1.

Khi anh bước vào phòng, thiếu chút sợ đến đau tim. Bé con ngốc nghếch giống chú cún nhỏ bị dọa cho hoảng sợ trốn đằng sau chiếc ghế dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi tay ôm lấy đầu gối không ngừng run rẩy.

- Tiểu Kỳ, em sao thế? Xảy ra chuyện gì?? – Anh lao vụt đến trước mặt cô, lo đến luống cuống cả tay chân.

- Em… em… anh ơi… huhuhu… - Nhìn thấy anh, cô bỗng bật khóc.

- Tiểu Kỳ, có chuyện gì? – Anh cẩn thận ôm cô vào lòng, trái tim cũng theo tiếng khóc nghẹn ngào của cô mà đau đớn không thôi.

- Huhu… huhuhu… - Cô không nói, chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Cô rất sợ… rất sợ… Người đó hung dữ lắm. Người đó còn mắng anh nữa. Huhu… người đó dám nios anh là kẻ lừa đảo, người đó là kẻ xấu… huhuhu…

- Được rồi, được rồi, ngoan, không sao.



- Tiểu Kỳ, chúng ta đi ăn trưa nhé? – Anh khẽ hỏi cô bé nãy giờ cứ cuộn tròn trong lòng anh không chịu động đậy.

- … - Lắc lắc.

- Em không đói à? – Cũng đã gần đến 1 giờ chiều rồi còn gì.

- … - Lắc lắc.

- Tiểu Kỳ, bỏ bữa không tốt cho sức khỏe. Ngoan, anh đưa em đi ăn. – Anh nhấc cô lên dễ dàng như nhấc 1 con búp bê.

- Không… Không đi… Không đi… - Anh vừa động đậy, cô liền hét toáng lên, giãy giụa kịch liệt làm anh giật mình.

- Tiểu Kỳ, làm sao vậy? Là anh mà? Chẳng lẽ em không nhận ra anh?

- Không… Khong đi… Không đâu… - Cô dường như không nghe thấy những lời anh nói, chỉ khóc lóc sướt mướt gần như cầu xin. – Không đi… Không đi… Không đi mà…

- Được, được, chúng ta không đi nữa, em bình tĩnh 1 chút. – Anh bất đắc dĩ ôm cô vào lòng, nửa cm cũng không dám nhúc nhích.

- Không đi… không đi… - Cô vẫn còn lẩm bẩm trong miệng giống như chưa yên tâm.

- Ngoan, không đi nữa. Tiểu Kỳ, chúng ta không đi đâu cả.



Mấy ngày nay, gần như chỉ cần có người lạ đứng cách cô vài bước, mặc kệ có động gì đến cô hay không, cô cũng sẽ sợ đến mức co rúm vào, mặt mày tái mét dọa anh lo lắng đến cuống hết cả lên.



Thần kinh bị cô đày đọa 4 ngày, rốt cuộc anh chịu không nổi phải gọi điện cho bác sĩ.

- Bác sĩ, tại sao bệnh tình của cô ấy không những không giảm mà còn có dấu hiệu nặng hơn?

- Tại sao lại thế được? – Nghe anh thuật lại sự việc, ông bác sĩ khó hiểu cau mày. – Những loại thuốc tôi đưa cậu đều cho cô bé uống đúng giờ chứ?

- … - Anh im lặng. Đúng là ngày nào cô cũng uống thuống rất đúng giờ, chỉ có điều… - Bác sĩ, có phải ngoài vỉ màu đỏ là thuôc kích thích hồi phục trí nhớ, còn lại đều là giúp ổn định tâm thần đúng không?

- Đúng vậy. – Ông bác sĩ thở dài. Lại nữa? Vấn đề này không phải cậu ta đã hỏi đi hỏi lại khi lấy thuốc rồi à?

- Tại sao cô ấy lại như vậy?

- Có khi nào cô bé lại bị kích động hay không? Tôi đã nói rồi, cậu phải trông nom cô bé cẩn thận, đừng để bất cứ ai, bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến thần kinh yếu ớt của cô bé. Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói không vậy? Hay là đầu óc cậu cũng có vấn đề luôn rồi? Lần nào cũng hỏi mấy lượt mới được, động 1 tí lại gọi điện hỏi lại, nhưng cuối cùng vẫn cứ để xảy ra chuyện. Cậu là đầu heo à?? …

- … - Anh bị nắng đến hoa mắt chóng mặt. Hình như người già đều thích nói nhiều thì phải.



Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự hành hạ của ông bác sĩ, nhưng tâm trạng anh lại không tốt hơn tí nào. Nhìn cô bé đang an lành ngủ trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, anh lại thấy đau lòng.

Đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, ánh mắt anh liền đụng phải 1 vỉ thuốc…

… màu đỏ…

… 12 viên…

… còn nguyên…

- Anh… anh ơi… huhuhu… - Đang suy nghĩ miên man đột nhiên bị giật mình bởi tiếng khóc của cô.

- Anh ở đây. – Bật đèn sáng trưng, anh lo lắng nhìn sắc mặt ngày càng không tốt của cô. – Làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?

- Huhuhu… anh ơi… - Cô òa khóc kể lể kể lể 1 hồi, tuy chỉ có vài từ đứt quãng mơ hồ, nhưng cũng đủ để anh hiểu được phần nào.



Vài ngày trước,

Sau khi đã xác định rõ ràng là không có ai, cô mới dám đưa tay mở cửa phòng vệ sinh. Nhưng cửa còn chưa kịp mở thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cô vội rụt cổ lại, đứng chôn chân ở đó không dám nhúc nhích. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện cùng tiếng nước chảy ào ào.

- Triệu tiểu thư nhìn có vẻ dễ thương nhỉ?



Triệu tiểu thư? Là đang nói về cô ư? Mặc dù vẫn còn rất sợ hãi nhưng đôi tai cô không biết từ khi nào đã vểnh lên nghe ngóng.



