Từ trong phòng vệ sinh bước ra, cô bắt đầu lâm vào khủng hoảng trầm trọng. Mà nguyên nhân chính là… cô bây giờ ra khỏi phòng cũng không được, mà ở trong phòng cũng không xong. Tại sao ư? Thì chính là từ hôm ấy, sau khi anh công khai quan hệ của 2 người, ông Bách cùng bà Liên liền không ngừng blab la hỏi cô đủ thứ trên đời, rồi luyên thuyên 1 đống gì đó mà cô có nghư cũng không hiểu nổi. Cứ như vậy, từ sáng đến tối, chỉ cần không có anh ở đó, cô liền bị tra tấn đến sống dở chết dở. Cho nên, bât giờ ra ngoài 1 thân 1 mình hẳng là điều không thể rồi. Tuy nhiên, cái bụng của cô lại không đồng ý. Làm việc chăm chỉ cả 1 đêm, thức ăn dù nhiều đến đâu cũng đã sớm bị nó tiêu hoá hết. Làm sao bây giờ? Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
Ting…
Điện thoại đột nhiên rung mạnh 1 cái rồi lại trở nên yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cả người mệt lả vì đói, cô mệt mỏi mở di động, 2 mắt mở to, chớp chớp vài cái, xác định không phải là ảo giác, sau đó… sau đó làm sao? Đương nhiên là nhảy chồm chồm, gấp tới độ đứng cũng không vững. Làm sao mà không gấp cho được đây? Suốt mấy ngày liền cô không nhìn thấy Phong, nhắn tin anh không trả lời, gọi điện anh cũgn không nghe máy, mà đột nhiên anh lại nahứn tin cho cô, lại còn muốn gặp cô nữa. Vui mừng a, cô thật sự đang rất vui mừng. Nhưng… 1 ý nghĩ đột nhiên loé lên khiến cô ngây người. Đừng nói đến đi gặp Phong, chỉ ra khỏi phòng thôi mà cô còn không dám nữa cơ. Mà cho dù có ra được khỏi phòng thoát được bàn tay của bà Liên thì sao chứ? Anh sẽ cho cô đi sao? Không đời nào.
Vì vậy…
Cạchhhh…
Cánh cửa thật nhẹ nhàng bị đẩy ra, 1 đôi mắt to tròn long lanh cẩn thận ngó dọc ngó ngang 1 hồi, sau đó cái đầu nhỏ bé thò ra, quay ngược quay xuôi. Sau khi xác định hoàn toàn an toàn, cô mới chậm chạp chui ra, rón ra rón rén như kẻ trộm.
…
Đứng thẳng người bên ngoài đường lớn, cô chợt ngẩng đầu mỉm cười với ông trời. Kỳ thật cô cảm thấy, ông trời có đôi khi cũng đáng yêu lắm nha! Chí ít cô cũng không bị bắt lại, không những thế còn thuận lợi ngoài sức tưởng tượng mà chạy ra ngoài. Ha ha… đúng là ở hiền gặp lành đây mà.
…
- Gió!! – Thấy bóng dáng anh từ xa xa, cô đã kích động nhảy cẫng lên, giọng nói trong trẻo vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
- Em đến rồi. – Phong thở ra 1 hơi dài, cũng nở nụ cười với cô. Anh còn nghĩ cô sẽ không đến, hay nói chính xác hơn là không được đến. Anh không thể phủ nhận rằng anh đã sợ hãi, cũng buồn bực suốt mấy ngày liền. Anh không hiểu, cho nên không tin, nhưng… lại chấp nhận. Giây phúc nhìn thấy ánh mắt sáng ngời kiên định ấy của cô, anh đã chấp nhận.
- Anh ốm à? – Cô lo lắng cau mày. Mới có mấy ngày không gặp mà anh gầy đi rõ rệt khiến cô có chút đau lòng. Hơn nữa, trên người anh dường như có cái gì đó không đúng. Ánh mắt của anh… Nụ cười của anh… cả giọng nói của anh… không còn vui vẻ hồn nhiên như trước nữa. – Có phải… đã có chuyện gì không?
- Anh không sao. Không có chuyện gì cả. – Anh cố gắng nở nụ cười, đưa tay xoa cái đầu nhỏ nhắn của cô, cảm nhận mái tóc óng mượt chạm nhè nhẹ nơi bàn tay.
