MƠ XANH NẤU RƯỢU – CHƯƠNG 14

Chương 14:

Điều đến thành C đối với Giang Sam mà nói, là một kỳ ngộ rất tốt, mà kỳ ngộ lại thường thường đối mặt với khiêu chiến.

C thành cùng S thành cách nhau không xa, giám đốc nơi này đột nhiên từ chức rời đi, hơn nữa cùng thuộc hạ huyên náo rất nhiệu loạn.

Bởi vì vấn đề nơi này không nhỏ, công ty quyết định điều người khác qua làm giám đốc, không từ phía dưới trực tiếp đề bạt.

Từ Thanh hẳn là quý nhân lớn nhất trong số mệnh Giang Sam, nàng tính cách hào phóng, làm việc gọn gang, quả cảm, hơn nữa cùng tầng quan hệ rất tốt, bây giờ là Tổng kinh lý của công ty ở S thành và C thành.

Tron có năng lực ngoài có thủ đoạn, dáng vẻ nàng còn phi thường xinh đẹp, thân cao ráo, vóc người nóng bỏng, trang điểm tinh xảo, rất được nam nhân yêu mến, ngoại trừ Giang Sam gặp diện mạo của nàng ở ngoài đời, trong công ty những người khác e sợ đều chưa từng thấy qua. Công ty thậm chí còn truyền miệng nói nàng cùng tổng bộ cấp cao có quan hệ xác thịt.

Chính nàng tại ba năm trước dọn dẹp nghị luận của mọi người nhận Giang Sam vào công ty, sau đó thành tích của Giang Sam chứng minh nàng anh minh, nàng hiện tại liền bỏ mặc nghị luận của mọi người cho Giang Sam đi C thành làm giám đốc.

Giang Sam đơn thân độc mã, không vợ con, đi nơi nào đều được, hơn nữa cậu thiên hướng nhiệt tình, cho dù có những người khác phản đối cho cậu đi, chính cậu cũng tràn đầy tự tin, cùng cấp trên gọi video nói chuyện, dự án cậu làm rất tốt, bởi vậy đánh bại mấy đối thủ cạnh tranh khác, được nhận lệnh làm quản lí chi nhánh ở C thành.

vai Từ Thanh kỳ thực không nỡ lòng để Giang Sam rời xa mình, thế nhưng, nàng vỗ Giang Sam nói: “Là nam nhân, phải không ngừng phấn đấu đi lên, không phải, tầm mắt vĩnh viễn chỉ ở một điểm như vậy, vì một chút chuyện nhỏ tính toán chi li, rất hẹp hòi, rất khó coi.”

Lời này của nàng, trước đây cũng từng nói với nữ nhân, nói chung, là người đều là áp dụng.

Giang Sam cười gật đầu, nói: “Lão đại, em sẽ không để cho chị hối hận quyết định của mình.”

Giang Sam đến C thành, lúc bắt đầu công tác không tốt làm, sản phẩm bọn họ rất tốt, thế nhưng tại C thành cùng với thị trường địa phương xung quanh tiêu thụ không cao.

Giang Sam bởi vì tuổi trẻ, hơn nữa còn là hàng không binh, ban đầu cũng không thể phục chúng.

Sau đó cậu xoay sở trong nước sôi lửa bỏng, tình hình mới tốt chút ít.

Cậu muốn sửa sang toàn bộ sản phẩm tiêu thụ hết thảy khu vực, lại tự chạy đến bệnh viện, mỗi ngày đều rất bận.

Cậu tuy rằng nhìn ôn hòa, kì thực ngoài nhu trong cương, cấp dưới ai phạm sai ở trong tay cậu, cậu sẽ giáo dục hai lần, nếu hai lần còn không được, liền trực tiếp xin chỉ thị cấp trên, gọn gàng đem người sa thải, sau đó cậu liền nhận hai thực tập sinh ưu tú vào, cơ hồ là tay dắt tay dẫn người, tại hơn nửa năm sau, tình trạng ở C thành liền có chuyển biến tốt, hơn nữa đi vào quỹ đạo tuần hoàn tốt.