- Sinh ra trong gia đình giàu có, được chiều chuộng từ bé, sinh xắn đáng yêu, lại có bạn trai tốt như Tổng giám đốc, ôi tôi ghen tị chết đi.

- Ông trời đúng là không công bằng mà. Sao ngày nào tôi cũng mang đèn pin đi soi mà vẫn không tìm được chân mệnh thiên tử của mình chứ???

- Im đi! Các cô thì biết cái gì? Xinh đẹp thì sao? Dễ thương thì thế nào? Giàu có thì làm được gì? Dù sao cũng chỉ là 1 bệnh nhân tâm thần.

- Này, này, cô ăn nói cho cẩn thận, lời này mà để Tổng giám đốc nghe được thì cô chết chắc.

- Tôi nói là sự thật, có gì mà phải sợ chứ?

- Sự… sự thật?

- Đừng tin cô ta, cô ta nói vớ vẩn đó.

- Hừ? Ai kêu tôi nói vớ vẩn? Các cô không thấy biểu hiện của cô ấy mấy ngày nay ư? Giống người bình thường lắm à?

- Đúng là có chút kì quái, nhưng… trước đây cô ấy rất bình thường mà.

- Chính vì như vậy cho nên tôi mới chắc chắn. Làm gì có người bình thường nào lại sợ người lạ đến khóc thét lên như thế? Lại còn lúc nào cũng bám dính lấy Tổng giám đốc không rời nữa chứ. Cô ấy cũng đâu phải đứa trẻ lên 3?

- Cô nói cũng đúng. Vậy chẳng lẽ… cô ấy thật sự…

- Con phải nói?

- Thật là đáng thương! 1 cô gái tốt như vậy mà lại… ông trời đúng là không có mắt. Cũng may Tổng giám đốc là người đàn ông tốt, nếu không e là…

- Tôi thấy Tổng giám đốc cũng chẳng chịu đựng được bao lâu nữa đâu.

- Cái này không thể nói bưa được đâu. Tôi hoàn toàn tin tưởng Tổng giám đốc là người tuyệt đối chung tình.

- Về vấn đề này tôi cũng đồng tình với cô ấy. Có ai chịu được bạn gái mình là bệnh nhân tâm thần chứ? Cho dù có là quốc sắc thiên hương đi nữa thì cũng thế thôi. Tổng giám đốc dù sao cũng là con người mà.

- Các cô đừng làm sụp đổ hình tượng Tổng giám đốc vĩ đại trong lòng tôi có được không?

- Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, cô tin hay không thi tùy.

- Không tin. Không tin. Có chết cũng không tin.

- Chấp nhận sự thật đi. Người ta là Tổng giám đốc trẻ tuổi tài giỏi, lại có thể chấp nhận 1 người bạn gái thần kinh không ổn định hay sao? Haizzz… tôi thấy cô nên chuẩn bị tâm lí cho tốt, tránh để đến lúc 2 người bọn họ đường ai nấy đi lại suy sụp đau lòng.



Tiếng nói không con nữa, thậm chí đến tiếng bước chân cũng đã xa tận phương nào, cô vẫn chôn chân tại chỗ, chỉ có bàn tay đặt trên nắm cửa khe khẽ run lên.

Bọn họ nói…

Cô bị tâm thần? Là thật sao? Cô không phải chỉ là quên 1 chút chuyện thôi ư? Bởi vì… bởi vi cô không nhớ ra bọn họ, cho nên mới sợ hãi thôi, không phải sao?

Anh sẽ không cần cô nữa ư? Bởi vì cô bị tâm thần, cho nên anh sẽ vứt bỏ cô sao? Không, không thể nào. Anh nói anh yêu cô, anh còn nói bọn họ sẽ sống hạnh phúc cả đời cơ mà? Còn có… không chỉ 1 lần anh cùng cô vẽ lên tương lai của 2 người. Cùng nhau bước vào lễ đương, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, cùng nhau nấu những món ăn thật ngon, cùng nhau có những đứa con đáng yêu, cùng nhau đi du lịch khắp nơi… tất cả… chẳng lẽ sẽ biến mất chỉ vì cô… chỉ vì… sức khỏe của cô không tốt? Không. Không. Không. Anh sẽ không. Anh sẽ không như vậy đâu. Là bọn họ nói linh tinh thôi. Anh sẽ không bỏ rơi cô đâu mà. Không đâu. Nhưng…

‘Người ta là Tổng giám đốc trẻ tuổi tài giỏi, lại có thể chấp nhận 1 người bạn gái thần kinh không ổn định hay sao?’

Câu nói ấy cứ bay lượn trong đầu cô khiến cô muốn phát điên lên.

Cô muốn nói anh sẽ không, nhưng lại không dám tuyệt đối tin tưởng.

Cô muốn lập tức đi hỏi anh, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Cô muốn… nhưng…

Cô muốn… nhưng…

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………………



---------------------------------------

2

8 giờ sáng,

Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí chẳng biết tại hiện là ngày hay đêm. Dụi dụi đôi mắt tèm nhem, lúc này mới phát hiện 1 đôi mắt xanh thăm thẳm ẩn chứa suy tư vẫn chiếu thẳng vào mình từ bao giờ.

- Tiểu Kỳ!! – Chưa để cô kịp mở miệng, anh đã lên tiếng, hàng lông mày nhíu chặt. – Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện 1 chút.

- D..dạ - Cô cúi đầu giấu đi khuôn mặt trắng bệch, trong lòng run lên từng hồi. Nói chuyện? Anh muốn nói cái gì? Có phải cô vẫn còn mơ ngủ không? Nếu không tại sao cô lại có cảm giác điều anh sắp nói sẽ rất kinh khủng thế này?

- Mấy hôm nay tinh thần của em rất không tốt.

- … - Cho nên… anh đã không thể chịu nổi cô nữa, đúng không? Cô cắn chặt môi, hốc mắt dần dần đỏ lên.

