Tò tí te… Tò tí te còn bò kéo xe… Tò tí te… Tò tí te…e…e…e…
Tiếng chuống báo thức quen thuộc vang lên lần 1.
- (=.=) - Cô vẫn ngủ ngon lành.
…
Tò tí te… Tò tí te còn bò kéo xe… Tò tí te… Tò tí te…e…e…e…
Tiếng chuống báo thức quen thuộc vang lên lần 2.
- (=,=) – Đôi mắt to đen láy giờ vẫn còn nhắm nghiền, không có bất kì động tĩnh gì.
…
Tò tí te… Tò tí te còn bò kéo xe… Tò tí te… Tò tí te…e…e…e…
Tiếng chuống báo thức quen thuộc vang lên lần 3.
- (=_=) – Cái con người ngốc nghếch trên giường vẫn cứ ôm chặt lấy cái gối, quấn chặt lấy cái chăn, bay bay theo ông Thần ngủ không nỡ rời 1 bước.
…
Tò tí te… Tò tí te còn bò kéo xe… Tò tí te… Tò tí te…e…e…e…
Tiếng chuống báo thức quen thuộc vang lên lần 4.
Cạchhhhh…….
Chiếc đồng hồ chăm chỉ nhất quả đất đã bị thẳng chân đạp 1 phát xuống nền nhà lạnh cóng. Mặc dù không hề cam tâm, nhưng cái miệng vẫn không thể tiếp tục cố chấp hát hò được nữa.
Sự thật hết sức phũ phàng là… nó đã nghẻo…
…
15’ sau,
Cốc cốc cốc…
… Yên ắng…
Cốc cốc cốc…
… Im lặng…
Cốc cốc cốc…
… Trật tự…
RẦMMMMMMMMMMMM…………
- TRIỆU NHÃ KỲ!!?! EM DẬY NGAY CHO ANH.
- Ách… anh, em đã dậy. – Cô mắt nhắm mắt mở ngồi bật dậy, vứt gối quẳng chăn, chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Nhưng…
- Bao giờ thì em mới có thể cân thận hơn 1 chút được hả!??!?! Hả!!!??!?! HẢAAAAAAAAA?!?!?! – Anh hoảng hốt lao đến xem xét cái chân trắng muốt cô.
- Em xin lỗi. – Cô mếu máo.
- Xin lỗi anh làm gì? Xin lỗi cái chân của em ấy. – Anh tức điên lên.
- Hu hu… Chân ơi chân à… xin lỗi a… thành thật xin lỗi a… - Không ngờ cô lại thật sự cúi đầu xin lỗi cái chân của mình 1 cách hết sức thành khẩn.
- T0T – Anh còn có thể nói cái gì nữa bây giờ?!?! Anh có thể thắng được sự ngu ngốc đến phát điên của cô sao!??! Anh có thể tiếp tục nói chuyện với cô mà không lên cơn đau tim sao!??!?!
…
Cốc cốc cốc...
- Là anh à? – Cô ngồi bật dậy nói vọng ra.
- Xong chưa? – Anh đứng ngoài cửa sốt ruột hỏi. Đã 60’ rồi. Có mỗi thay quần áo thôi mà sao lại lâu như thế?!? Không phải là cô lại trốn anh lăn ra ngủ tiếp đấy chứ!?!?
- R..r..rồi ạ. – Cô vội vàng vơ cả đống sách vở nhét vào cặp, đáp.
Cạchhhhh……………
- Em làm cái gì mà lâu thế?!?! – Anh cau mày.
- Em… cái này… em… - Cô ấp úng.
- Em em cái gì mà em?!?! Còn không mau khai hết ra? – Anh nghiêm giọng.
- Em…
- Lăn ra ngủ? – Anh cao giọng.
- … - Cô không nói gì, cũng chính là thừa nhận.
- Em to gan thật! Dám lăn ra ngủ trong khi anh đứng đợi dài cổ bên ngoài. – Anh nghiễn răng kèn kẹt.
- Anh, em không cố ý đâu. Bởi vì em rất buồn ngủ, cho nên mới nằm xuống nghỉ ngơi 1 lát. Không biết đã ngủ từ lúc nào.
- Giỏi nhỉ?