Ở trong cuộc họp hằng năm, Giang Sam chiếm được tổng bộ khẳng định cùng khích lệ, cũng cầm tiền thưởng cao nhất, toàn bộ cộng sự đều đi theo tăng tiền thưởng, tự nhiên ai ai cũng đều sung sướng.

Bởi vì rất bận bịu, Giang Sam cơ hồ không có thời gian quan tâm đến chuyện của Tống Trí Văn, Từ Thanh ngược lại mang theo Lê Lê được nghỉ hè đến C thành thăm cậu, bởi vì công tác cũng tới xem qua cậu mấy lần, mà Thải Thải, mặc dù có nói thời điểm hắn đến C thành thì liên hệ cậu, mà Thải Thải mỗi ngày luôn có các loại náo nhiệt và việc vui chơi, hơi nào sẽ đem Giang Sam để ở trong lòng.

Giang Sam ở C thành mua một căn nhà hai phòng, lại thay xe mới, tuy rằng công tác bận rộn mà áp lực lớn, ngày ngược lại là trải qua khá an ổn, trong nhà cũng có thúc cậu tìm bạn gái cùng chuyện kết hôn, bất quá trong nhà chỉ cần nhắc đến việc này, cậu liền trầm mặc không nói, người trong nhà đương nhiên so với người ngoài hiểu rõ cậu hơn ai hết, cho nên sau đó không còn dám đề cập tới, bởi vì trong nhà hết thảy tiêu dùng dựa cả vào một mình cậu, đau lòng cậu công tác khổ cực, không dám nhiều lời.

Lại một cuối năm nữa, Giang Sam theo lệ nhắn cho Thải một tin nhắn chúc Tết, tin nhắn đương nhiên gửi chung, không nghĩ tới Thải Thải lại hồi đáp, nói: “Đã lâu không có tin tức của cậu, ngươi còn tại C thành à.”

Giang Sam ở trong lòng cười khổ, các loại ngày lễ đều có gửi tin cho Thải Thải, hắn nhất định là không để ý mới có thể trả lời một câu như thế.

Kỳ thực Giang Sam gửi tin nhắn chung, ước chừng cũng không chú ý đến cùng đã gửi cho người nào, mà Thải Thải không đồng dạng như vậy, hắn mỗi lần đều sẽ đặc biệt chú ý.

“Vẫn còn ở đó. Ngày hôm nay C thành trời đang mưa, có chút lạnh. Hái tỷ gần đây có khỏe không?”

“Còn ở là tốt rồi, đi ra chơi đi, tôi ở chỗ này. Thật náo nhiệt, còn có thể giới thiệu cho cậu mấy người.”

Giang Sam đáp ứng , mở xe đi đến chỗ của Thải Thải, nơi này Giang Sam trước đây cũng đã tới, thời điểm mời khách tới đây, cậu và giám đốc nơi này còn có chút giao tình.

Lúc Giang Sam đến, phía trước ngừng một chiếc xe ngay cửa, cậu đành phải kiên nhẫn đợi ở phía sau, đứa bé giữ cửa biết cậu, tuy rằng không thể tại lúc làm việc cùng cậu trò chuyện nhiều, nhưng cũng cười tới nói hai câu: “Đưa chìa khóa cho em đi, anh đi vào trước.”

Xe của cậu đứng ở sườn núi trên đường, phía sau lại tới một chiếc xe nữa, xe trước mặt không lái đi, cậu phiền lòng xuống xe, bởi vì trời mưa, đường ở đây rất trơn, cậu nói: “Thôi, anh chờ một chút là tốt rồi.”

Y kinh doanh dược liệu, toàn bộ bệnh viên ở C thành, lớn một chút đều có, cùng bác sĩ cũng quen thuộc, thời đại này, không sợ cái khác, chỉ sợ sinh bệnh, Giang Sam giúp giám đốc đến đứa bé giữ cửa nơi này giới thiệu mấy người tốt ở bệnh viên cùng bác sĩ, thêm vào cậu vừa khiến người bội phục lại khiến người ta thân thiết, đương nhiên nhân duyên rất tốt.