- Tiểu Kỳ!? – Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt bé xinh của cô đối diện với mình, không hài lòng. – Gặp chuyện không vui sao không nói với anh mà chỉ biết giữ trong lòng?

- ?? – Cô ngu ngơ nhìn anh. Cô còn chưa bị đuổi đi ư?

- Bé con ngốc nghếch này, đang nghĩ cái gì mà đần mặt ra vậy? Anh hỏi cũng không trả lời, em thật to gan. – Anh giơ tay cốc đầu cô 1 cái.

- Ui da… - Cô ôm trán, ai oán nhìn anh chu môi bĩu mỏ. – Anh mắng em được rồi, cần gì phải nặng tay như vậy chứ?

- Như vậy là còn rất nhẹ có beiets không? Lần sau em còn dám giấu giếm anh chuyện gì thì cứ xác định tinh thần sẵn đi là vừa. – Anh nghiêm mặt chẳng được bao lâu, cuối cùng vẫn bị vẻ mặt tội nghiệp của cô đánh bại, đưa tay xoa xoa cái trán bướng bỉnh kia.

- Em biết rôi. Nhưng mà anh làm sao mà biết cái kia? – Chẳng lẽ anh cũng có 72 phép biến hóa như Tôn Ngộ Không?

- Em nói xem? – Anh cười cười.

- #.# - Được rồi, chuyển… chuyển vấn đề khác. – Vậy anh định làm sao với… bọn họ?

- Loại nhân viên không lo làm việc mà lại rủ nhau vào phòng vệ sinh nói chuyện phiếm như vậy, công ti anh không cần. – Mà cho dù thực lực cực tốt, năng suất cực cao, nếu đã có gan làm tổn thương bé con của anh thì cũng nên chuẩn bị tinh thần lĩnh kết cục thảm hại nhất đi.



Kíng Koong…

Á á á chuông cửa reo. Có người đến! Có người đến!!

Rào ràooo…

Á á á tiếng nước chảy vẫn chưa ngừng. Anh đang tắm. Anh đang tắm.

Vậy… ai ra mở cửa bây giờ?

Hình như trong nhà chỉ còn mỗi cô là rảnh rỗi? Không đâu, không đâu, cô không ra đâu. Nghĩ ngợi 1 hồi, cuối cùng cô đành rón rén bước đến cửa, ghé lại gần 1 chút, thêm 1 chút nữa, sau đó…

- Không có người ở nhà đâu!! – Cô kêu lớn, rồi quay đầu chạy thục mạng về phòng.

Rầmmm…

Cửa phòng còn chưa chạm được đã đâm sầm vào 1 bức tường… thịt.

- Ha ha ha… - ‘Cái tường’ kia không những không an ủi dỗ dành cô lại con ôm bụng cười sặc sụa như được mùa.

- Anh cười cái gì vậy? – Cô đen mặt. Có phải anh bị đụng đến điên luôn rồi? Không đúng, người bị đụng trúng đầu là cô cơ mà?

- Tiểu Kỳ, em đáng yêu quá đi thôi!!! – Anh xoa đầu cô, vẫn cười như trúng tà.

- Anh còn không mở cửa, người bên ngoài sẽ thật sự nghĩ là không có ai ở nhà đó. – Cô chọc chọc vào nguwofi anh, nhắc nhở. Nhưng mà…

- Ha ha ha ha… - Anh không những không vội vã mà còn cười càng dữ dội. Có ai sẽ thông minh đễn nỗi nghĩ là không có ai ở nhà sau khi… ừm… nghe được công thông báo của cô? Ha ha ha… bé con của anh đúng là càng lớn càng ngốc.



Cạchhhh…

Khó khăn lắm mới ngừng cười được để ra mở cửa, đập vào mắt anh chính là ông Lâm đang ngồi 1 góc cười đến run rẩy.

- Chú?

- Ha ha… Chú tưởng không có người ở nhà? – Ông Lâm đi vào trong nhà, cười vô cùng sảng khoái. Thật lâu mới được nghe giọng đứa cháu gái bé nhỏ, lại là 1 câu khó thật khó đỡ. Xem ra công lực của con bé nay vẫn không giám sút chút nào.

- Chú đến có việc gì không ạ?

- À có giấy báo điểm thi đại học của Kỳ Kỳ gửi về nhà nên chú mang đến đây cho con bé, nhân tiện trộm nó 1 chút. – Ông Lâm phất phơ cái phong bì trước mặt anh, nói.

- Giấy báo điểm? – Anh mở ra xem, lại rơi vào trầm ngâm.

- Có vấn đề gì à? – Ông Lâm thấy anh im lặng thì khó hiểu. Đỗ đại học là chuyện tốt mà, sao cái mặt thằng bé lại dài thượt ra thế kia?

- Tiểu Kỳ bây giờ như vậy, làm sao có thể đi học được?

- Gì hả? Con bé vẫn chưa đỡ hơn à? – Ông Lâm trợn mắt há mồm. – Cũng hơn 1 tháng rồi còn gì?

- Tinh thần cô ấy có tốt hơn 1 chút, nhưng thái độ đối với người lạ thì… - Anh nhập ngừng, nếu ai tinh ý có thể thấy trong đôi mắt xanh biếc kia có vài tia khác lạ.

- Vậy làm sao bây giờ? Tương lai của con bé không thể lỡ dở được.

- … - Làm… thế nào?

- Thôi được rồi, để chú về nhà cùng mọi người bàn bạc xem có thể tìm ra biện pháp gì không. Thế nhé, chú đi đây, cháu nhớ chăm sóc Kỳ Kỳ chu đáo nhé!!

- Cháu biết rồi. Chú về cẩn thận.

Anh tiễn ông Lâm ra xe, tiện thể trao đổi 1 chút tình hình của cô gần đây, đến khi trở lại đã thấy cô ngồi trên sofa ngó nghiêng tờ giấy báo điểm bằng ánh mắt tò mò.