- Anh, em xin lỗi. Em sai rồi. – Cô thành khẩn nhận lỗi.
- Tuần tới đừng ăn kẹo nữa. – Anh đưa ra hình phạt.
Từ khi quyết định sẽ đối xử với cô tốt hơn, anh đã bỏ đi cái hình phạt theo lời cô nói là ‘vô lương tâm’ – nhét cô vào đống sách to uỵch – mà chuyển thành… cấm ăn kẹo. Như vậy có lẽ vừa nhẹ nhàng mà lại có uy lực không tưởng đối với cô.
- Không đâu…………… Anh ơi, em biết em sai rồi mà?!?!! Em sai rồi… em sai rồi… Anh đừng phạt em có được không? Em sẽ không thế nữa. Em đảm bảo lần sau sẽ không thế nữa… à không… tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu. Anh đừng không cho em ăn kẹo mà!!?! Anhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!! – Cô khẩn khoản cầu xin.
- Đừng nhiều lời. – Anh kiên quyết, lập tức ‘vác’ cô ra khỏi phòng.
- Anh, anh đừng nhẫn tâm như vậy được không? Em mới chỉ làm sai có 1 lần, anh đừng… – Cô vẫn còn ôm hi vọng tiếp tục nài nỉ.
- Còn đợi làm sai mấy lần thì mới phạt? – Anh nhướn mày.
- Không phải… chỉ là… anh cũng phải cho em cơ hội sửa chữa chứ??!
- Anh không cho em cơ hội khi nào?
- Ý em là… anh không thể cứ như thế mà bắt em chịu phạt được.
- Anh không thể? – Anh nhắc lại.
- Em biết lỗi rồi mà!??!?! Thật đấy. Em nhất định sẽ cố gắng hết sức để sửa chữa. – Cô hứa hẹn.
- Nếu em ngoan ngoãn tuần sau nữa anh sẽ mua kẹo cho em.
- Anhhhhhhhh………
- Hình như em càng ngày càng thích cãi lời anh thì phải.
- Không có… em không có… em không hề cãi lại anh mà… - Cô vội xua xua tay. – Em chỉ là… em chỉ…
- Cũng hay lí sự.
- … - Cô biết điều ngậm miệng lại, nuốt hết những lời muốn nói vào trong bụng, cố gắng tiêu hoá cho bằng hết.
…
Vừa bước vào phòng ăn, mắt cô đã sáng lên. Bữa sáng hôm nay chính là món súp gà mà cô thích nhất.
- Anh… anh… mau để em xuống… Mau lên!!! – Cô thúc giục mà mắt vẫn không ngừng ‘dõi’ theo bát súp thân yêu.
- Trẻ con. – Anh lắc đầu, phì cười.
- Sao 2 đứa lâu thế? – Bà Liên nhíu mày. – Có phải Kỳ Kỳ lại rề rà để Thần Thần phải đợi không?
- Con… – Cô xụ mặt.
- Kỳ Kỳ, con thật giỏi làm người khác tức giận. – Ông Lâm giơ ngón cái lên ‘khen ngợi’.
- Chú muốn chết sao? – Ông Bách trừng mắt.
- Em nói sai chỗ nào? Anh thử chỉ ra xem?? – Ông Lâm gân cổ lên cãi.
- Dù có là sự thật đi chăng nữa thì chú cũng không nên nói thẳng ra như thế chứ. – Ông Bách chấn chỉnh.
- Há há há há há há há… Kỳ Kỳ, cuối cùng bố con cũng quay lưng lại với con rồi. – Ông Lâm cười khoái trá.
- Nhưng mà nói thật thì… Thần Thần, cháu vẫn khoẻ mạnh sao? - Ông Bách lo lắng.
- ??? – Anh nhíu mày, không hiểu gì cả.
- Bố, anh bị ốm ạ? – Cô đang ăn ngon nhưng nghe nhắc đến anh vẫn cố gắng nghển cổ mà xía mũi vào.
- Không ốm, nhưng sớm muộn cũng bị con làm cho tức chết. – Bà Liên trừng mắt. Cho đến bây giờ bà vẫn không thể quên cái vụ cô đòi ngủ cùng với anh. Hừ hừ hừ… con gái con đứa…
- Con?
