Cánh cửa mạnh mẽ sừng sững chắn trước mặt anh, thành công đem tinh thần anh đập nát.
- Nể tình bấy lâu nay anh chu cấp tiền tiêu cho em nên em sẽ không ra tay với anh. Anh tốt nhất đừng đến gần em nếu còn cảm thấy cuộc đời này tốt đẹp. – Giọng nói cao vút từ trong phòng vọng ra, rất rõ ràng cơn giận dữ của người nào đó đang tuôn trào như núi lửa.
- Anh biết em đang tức giận, nhưng ít nhất cũng phải nghe anh giải thích đã chứ?
- Không nghe.
- Anh nói dối em là anh sai rồi, nhưng anh có nỗi khổ riêng mà.
- Đi đi.
- Khả Di…
Cạchhhh…
Cửa bất ngờ mở ra, cô cầm trong tay cái gối lợn tai xanh đập anh túi bụi.
- Em đã cho anh cơ hội, là anh cứ muốn xông vào chỗ chết. Anh đi chết đi… đi chết đi… cho anh chết này… dám lừa dối em… đồ đáng ghét…
- … - Anh cũng không né tránh, chỉ đứng im như tường thành đón nhận sự tấn công như bão tố của cô, lặng lẽ thở dài. Chắc lúc đó não anh bị úng nước nên mới dám nói dối cô. Đúng vậy, chắc chắn là anh điên rồi.
- Không tránh? Anh coi thường em có đúng không? Hừ!!? – Đánh mãi đánh mãi vẫn chẳng thấy anh có động tĩnh gì, cơn tức của cô lại càng được thể bùng nổ. Tốt, anh đã không để cô vào mắt, cô việc gì phải quan tâm đến anh cho mệt người?
Cô dùng hết sức đẩy anh một cái, lại nhấc chân đạp thêm một phát, thấy anh nhíu mày đau đớn mới hơi hơi hài lòng trở về phòng.
Nhìn cô đùng đùng bước đi, mặc dù biết hiện tại không thể cười, nhưng khóe môi anh vẫn không kiềm chế được nhếch lên. Đáng yêu quá, giống như đứa trẻ đang nổi giận vận.
Nhưng rất nhanh, anh đã biết mình sai thật rồi. Không ai có thể coi thường cơn giạn của Tiểu yêu tinh Chu Khả Di. Bởi vi, cô sẽ nháo đến long trời lở đất, hành hạ người ta đến sống dở chết dở mới miễn cưỡng cho qua.
Lọc cọc kéo va li yêu quý ra khỏi phòng, cô không thèm nói lời nào đi thẳng tới cửa.
- Em đi đâu? – Anh giằng lấy va li, gấp gáp hỏi.
- Liên quan gì đến anh? – Cô trừng mắt. – Tránh ra, đừng động đến đồ của em.
- Đừng nháo nữa, có gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?
- Không có gì để nói cả.
- Em không có, anh có.
- Vậy anh tự nói một mình đi.
- Khả Di! Em đừng trẻ con nữa được không?
- Em cứ thế đấy, anh làm gì được em??? – Cô nổi điên. Người có lỗi là anh, tại sao ngữ khí kia lại giống như cô đang gây sự vô lí thế?
- Được rồi được rồi, đừng giận nữa, anh nói sai rồi.
- Tránh ra.
- Em muốn anh làm thế nao mới có thể bớt giận đây?
- Tránh ra.
- Tránh cái gì mà tránh? Em muốn đi đâu? Em còn chỗ nào để đi hay sao? Cho dù tức giận thì cũng phải suy nghĩ trước sau chứ? Em muốn lang thang đầu đường chắc?? Em là ngu ngốc à? – Anh không chịu nổi lớn tiếng quát. Và thế là xong, tình thế bùm một cái nổ tung.
- Anh nghĩ anh báu bở lắm hả? Không có anh thì em không sống được hay sao? Nói cho anh biết, có rất nhiều người muốn mời em tới ở em còn không chịu đấy. Anh nghĩ em cần anh lắm hả? Anh coi em là cây dây leo bám vào anh mà sống chắc?? Anh quá kiêu ngạo rồi đó. – Cô phát điên rồi, cái kẻ đáng chết này.
- Em còn dám nói? Em thấy tự hào lắm hả? Sống dựa vào đàn ông, tốt quả ha!!!? Nhiều người muốn mời em tới ở? Hừ, đắt giá quá nhỉ? Em còn có lòng tự trọng không vậy?
- Cái gì??? Anh nói cái gì? – Cô không thể tin nhìn anh. Cô chỉ biết sống dựa vào đàn ông? Cô không có lòng tự trọng? Cái quái gì thế này?
- Em giả bộ giỏi lắm, ai không biết còn tưởng em đúng là một cô gái ngây thơ thuần khiết đấy. – Anh chịu không nổi nữa rồi. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô sà vào lòng người đàn ông khác là anh lại phát điên lên. Phải dùng cách gì mới có thể kéo cô trở lại con đường đúng đắn đây?
- Anh đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của em. – Cô đạp vào chân anh một cái. – Em chưa bao giờ nói mình là một cô gái ngây thơ thuần khiết, đừng có tự mình suy diễn rồi đổ lên đầu em. Còn nữa, em đi đâu, ở đâu, dựa vào ai không liên quan đến anh, càng không đển lượt anh bình phẩm nhận xét.
- Em…
- Tránh ra. – Lợi dụng lúc anh lơ là, cô nhanh như cắt đoạt lấy va li, hiên ngang ra khỏi nhà, trước khi đi còn không quên đá cho anh thêm phát nữa. – Đồ đáng ghét, đừng mong em quan tâm gì tới anh nữa.
…
Trên taxi, cô chẳng màng hình tượng nằm vật ra ghế, nhắm nghiền mắt lại. Lâm Hạo Trạch, đồ đáng ghét, vô cùng đáng ghét, siêu siêu đáng ghét, đáng ghét nhất quả đất. Đã nói dối cô lại còn to tiếng mắng cô? Anh chán sống rồi có phải không?
‘Mẹ mua cho em con heo đất í a í a’
Anh còn có mặt mũi gọi điện cho cô? Hừ, cái đồ chết tiệt, cô bị bại não mới nghe điện thoại của anh.