Đứa bé giữ cửa cùng cậu nhỏ giọng nói: “E sợ còn muốn chờ một chút.” Nói xong nháy mắt nở nụ cười ám muội, hắn cười đến rất bí ẩn, Giang Sam hiểu ý tứ của hắn, cánh tay của hắn đặt trên tay lái, trên cổ còn vây quanh khăn quàng cổ lông dê mỏng, mang theo ánh mắt ủ rũ càng lộ ra ôn nhu.

Bởi vì thực chờ lâu, Giang Sam hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là để đứa bé giữ cửa Tiểu Bân giúp đỗ xe, cậu xuống xe đi vào bên trong, lúc này, người trên xe trước mặt cũng bước xuống .

Hai bảo tiêu mặc thường phục đứng ở bên cạnh cửa xe, một nam nhân bước xuống xe, Giang Sam thấy đối phương ngang ngược như thế, cũng muốn nhìn rõ, thế là cùng đối phương đối mặt.

Hai người đều ngẩn ra.

Giang Sam mặc áo lông màu trắng cùng quần bò màu đen, trên cổ quàng khăn, bên ngoài là áo khoác màu đen, áo khoác là Từ Thanh mua cho, tôn lên một than cao ráo của cậu, lại tao nhã.

Tống Trí Văn lại là một thân đen thui, quả thực muốn dung nhập vào ban đêm, lúc xuống xe y không lộ vẻ gì, mang trên mặt một tia âm trầm.

Giang Sam vốn muốn cất bước rời đi, nhìn thấy y liền đứng lại, đối với hắn cười gật đầu: “Tống tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Tống Trí Văn còn chưa đáp lại cậu, một cậu nhóc từ trên xe chạy xuống, kéo lại tay Tống Trí Văn, sau khi nhìn thấy Giang Sam, hắn liền trợn to mắt, phách lối ha một tiếng nở nụ cười.

Giang Sam cũng cùng tâm tình của hắn giống nhau, đó chính là ngày hôm nay ra ngoài đạp trúng phân sao?

Hai vóc người có chút giống, mà đứa bé trai này hiển nhiên rất non, Giang Sam không biết hắn có phải là hai mươi tuổi không.

MƠ XANH NẤU RƯỢU – CHƯƠNG 15

Chương 15:

Thiếu niên này trong mắt Giang Sam cùng nít ranh không sai biệt lắm, rất rõ ràng, hắn đối Giang Sam rất có địch ý, hơn nữa còn là một loại phách lối đối kháng, chỉ là Giang Sam căn bản không tiếp chiêu.

Cậu trái lại đối thiếu niên này ôn hòa cười.

Tống Trí Văn đối mặt cảnh tượng như thế này, cũng không có một chút nào lúng túng, rất tự nhiên đối Giang Sam nói: “Cậu thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”

“Cám ơn ngài.” Giang Sam thong dong mà tao nhã, không nhanh không chậm, không kiêu không vội, trơn bóng như ngọc, sự phong độ này cùng nội tâm hàm dưỡng khí phách học thức, sự nghiệp thành công cùng tiền bạc đủ đầy đều có, vốn là soái ca của chi nhánh SC làm điên đảo biết bao mỹ nữ, công ty bọn họ tại đây viên chức cơ hồ đều là trai xinh gái đẹp, hơn nữa khí chất không tầm thường, phần này khí chất nhất định là cùng công ty bọn họ lãi kếch sù có liên quan, ở vị trí Giang Sam hàng năm có thể nhận được hơn 2 triệu, mặc dù đối với vài người mà nói quả thực không đáng chú ý, nhưng đối với bình dân bách tính mà nói, lại là cây bút thu nhập không ít. Cậu hiện tại cũng không phải người vì hai mươi vạn mà bán mình, nhưng cậu vẫn như cũ cảm tạ Thải Thải lúc trước đột nhiên xuất hiện tìm tới cậu, dành cho cậu cơ hội kia, nếu không, cha cậu khẳng định đã chết rồi. Bao nhiêu tiền cũng không thể so với mạng người quan trọng.