- Không con thì ai? Mẹ sao???
- Cùng lắm thì sau này con sẽ không tìm cách chọc tức anh nữa là được chứ gì? – Cô ủ rũ.
- Vậy còn là em sao? – Anh ghé sát tai cô thì thầm.
- Anh… nói cũng đúng. - Cô gật gù đồng tình.
- Ngốc! – Anh cười khẽ.
- Thế thì em vẫn chọc tức anh, nhưng anh không được ốm đâu đấy. Anh phải thật khoẻ mạnh, có được không? – Cô bàn bạc.
- Được. – Anh xoa đầu cô, sảng khoái gật đầu. Đương nhiên là anh phải khoẻ mạnh rồi. Anh còn phải chăm sóc cô cả đời nữa mà!?!?
…
---------------------------------------
2.
Vì chân đau nên cô được hưởng đặc quyền là được anh bế vào tận lớp. Không những thế, trên suốt quãng đường đi, anh còn không hề cau mày lấy 1 cái. Điều này làm cô vừa thấy kì lạ lại vừa vui mừng như điến, cứ cười hi hi ha ha suốt.
- Em có điều gì vui à? – Anh đột nhiên hỏi.
- Có. Rất vui a. – Cô gật đầu ngay, vẫn cười ngoác cả miệng ra.
- Nói anh nghe! – Anh ra lệnh, nhưng giọng nói lại rất đỗi dịu dàng, không mang 1 chút nghiêm khắc nào.
- Há há há… - Cô lại càng cười vui hơn, cười đến nỗi khuôn mặt hơi hồng lên. – Anh không thấy hôm nay anh rất khác sao?
- Em cũng nhận ra? – Anh phì cười vì dáng vẻ đáng yêu của cô.
- Nhận ra… nhận ra mà… - Cô tí tởn. – Có phải anh gặp chuyện gì không? Sao lại không cáu giận với em nữa???
- Anh không mắng em, em không thích à? – Anh ngạc nhiên.
- Không phải… chỉ là… anh thế này em… em… thấy lạ. – Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng ‘châm ngòi’. – Aaaa… có phải anh tìm được bạn gái rồi không?
- TRIỆU NHÃ KỲ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Anh gầm lên làm cô sợ tới nỗi suýt nữa thì nhảy bổ xuống đất.
- Anh… anh… anh… anh… b..bình tĩnh… đừng… đừng..g..g tức… tức giận… - Cô lắp ba lắp bắp, nói không ra 1 câu tử tế.
- Em… - Anh cố gắng chế ngự cơn tức giận, nhìn cô trừng trừng.
Có phải anh chưa từng nói với cô là anh không có bạn gái đâu? Có phải là anh không thể hiện tình cảm của mình với cô đâu? Có phải là anh thẳng thắn chối bỏ tình cảm với cô đâu? Vậy thì tại sao cô lại không nhận ra? Tại sao những thứ khác… thậm chí là tình cảm của người khác thì cô đều hiểu, chỉ có anh là không? Tại sao cô không thể nhìn thấu trái tim anh? Cô đúng là đồ ngốc!
- Anh, đến lớp em rồi. – Cô cúi gằm mặt, lí nhí nhắc nhở.
- … - Anh không đáp, chậm rãi bước vào lớp, đặt cô xuống ghế rồi quay người đi thẳng, để lại phía sau…
- Oaaaaaaaaaa…... là anh Thần… là anh Thần kìa…
- Anh ấy đẹp trai quá đi!!!!
- Tuyệt quá! Được nhìn anh ấy ở khoảng cách gần như vậy… aaaaa………..
- Kỳ Kỳ, anh Thần vẫn chưa có bạn gái phải không?
- Đúng rồi, Kỳ Kỳ, cậu nói xem anh Thần thích mẫu người như thế nào?
- Anh ấy hoàn hảo như vậy, chắc yêu cầu phải cao lắm…
- Dù thế nào mình cũng phải cố gắng…
- Anh ấy tuyệt như thế, bỏ lỡ thì thật là phí…
- Đúng thế…
- …
- …
Cô ngồi đơ ra, khoé môi giật giật.
Mẫu bạn gái của anh?
Yêu cầu cao lắm?