‘Mẹ mua cho em con heo đất í a í a’
Muốn đọ sự cứng đầu với cô? Gọi đi gọi đi, anh có gọi đến rút gân tay cô cũng không thèm nghe đâu.
‘Mẹ mua…
Tít
Tắt điện thoại, tháo pin, ném vào trong túi, một loạt động tác được cô thực hiện lưu loát đến bất ngờ.
‘Gọi nữa đi, xem anh làm cách nào làm phiền được em?’
…
Khác sạn Wings,
- Xin hỏi…
- Tôi muốn gặp Cao Chí Viễn. – Cô gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, không kiên nhẫn cắt ngang.
- Dạ? – Nhân viên lễ tân sửng sốt. Cao Chí Viễn? Đó không phải là tên của Quản lí khách sạn hay sao? Chẳng lẽ vị này là bạn gái của sếp? – Xin lỗi cô, giám đốc hiện tại đang họp.
- Gọi anh ấy đến, ngay lập tức.
- Nhưng…
- Nói Chu Khả Di đến tìm. – Cô hoàn toàn không cho nhân viên kia cơ hội nói hết câu.
- Được, cô đợi một lát. – Nhân viên lễ tân tức mà không làm gi được. Làm bạn gái Quản lí thì to lắm sao? Cũng không phải vợ người ta, kiêu ngạo cái gì? Đến lúc bị đá rồi xem cô ta lên mặt kiều gì. Lại có thêm một lí do khiến cô nhất định phải theo đuổi được vị Quản lí trẻ tuổi tài cao kia rồi.
- … - Cô nhướn mày. Một nhân viên lễ tân nho nhỏ mà cũng dám có ý đồ bất chính với sếp? Tốt, tốt lắm, Cao Viễn Chí, anh quản lí nhân viên thật là tốt.
…
Trong phòng họp, không khí vô cùng nghiêm túc, bỗng một bóng đen lao vụt ào với tiếng hét thất thanh.
- Không xong, Quản lí, không xong rồi, tiểu… tiểu thư đến… đến đây… - Cô thư ký với mái tóc xoăn xõa dài và bộ âu phục vừa vặn tôn lên khí chất của người phụ nữ trưởng thành hớt ha hớt hải chạy tới, hình tượng nghiêm trang cẩn thận thường ngày đều bị ném ra sau đầu.
- Thật không? – Cao Viễn Chí đứng bật dậy, ánh mắt vui vẻ không che giấu. Thiên thần bé nhỏ của anh rốt cuộc cũng chịu tới rồi, anh còn đang tính toán vài ngày nữa sẽ đi tìm cô.
- Tiểu thư đang dợi Quản lí ở đại sảnh… ách… Quản lí, đợi tôi với!! – Cô thư ký phải cố hết sức mới miễn cưỡng không bị bỏ lại phía sau. Thật khổ! Chân ngắn thật khô! Sức khỏe yếu thật khổ!
…
Chạy một mạch đến đại sảnh, quả nhiên Viễn Chí nhìn thấy một cô gái với mái tóc óng vàng buộc cao trong bộ trang phục đỏ rực như vầng thái dương. Cô có vẻ sắp hết kiên nhẫn, cứ đi đi lại lại, đôi môi đỏ hồng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cô đang mắng cái kẻ chậm chạp là anh đây.
- Khả Di! – Viễn Chí tươi cười đến gần cô, đôi tay dang rộng.
- Chờ một chút. – Cô hô to. – Đứng im!! – Cô chắp tay sau lưng đi quanh Viễn Chí mấy vòng. Cô cần xác định lại một chút, không thể bị cái tên Cao Viễn Tu chết bầm kia lừa lần nữa, nếu không thì thật là mất mặt.
Chiều cao… trời ơi anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn cao lên nữa chứ?
Dáng người… ôi chao, anh mới cường tráng làm sao!
Khuôn mặt… ái chà, lớn lên anh cũng đẹp trai ra trò đó nha. Mái tóc màu hạt dẻ xoăn xoăn, làn da rám nắng khỏe mạnh, chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi luôn mỉm cười ấm áp. Đợi một chút, đôi mắt kia…
- Này, mắt anh là màu gì?
- Đen. – Đối với câu hỏi quen thuộc của cô, Viễn Chí cũng không cảm thấy nhàm chán. Ai bảo anh có một thằng em trai luôn thích giả dạng anh trêu chọc cô làm chi?
- Kính sát tròng? – Cô nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tuyền kia. Hai anh em bọn họ thật sự giống nhau đến không thể tưởng tượng được, cỉh có duy nhất đôi mắt là khác biệt. Viễn Chí có đôi mắt đen tuyền như màn đêm phẳng lặng, trong khi đôi mắt Viễn Tu lại mang sắc xanh kì ảo.
- Em quả thật bị Viễn Tu lừa đến tẩu hỏa nhập ma luôn rồi. – Viễn Chí phì cười.
- Cao Viễn Tu là tên khốn đáng bị lăng trì xử tử! – Cô nghiễn răng nghiến lợi.
- Ừ, là tên khốn. – Viễn Chí cười cười hùa theo cô.
- Cao Viễn Chí là kẻ không biết điều…
- Mắc mớ gì lại mắng anh? – Viễn Chí nhảy dựng, uất ức không để đâu cho hết. Anh luôn đối xử với cô rất tốt mà, vì cái gì lại nói xấu anh chứ?
- A ha, đúng là anh rồi. – Cô nhảy tưng tưng sung sướng, vèo một cái nhảy bổ vào lòng anh. – Anh Viến Chí là người tuyệt vời nhất, em thích anh Viễn Chí nhất.
- @@
…
Nhìn dáng ăn như hổ đói của cô, khóe miệng Viễn Chí liên tục co giật.
- Tiểu thư của anh, Chủ tịch và Phu nhân mà nhìn thấy em như vậy có lẽ sẽ sốc đến bất tỉnh nhân sự mất.
- Cái gì chứ? Ăn như vậy mới ngon, anh không biết sao?? – Cô cầm một cái đùi gà bóng nhẫy gặm ngon lành. – Lúc đối diện với đồ ăn thì lịch thiệp ngoan hiền gì cũng vứt hết đi.
