???? – Anh vừa ngạc nhiên lại vừa khiếp sợ thốt lên. Y Viễn. Trời ơi, anh lại yêu thiên kim tiểu thư tập đoàn Y Viễn.
- Anh làm sao vậy? – Cô khó hiểu đấm đấm vào người anh. Vì cái gì bộ dạng của anh giống như gặp phải ma quỷ vậy? – Chẳng lẽ Y Viễn cùng Creative từng có ân oán gì sao?
- Ân oán? – Anh phì cười vỗ đầu cô một cái. – Cái đầu này của em đang nghĩ lung tung gì vậy?
- Ai bảo phản ứng của anh kì quái thế làm chi? – Cô bĩu môi.
- Anh chỉ quá kinh ngạc mà thôi. Vẫn nghe nói Y Viễn có một vị thiên kim tiểu thư, nhưng người này chưa từng xuất hiện trước các phương tiện truyền thông. Anh còn nghĩ đó là vũ khí bí mật của Y Viễn, không ngờ… - Nói đến đây, anh lại không nhịn được bật cười. Thật ra có một số việc rất đơn giản, nhưng chính sự suy diễn của con người khiến nó trở nên phức tạp.
- Anh có ý gì? Anh có ý gì? – Cô nổi điên, rầm một cái đè anh ra sofa, chính mình uy phong lẫm liệt ngồi chễm chệ trên người anh, trừng mắt nhìn cái người vẫn đang cười đến vô lại kia, tức muốn bốc khói. – Anh coi thường em. Anh lại dám coi thường em.
- Khả Di, anh không coi thường em. – Anh nhịn cười, hơi dùng sức một chút liền dễ dàng đem cô ôm vào lòng. – Anh chỉ không nghĩ tới người con gái anh yêu lại là một đại tiểu thư, hơn nữa còn là hòn ngọc quý trên tay Chủ tịch Y Viễn lẫy lừng. – Nghĩ đến sự hiểu lầm tai hại trước đây anh lại thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười. Cũng không thể hoàn toàn trách anh, ai bảo cô ăn nói khó hiểu, hành động cử chỉ lại còn như vậy? Ha ha ha…
- Còn nói không coi thường em. – Cô hừ mũi, đánh anh một cái cho hả giận.
- Khả Di, anh nói hoàn toàn là sự thật. Lần đâu gặp em, anh cũng có ý nghĩ em là một cô tiểu thư ham chơi bỏ nhà trốn đi. Nhưng sau khi tiếp xúc với em, anh…
- Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, nếu không em sẽ nổi điên. – Cô nghiễn răng nghiến lợi. – Anh với anh Quân đúng là cùng một giuộc, đến giọng điệu cũng giống nhau như vậy. Tiểu thư thì phải thế nào? Tiểu thư thì không là con người chắc? Chẳng elx cứ nhất thiết phải ăn mặc như công chúa, nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, dáng vẻ cao quý ngạo nghễ thì mới được gọi là tiêu thư? Làm ơn đi, đó là kẻ khoe khoang, thích làm màu làm dáng chứ tiểu thư cái nỗi gì? Hừ!!?!
- Ừ, là anh sai, đừng tức giận nữa. – Anh vỗ vỗ lưng cô, mỉm cười. Nhiều khi Khả Di của anh thật sự không thể coi thường.
- Đàn ông đều không có gì tốt đẹp. – Cô lầm bầm, âm thầm đưa tay lén véo anh một cái.
- Khả Di, em muốn mưu sát chồng sao? Thật không ngoan! – Anh đau đến nhíu mày, bắt lấy cái tay làm càn của cô đưa lên miệng cắn nhẹ một cái.
- Chồng cái gì chứ? Anh đừng nhận vơ. – Cô trợn mắt.
- Muốn cá cược không? Xem sau này anh có phải là chồng của em hay không?
- Không thèm. – Cô giận dỗi đẩy anh ra, chạy ào về phòng.
- Ha ha… - Nhìn bóng lưng vội vã của người nào đó, anh cười vô cùng đắc ý. ‘Khả Di, anh có chết cũng sẽ không buông tay em ra. Là chính em dạy anh, muốn theo đuổi con gái cần phải mặt dày hơn tường, bám dai hơn đỉa.’
…
Trong khi đó, ở trong phòng, người nào đó cũng đang cười vô cùng vui vẻ, rút điện thoại ra bắt đầu nhắn tin.
‘Anh họ, thành công rồi.’
‘Cái gì? Em đem cậu ta ăn luôn rồi?’
‘Đi chết đi, cái đồ đầu óc tối tăm nhà anh. Em là nói, em đã lừa được anh ấy tỏ tình với em rồi.’
‘Thật không thật không thật không? Tên đầu gỗ cuối cùng cũng dám nói ra rồi sao? Trời ơi, Khả Di, em là thần.’
‘Chuyện nhỏ ha ha ha ha…’
‘Vậy em thì sao? Có đồng ý hay không?’
‘Ngu ngốc, nếu như không thích anh ấy thì em tốn công tốn sức ép anh ấy nói ra làm cái gì?’
‘Khả Di, nể tình cậu ta nuôi em bấy lâu nay, hãy nương tay.’
‘Em biết em biết, anh họ yên tâm.’
Cắt điện thoại, khóe môi cô bỗng nở nụ cười tinh quái.
‘Cây kim cương a Cây kim cương, là anh tự nhảy vào hố lửa, không thể trách ai được nha. Anh tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa há há há há há…’
…
Mà đầu dây bên kia, có người lại thở dài tiếc hận.
‘Trạch a Trạch, cậu yêu ai không yêu, tại sao lại cứ đâm đầu vào Tiểu yêu tinh chứ? Không phải tôi đã cảnh cáo cậu từ trước rồi ư? Haizzz… Cậu nên tự cầu phúc đi.’