“Tống tiên sinh, bên ngoài lạnh. Chúng ta đi vào thôi.” Cậu nói, rất tự nhiên dể Tống Trí Văn dẫn người đi trước.

Tống Trí Văn ôn hòa nói: “Đi thôi. Cậu đến đây là có chuyện gì, có muốn không cùng chúng tôi ngồi một chút.”

Giang Sam đi theo bên cạnh y: “Đúng vậy, Hái tỷ gọi em lại đây.”

Tống Trí văn “Ồ” một tiếng: “Cũng là hắn gọi tôi tới.”

Giang Sam cười cười, để giám đốc dẫn đi tới phía sau một lô ghế riêng ở sâu bên trong.

Đây là một nơi để ăn uống và chơi đùa, Thải Thải và những người khác ở trong phòng khách chơi mạt chược.

Tống Trí Văn cùng Giang Sam tiến vào, Thải Thải bọn họ liền đứng dậy chào hỏi, Giang Sam đương nhiên không kham nổi loại hoan nghênh này, bọn họ là cùng Tống Trí Văn chào hỏi.

Tống Trí Văn không thích nơi nhiều người, cho nên trong phòng kỳ thực chỉ có sáu, bảy người, Thải Thải chỉ giới thiệu trong đó ba người, đều là thương nhân khá giả ở C thành, nghe tên chính là như sấm bên tai, không giới thiệu đương nhiên là không đủ thân phận để giới thiệu.

Giang Sam lần này biết Thải Thải xác thực chờ mình đến, đem mình gọi tới gặp loại người như Tống Trí Văn, còn tiến cử người cho cậu.

Bất quá cậu rất nhanh liền phát hiện mục đích Thải Thải đơn giản không phải như thế.

Giang Sam một tay chơi bài giỏi, đã từng nghiên cứu chuyên môn qua, cậu chỉ ở thời điểm bồi người chơi, bình thường không thích đánh bài.

Lúc này đang chơi là Tống Trí Văn cùng với ba ông chủ khác, Thải Thải để Giang Sam làm quân sư cho Tống Trí Văn, Giang Sam cười không nói, thiếu niên Tống Trí Văn mang tới ước chừng cảm thấy xem Tống Trí Văn đánh bài rất vô vị, liền ở trong phòng khách nhìn qua ngó lại, mở máy vi tính ra chơi, sau đó lại không chơi, đẩy Tống Trí Văn bên người ra, một mặt thiếu kiên nhẫn.

Đề tài trên bàn cờ không ngừng, mà không người nào tán gẫu đến chuyện sắc tình, ngược lại là tình hình chính trị và thương mại.

Giang Sam ở một bên ghế sô pha cùng Thải Thải một dạng nhàm chán, Thải Thải hướng thiếu niên kia bĩu môi, Giang Sam biết thiếu niên kia gọi là Tiểu Trì.

Hái Thải nói: “Một cái cái rắm cũng không biết, chỉ biết đùa giỡn tính khí, nhìn liền phiền.”

Thải Thải hiển nhiên không thích Tiểu Trì.

Giang Sam đương nhiên là không tin đánh giá đó, vẫn như cũ chỉ là cười cười.

Tiểu Trì một hồi cũng ngồi lại đây, đối Giang Sam nói: “Anh là Tiểu Khả phải không?”

Giang Sam nghĩ, nhất định là Thải Thải giận hờn cùng hắn nói cái gì.

“Không phải, tôi họ Giang.” Giang Sam rất ôn hòa nói.

Câu trả lời của cậu khiến Thải Thải thổi phù một tiếng nở nụ cười, đối với hắn trả lời như thế rất hài lòng.