- Chỉ khi đối diện với đồ ăn thôi ư? – Viễn Chí nghi ngờ. Tại sao anh lại có cảm giác cô càng lớn càng hào hứng chạy xa khỏi những chuẩn mực của một tiểu thư đài các?
- Anh không được bắt nạt em, em sẽ mách bố. – Cô trừng măt đe dọa.
- Anh không phải Viễn Tu. – Viễn Chí nhấp một ngụm nước, cười nói. Chỉ có thằng nhóc suốt ngày làm việc xấu lại bị cô bắt gặp kia mới sợ kiểu đe dọa này thôi.
- Hừ!!? – Cô bĩu môi, tiếp tục vùi đầu vào ăn uống.
- Anh nghe Quân nói thời gian qua em ở nhà Giám đốc Creative? Hai người có quan hệ gì thế???
- Bác sĩ – bệnh nhân.
- Gì? – Viễn Chí suýt sặc chết. Người kia bị tâm thần ư?
- Không đúng, là bà mối – khách hàng. – Cô cắn cắn cái xương gà, sửa lại.
- Hả? – Viễn Chí tròn mắt. Đường đường là Giám đốc Creative lừng lẫy mà lại phải cầu cứu bà mối ư? Hơn nữa, còn là một bà mối nửa mùa chuyên gây họa Chu Khả Di?
- Không đúng không đúng, hiện tại chẳng còn quan hệ gì nữa rồi. Em cạch mặt anh ấy rồi. – Cô tức giận quăng cục xương đi, đưa tay bẻ nốt cái đùi còn lại.
- Xảy ra chuyện gì? – Viễn Chí lo lắng… ách… đừng hiểu lầm, anh là đang lo cho cái kẻ xấu số phải đối đầu với cô kìa.
- Anh ta… hay thôi đi, nói cho anh cũng vô dụng, anh có bao giờ giúp em đâu?
- Giúp em để thành tội nhân thiên cổ ư?
- Anh… tức chết em. – Cô hung hăng cắn một miếng thịt gà thật to. – Em cắn chết anh, cắn chết Cao Viễn Chí đáng ghét.
Đợi đến lúc cô ăn no, Viễn Chí đáng thương không biết đã bị ‘cắn’ bao nhiêu phát.
- Tuyệt vời! – Cô thỏa mãn ôm cái bụng no căng, đôi mắt lim dim. – Anh Viễn Chí, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.
- Anh đưa em về…
- Về cái gì mà về? Em sẽ ở lại đây. – Cô mở bừng mắt, lườm Viễn Chí tóe khói. Rõ ràng biết cô cãi nhau với chủ nhà rồi lại còn muốn cô dẫn xác về? Có mà điên.
- Được rồi, anh đi đặt phòng cho em. – Viễn Chí thở dài lắc đầu.
…
- Giám đốc, tiểu thư sẽ ở lại đây sao?
- Ừ.
- Ôi chao – Một vị quản lí bộ phận kích động kêu lên. – Giám đốc yên tâm, chúng tôi nhất định tiếp đãi Tiểu thư chu đáo.
- O.O – Viễn Chí lam như không nghe thấy, nhận lấy chìa khóa rồi quay người đi luôn. Mấy tên háo sắc này, tốt nhất đừng có chọc giận cô, nếu không Phu nhân sẽ lột da bọn hắn, Chủ tịch sẽ thiêu sống bọn hắn.
---------------------------------------
2.
- Được rồi, em lên phòng nghỉ ngơi đi. – Viễn Chí giao chìa khóa cho cô, đang muốn gọi người giúp cô mang hành lí thì một cái phi tiêu lao tới gần như đâm thẳng vào mặt anh.
- =.=” - Cô nhìn cái người vừa chạy đến, trên đầu xuất hiện thêm mấy vạch đen. Lại nữa rồi, cái tên này sao cứ thích ám cô như ma vậy?
- Tiểu công chúa của anh, tại sao em không đến chỗ anh? Em không cần anh nữa ư? Em muốn vứt bỏ anh anh ư? Em… - Viễn Tu nắm lấy vai cô lắc lấy lắc để, tru tréo lên.
- Stop
- 0x0 – Viễn Tu im bặt, đôi mắt đen tuyền rưng rưng, bày ra bộ dáng thiếu niên vô tội bị bỏ rơi.
- Tháo kính sát tròng ra!!! – Cô tức đến có thể phun ra lửa. – Anh thích giả làm anh Viễn Chí đến thế kia à? Anh bị cuồng anh trai à? Tìm anh? Em mà tìm anh không phải lại bị lừa nữa sao? Em nào có ngu ngốc như thế? Chết tiệt nhà anh, anh thử lừa em lần nữa xem, em sẽ băm vằm anh ra.
- Được rồi được rồi, em đừng giận mà. – Viễn Tu ngoan ngoãn tháo cặp kính sát tròng kia ra, để lộ đôi đồng tử xanh lam rạng rỡ. – Ai bảo em chỉ quan tâm đến anh Viễn Chí mà không thèm để ý đến anh?
- Còn dám đổ lỗi cho em? Anh ăn gan báo à? – Cô nghiến răng kèn kẹt.
Như bao lần, một cuộc rượt đuổi gay cấn và kịch tính là không thể tránh khỏi. Viễn Chí dựa lưng vào tường, nhìn đôi oan gia kia mà bật cười. Viễn Tu luôn thích chọc tức cô, còn cô lại ưa dọa nạt Viễn Tu, nhưng chỉ cần gặp đối thủ là hai người này lại ăn ý đến mức không thể tin được.
- Cao Viễn Tu, anh có giỏi thì đứng đó cho em.
- Tiểu công chúa à, anh khi nào thì nhận mình là giỏi vậy?
- Tốt, vậy mau đứng lại chịu thua trước tài năng và trí tuệ của em đi.
- Tiểu công chúa…
- Cao Viễn Tu…
- Tiểu công chúa…
- Cao Viễn Tu…
…
- Tên trời đánh, em nhất định sẽ mách bố cho anh ta chết luôn. – Cô nằm bẹp trên sofa, lầm bầm.