- Anh, trong này có tên em. – Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ.

- Ừ, là của em. – Anh gật đầu đi đến bên cô, giải thích. – Đây là giấy báo điểm thi đại học của em. Em đã trúng tuyển trường mà em muốn.

- Đại học?? – Đầu óc cô lùng bùng. Cô thi đại học? Còn đạt được điểm cao như vậy? Oa, thật giỏi!! Nhưng mà… hiện tại mọi thứ cô đều đã quên hết, còn có thể đi học ư?

- Tiểu Kỳ, anh nghĩ nên đợi em hồi phục rồi mới tính đến chuyện học đại học, được không? – Anh xoa đầu cô, ánh mắt phức tạp.

- Vâng. – Anh nói thế nào thì cứ như vậy đi, cô không có ý kiến. – Anh, em muốn ăn mì xào thịt bò, anh làm cho em đi!!!

- Được.



- Anh, anh nấu ăn thật giỏi. – Cô lấp ló đằng sau lưng anh, không tiếc lời khen ngợi.

- Vậy ăn nhiều 1 chút. – Anh mỉm cười, trong lòng vẫn rất hỗn loạn.

- Lần nào em cũng ăn đến no căng cả bụng, anh còn muốn thế nào nữa? – Cô bĩu môi, đột nhiên ôm chầm lấy anh từ đằng sau. – Anh, tại sao hôm nay anh lại được nghỉ?

- Đại khái là vì 1 cô bé ngốc nghếch nào đó bị người ta bắt nạt cũng không chịu nói ra, cho nên anh đành phải hi sinh 1 ngay để xử lí cho tốt mọi chuyện.

- … - Cô đấm anh 1 cái, mặt đỏ bừng. Này này, cô không ngốc đến mức không biết là anh đang nói ai đâu nhé.

- Tiểu Kỳ, nếu muốn đấm lưng cho anh thì cũng nên dùng sức 1 chút.

- Anh… anh… anh… - Cô tức đến thổ huyết. Cô vừa đánh anh có được không? Cái gì mà đấm lưng xoa bóp? Lại còn… chê cô không dùng sức? Hừ hừ hừ… anh cậy mạnh hiếp yếu. Anh là cái đồ đáng ghét!!



Nhìn đĩa mỳ xào thơm ngon trên bàn, 2 mắt cô sáng lên, vừa giơ móng vuốt lên đã bị anh ngăn lại.

Cô nhìn anh mù mịt. Nấu xong lại không cho cô ăn?

- Ngốc nghếch, uống thuốc. – Anh phì cười xoa đầu cô, nhét vào tay cô mấy viên thuốc nhỏ li ti.

- Anh… thuốc này chẳng đẹp mắt chút nào. – Cô nhìn 1 đống thuốc màu mè nhợt nhạt, cảm thán. – Nếu mà có thêm viên màu đỏ thì sẽ rất rực rỡ a.

Cạchhhh…

Đôi đũa trên tay anh rơi xuống bàn tạo nên tiếng động tuy không lớn nhưng cũng đủ để cả 2 ngươi đều giật mình.

- Anh sao thế? – Cô cố gắng nuốt đống thuốc xuống, lo lắng hỏi.

- Không… không có gì. – Anh lắc đầu, cố xua đi những hỗn loạn cùng bối rỗi. – Em mau ăn đi không nguội hết bây giờ.

- Vâng. – Cô cười hi hi ha ha cắm đũa vào đĩa mì xào bắt đầu chiến đấu.



Sau 1 thời gian thuê người theo dõi, Thy Trang đã nắm rõ lịch trình hàng ngày của cô bé con kia. Quả thật lúc nhận kết quả từ tay thám tử, cô suýt chút nhảy dựng lên thét chói tai. 1 ngày 24 giờ thì cô bé kia đã dính lấy anh 19, 20 giờ. Vậy mà anh cũng có thể chịu nổi. Cô thật bội phục sát đất luôn. Cho nên nhiệm vụ gặp riêng cô bé của cô là rất khó thực hiện. Haizzz… nghĩ đến sự thất bại thảm hại mấy ngày trước lại thấy trước mắt 1 màn tối tăm. Cô đường đường là người mẫu – diễn viên sáng giá nhất hiện nay mà lại phải lén la lén lút như ăn trộm thế này. Nếu mà để fan nhìn được thì còn đâu hình tượng tuyệt vời của cô nữa? Đúng là làm việc tốt thì không bao giờ dễ dàng mà.

Thoắt thấy bóng anh ra khỏi khu nhà, Thy Trang liền như 1 cơn gió chạy ào vào, bằng tốc độ nhanh nhất lao đến trước căn hộ của anh, vừa cuống quít bấm chuông vừa nhìn trước ngó sau canh chừng.

Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong…

Cô đang ngủ thì bị tiếng chuông như phá nhà đánh thức, lờ đờ mò dậy, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Anh rõ ràng là có chìa khóa, hà cớ gì lại nổi hứng bấm chuông, con bấm điên cuồn như vậy. Muốn thay chuông mới thì cứ việc thay đi, em cũng đâu có ý kiến gì đâu? Cần chi bày trò phá hoại? Anh không mỏi tay thì em cũng điếc tai mất thôi.

- Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ! Mau mở cửa!! – Tay còn chưa chạm đến cửa đã nghe thấy tiếng gọi lạ, toàn thân cố bỗng cứng ngắc.

- Ai… ai… v..v..v..ậy? – Cô đứng nép vào 1 bên tường, run lẩy bẩy.

- Kỳ Kỳ, chị không phải người xấu.

- … - Anh nói người xấu luôn không nhận mình là người xấu.

- Chị là người tốt, thật đấy.

- … - Anh nói người tự nhận mình là người tốt thì chính là người xấu.

- Em phải tin chị, Kỳ Kỳ à.

- … - Anh nói không thể tin người lạ.