Tiểu Trì thế là nhíu mày một cái, hắn ước lượng cảm thấy được hai người này đang đùa mình, liền không cao hứng táo bạo nói: “Bất quá chỉ là quá khứ.”

Đôi mắt Giang Sam sáng ngời mà trong suốt nhìn hắn chỉ là nở nụ cười, cái này cười là có chút mùi vị khiêu khích, ước chừng là ta đây bình thản, ngươi tức cái gì, thế là càng ngày càng khiến Tiểu Trì tức giận.

Chơi mấy vòng rồi nghỉ ngơi, đại gia đến phòng ăn bên cạnh ăn ít thứ, bên này còn có bàn bóng bàn, mấy người khác vừa nãy ở nơi này chơi một bên, mà Tiểu Trì không cùng nhóm cậu làm bạn.

Có người ôm người bên cạnh từ nay về đằng sau đi tới, một hồi lâu không trở về, tên còn lại mời mọi người đi ngâm suối nước nóng, xoa bóp thân thể buông lỏng một chút.

Thải Thải muốn Giang Sam đi với mình, Giang Sam không có từ chối.

Giang Sam hôm nay ban ngày kỳ thực rất mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày nay bịcảm mạo nhẹ, hơi cảm thấy choáng, ở trong phòng xông hơi một lúc, cậu liền đi ra, nằm ở trên giường để thợ đấm bóp xoa bóp, lại ngủ thiếp đi. Nhưng thật ra là nửa ngủ nửa tỉnh, lúc rời đi, thợ đấm bóp kéo chăn lên che cho cậu, cậu vẫn biết.

Lúc này có người đi vào, cậu biết, mà đầu óc quá chậm chạp, cậu qua vài giây mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Trí Văn mặc áo tắm ngồi ở trên ghế salông nhìn về phía cậu.

Giang Sam sửng sốt một chút, biết này so với là ý của Tống tiên sinh, e sợ càng là trò đùa dai của Thải Thải.

Cậu ngồi dậy, đi tới một bên cầm áo tắm của mình mặc vào, lúc này mới đi đến bên cạnh Tống Trí Văn, phòng xông hơi đã không còn âm thanh, Thải Thải chắc đã ra ngoài.

Lúc Tống tiên sinh thân thủ kéo tay Giang Sam, Giang Sam giật tay ra, rất ôn nhu nói: “Tống tiên sinh, em muốn đi về trước. Lần sau gặp lại đi.”

Tống Trí Văn cũng không ép buộc cậu: “Chỉ ngồi một chút liền đi?”

Giang Sam trên mặt là ý cười nhu hòa: “Em không thể cùng hai người thông đồng a.”

Tống Trí Văn sửng sốt một chút, nói: “Hái Thải nói, cậu là muốn tôi yêu?”

Tống Trí Văn tự mình nói ra cũng cảm thấy kỳ quái.

Giang Sam nghĩ, Thải Thải cũng thật là cái gì đều nói cho Tống Trí Văn, chẳng trách Tống Trí Văn hỏi cậu như thế.

Giang Sam vốn muốn nói đây chỉ là chuyện quá khứ, nhưng cũng chỉ là cúi đầu nhìn Tống Trí Văn trầm mặc.

Tống Trí Văn cũng cảm giác mình quái quái, bất quá nhìn Giang Sam, y liền nhớ cậu, có chút nhớ nhung thân thể của cậu.

Bất quá Giang Sam không thể nào cùng y ở đây hoang đường, dù sao cậu là khách quen nơi này.

Hơn nữa cậu cũng không muốn làm người thứ ba.

Không chờ hai người nhiều lời, Tiểu Trì tìm tới, hắn nhìn thấy Giang Sam cùng Tống Trí Văn không phát sinh chuyện mờ ám gì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hắn dù sao còn nhỏ, đối với hết thảy dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của mình không có thể khống chế được.

Hắn đối Tống Trí Văn nói: “Thế nào, đây là tình nhân cũ lúc trước của anh, chính là Tiểu Khả?”