- Em yên tâm, anh sao có thể bỏ Tiểu công chúa lại một mình được chứ? – Viễn Tu ngồi trong góc tường cười nhăn răng.
- Hơn 20 tuổi đầu cả rồi còn cãi nhau như trẻ con ấy. – Viễn Chí lấy nước cho hai người, cười bất đắc dĩ.
- Đính chính, em còn chưa tròn 20 tuổi đâu. – Cô ngồi bật dậy, tu một hơi hết sạch cốc nước, quệt mỏ rồi lại ngã phịch xuống.
- Được rồi, là anh nói sai.
Cốc… cốc… cốcccc…
- Để anh mở cửa. – Viễn Chí định đứng dậy thì bị cô ngăn lại.
- Không cần. Cao Viễn Tu kia, còn không mau đi ra đi?
- Em phân biệt đối xử. – Viễn Tu bất bình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Cạchhhh…
- Xin chào, anh là…
- Khả Di đâu?
- ??? – Đầu Viễn Tu đầy dấu chấm hỏi. Chẳng lẽ Tiểu công chùa của anh lại buồn chán chạy đi trêu chọc vị đại mĩ nam này rồi ư?
- Tránh ra. – Thấy Viễn Tu cứ đơ ra như khúc gỗ, anh không kiêng dè xông thẳng vào trong. – Khả Di!
- O.o – Vừa nghe thấy tiếng anh, cô quăng luôn cái gối ôm, bịch một cái ngã vào lòng Viễn Chí.
- Em làm s…
- Anh Viễn CHí, người ta nhớ anh muốn chết. – Cô dụi đầu vào lòng Viễn Chí, nũng nịu.
- ???????? – Viễn Chí ngơ ngác hồi lâu, nhìn cô, nhìn người vừa đến, rồi lại nhớ tới những gì cô vừa kể, phì cười.
- Chu Khả Di!!! – Máu nóng xộc lên tận óc, anh lao vút đến kéo cô ra khỏi tên đàn ông xa lạ kia, gầm lên. – Ai cho em cùng đàn ông đi thuê khách sạn? Ai cho em tùy tiện ôm người đàn ông khác? AI cho em dùng giọng nói mềm mại như thế nói chuyện với hắn ta? Ai cho em tắt điện thoại? Ai…
- Anh nổi điên cái gì? – Cô vùng ra. – Em muốn làm gì thì làm, đó là quyền tự do của em, anh dựa vào đâu mà lớn tiếng với em?
- Chu Khả Di!!
- Kêu cái gì kêu? Em đang đứng lù lù ở đây này.
- Em…
- Này hai người, đừng nóng, ngồi xuống uống chén trà hạ hỏa đã. – Viễn Tu cười hề hề.
- BIẾN – Hai người cùng đồng thanh làm Viễn Tu và Viễn Chí đều giật mình.
- Đừng nóng, đừng nóng, biến đây biến ngay đây. – Viễn Tu rất biết điều quay lại góc phòng ngồi tự kỉ.
- Bọn họ là ai?
- Không liên quan đến anh.
- Anh hỏi bọn họ là ai? – Anh gằn giọng. Cô lại dám ở cùng phòng với hai người đàn ông? Cô càng ngày càng không biết điều rồi, thật không thể chịu nổi mà.
- Lâm Hạo Trạch, anh rốt cuộc muốn cái gì? Em gặp ai, lam gì là việc của em, mắc mớ gì tới anh? Nếu quá nhàn rỗi thì đi mà quan tâm đến bạn gái anh ấy, đừng xỉa xoia đời tư của em.
- Anh đã nói rồi, cô ấy không phải bạn gái của anh. Anh chỉ…
- Em mặc kệ hai người có quan hệ gì, nói chung anh đừng đến làm phiền em nữa.
- Làm phiền? – Anh ngây người, ngay sau đó cơn giận lại bùng lên dữ dội. – Hiện tại em lại nói anh làm phiền em? Lúc trước em ăn của anh, tiêu của anh, ở nhà anh sao không nói anh làm phiền em? Em rốt cuộc là loại con gái gì thế hả???
- Loại con gái gì? – Cô cảm giác mình sắp ngất xỉu đến nơi. – Tiền đúng không? Em trả lại anh, trả hết cho anh là được chứ gì? Anh tưởng có tiền là giỏi lắm à? – Cô tức điên người, trừng trừng nhìn Viễn Chí. – Anh giúp em chuyển tiền cho Giám đốc Lâm đây, ngay trong hôm nay. – Nói xong liền chui tọt vào phòng ngủ đóng sập cửa lại.
- Anh biết rồi. – Viễn Chí sờ sờ mũi. Anh có làm gì đâu, sao lại trừng anh?
- Anh là tên quái quỷ nào hả? – Anh tức giận nhìn Viễn Chí bằng ánh mắt hình quả bom.
- Tôi? Tôi là Cao Viễn Chí, quản lí khách sạn Wings. Rất vui được làm quen với anh, Giám đốc Lâm. – Viễn Chí tự giới thiệu, lịch sự đưa tay ra.
- Hừ?!! – Anh phớt lờ bàn tay đang chìa ra trước mặt mình. Cô từng nói, đứng trước kẻ địch là lịch lãm phong độ gì cũng đều quăng hết đi.
- Giám đốc Lâm, anh có thể cho tôi số tài khoản được không? Nội trong hôm nay tôi sẽ chuyển tiền cho anh.
- O-O – Anh cảm giác đầu mình đang bốc khói nghi ngút.
- Tiền? Tiểu công chúa của tôi nợ anh tiền? Bao nhiêu? Tôi sẽ trả giúp cô ấy. – Viễn Tu nghển cổ hỏi.
- … - Cố ý, anh ta nhất định là cố ý. – Không cần.
- Không được, Khả Di đã nói, nếu tôi không làm cô ấy sẽ tức giận. Cô ấy mà tức giận, anh biết đấy, thật kinh khủng. – Viễn Chí bất đắc dĩ nhún nhún vai.
- Tôi không thiếu tiền đến mức phải đi tính toán với cô ấy. Còn nữa, anh đừng hòng lợi dụng cô ấy. – Anh cảnh cáo.