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…………………. Cô đến nổ bụng mà chết mất thôi. Bọn họ đúng là đã quá coi trọng anh rồi. Về vấn đề này cô đã từng hỏi anh cách đây vài ngày (theo sự nhờ vả của Nhi).
…
Lúc đó là vào buổi trưa, sau 1 trận đấu bóng rổ. Bởi vì bị Nhi lèo nhèo quá lâu, cô quyết định lấy hết can đảm liều 1 phen. Dù sao thì cô thà chết dưới tay anh cũng không chịu gục dưới chân con nhỏ Ngô Yến Nhi này.
Vậy là cô cắn răng đứng đợi anh với tinh thần sẵn sàng chịu chết.
- Tiểu Kỳ! – Vừa thấy cô, anh đã nở nụ cười trìu mến.
- Anh. - Cô cũng cười, nhưng nụ cười hoàn toàn không tươi tắn như mọi khi.
- Muốn nói gì? – Anh nhướn mày. Cô bé này thật là, chẳng bao giờ chịu thẳng thắn nói ra. Lần nào cũng là anh hỏi trước, cô mới ấp úng sợ sệt nói. Cứ như anh sẽ lập tức ăn thịt cô không bằng.
- Anh… em… em chỉ muốn hỏi 1 chuyện… - Cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
- Tiểu Kỳ, làm sao vậy? Em muốn hỏi gì?? – Anh khom người nhìn cô, bật cười.
- Cái… cái này… e..em… em muốn hỏi… - Cô hít 1 hơi thật sâu, nói thật nhanh. – Mẫu bạn gái của anh là gì?
- … - Anh tròn mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Nắm chặt lấy vai cô, nghi ngờ hỏi lại. – Em vừa hỏi gì? Nhắc lại 1 lần nữa.
- Em… anh… anh… mẫu bạn gái… anh… - Cô lí nhí. Không thể trách cô ăn nói không rõ ràng được. Can đảm của cô đã sớm dùng hết rồi, làm sao nói tiếp đây?
- Tiểu Kỳ ngốc, sợ gì chứ? - Anh mỉm cười, không những không hề tức giận mà còn rất vui vẻ.
- Anh… anh không phạt em sao? – Cô ú ớ hỏi.
- Sao anh lại phạt em? Tiểu Kỳ, em rất ngoan. Tốt lắm!!!!! – Anh xoa đầu cô, khen ngợi.
- ??? – Cô càng mù mờ. Có phải anh bị gì không? Sao tự nhiên lại tươi cười vui vẻ như vậy? Lại còn khen cô ngoan nữa????
- Anh chỉ có 1 yêu cầu thôi. – Anh chậm rãi lên tiếng.
- Là gì ạ? – Cô mở to mắt chờ đợi. Dù sao cũng không bị xử, vậy là hoàn thành nhiệm vụ 1 cách xuất sắc rồi. Để xem ngày mai con nhỏ kia còn dám kêu cô bất tài vô dụng nữa không. Hừ!!?!?
- … - Tất cả mọi người đều im lặng như trúng tà, không ai có bất kì phản ứng gì.
- Kỳ Kỳ, ra đây 1 chút. – Ngọc là người lấy lại tinh thần đầu tiên, lập tức kéo cô ra khỏi lớp.
- Ưm… làm sao thế? – Cô giật mình, ngơ ngác chẳng hiểu gì. Bởi vì cái chân đau mà cứ nhảy cà tưng mãi không thôi. Mấy lần suýt đâm đầu xuống đất nhưng cũng may là có lan can để mà níu kéo.
- Cậu thành thật nói cho tớ biết… - Sau khi đến 1 chỗ vắng vẻ, Ngọc mới buông cô ra.
- Nói cái gì? – Cô cũng sốt ruột theo. Nhìn biểu hiện của bạn như vậy, trong lòng cô bỗng lo lắng không thôi.
- Tớ muốn hỏi…
- Anh Thần có phải là anh trai của cậu không vậy? – Nhi từ đằng sau hồng hộc chạy tới cắt ngang.
- Đương nhiên. – Cô lập tức trả lời, hơn nữa còn rất chắc chắn.
- Không đúng. – Đột nhiên có 1 giọng nói phát ra từ bên cạnh.