Tống Trí Văn giương mắt nhìn hắn: “Không nên nháo cho tôi đau đầu.”

“Em còn đau đầu đây.” Tiểu Trì hiển nhiên tính khí con nít, tuyệt không thỏa hiệp.

Tống Trí Văn thế là đẩy hắn một cái, không muốn hắn kề cận mình: “Đều là hồ đồ.”

“Là anh hồ đồ đi, Thải Thải đều bắt nạt em, còn gọi hắn đến, anh một câu nói cũng không có.” Hắn căm giận, chỉ vào Giang Sam, “Anh coi em là cái gì, em không phải là con thỏ mặc anh đùa giỡn.”

Nhìn hai người cãi nhau, Giang Sam không hề lưu lại nghe, đã nhanh đi ra ngoài, trước khi đi ra đem quần áo lấy được xếp phía ngoài gian phòng mặc vào.

Sau đó áo mũ chỉnh tề đi.

Giang Sam đến nhà mới gửi tin nhắn cho Thải Thải nói cảm ơn hắn chiêu đãi, cậu bởi vì cảm mạo không thoải mái, đã về nhà trước.

Thải Thải ước chừng đang bận, sáng ngày thứ hai mới nhìn đến tin nhắn, hắn chỉ “Ồ” một tiếng. Không còn gì khác, thậm chí không phát huy bản tính nhiều chuyện của hắn, chắc là hắn đã bị Tiểu Trì quấy rối.

Giang Sam còn rất yêu thích Tiểu Trì, loại tuyệt không thỏa hiệp cùng thái độ nuông chiều ít nhất là rất đúng, không giống Tống Trí Văn trong đầu chỉ sợ sẽ không biết trinh tiết là cái gì.

So với Giang Sam, Tiểu Trì kỳ thực càng giống Đại Khả, hắn lộ liễu đến thậm chí kiêu căng khó thuần. Ban đầu Tống Trí Văn nhìn thấy hắn, quả thực có chút hoảng hốt, cảm giác mình về lại lúc trước, Đại Khả cùng mình đều mới vừa lên đại học.

Tiểu Trì vốn là bạn của bạn y, Tống Trí Văn bỏ ra chút công phu mới đem hắn chiếm được, Tiểu Trì mới bắt đầu căn bản không vừa mắt y, còn đối với y rất là hung hãn táo bạo, thậm chí cơ hồ đánh y, bất quá Tống Trí Văn đối với hắn có vô hạn kiên trì, bởi vì cảm thấy được như đang nhìn Đại Khả năm đó.

Tiểu Trì nhìn không vừa y, y lại rất hăng hái tìm hắn. Tiểu Trì yêu y, ở cùng với y, Tiểu Trì như đã biến thành phụ nữ hay ghen tuông, đối người đứng bên cạnh y đều nghi thần nghi quỷ, hơn nữa thường thường can thiệp quấy rầy y, vốn là y lần này lại đây y không mang theo Tiểu Trì, mà Tiểu Trì cố tình muốn tới, Tống Trí Văn bất đắc dĩ liền bất mãn, lại chỉ có thể đè xuống.

Tống Trí Văn tuyệt đỉnh thông minh, cảm giác mình năm đó cùng Đại Khả thật muốn ở cùng nhau, lấy ý muốn của Đại Khả mà khống chế, e sợ so với Tiểu Trì càng sâu, y hiện tại ở độ tuổi này, đã yêu không nổi nữa rồi .

Xem ra thanh xuân quá khứ, rất nhiều đều đã qua, bao gồm cả Đại Khả.

Y yêu cùng quyến luyến đối phương, vốn là vì thời điểm thanh xuân của cậu hồn nhiên cùng cảm xúc mãnh liệt, và cả không muốn nữa.

Tống Trí Văn để tài xế cầm thẻ năm mươi vạn đưa Tiểu Trì lúc chia tay, Tiểu Trì đem thẻ kia trực tiếp xé rách ném vào mặt tài xế, trả lại cho hắn mấy quyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play