- Hình như anh hiểu lầm chuyện gì rồi. – Viễn Chí cau mày. – Tôi với Khả Di không phải là…
- Khốn kiếp! – Chưa đợi Viễn Chí nói hết, anh đã xông tới tống cho người ta một cú sái quai hàm.
- A!! – Viễn Tu hoảng hốt chạy đến, tức giận đùng đùng. – Lâm Hạo Trạch, anh bị điên à? Sao tự dưng lại đánh anh tôi??
- Anh ta đáng bị đánh. – Anh thở phì phì. – Làm mà không dám chịu trách nhiệm, anh có phải là đàn ông hay không?
- Gì chứ? Anh lảm nhảm gì thế hả?? – Viễn Tu trợn mắt.
- Giám đốc Lâm, chúng ta tìm chỗ từ từ nói chuyện, không nên gây gổ ở đây mà ảnh hưởng đến Khả Di nghỉ ngơi. – Viễn Chí dường như hiểu ra điều gì, trên môi nở nụ cười thích thú.
- Được. – Nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng chặt, anh thở dài gật đầu.
- Anh, có cần em gọi cảnh sát không? – Viễn Tu lo lắng. – Em thấy anh ta giống như muốn giết người vậy. Thật là đáng sợ!
- Không có việc gì. Em ở lại với Khả Di. Nhớ là đừng có gây sự với cô ấy đấy.
- Em biết rồi. – Viễn Tu bĩu môi. Thật là, cứ làm như anh là kẻ thích trêu chọc người khác lắm ý, mặc dù đó đúng là sự thật.
- Không được, anh ta cũng phải đi. – Anh nhíu mày. Muốn ở riêng với cô? Đừng có mơ.
- … - Viễn Tu nghệt mặt ra. Anh mắt người này nhìn anh sao lại giống nhìn bọn cầm thú thế kia? Trời ơi, theo tiêu chí của cô thì anh là ngươi tốt đến 88 % đấy nhé.
- Được rồi. – Viễn Chí trong lòng cười như điên nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng nghiêm túc đứng đắn.
…
- Giám đốc Lâm, anh có quan hệ gì với Khả Di? – Viễn Chí đằng hắng, cố gắng bày ra bộ dạng bố vợ xem mặt con rể, nhưng đáng tiếc người ta lại xem không hiểu.
- Câu này phải là tôi hỏi các anh mới phải. – Anh nhíu mày.
- Tôi? – Viễn Tu đặt cốc nước xuống, nghiêm túc nghĩ ngợi. – Khả Di là tiểu công chúa của tôi. Còn tôi là… ách… có vẻ như là bao tải gạo của cô ấy.
- … - Anh trầm ngâm nhìn Viễn Tu một chút, sau đó dứt khoát bỏ qua, ánh mắt sát khí đằng đằng nhanh chóng tập trung vào Viễn Chí.
- T.t – Viễn Chí dở khóc dở cười. Sao tự dưng lại coi anh là kẻ thù thế này? Làm ơn đi, anh cũng không có cái gan bắt nạt cô đâu. Uống ngụm nước lấy tinh thần, Viễn Chí lúc này mới mở miệng. – Tôi và Khả Di không thù không oán, cho nên anh không cần cảnh giác với tôi như vậy.
- Mục đích của anh khi tiếp cận cô ấy là gì? – Anh lạnh giọng chất vấn. Việc liên quan đến an toàn của cô, dù chỉ là 1% khả năng anh cũng không thể lơ là.
- Mục đích? – Viễn Chí suýt rớt hàm. – Anh đừng biến tôi thành người xấu như thế có được không?
- Đừng giả bộ nữa, tôi biết anh nhìn trúng dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy, muốn chiếm đoạt cô ấy. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần có Lâm Hạo Trạch tôi ở đây, anh đừng hòng đạt được mục đích.
- @@ - Viễn Chí câm nín. Anh? Nhìn trúng dáng vẻ xinh đẹp của cô? Muốn chiếm đoạt cô? Có ai đó vung gậy đập chết anh luôn đi. – Anh hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm? Tốt, anh giải thích đi. – Anh gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt sắc lẻm bắn thẳng đến người đối diện.
- Thực ra tôi… đợi một chút, anh có biết thân phận thực sự của Khả Di không? – Viễn Chí nheo mắt. Anh còn nhớ rất rõ 5 năm trước anh nhiều chuyện tiết lộ xuất thân của cô với bạn cùng lớp, kết quả bị cô hành hạ đên chết đi sống lại, giờ nghĩ lại toàn thân vẫn nổi đầy da gà.
- Thân phận thực sự? – Anh cau này. Không phải ý anh ta là… - Tôi nghĩ là tôi biết.
- Tốt, tôi nói cho anh biết, chúng tôi…
- Hai người từng sống chung? – Anh cảm giác từng mạch máu trong người mình đều sắp tắc nghẽn đồng loạt.
- Hả? – Viễn Chí ngây người, sau đó như nghĩ ra điều gì, lại giả bộ kinh ngạc thốt lên. – Làm sao anh biết?
- … - Sắc mặt anh tối sầm, ánh mắt nhìn Viễn Chí đã không chỉ là hằm hằm nữa.
- Anh, anh sống cùng tiểu công chúa của em khi nào thế? – Viễn Tu hét toáng lên, âm lượng có thể nói là giết người không đền mạng.
- Em về trước đi, anh có chuyện cần nói với Giám đốc Lâm đây. – Viễn Chí ngoáy ngoáy lỗ tai, ra lệnh.
- Không được, anh phải trả lời em trước. – Viễn Tu đập bàn. – Anh dám bắt nạt Tiểu công chúa của em?
- Chúng ta quen Khả Di bao nhiêu năm rồi, có khi nào em thấy anh bắt nạt được cô ấy chưa? – Viễn Chí thở dài.
- … - Viễn Tu nghĩ ngợi một hồi, rồi mới ngần ngừ đứng lên. – Em đi hỏi Tiểu công chúa. Mặc dù anh là anh trai của em nhưng nếu anh dám làm điều gì có lỗi với Tiểu công chúa, em nhất định sẽ vì đại nghĩa diệt thân, đưa sự thật ra ánh sáng. – Nói xong liền co giò chạy biến.