- ??? – Cô giật mình nhìn sang, lập tức trợn tròn mắt.
Trước mặt cô là 1 cô gái với vẻ đẹp sắc sảo đầy cao ngạo. Nước da trắng hồng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sâu, hàng lông mày lá liễu, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng,… Người này… người này…
- Kỳ Kỳ ngốc, không nhận ra chị sao? – Cô gái cau mày cốc đầu cô em gái vô tâm của mình 1 cái.
- Chị… - Cô ngây ngốc 1 hồi, cuối cùng đầu óc như được khai sáng, lao thẳng vào lòng cô gái kia khóc lóc bù lu bù loa. – Chị Hân… Chị Hân… cuối cùng chị cũng về rồi… Huhuhuhu… Em nhớ chị quá…… chị Hân………. Oa oa oaaaaaaa……
- Được rồi… được rồi mà… Kỳ Kỳ ngốc, đừng khóc nữa. – Nhã Hân thiếu kiên nhẫn dỗ dành. Nếu còn nghe tiếng khóc nẫu ruột này nữa chắc cô cũng sẽ khóc ô ô luôn mất.
- Híc… - Cô quả nhiên ngoan ngoãn nghe lời, chỉ còn sụt sịt 1 chút. – Chị… chị Hân, chị về lúc nào thế?
- Vừa mới về tới, lập tức tới tìm em này. – Nhã Hân vui vẻ cười.
- Chị chưa về nhà sao? – Cô ngạc nhiên. – Vậy thì mệt lắm.
- Không sao. Chị đến nhập học luôn.
- Chị nhập học? – Cô ú ớ. - Ờ mà sao chị lại về lúc này vậy? Không phải chị đi du học sao? Sao không đợi học xong đại học rồi hãy về?
- Chị sợ nếu còn không về sẽ có người nào đó không còn nhớ mặt chị nữa. – Nhã Hân bĩu môi.
- Hí hí… em chỉ là… tại chị khác quá… - Cô cười trừ.
- Em chào chị. – Lúc này Ngọc với Nhi mới hiểu được người vừa xuất hiện là chị gái của Nhã Kỳ, lập tức cúi đầu chào hỏi.
- Ừm. Các em là bạn của Kỳ Kỳ à? – Nhã Hân gật đầu mỉm cười.
- Vâng. Em là Ngô Yến Nhi.
- Em là Phạm Bích Ngọc.
- Khoan… Phạm Bích Ngọc? Em tên Phạm Bích Ngọc hả?
- Vâng. Sao hả chị? – Ngọc khó hiểu.
- Ờ ờ… chị thấy cái tên này có chút quen quen. Hình như chị đã từng nghe thấy ở đâu rồi. – Hân nhíu mày nghĩ ngợi. Trí nhớ của cô phải gọi là siêu siêu tốt. Chỉ cần đã từng nghe ai nhắc đến 1 lần nhất định không thể quên được. Cô suy nghĩ 1 hồi, cuối cùng vỗ tay cái bốp. – Chị nhớ ra rồi. Em là em họ của cái tên Phạm Hải Phong chết tiệt kia đúng không?
- Ơ… chị biết anh họ em? – Ngọc mở to mắt.
- Ha ha ha… đâu phải chỉ mình chị, Kỳ Kỳ cũng biết nữa kìa. – Hân cười đắc chí. Xem ra cái đầu của cô thật quá tốt đi. Chỉ 1 cái tên thoáng nghe 1 lần từ 10 năm trước mà đến bây giờ vẫn còn nhớ. Cô khâm phục mình quá đi.
- Kỳ Kỳ biết? Kỳ Kỳ, cậu biết anh họ tớ à? – Ngọc nghi ngờ.
- Anh của cậu? Phạm Hải Phong???????? Không biết. – Cô mờ mịt lắc đầu.
- Trời ơi, cái đồ đại ngốc này. – Hân chán nản lắc đầu, tốt bụng nhắc nhở. – Phạm Hải Phong kia không phải là Gió của em sao?
- Gió? Phong… Gió… – Cô đơ ra 1 lúc, rồi mới bừng tỉnh. – À… phải rồi… Là Gió… chính là Gió.