- Kỳ Kỳ, em còn đó không? – Buông tha suy nghĩ xa vời là được vào nha, Thy Trang liều chết tuôn 1 lèo. – Em nghe chị nói, anh của em không tốt như em nghĩ đâu. Anh ấy không những lừa gạt em mà còn dối tất cả mọi người. Sự việc năm đó anh Phong không hề hay biết gì cả. Tất cả đều là do anh của em bày ra. Anh ấy âm mưu hãm hại anh Phong, để em hiểu lầm anh Phong mà cắt đứt mọi quan hệ với anh Phong. Kỳ Kỳ, em phải tin chị, những điều chị nói là sự thật. Nếu như em vẫn còn chưa tin, chị vẫn còn… - Đang nói dở, Thy Trang bỗng co giò bỏ chạy như bị chó đuổi.

---------------------------------------

3

Tay xách túi bánh bao, anh chậm rãi đi trên hành lang, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Vừa rồi hình như anh nhìn thấy ai đó từ căn hộ của anh chạy đi? Anh vừa ngó nghiêng vừa rút chìa khóa ra mở cửa.

Cạchhhh…

Quay đầu lại liền thấy bé con đang nằm co ro trên sàn nhà, 2 tay ôm đầu, miệng không ngừng rên rỉ kêu đau.

- Tiểu Kỳ? Tiểu Kỷ!! Sao thế? Em bị làm sao? – Túi bánh bao bị anh coi như túi rác mà quăng đi không thương tiếc, trong đầu anh bây giờ chỉ còn hình ảnh đau đớn của cô mà thôi. Nhưng ngoài việc ôm cô thật chặt thì anh cũng hoàn toàn không biết phải làm sao.

- Anh… anh… đau quá… em đau… đau quá… aaaaa… đầu của em… anh ơi… huhuhu… - Cô ôm lấy đầu, nằm trong lòng anh không ngừng vặn vẹo.

Đầu của cô… thật sự rất đau…



- Triệu Nhã Kỳ, anh thích em! – 1 cậu bé lên tiếng. Cậu bé với đôi mắt đen, sáng, khuôn mặt baby, mái tóc hơi hoe vàng, nước da trắng hồng…



- Đúng rồi… em rất ngoan ngoãn… sao có thể… hahahahahaa… nhưng mà… anh đã làm hư được em rồi… - Phong tiếp tục ôm bụng.

...

- Gió có thể mang em đến bất kì nơi đâu, chỉ cần em muốn. – Phong mỉm cười.



- Vậy là em đã bị anh trói chặt rồi… cả đời cũng không thoát được đâu! Cho nên… em tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, chờ anh trở về, sau đó ở bên anh suốt đời!!



- Kỳ Lân ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa. Anh trở về rồi. – Anh đau lòng ôm siết lấy cô, cố gắng hết sức mình để cô nín khóc. – Đừng khóc, anh trở về rồi.



- Kỳ Lân… - Anh cảm động cầm đũa, bắt đầu đánh chénn ngon lành, bao nhiêu mệt mỏi đều như mây khói tan đi. – Em cũng ăn đi. Ăn nhiều mới chóng lớn. Lớn rồi mới có thể làm cô dâu của anh. Em bây giờ gầy quá!!



- Kỳ Lân, cảnh bình minh trên biển rất đẹp. Người ta nói, nếu 2 người cùng ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn trên biển trong 1 ngày thì sẽ sống bên nhau trọn đời.



- Gió… Kẹo bông… - Cô ú ớ kêu, cũng không rõ chính mình đang nói cái gì.

- … - Anh kinh ngạc cùng khiếp sợ nhìn cô. Cô… cô đã nhớ lại? Làm sao mà… làm sao có thể? Rõ rang, số thuốc đó vẫn còn nguyên trong ngăn kéo. Cô căn bản chưa hề động vào chúng cơ mà? Làm sao có thể????



- Anh Thần, đã lâu không gặp. Ha ha… sao nhìn thấy em anh lại bày ra bộ mặt như trứng thối thế kia? – Hân mặc kệ ý muốn đuổi khách của anh, cứ thế xông thẳng vào nhà.

- Vũ đi đâu mà lại để bạn gái chạy lung tung làm phiền người khác thế này? – Anh đâu phải thừa hơi đi tức giận vô cớ? Hiện tại đã hơn 11 giờ đêm rồi, bé con của anh cũng đã ngủ, nếu như cái bà chị không biết điều này tới làm loạn khiến cô tỉnh dậy thì làm sao bây giờ?

- Cũng chỉ là tới chơi thôi, có ai gây gổ đánh nhau gì đâu mà. – Hân 1 mặt cười y chang phật di lặc, 1 mặt đảo mắt liên hồi tìm kiếm gì đó.

- Tìm cái gì? Tiểu Kỳ đã ngủ rồi. – Anh tốt bụng giải đáp. Gì chứ? Bà này coi bé con của anh là con chó con mèo hay sao mà lại nhòm ngó các ngóc ngách hả?

- Ha ha ha… vậy ư? – Hân cười to.

- Hiện tại cũng đã muộn, em nên về nhà nghỉ ngơi đi.

- Không vội. Không vội. – Hân mặt dày ngồi phịch xuống sofa. – Em khát quá!! Anh có thể cho em cốc nước táo không?

- Trong tủ lạnh có, cứ tự nhiên. – Anh cũng không rỗi hơi thừa thời gian mà đi phục vụ bà cô già này đâu.

- Được, được. – Hân loẹt quẹt đi vào phòng bếp, mắt vẫn không ngừng đảo lia lịa. Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu vậy? – Anh Thần!

- Còn có việc gì nữa?

- Em có thể vào thăm Kỳ Kỳ 1 chút không? Dù sao con bé cũng đang ngủ, em sẽ hết sức nhẹ nhàng, sẽ không làm con bé thức giấc đâu. Em chỉ muốn nhìn con bé 1 chút mà thôi.