- Cao Viễn Tu, em đứng lại cho anh. – Viễn Chí đứng bật dậy. Không được a không được, cô mà biết anh nói linh tinh về cô nhất định sẽ độc chết anh trước cả khi bố mẹ cô kịp ra tay.
- Quản lí Cao!! – Anh gần như quát lên. Hai anh em nhà này cũng quá quái đi. Rõ ràng cùng có ý đồ với cô lại còn bày trò này nọ cho ai xem? Họ tưởng anh là ngu ngốc chắc?
- Haizzzz… - Viễn Chí nhìn trời than thở. Anh biết mà, cứ ở gần cô là y như rằng anh bị sao quả tạ chiếu tới. ‘Tiểu thư, em nói thật đi, kiếp trước có phải em đã nhổ sạch râu Ông trời, cạo trọc đầu Diêm vương hay không?’
- Tránh xa Khả Di ra.
- Tôi…
- Tôi nhắc lại, tránh xa cô ấy ra. – Anh gằn từng tiếng. Không ai được phép có ý đồ bất chính với đứa con gái nuôi đáng yêu của anh. Nếu không… giết không tha!
- #-# - Viễn Tu lại ngước mắt nhìn trời. Ôi cái con người này, chí ít thì cũng cho anh một cơ hội mở miệng có được không?
---------------------------------------
3.
- Xong. – Cô phủi phủi tay, mỉm cười thân thiện với người phục vụ. – Làm phiền anh đưa đến trụ sở chính Creative, phòng Giám đốc. Cám ơn!
- Dạ… được, không… không thành vấn… vấn đề. – Anh chàng phục vụ mặt mày tái mét, ánh mắt nhìn suất cơm hộp đầy kinh sợ, trong lòng rít gào ‘Tiểu thư không phải người!!!!!’
- Ha ha ha… - Nhìn bóng lưng run rẩy của người phục vụ, cô đắc chí cười phá lên. ‘Cây kim cương à, cũng không thể trách em quá nặng tay được, ai bảo anh đắc tội tày đình với em làm chi?
…
Tại văn phòng,
Anh ngồi ngẩn nguwofi nhìn căn phòng nhỏ mới hôm nào vẫn ngập tràn tiếng cười giòn tan của cô.
Haizzzz…
Không biết đây là lần thở dài thứ bao nhiều trong ngày rồi?
Haizzzz…
Không được rồi, hình như anh nhớ cô đến sắp tẩu hỏa nhập ma luôn rồi. Tại sao cô có thể vô tình bỏ anh đi như thế chứ? Mặc dù anh nói dối cô là không đúng, nhưng cô có cần tuyệt tình như vậy không? Dù sao anh cũng được coi là người thân của cô mà.
Haizzzz…
Không được không được, còn tiếp tục như vậy anh sẽ chết vì thở dài quá nhiều mất.
Cốc… cốc… cốccccc…
- Vào đi. – Anh cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần sa sút thậm tệ của mình, lên tiếng.
- Giám đốc, có người đưa cơm trưa đế…
- Ném đi.
- Người đó nói là do Khả Di…
- Còn đứng đó làm gì? Mau mang vào đây.
- @@
Vừa nghe đến cô gửi cơm trưa cho mình, hệ thần kinh của anh liền bị sự hưng phấn chèn ép đến không cựa quậy nổi. Anh không chần chờ gì cầm đũa bắt đầu ăn.
Ngon!
Anh biết mà, anh biết mà, cô làm sao có thể bỏ mặc anh được chứ? Cô sẽ nhanh chóng hết giận, sau đó sẽ lại trở về bên cạnh anh, ngày ngày lam nũng, giờ giờ quậy phá. Thật tốt biết bao! Mấy ngày hôm nay anh nhớ cô muốn chết, nhớ sự không biết điều của cô, nhớ sự ngang ngạnh của cô, nhớ cả sự tinh quái lém lỉnh không ai bằng nẵ. Đợi cô chịu tha thứ cho anh rồi, anh sẽ…
Cảm giác lờ lợ trong miệng khiến anh ngưng mơ tưởng, thần trí đang bay xa cũng đột ngột bị kéo trở về. Anh hết sức vô tội nhìn hộp cơm yêu quý, sắc mặt dần trở nên đen thui, rồi đùng một cái biến thành trắng bệch.
Hơn hai phần ba số đồ ăn đã anh dũng hi sinh.
Còn lại…
… Trong ngăn đựng cơm lốm đốm những chấm nâu li ti nhìn rất bắt mắt, hình như… bị trộn cát?
… Lâp ló sau những ngọn rau xanh mơn mởn là vài thứ gì đó đang nhúc nhích nhúc nhích, có vẻ… là con sâu?
Oẹeeeeeeeeee……
Anh quăng hộp cơm, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh. Ông trời, tại sao ông có thể sơ sót đến mức để một con yêu tinh đầu thai làm người chứ?
…
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, anh tần ngần nhin chằm chằm hộp cơm mà cách đây không lâu còn được anh nâng niu như báu vật, bao nhiêu mộng tưởng đẹp đẽ đều tan biến như mây khói.
Ring… ring… ring…
- Alo? – Anh mệt mỏi nghe máy. Hiện giờ anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để anh ủi tâm hồn non nớt vừa bị tổn thương nghiêm trọng.
- Anh Hạo Trạch đẹp trai!! – Giọng cô ngọt xớt.
- Khả Di???? – Anh đứng bật dậy. Cô gọi cho anh? Cô chịu gọi cho anh? Mặc dù mục đích của cuộc điện thoại này 98% là chẳng có gì tốt đẹp, nhưng mà anh vẫn thật kích động. Mấy ngày qua anh đã gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc, nhưng cô vẫn một mực không chịu bắt máy, giờ lại chủ động liên lạc với anh, là chủ động, chủ động đấy.
- Anh đã ăn cơm chưa? – Vẫn giọng điệu thật ngây thơ, nhưng khóe môi lại nở nụ cươi xấu xa.
- Đã… đã ăn. – Câu hỏi của cô khiến anh từ đám mây xinh đẹp màu hồng rơi bộp một cái xuống mặt đất đầy sỏi đá.