- Anh họ tớ… là Gió mà cậu hay nói? – Ngọc nghi ngờ.
- Đúng thế. – Cô gật gù.
- Vậy mà trước giờ tớ còn tưởng là ai ghê gớm lắm chứ. Hoá ra là cái ông chập cheng đấy. – Ngọc bĩu môi.
- Chuẩn ha. Cái tên đó chẳng bao giờ bình thường cả. Toàn làm những chuyện điên rồ. – Hân cười tươi như tìm được đồng minh.
- Gió rất tốt mà? Không phải trước đây các cậu cũng nhận xét thế sao? – Cô lên tiếng bênh vực.
- Thôi đi cô nương. – Ngọc trừng mắt. – Trước đây tớ không biết rõ ràng là ai, chỉ theo lời kể của cậu mà nhận xét thôi. Chứ giờ biết rồi á, có cho tiền tớ cũng chẳng khen nổi đâu.
- Cậu…
…
---------------------------------------
3.
- Kỳ Kỳ ơi!
- …
- Kỳ Kỳ ới!!
- …
- Kỳ Kỳ ời!!!
- …
- Kỳ Kỳ ngốc nghếch a a a a a a a a a a a a…
- …
- Kỳ Kỳ, tức giận rồi sao? – Trong giờ học, Ngọc không ngừng thì thầm hỏi han.
- … - Nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng, chỉ lo nghiên cứu 1 tập gì đó dày dày (không phải sách giáo khoa).
- Ê ê ê… có cần như thế không? Chỉ là nói xấu tên Phong kia 1 tí thôi mà? Làm gì phản ứng mạnh vậy? – Ngọc bĩu môi.
- Suỵt… trật tự 1 chút. Đừng làm phiền tớ. – Cô xua xua tay, đầu vẫn không ngẩng lên khỏi trang giấy.
- Hả? – Ngọc ú ớ gật đầu, nhưng ngay lập tức bản tính tò mò nổi lên khiến cô không thể ngồi yên. – Kỳ Kỳ, cậu đang làm gì thế? Không phải giận tớ à?
- Ừm. – Cô nói ngắn gọn.
- Cái này là cái gì? Cậu đang đọc gì thế? – Ngọc ngó nghiêng.
- Lâu rồi tớ chẳng làm gì cả, toàn bám theo chọc giận anh thôi. Cho nên hôm qua chú tớ mới ép tớ phải nhận hợp đồng này bằng được.
- Ồooo… thì ra là thế. Cậu cũng chăm chỉ gớm nhỉ. – Ngọc khen ngợi.
- Hehe…
…
Reeng… reeng… reeng…
…
Chuông reo được 1 lúc, cô vẫn như cũ cúi đầu chăm chú nghiên cứu tài liệu, dường như mọi chuyện xung quanh đều không hề liên quan đến mình.
- Kỳ Kỳ! Ê… Kỳ Kỳ… hết giờ rồi đấy. – Ngọc tốt bụng nhắc nhở.
- Ừm… - Cô đáp hờ hững.
- Cậu còn không chạy thì sẽ bị anh cậu làm thịt. – Nhi lè lưỡi đe doạ.
- Hử? Anh tớ? – Cô giật mình, vội vội vàng vàng thu dọn sách vở, vắt chân lên cổ chạy vù ra ngoài. – Oái… hết giờ… thôi chết… anh sẽ băm tớ ra mất…
- Ối ối… há há há há há… - Nhi với Ngọc bò lăn ra đất mà cười. Ngày nào cũng nhìn thấy bộ dạng sợ mất hồn mất vía của cô những vẫn chẳng bao giờ thấy chán. Hơn nữa, cái mặt ngốc không đỡ nổi của cô, chỉ cần người khác doạ 1 chút sẽ lập tức tái xanh tái xám đến đáng thương. Trộng thật ngộ!!!!
…
Trời ơi! Trời ơi!!! Trời trời ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cầu xin ông đừng để anh tức giận nha. Anh mà nổi giận thì cô chết chắc. Không chết vì bị anh xử thì cũng chết vì sợ.
- A… - Chữ ‘anh’ còn chưa kịp bật ra đã bị cô nuốt vào. Từ nhỏ mẹ cô đã dạy, cắt ngang người khác nói chuyện là không tốt. Mà bây giờ, anh và chị Hân đang nói chuyện. Tốt hơn hết là cô nên im lặng đứng ở đây chờ thôi.