Anh đứng đó, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, nhìn cô, cứ như vậy nhìn cô. Anh không tin… cũng không muốn tin… cô đã thuộc về người khác. 7 năm… anh nhớ cô suốt 7 năm… yêu cô suốt 7 năm… mong cô suốt 7 năm… để rồi… Anh không giận cô, cũng không giận Thần, anh chỉ giận chính mình, giận bản thân đã về muộn. Đánh mất cô, hoàn toàn là lỗi của anh, chứ không phải ai khác. Nếu như năm đó anh kiên quyết ở lại bên cô. Nếu như anh có thể trở về sớm hơn 1 chút. Nếu như anh có đủ dũng cảm để thổ lộ với cô trước. Có lẽ, cô sẽ là của anh. Nhưng… anh đã không làm được. Tất cả… chỉ có thể trách anh.
- Gió!!! – Cô nắm lấy bàn tay đặt trên đầu mình gỡ xuống, nhăn mặt.
- Làm sao? – Anh cố nén tiếng thở dài, trả lời cô.
- Anh gọi em ra đây là có chuyện gì thế?
- Anh nhớ em, muốn gặp em, cũng không được à? – Anh kéo cô vào lòng, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.
- >.* - Anh định lừa ai chứ? Đến 1 cô bé ngốc như cô mà còn cảm thấy có gì đó không ổn thì biểu hiện của anh phải xa lạ đến mức nào hả?
- Kỳ Lân!
- Gió, anh làm sao thế? – Nhịn không nổi, cô trước giờ trừ khi ở bên Thần ra chưa từng nín nhịn nổi chuyện gì nha.
- Em thích anh Thần thật à? – Anh buông cô ra, nhìn cô chăm chú. Có ai biết giờ phút này anh mong cô phủ nhận chừng nào không? Chỉ cần cô nói không, chỉ cần cô chịu lắc đầu, anh sẽ không quan tâm bất cứ chuyện gì mà kiên trì đến cùng.
- Vâng. – Nhưng cô nhẫn tâm không hiểu lòng anh, lại vui vẻ gật đầu trong nháy mắt, khoé môi còn nở nụ cười thật tươi.
…
- Vậy… còn anh? – Không biết trải qua bao lâu, anh mới khó khăn mở miệng. Cô không biết đâu, anh đã mong chờ được hỏi câu này từ rất lâu rồi. 7 năm qua không ngày nào anh không nghĩ đến giờ phút được trở về gặp cô, được nắm chặt tay cô, nói cho cô biết tình cảm của anh. Nhưng, rốt cục ước muốn cũng chỉ thực hiện được 1 nửa.
- Anh rất tốt, em cũng rất thích anh, chỉ có điều… - Cô chun mũi nghĩ nghĩ, rồi kết luận. – Em vẫn thích anh trai… à nhầm, anh Thần Thần hơn 1 chút.
- 1 chút? – Anh cười trào phúng. 1 chút… chỉ là 1 chút thôi sao? Nhưng 1 chút đó cũng đủ khiến anh mất cô mãi mãi.
…
- Kỳ Lân! – Lại trầm mặc thật lâu, anh mới tiếp tục hỏi. – Em sẽ không hối hận chứ?
- Vì cái gì ạ?
- Ở bên anh Thần.
- Sẽ không. – Cô gần như nhảy dựng lên.
- … - Anh nhìn cô thật lâu, thật lâu, cố gắng tìm kiếm 1 chút do dự tận sâu trong đôi mắt trong sáng kia. Sẽ không ư? Thật sự sẽ không ư???? Anh nhìn rõ, con người Thần không đơn giản như vậy. Anh càng hiểu rõ, chỉ cần cô lựa chọn Thần, cô… sẽ không còn tự do nữa, 1 chút cũng không còn. Không chỉ có anh, Hân cũng hiểu, nhưng tại sao lại không ngăn cản? Là không cản nổi ư? Hay là… căn bản không muốn cản… giống như anh? Dù biết cô sẽ chịu khổ, nhưng vẫn không cách nào xuống tay đưa cô đi. Chỉ vì… chỉ vì nụ cười hạnh phúc của cô khi ở bên Thần, chỉ vì trong trái tim cô, Thần… dường như đã trở nên thật quan trọng. Có lẽ… anh thật sự phải bỏ cuộc rồi.