- Mùi vị như thế nào? – Trong bụng đã muốn cười đến rút gân, nhưng bề ngoài cô vẫn như không có việc gì.
- … - Câm nín a câm nín. Có người nào mặt dày đến thế này không? Hãm hại người ta xong lại còn chủ động gọi điện hỏi thăm này nọ bằng thanh âm thích thú thế kia. Cô sợ rằng anh không biết việc tốt này là do cô làm hay sao? – Khả Di, em ra tay cũng quá…
- Quá cái gì? – Cô nổi điên. – Anh nói dối em thì được, em chỉ cho anh ăn một chút đồ ăn ‘mới lạ’ thôi mà anh đã muốn lên giọng trách cứ em??
- Không, không, không, anh không phải muốn trách cứ em. – Thấy cô nổi bão, anh vội quay ngoắt 180°. – Ý của anh là, em đúng là một cô gái lương thiên, chí ít vẫn để lại một món binh thường cho anh lót dạ. – Vừa nói anh vừa gắp một miếng trứng đưa lên miệng, ý muốn chứng minh cho cô thấy lời anh nói là thật.
- … - Khóe miệng cô co giật. Lương thiện? Không ngờ trên đời còn có người dám dùng từ này để nói về cô. – À, em quên nói với anh, trong trứng có thuốc xổ đấy.
Cạchhhhh…
Cô nói xong liền dập máy, để lại đầu dây bên kia một bức tượng được đúc bằng băng ngàn năm, tay vẫn đang cầm đũa với miếng trứng bị cắn mất một góc.
1 giây…
2 giây…
3 giây…
Vèooooo…
Người nào đó như cơn lốc lao vào nhà vệ sinh lần thứ hai. Đợi đến khi trở ra, sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi bình thường để hình dung nữa.
…
Sau n lần tham quan nhà vệ sinh, cái bụng của anh mới có cảm giác êm êm một chút. Toàn thân bải hoải, sắc mặt xanh xao, anh có cảm giác mình vừa trở về sau một trận tử chiến với ngài Diêm vương vĩ đại.
Anh đau khổ nằm bẹp trên giường, chẳng còn chút khí lực để mà nhúc nhích chứ đừng nói đến việc rời công ty. Tại sao? Tại sao cô có thể đối xử với anh như vậy? Bọn họ nào có thâm cừu đại hận gì đâu? Nói đúng ra thì anh còn là người có ơn với cood dấy. Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài việc nói dối cô một lần duy nhất đó ra thì anh vẫn đối xử rất tốt với cô mà, đúng không? Thế mà cô nỡ lòng hại anh thảm như vậy, đúng là khiến anh đau lòng muốn chết…
Nếu như Cây kim cương vạn năng của chúng ta mà biết đây mới chỉ là bắt đầu thì sẽ có phản ứng ra sau nhỉ?
…
Nằm mê mệt thật lâu, đến khi anh lấy lại được tỉnh táo một chút thì đã là nửa đêm. Điện thoại có một tin nhắn: ‘Anh không cần cảm ơn em đâu, chỉ là chút thức ăn tự tay em ‘chế biến’ mà thôi.’
@@
‘Khả di, anh đã từng nói với em câu này chưa, biệt danh Tiểu yêu tinh đối với em vẫn còn quá khiên tốn.’
…
Xịch… xịch…
Anh đờ ra nhìn cái xe đột ngột tuyên bố đình công, đầu óc mù mờ. Chuyện gì vậy? Sáng nay vẫn còn tốt lắm mà??
Tin…
Điện thoại lại báo có tin nhắn: ‘Không được bóc lột sức lao động của xe hơi, nó cũng đến lúc cần được tu sửa rồi đó.’
#v#
‘Em còn chiêu nào độc ác hơn nữa không???
Sự thật chứng minh, đối với Tiểu yêu tinh mà nói, không có cái gì là nhất, bởi vì tiềm năng của con người là vô hạn. Và thế là, Cây kim cương đáng thương đã được định sẵn một tương lai tăm tối.
---------------------------------------
4
Trong khi anh đang phải gồng mình lên để vượt qua quãng thời gian khó khăn này thì kẻ đầu xỏ gây ra mọi chuyện lại rât schi là ung dung tự tại.
- Anh Minh Vỹ!! – Cô hào hứng vẫy vẫy tay, tươi cười rực rỡ.
- Khả Di? Em làm anh bất ngờ đấy. – Vỹ nhướn mày. Thứ nhất, mỗi lần cô đến gần anh đều không có chuyện tốt xảy ra. Thứ hai, anh vẫn thắc mắc, tại sao cô gái này lúc nào cũng tràn đầy sức sống như vậy? Dường như cô sẽ chẳng bao giờ mang bộ mặt ủ rũ hay chán chường. Là do cô quá lạc quan hay mọi người xung quanh bao bọc cô quá tốt?
- Làm ơn đi, cho dù anh không hoan nghênh em thì cũng không cần mang bộ mặt như gặp dã thú vậy đâu. Em sẽ không ăn thịt anh, yên tâm đi. – Cô trề môi.
- Vào trong trước đã. – Vỹ ngượng ngùng chuyển đề tài. – Em muốn uống gì?
- Nước trái cây. – Cô săm soi từng ngóc ngách trong văn phòng, lơ đễnh đáp.
- Được. – Vỹ ra hiệu cho thư ký đi chuẩn bị, còn mình thì ngồi ngay ngắn trên ghế giống như cậu học trò nhỏ đợi cô giáo trách tội. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô là da đầu anh lại run lên, chỉ sợ sơ suất một chút sẽ đắc tội với cô gái đáng sợ này.
- Anh Minh Vỹ, anh có biết hôm nay em đến đây vì việc gì không? – Ngắm chán rồi cô mới có tâm trí nghĩ đến chính sự.
- Có gì em cứ nói thẳng đi, đừng làm anh sợ có được không?
- Vì cái gì mỗi lần anh gặp em đều giống như thấy cọp vậy hả? – Cô giận đó nha. Cô hiền lành đáng yêu như thế này cơ mà?