- Được rồi. – Nể tình cô là chị gái của bé con, sau này cũng là chị vợ của anh.

- Cám ơn. Cám ơn. – Hân cười tươi rói, chạy đến căn phòng có cái chuông gió xanh dương. Ây da, vừa nhìn đã biết là dành riêng cho đứa em gái dễ thương của cô nha. Xem ra anh cũng rất cưng chiều con bé đấy.

- Không phải ở đó. – Anh lại tốt bụng nhắc nhở. – Phòng này.

- … - Hân trợn mắt. – Đó… đó… đó… là phòng của anh cơ mà?

- Thì sao? – Anh nhướn mày, bên môi ẩn chứa ý cười. Là bé con nhất quyết đòi ở cùng phòng với anh, anh không hề dụ dỗ rủ rê gì nha. Hơn nữa, anh cũng đâu có làm gì cô đâu?

- 2… 2… 2… người… a a a a… a..a..anh… Kỳ Kỳ còn… còn chưa lớn… - Hân lắp bắp kinh hãi. – Làm sao a..a..anh có thể…

- Có vào hay không? – Anh khó chịu trừng mắt. Bà cô này đang nghĩ lung tung cái gì trong đầu??

- Vào. Vào chứ. – Đã đến nơi rồi đương nhiên phải vào, không những vào mà còn phải tìm cho ra. 2 người ở cùng phòng, đối với nhiệm vụ lần này của cô chẳng phải là quá tốt sao? Nhưng mà… hừ hừ hừ… đợi đấy, anh sẽ biết tay cô. Dám bắt nạt em gái thân yêu của cô? Hừ!!?

Cạchhhh…

Anh rất biết điều đứng ở bên ngoài, để cho Hân có thể tự do thoải mái thăm nom đứa em bé bỏng.

Nhưng sự thật lại là… Hân chỉ liếc mắt 1 cái để xác định cô đang ngủ say, sau đó liền bắt tay vào… lục lọi. Em gái à, đợi chị vạch mặt được tên anh trai xấu xa của em xong sẽ cung chơi với em, ngoan, ngủ đi nhé!!



15’ sau,

Loạch xoạch…

Thứ cần tìm thì không thấy, nhưng Hân lại nhin thấy thứ khác còn kinh khủng hơn mấy lần.

Thâm tâm run sợ kịch liệt, đôi mắt sắc xảo giờ ngây dại nhìn chằm chằm vào ngăn kéo tủ đầu giường… 1 vỉ thuốc màu đỏ… 12 viên… còn nguyên…

Vỉ thuốc này, cô đương nhiên nhận ra, bởi vì hôm đó là cô cùng anh đi lấy. Từng lời bác sĩ nói vẫn còn căng cẳng bên tai cô.

Có lẽ cô cũng hiểu được mục đích của anh, nhưng mà… làm sao anh có thể làm như vậy chứ? Anh nói anh yêu con bé, vậy mà lại có thể hetes lần này đến lần kahcs làm tổn thương nó như vậy????? Làm sao có thể? Làm sao có thể??? Đay căn bản không phải là yêu.

Cô đã nói mà. Trước đây cô đã có linh cảm con bé sớm muộn cũng sẽ phải chịu tổn thương vì người con trai đáng sợ này mà.

Không được, cô không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy được. Đứa em gái đáng thương này của cô xứng đáng được hưởng hạnh phúc bên người con trai thực sự yêu nó, chứ không phải… không phải… như thế này…

---------------------------------------

4

Lại 1 đêm không ngủ.

Gần đây, thời gian anh ngủ quả thật ít đến đáng thương.

Vì sao ư? Không thể ngủ. Và cũng không dám ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh cô sẽ hiện lên đầy ắp tâm trí anh. Từng khoảnh khắc, từng kỉ niệm bên cô cứ như cuộn phim chầm chầm quay khiến anh bị nhấn chìm trong đó.

… Từ khi cô còn là 1 bé con 2 tuổi trong chiếc váy xanh biếc lũn cũn bước đi…

… Cho đến khi cô trở thành 1 cô bé học sinh tiểu học luôn đứng từ xa nhìn anh chằm chằm…

… Rồi lớn lên thành 1 thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu nhưng ngày ngày vẫn cứ bám dính lấy anh làm nũng…

Tất cả anh đều ghi nhớ.

Xoạtttt…

Ngăn kéo thứ 2 chầm chậm mở ra, bên trong hiện ra 1 quyển album xanh biếc vô cùng sạch sẽ.

Thật cẩn thận cầm lên, những ngón tay thon dài lật mở từng trang, khuôn mặt trâm ngâm trong chốc lát sáng bừng, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.

‘Bé con, em biết không, anh yêu em nhiều đến mức có đôi khi chính anh cũng cảm thấy sợ hãi.’



Đặt quyển album ngay ngắn vào ngăn kéo, ánh mắt anh dịch chuyển lên ngăn trên.

Lại xoạt 1 tiếng, chiếc ngăn kéo được mở ra, bên trong, vỉ thuốc thấp thoáng hiện lên trong ánh đèn mờ ảo, nhưng sắc đỏ kia lại chói mắt hơn bao giờ hết.

Anh biết anh đã làm 1 việc không thể tha thứ được, nhưng tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu cô. Có lẽ mọi người sẽ nói đó không phải tình yêu chân chính, nhưng bất kể ai, nếu không ở vào hoàn cảnh của anh thi làm sao có thể hiểu được tâm trạng của anh, suy nghĩ của anh, tình cảm của anh? Bọn họ không phải anh, dựa vào cái gì mà nói anh không yêu cô? Anh yêu cô hơn bất cứ ai, cho nên mới không thể mất cô.

‘Yêu 1 người là có thể hi sinh tất cả chỉ mong người đó được hạnh phúc, cho dù người bên cạnh không phải mình.’

Nói thì dễ lắm, nhưng trên đời này có mấy ai làm được đâu? Và trong những người làm được ấy, có mấy ai dám đảm bảo minh sẽ không hối hận?