…
- Anh Thần, anh không nhận ra em sao? – Nhã Hân phụng phịu.
- Triệu Nhã Hân. – Anh chậm rãi lên tiếng.
- Oaaaa…… thì ra anh vẫn còn nhớ tới em. – Nhã Hân cảm động không thôi, nhảy chồm đến lao vào lòng anh nhưng lại bị 1 cánh tay hung hăng gạt ra. – Sao lại đẩy em ra? Em rất nhớ anh, ôm 1 cái cũng không được sao? – Hân kháng nghị.
- Không được. – Anh kiên quyết lắc đầu.
- Tại sao?
- Không thích.
- Không thích cái gì? – Hân giậm chân. Chỉ là 1 cái ôm thôi mà, có cần ki bo vậy không? Anh vẫn chẳng khác gì hồi nhỏ, lạnh như cục đá vậy. Nhưng mà… cô lại thích. Hô hô…
- Không thích bị người khác ôm. – Anh trả lời rành rọt.
…
- Úi… c..c..chết…… - Cô bị câu trả lời của anh doạ cho run rẩy.
Mặc dù mẹ cô đã dạy nghe lén người khác nói chuyện cũng là không tốt. Nhưng… lúc nãy chạy nhanh như thế cô đã sớm hết hơi rồi. Giờ chân chỉ muốn khuỵu xuống thôi. Còn di chuyển nữa chắc cô sẽ trở về với đất mẹ bao la mất. Thôi thì nghe 1 chút chắc cũng không sao đâu. Dù sao 2 người đó cũng là anh trai và chị gái của cô, chắc họ sẽ không đem cô đi tố giác với mẹ đâu nhỉ?
Khoan đã… anh không thích bị người khác ôm? Tại sao trước giờ cô chưa từng nghe điều này? Ôi mẹ ơi, cô khẳng định là cô không hề biết nha. Nếu như cô biết, chắc chắn sẽ không động 1 chút là lao vào lòng anh. Cô… hu hu… Bảo sao anh luôn tức giận với cô!!? Hu hu hu hu hu hu… Cô thực sự không biết mà. T______T
…
- Anh thật quái dị. – Hân cảm thán.
- … - Anh nhếch mép. Đây cũng là suy nghĩ của cô, chỉ là… cô chưa bao giờ dám nói ra mà thôi. Nhớ tới bộ dạng uất ức đến chết mà không làm gì được của cô là anh lại thấy rất vui vẻ.
- Nhưng em vẫn thích anh. – Hân cười thật tươi. Suốt 8 năm du học, cô vẫn không tìm được người nào khiến cô thấy hứng thú như anh. Vì vậy, cô mới quyết định trở về đây tiếp tục thực hiện mục tiêu đã bị bỏ dở hồi nhỏ.
…
- Chị Hân cũng giống mình. – Cô cười há há. Mặc dù anh rất đáng sợ, cũng đáng ghét, nhưng cô vẫn thích anh… rất rất thích anh. Ai bảo anh là anh trai của cô? Ai bảo anh hay mua kẹo mút cho cô? Dù sao có anh trai vẫn tốt hơn là không có. Bị bắt nạt nhưng có kẹo ăn… như vậy cô vẫn có lợi. [Suy nghĩ kì cục #_#]
…
- Tôi không thích. – Anh nhăn mặt. Nhã Hân là chị gái của cô. Nếu như cô nghe Hân nói lung tung rồi ngu ngốc đi gán ghép anh với chị gái thì phải làm sao? Nếu như cô thăng chức cho anh từ anh trai thành… anh rể thì phải làm sao? Tới lúc đó anh sẽ tức chết mất.
…
- Hí hí… - Cô có chút đắc ý.
Trước đây cô cũng từng nói cô thích anh, nhưng anh chưa từng từ chối thẳng thừng như vậy nha. Anh luôn xoa đầu cô, mỉm cười nói anh cũng thích cô. Xem ra đây chính là lợi thế của em gái… mà không đúng… Anh là anh trai của cô. Hân là chị gái của cô. Vậy chẳng phải Hân cũng là em gái của anh sao? Nhưng mà… Hân nói không phải. Anh cũng không công nhận. Vậy là làm sao?