…
Lại ôm cô thật lâu, anh mới để cô trở về. Nhìn bóng dáng nhỏ bé đáng yêu như thiên thần của cô rời đi, trái tim anh gần như bị bóp nghẹt. Muốn gọi cô lại… nhưng không thể. Muốn giữ chặt lấy cô… nhưng không nỡ. Muốn đem cô đi thật xa… nhưng không dám. Anh, ngoài việc đứng đó dõi mắt theo cô, còn có thể làm gì đây?
Bốpppppp…
Đột nhiên bị 1 lực đạo thật mạnh ập thẳng xuống người, Phong choáng váng lùi lại vài bước, lảo đảo đến suýt ngã.
---------------------------------------
2.
- DƯƠNG GIA THẦN!! ANH ĐIÊN À? – Đưa tay quệt vết máu nơi khoé miệng, Phong cau mày thét lớn. Anh ta không những lừa gạt anh, cướp đi Kỳ Lân của anh, giờ lại còn ra tay đánh anh, đây là đạo lí gì?
Bốpppppp…
Lại 1 cú đấm nữa hướng thẳng mặt Phong mà đánh tới.
Bốpppppp…
Thêm 1 cơn đau đến kinh người.
Bốpppppp…
Tiếp tục 1 trận tê buốt đánh úp lên làm Phong như muốn ngừng thở.
Bốpppppp…
Bốpppppp…
Bốpppppp…
Bốpppppp…
Bốpppppp…
…
Cứ như vậy, 1 cú lại 1 cú, anh dường như phát điên, liên tiếp nhằm thẳng vào Phong mà đánh không ngừng.
Đúng, anh đang điên, anh thật sự đang điên. Mới sáng sớm cô đã không thèm nói với anh 1 tiếng mà chạy ra ngoài, là vì tên nhóc đáng chết này. Cô vì gặp mặt cậu ta mà trốn anh. Cô vì nói chuyện với cậu ta mà giấu giếm anh. Khi anh đang lo lắng không yên thì cô đang ở đây vui vẻ nắm tay nắm chân, ôm ôm ấp ấp một người con trai khác. Cô dám… cô dám vì cậu ta mà làm anh tức giận, dám vì cậu ta mà khiến anh bất an, anh liền không tha cho cậu ta.
Cậu ta là cái gì? Rốt cục cậu ta là cái gì mà dám lại gần bé con của anh? Cậu ta là ai mà dám thích bé con của anh?? Anh không quên, cả đời cũng không quên, khi anh mất đi người ông yêu thương anh nhất, không, phải nói là người duy nhất yêu thương anh, khi anh phải gồng mình lên để không bị nhấn chìm đau đau thương, thì bé con của anh… lại cùng cậu ta cười nói vui vẻ. Là cậu ta cướp đi bé con của anh vào lúc anh cần cô nhất… chính là cậu ta. Anh căm giận… Anh hận…
Anh tuyệt đối không để ai cướp đi bé con 1 lần nữa. Bé con là của anh… là của anh… hoàn toàn là của anh… Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù trời đất đảo ngược, cũng đừng ai mong có thể cướp bé con từ tay anh. Mà cậu ta – người dám làm anh có cảm giác bất an đến cực điểm, lại càng không thể.
…
Phong cứ như vậy bị đánh đến thảm hại. Không phải anh không thể tránh, chỉ là không muốn tránh. Cũng không phải anh không thể đánh trả, chỉ là không muốn đánh trả. Bị đánh 1 trận cũng tốt, như vậy anh sẽ không còn sức lực để nghĩ đến cô, cũng sẽ không còn tỉnh táo để chứa chấp ý nghĩ muốn tranh giành nữa.