Phải, cậu ta làm được, cũng không hề hối hận. Anh rất khâm phục cậu ta, nhưng cũng vô cùng vô cùng khinh bỉ cậu ta. Cậu ta dễ dàng buông tay như vậy, cũng có thể chỉ đứng từ xa nhìn cô mỉm cười, như vậy… như vậy… tốt lắm sao? Thấy người con gái mình yêu hàng ngày vui vẻ bên cạnh người con trai khác, hạnh phúc lắm ư?

Anh không làm nổi. Anh biết mình không thể, ngay từ đầu đã biết là mình không thể. Anh thừa nhận mình ích kỉ, xấu xa, nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ cần có cô bên cạnh, thế là đủ.

Cực đoan ư?

Độc chiếm sao?

Được thôi, chỉ cần đừng cướp bé con khỏi tay anh, thì muốn nói anh thế nào anh cũng đều chấp nhận hết.

Cô là hạnh phúc duy nhất của anh, là bảo đốc độc nhất trên đời này. Vì cô… anh sẵn sàng trả giá bằng cả linh hồn mình.

Nhưng mà… có phải anh đã đi quá xa rồi hay không? Giây phút nhìn thấy cô ngẩn ngơ cầm tờ giấy báo điểm, đôi mắt to tròn long lanh nuwocs, tim anh đau đến thắt lại. Trước mặt anh cô vẫn luôn tươi cười như chẳng có chuyện gì, nhưng hơn ai hết anh hiểu… trong lòng cô tuyệt vọng cỡ nào. Cô bé ngốc nghếch này chắc chắn đang cảm thấy vô cùng thất vọng về bản thân. Cô đau khổ, anh làm sao có thể vui cho được?

Nhưng… chỉ có như vậy, cô mới toàn tâm toàn ý ở bên anh. Anh thích cảm giác là duy nhất trong thế giới của cô. Chỉ có anh… đối với cô bây giờ toàn thế giới cũng chỉ có 1 minh anh.

Có điều…

Cô như vậy… yếu ớt… nhợt nhạt… tương lai mù mịt… anh sẽ vui sao?

Cô như vậy… gầy guộc… ốm yếu… mặc cảm bản thân… anh sẽ hạnh phúc ư?

Bấy lâu nay anh chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân mà thôi. Anh yêu cô, nhưng bởi vì tình yêu đó quá lớn mà dường như đã khiến anh quên mất cô cũng là con người, cũng có suy nghĩ, có tình cảm.

Anh mặc kệ, anh bất chấp tất cả, bất chấp suy nghĩ của mọi người xung anh, bất chấp nguyện vọng của cô, anh chỉ cần cô ở bên cạnh anh, vậy là được rồi.

Nhưng anh lại không nghĩ đến, việc mình làm lại gây tổn thuuwong sâu sắc cho cô đến thế nay. Thậm chí khi cô đang trong tình trạng tinh thần không ổn định, anh cũng không chịu buông tha cho cô. Chẳng lẽ anh thật sự muốn cô trở thành 1 con búp bê trong tay mình thì mới hài lòng?

Không. Không phải như thế. Anh yêu cô cơ mà? Tại sao lại có thể đối xử với cô như vậy? Từ bao giờ anh trở nên bất chấp thủ đoạn với cả người con gái mình yêu thương thế này?

Không. Không thể như thế được. Anh không thể tiếp tục hủy hoại cô như vậy. Bé con của anh phải sống thật khỏe mạnh, thật vui vẻ bên cạnh anh, hưởng thụ tất cả chiều chuộng chăm sóc của anh.

Nhưng nếu như thế, trong lòng cô, anh sẽ không còn là duy nhất nữa, cũng sẽ chẳng phải người quan trọng nhất. Hơn nữa 1 ngày nào đó, khi cô đã chơi chán, còn có thể không cần đến anh nữa. Khi đó, anh phải làm sao??



Mặc kệ tâm trạng anh phức tạp hỗn loạn cỡ nào thì thời gian vẫn vô tình trôi đi. Chẳng mấy chốc mặt trời đã ló rạng nơi chân trời.

Nhìn hòn lửa nhỏ dần dần đỏ lên tràn đầy sức sống, anh lại nhớ đến bé con từng ngày từng ngày lớn lên dưới sự chăm sóc của anh. Cô đáng yêu như vậy, hồn nhiên như vậy, nhưng chính anh lại gián tiếp đẩy cô đến hoàn cảnh ngày hôm nay, anh… anh… xứng đáng với thứ tình cảm trong sáng vô tư của cô sao?



- Anh, anh còn không ra thì đồ ăn sẽ nguội hết đó. – Cô thò đầu vào phòng, nhăn mũi kêu. Đây đã là lần thứ mấy cô thúc giục rồi, vậy mà anh vẫn còn ung dung tự tại ngồi trên giường? Anh hôm nay không định đi làm luôn à? – Mặc kệ anh, em ăn trước đây.

- Đợi 1 chút, uống thuốc rồi mới được ăn. – Anh nhảy bật dậy. Chết chưa, suýt chút thì quên lấy thuốc cho cô, đúng thật là…

- Anh nhanh nhanh 1 chút đi, em đói quá rồi nè. – Cô ôm bụng loẹt quẹt trở lại phòng ăn.

Còn 1 mình anh, căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh đến u ám.

Anh đứng như tượng nhìn túi thuốc trên bàn, lại quay sang ngăn kéo tủ đầu giường, không biết phải làm thế nào. Cô phải uống thuốc, nhưng mà, thuốc thế nào đây? Vỉ thuốc đó…

Cho cô uống?

Hay là không?



Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong…

Vừa lấy xong thuốc ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng chuống cửa như cháy nhà tới nơi, vội đi ra mở cửa, vẻ mặt vô cùng vô cùng không hài lòng. Chuỗi tiếng chuông đáng sợ như vậy, nếu như dọa bé con của anh hoảng sợ thì làm sao đây?