Nhưng mà… họ không nhận, cô lại càng thích. Cô chỉ muốn anh là anh trai của 1 mình cô thôi. Cô không thích anh mua kẹo cho người khác… xoa đầu người khác… mỉm cười với người khác… dỗ dành người khác… chỉ có bắt nạt quát mắng người khác thì còn có thể tạm chấp nhận được. Nhưng hình như chuyện này chưa bao giờ xảy ra thì phải. Haizzzzz…………… chuyện không tốt lúc nào cũng ập lên đầu cô.
…
- Dù thế nào, em cũng quyết định rồi.
- … - Anh khẽ nhíu mày.
Quyết định cái gì? Không phải đã xác định tình cảm chứ? Không phải muốn theo đuổi anh chứ? Không được, tuyệt dối không thể được. Cô ngốc như vậy sẽ lại đứng về phía chị của mình để chống lại anh. Tới lúc đó, anh làm sao mà giải thích cho cô hiểu tình cảm của mình mà không doạ cô sợ chạy mất đây?? Haizzzzzzz……… quả thật rất nan giải. Cho nên… KHÔNG THỂ ĐƯỢC.
Nhưng… sự thật thì thường…
- Anh là của em. – Hân nói đầy quyết tâm.
- @_# - Mặt anh đen lại.
Cái cô gái cứng đầu này thích ai không thích lại đâm đầu vào thích anh? Muốn ai không muốn tại sao lại muốn anh? Lại còn ngang nhiên tuyên bố chủ quyền với anh? Không ổn, không ổn rồi. Tốt nhất là không được để cô nghe thấy, nếu không sẽ mừng như bắt được vàng ngay lập tức giao anh cho người khác.
…
- ‘Anh là của em’ có nghĩa là gì nhỉ? – Cô chun mũi nghĩ ngợi. – Chị nói… anh là của chị? Vậy có nghĩ là sao? Anh là của chị? Anh là của chị? Nhưng mà… anh đâu phải là đồ vật? Tại sao anh lại là của chị? Còn nữa… anh rõ ràng là anh trai của cô, từ lúc nào lại trở thành của chị?
…
- Không thể. – Anh thẳng thừng từ chối.
- Bây giờ không phải, sau này sẽ phải. – Hân bướng bỉnh đáp.
- Tôi không nói không phải. Tôi nói không thể. – Anh nhắc lại.
- Trên đời này không có cái gì là không thể. Em tin em có thể khiến anh thích em, mặc dù điều đó không dễ dàng. – Hân đáp đầy tự tin.
- Tôi không thích cô… mãi mãi cũng không. – Anh nhấn mạnh.
- Tương lai không thể nói trước được. Anh không thích em cũng được, ghét em cũng được, nhưng… - Hân mỉm cười. - … sau này anh nhất định sẽ yêu em.
- Không có khả năng. – Anh nhắc lại 1 lần nữa.
Cái con người này, có phải là không hiểu tiếng Việt hay không? Anh đã nói đến như vậy mà vẫn còn mặt dày như thế. Rốt cuộc cô ấy có nghe hiểu nãy giờ anh nói cái gì không? Anh đang cố gắng từ chối cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không biết?
Không được, mặc kệ cô ấy có biết hay không, anh cũng không thể để chuyện này lọt đến tai cô bé ngốc hết thuốc chữa kia được. Nếu cô mà biết, anh sẽ khó sống.
- Em đã nói rồi, em có tự tin là mình có thể làm được. – Hân cũng kiên quyết không kém. – Anh chính là của em.
- … - Anh hít thở sâu, cố gắng đè nén cơn tức giận. Lúc này anh thật sự muốn bóp chết cô gái trước mặt này, nhưng chỉ sợ anh vừa nổi giận cô liền xuất hiện… vậy thì… Chuyện của 12 năm về trước… anh mãi mãi cũng không muốn nó tái diễn bất cứ 1 lần nào nữa.
- Em không muốn. – Cô đột ngột từ đằng sau bức tường phía cầu thang lao đến, đứng chắn trước mặt anh, lớn tiếng nói.