Chỉ trách anh ngu ngốc tin tưởng vào 2 chữ ‘anh trai’ kia. Anh quả thật đã nghĩ Thần là anh trai của cô, là anh trai, chỉ là anh trai mà thôi. Bởi vì quá tin tưởng, cho nên anh hoàn toàn không hề có 1 chút phòng bị nào, cũng không cảm thấy nguy cơ gì khi 2 người ở bên nhau. Không những thế, anh còn ngây thơ tìm đủ mọi cách lấy lòng vị ‘anh vợ’ khó tính này. Rốt cục hiểu được vì sao ánh mắt cùng thái độ của anh ta đối với anh lại luôn khó chịu đến thế. Thì ra… anh ta sớm đã coi anh là tình địch. Còn anh… chỉ biết ngu ngốc chạy theo ra sức lấy lòng anh ta. Nếu như có 1 cơ hội nữa, anh… tình nguyện dùng đủ mọi cách trừng trị anh ta bằng được, cùng anh ta cạnh tranh công bằng. Nhưng… đều đã muộn rồi, không phải sao?
Nằm trên nền xi măng lạnh lẽo, Phong từ từ nhắm mắt lại, bởi vì chỉ cần mở mắt, anh sẽ nhìn thấy Thần đứng thẳng người kiêu ngạo nhìn xuống anh như đang nhìn kẻ bại trận đáng khinh bỉ. Phải, anh đã thua, nhưng không phải thua anh ta, mà chính là thua bởi tình yêu anh dành cho cô. Anh không nỡ thấy cô khó xử, càng không muốn đôi mắt to tròn kia vì những việc anh làm mà rơi lệ. Anh có thể tưởng tượng ra, cô sẽ đau lòng thế nào nếu như biết anh và Thần công khai đối địch với nhau. Cho nên… anh từ bỏ.
Từ bỏ bởi vì yêu.
Yêu nên mới từ bỏ.
…
- Đừng để tôi thấy cậu lại gần cô ấy lần nữa, nếu không… sẽ không chỉ là như vậy đâu. – Thần cảnh cáo.
- Ha ha… - Phong bật cười, mở mắt nhìn thẳng vào Thần. – Cô ấy đã là của anh, không phải sao? Cô ấy đã lựa chọn anh, chẳng lẽ tôi đã nghe sai? Tại sao còn muốn tôi tránh xa cô ấy?
- … - Thần nắm chặt tay lại, không lên tiếng.
- Anh sợ tôi sẽ cướp cô ấy đi ư? – Phong tiếp tục. – Nếu như cô ấy không muốn, tôi có thể sao? Nếu như cô ấy thật sự thích anh, yêu anh, mong muốn ở bên cạnh anh cả đời, tôi còn có thể làm gì đây?
- … - Anh mím chặt môi. Đúng thế, cậu ta nói không sai. Nếu cô thật sự muốn ở bên cạnh anh, thì bất cứ ai cũng không thể cướp cô khỏi anh. Nhưng… anh hiểu rõ cô hơn ai cả. Tình cảm này, chỉ sợ vẫn chưa đủ sâu đậm. Chữ ‘thích’ kia, chỉ sợ vẫn còn rất mờ nhạt. Hoàn toàn không đủ, để tiến đến ‘cả đời’.
- Anh không tự tin đến thế sao? – Phong lại nở nụ cười đầy chế giễu.
- … - Phải, anh không tự tin, 1 chút cũng không tự tin. Cô trong sáng như vậy, đáng yêu như vậy, lại ngốc nghếch như vậy, cô sẽ thích 1 người như anh ư? Cho dù có thật sự thích anh đi chăng nữa, thì cũng được bao lâu? Anh luôn không kiềm chế được mà trêu chọc cô, không tự chủ được mà tức giận với cô, không chịu nổi mà nhốt cô trong chiếc lồng sắt chính tay anh tạo ra. 1 chú chim nhỏ bé hồn nhiên như cô, sẽ cam tâm tình nguyện ở trong đó cả đời ư? Có thể không?
- Nếu như đã không tự tin, vậy thì buông tay đi.
- CÂM MIỆNG. – Anh gầm lên, 1 tay kéo Phong đứng lên, lại tiếp tục giáng xuống 1 cú đầm với sức mạnh như vũ bão. Buông tay ư? Đợi kiếp sau đi.
Bốppppppp……..
- Đánh tôi… có thể khiến anh tự tin hơn sao?
- TÔI BẢO CÂM MIỆNG.
Bốppppppp……..