Cạchhhh…

- Mọi người…

- Thần, chú có chuyện muốn hỏi cháu. – Anh còn chưa kịp chào hỏi gì đã bị ông Bách cắt ngang.

- Vâng? – Anh khó hiểu nhìn cả 1 đại đội đang đứng trước cửa nhà mình. Mới sáng sớm đã đến nhà anh hàn huyên ư? Nhưng mà tại sao ai nấy mặt mày đều như ăn phải thuốc xổ thế kia?

- Mà tay cháu cầm cái gì đấy? – Bà Liên tò mò chỉ chỏ. Bà biết là bây giờ không phải lúc hỏi han vớ vẩn linh tinh, nhưng mà… tính bà vốn hay tò mò như thế thì biết làm thế nào?

- Đây là thuốc của Tiểu Kỳ, cháu đang định đưa cho cô ấy uống. – Anh giải thích, tránh người sang 1 bên. – Mọi người vào nhà đi, đợi cháu cho Tiểu Kỳ uống thuốc xong sẽ ra.

- Khoan đã. – Anh vừa quay người thì Hân đã nhảy lên 1 bước túm lấy tay anh. – Đưa thuốc của Kỳ Kỳ cho em xem.

- Làm sao vậy? – Anh nhăn mày.

- Đưa em. – Hân trừng mắt. – Em muốn kiểm tra xem anh có giở trò gì với thuốc của con bé không. Hôm đó em cũng cùng anh đi lấy thuốc, cho nên những loại thuốc đó em đều nhớ rất rõ.

- … - Nét mặt khẽ biến đổi, nhưng anh vẫn cố làm bộ trấn tĩnh, ánh mắt xanh biếc thẳng tắp nhìn vào Hân. – Cho nên… mọi người đến đây là vì chuyện này?

- Thần Thần, chú cũng không nghĩ là cháu sẽ làm cái gì đâu. Chỉ là… ha ha… xem xét 1 chút kẻo con bé Hân Hân lại kêu chú không làm tròn trách nhiệm của người bố. – Ông Bách cười khan. A a a… lo lắng cho con gái là rất tốt, nhưng… đắc tội với thằng bé này cũng không phải dễ dàng đâu. Đợi 1 chút, ông là bố vợ tương lai của nó cơ mà, sợ cái gì mà sợ chứ?

- Thần Thần, mọi người thất sự không có ý nghi ngờ cháu đâu. – Ông Lâm vỗ vỗ vai anh, cười hề hề. – Nhưng mà cái con bé Hân Hân không biết trời cao đất dày kia lại cứ nhặng xị lên đòi đên đây làm rõ trắng đen, cho nên… cháu cũng đừng tức giận. Không phải chỉ cần xòe tay ra 1 cái là được rồi ư?

- Được rồi. – Anh nghiến răng đáp, ánh mắt như ngàn vạn lưỡi đao phi đến phía Hân.

- O.O – Hân vênh mặt đắc ý. Ha ha… xem hôm nay anh làm như thế nào thoát khỏi lòng bàn tay cô? Dám hãm hại bạn cô, bắt nạt em gái cô??? Hừ hừ hừ… anh cũng không xem xem cô là ai?

Bàn tay to lớn đưa lên 1 chút, những ngón tay thon dài chầm chầm mở ra, liền hiện lên 4 viên thuốc tròn trịa nhỏ li ti.

- Hân Hân, chú nhớ là bác sĩ nói có 4 loại thuốc tất cả, không phải đã đủ rôi ư? – Ông Lâm mặt mày xám xịt. Tự nhiên đến gây chuyện ầm ĩ giữa sáng sớm, lại phát hiện mình vô lí, thật là xấu hổ quá đi mà.

- Cái này… cái này… - Hân chôn chân tại chỗ, mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào viên thuốc màu đỏ rực rỡ nổi bật trong lòng bàn tay anh. Sao lại thế được? Rõ ràng tối hôm qua cô nhìn thấy 1 vỉ thuốc còn nguyên cơ mà? Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh đã tỉnh ngộ? A a a… giờ làm sao đây? Làm sao đây??? Cô gây chuyện lớn rồi.

- Được rồi, được rồi, Hân Hân, mau xin lỗi Thần Thần đi rồi chúng ta về. – Bà Liên đẩy đẩy Hân nhắc nhở.

- A… - Hân máy móc ngẩng đầu nhìn anh, trên môi là nụ cười cứng ngắc. – Anh Thần, em…

- Được rồi, không sao. Lần sau chú ý 1 chút, đưng gây loạn. – Anh rộng lượng nói, nhưng trong lòng đã ghi nhớ. Đợi đấy, đợi đấy, sau này anh sẽ từ từ trả lại. Anh là người thù dai, hẳn là bà cô này cũng biết đi.

- Ách… - Hân cười méo mó. – Vậy… vậy em về đây. Anh… anh mau mau cho Kỳ Kỳ uống thuốc đi nha!!



- Anh, tại sao đ..đông như vậy? – Cô ngồi thu lu trên ghế, ngước mắt nhìn anh.

- Không có việc gì, chỉ là đến chào hỏi 1 chút thôi. – Anh xoa đầu cô. – Mau uống thuốc rôi ăn sáng đi.

- Vâng. – Cô ngoan ngoãn gật đầu. – Anh, có thuốc mới ư? A, là màu đỏ nha. Anh xem anh xem, có phải là rất nổi bật hay không? Nhìn đẹp mắt hơn nhiều phải không?

- Ừ

Mặc kệ, mặc kệ, anh mặc kệ tất cả, chỉ cần cô khỏe mạnh. Mặc kệ cô có cần anh nữa hay không, anh đêu sẽ bắt cô ở bên cạnh mình không rời nửa bước. Hiện tại anh chỉ cần cô khỏe mạnh trở lại là tốt lắm rồi.

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play