- Điều này không thể trách anh được. Ai kêu anh họ em thần tượng em đến nỗi cứ hứng lên là lại lôi những chiến tích hào hùng của em ra kể oang oang trong nhà. Anh muốn không nghe cũng không được. Mà một khi đã nghe thì thật sự rất khó để không sợ em, không đúng, ý của anh là kính nể em. – Vỹ cười méo xẹo. Vì thằng bạn chết tiệt mắc chứng cuồng em gái mà không biết bao nhiêu đêm anh bị ác mộng hành hạ đến mắt mũi thâm quầng hết cả. Sau này anh mà không lấy được vợ thì đều là tại hai anh em ‘bình thường’ nhà này hại.
- E hèm… - Cô đằng hắng giọng, thật tự nhiên bỏ qua vấn đề vừa nghe. – Lần trước anh nhờ em đến khám cho Tiểu ma vương.
- Đã có kết quả? – Vỹ lập tức nghiêm túc. – Rốt cuộc Vương bị làm sao?
- Anh bình tĩnh nghe em nói, nhất định phải thật là chăm chú đó. Bởi vì, anh biết đấy, em là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng, ý em là ở thì tương lai. Mà một bác sĩ tuyệt vời như vậy thì phải hội tụ rất nhiều yếu tố như là trình độ chuyên môn cao này, nhân cách tốt này, nhiệt huyết với nghề này, và còn phải có một trái tim yêu đời yêu cuộc sống yêu công việc yêu bệnh nhân… nói tóm lại là yêu tất cả mọi thứ một cách chân thành và nống cháy nhất. Cho nên, từng câu từng chữ của em đều là lời vàng ý ngọc, là chân lí của cuộc sống, là lẽ phải của cuộc đơi, là…
- Khả Di, em có thể vào vấn đề chính được chưa? – Vỹ sốt ruột.
- Ách… - Nhận ra bệnh diễn thuyết của mình lại tái phát, cô xấu hổ cười gượng hai tiếng. – Em muốn nói là, Vương ý mà, cậu ta mắc một chứng bệnh vô cùng nghiêm trọng…
- Chứng bệnh vô cùng nghiêm trọng? – Sắc mặt Vỹ trắng bệch.
- Này, em có nói là cậu ta sẽ chết đâu, tại sao trông anh cứ như là nhà có tang vậy? – Cô khó hiểu nhăn mày. Lời nói của cô dễ gây hiểu lầm đến thế sao? Nào có đâu, cô là bác sĩ thiên tài, làm sao có thể nói năng không rõ ràng, thiếu chuyên nghiệp được cơ chứ? Nhất định là đầu óc người này có vấn đề rồi.
- Vương nó bị làm sao? – Vỹ hoàn toàn không nghe thấy lời của cô, hiện tại anh chỉ quan tâm đến đứa em trai duy nhất mà thôi.
- Anh biết đấy, các yếu tốt bên ngoài có ảnh hưởng nhất định đến sự hình thành và phát triển tính cách của một con người. Mà điểm quan trọng nhất đối với đứa trẻ chính là tình yêu thương cùng sự quam tâm chăm sóc của người thân. Anh hiểu chứ?
- Ừ, hiểu. – Vỹ gật gật đầu.
- Cho nên? – Hai mắt cô lấp lánh chờ đợi.
- Ừ, cho nên?
- @@ - Cô là đang hỏi anh, không phải bảo anh nhắc lại lời của cô.
- Khả Di, em làm sao vậy? – Vỹ vô tội hỏi.
- Anh rốt cuộc có hiểu những gì em nói không vậy?
- Anh hiểu mà.
- Vậy mà anh còn đơ ra như thế? – Cô trợn mắt. – Em nói con người rất cần sự quan tâm từ gia đình. Mà Tiểu ma vương ngoài anh ra còn có người thân nào nữa hay sao? Trời ạ, cái tên ngốc này! – Cô nhịn không được ôm đầu kêu lên.
- … - Vỹ ngây người. A? Cô nói, Vương cần sự quan tâm của người thân. Mà người thân của Vương chỉ còn có mình anh. Như vậy, ý tứ chính là Vương cần anh chăm sóc? – Nhưng mà, thằng bé có vẻ khá tự lập mà?
- Tự lập thì có thể không cần được săn sóc sao? Anh đúng là không thể chịu được mà. – Cô phát điên. – Chẳng lẽ anh không biết những người càng tỏ ra mạnh mẽ Độc lập - Tự do - Hạnh phúc thì càng đơn độc ư? Bởi vì không muốn người khác thương hại mình cho nên mới tạo lớp vỏ bình thản, nhưng ẩn sâu trong lòng lại luôn khao khát được yêu thương.
- Là… như vậy sao? – Vỹ nghiêm túc suy nghĩ. Nghĩ mãi nghĩ mãi rồi chợt nhận ra là trước giờ hình như mình chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người anh trai. Anh chưa từng quan tâm hỏi han đến tình hình học tập của Vương, chưa từng mua những chiếc kẹo hay gói bánh thưởng cho Vương mỗi khi đạt điểm cao, hay thậm chí là chưa từng kiên nhẫn ngồi nghe những tâm sự, những suy nghĩ của Vương. Tất cả những gì anh làm chỉ là trách cứ Vương về hành vì ngỗ nghịch và côn đồ của thăng bé. Có vẻ như, cô nói rất đúng. Vương thành ra như bây giờ chính là do người anh trai vô tâm như anh.
- Đương nhiên rồi. Chu Khả Di em đây làm sao có thể nói sai được chứ?
- Vậy… anh… anh phải làm cái gì? – Vỹ hoang mang.
- Làm cái gì? Trời ạ!!!! – Cô muốn xỉu rồi. Con người này không phải ngu ngốc có giới hạn đâu.
- Anh… anh thật sự không biết. – Bởi vì những việc muốn làm quá nhiều, nên nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
- Vậy từ từ nghĩ đi. – Cô vỗ vỗ vai anh, rất nghĩa khí quay mông bỏ đi. A, cô phải đi xem tình hình nạn nhân của cô một chút đây!
- W.W – Vỹ trầm ngâm. Tuy rằng hiện tại vẫn còn rất mù mịt nhưng anh quyết định rồi. Anh muốn bù đắp tất cả cho Vương. Từ giờ trở đi, anh sẽ cố gắng làm một người anh trai thật tốt thật tốt để Vương có thể tự hào.