- Tôi không thể làm theo lời anh, không thể không lại gần cô ấy. – Phong chống tay đứng lên, hiên ngang cùng Thần mặt đối mặt. – Tuy rắng tôi quyết định từ bỏ, nhưng sẽ không bỏ rơi cô ấy 1 lần nữa. Làm người yêu không thể, vậy làm bạn hẳn là có thể chứ?
- Không thể
- Ở bên cô ấy, chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy, khiến cô ấy vui vẻ, đó là quyền của tôi. Còn việc của anh, chình là đối xử với cô ấy thật tốt.
- Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi. – Anh lạnh giọng.
- Nếu như anh dám xử tệ với cô ấy… - Hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của Thần, Phong nghiêm giọng cảnh cáo. - … Tôi sẽ không ngại thừa nước đục thả câu đâu.
- CẬU DÁM? – Anh gần như phun ra lửa. Cậu ta nói cái gì? Dám đe doạ anh? Cậu ta là cái gì mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh??? Muốn chết ư?
- Lần này tôi từ bỏ, bởi vì tôi yêu cô ấy. Nhưng nếu anh còn cho tôi cơ hội, tôi sẽ không bào giờ lựa chọn thế này nữa đâu, cũng bởi vì tôi yêu cô ấy.
- … - Vẻ mặt anh u ám, sắc xanh trong ánh mắt gần như xám xịt toả ra sát khí.
…
Bước từng bước khó khăn, đầu óc choáng váng khiến Phong có cảm giác như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là 1 giấc mơ – 1 giấc mơ đầy thương tổn, nhưng cảm giác đau đớn đến tận óc khiến anh phần nào cảm nhận được, đó là sự thật.
Anh vừa gặp cô, là sự thật.
Anh có thể dịu dàng xoa đầu cô, lưu luyến ôm chặt cô vào lòng, là sự thật.
Anh bị Thần ‘giáo huấn’ 1 trận, là sự thật.
Anh tuyên bố từ bỏ, cũng là sự thật.
- Vậy là… Kỳ Lân, anh đã quyết định sẽ từ bỏ em rồi. – Khoé môi nở ra 1 nụ cười chua chát.
19 tuổi, lần đầu tiên anh biết yêu, cũng là lần đầu tiên anh hiểu cảm giác yêu mà không thể nói, chỉ có thể lặng lẽ buông tay là như thế nào.
…
Tâm trạng Thần cũng không khá hơn là mấy. Đúng, anh đã có được cô, nhưng… tại sao anh lại không thể xua đi cảm giác bất an? Là do anh không đủ tự tin ư? Hay là không tin tưởng vào tình cảm của cô???? Hay chính xác hơn… là không tin vào cái thứ gọi là tình yêu, mà cụ thể là tình yêu của phụ nữ?
Ha ha… thật là nực cười. Anh yêu cô lâu như vậy, bây giờ rốt cục có thể đường đường chính chính ở bên cô, nhưng trái tim dường như so với những năm tháng nhẫn nhịn chịu đựng 2 tiếng ‘anh trai’ kia của cô tra tấn còn đau khổ hơn gấp vạn lần.
Anh yêu cô… cho nên đặt mọi quan tâm lên người cô.
Anh yêu cô… cho nên dùng tất cả sức lực che chở cô.
Anh yêu cô… cho nên không biết mệt mỏi chăm sóc thương yêu cô.
Anh yêu cô… cho nên từng bước khiến cô hoàn toàn ỷ lại vào anh.
Anh yêu cô… cho nên không bao giờ thả cô ra.
Anh yêu cô… cho nên ngăn cấm cô với thế giới bên ngoài.
Anh yêu cô… cho nên bằng mọi giá muốn có được cô.
Tình yêu ấy… dường như càng ngày càng trở nên ngông cuồng… càng ngày càng rơi vào con đường sai trái… nhưng anh không quan tâm. Anh đã lún quá sâu rồi, cho nên không cách nào thoát ra được. Mà cô, sớm muộn cũng sẽ bị anh kéo theo xuống đáy vực.
'Xảy ra bất cứ chuyện gì… anh cũng vẫn yêu em.
Vì vậy… cho dù thế nào đi chăng nữa… em cũng phải ở bên cạnh anh, không rời nửa bước, có biết không?’