MƠ XANH NẤU RƯỢU – PN1

Phiên ngoại một

Thải Thải xem như là ông mai bà mối.

Tống Trí Văn hôm nay mời hắn ăn cơm, bởi vì việc Tống Trí Văn trịnh trọng mời khách ăn cơm tổng không phải không có lý do, cho nên Thải Thải đối với cảm giác được sủng này rất kinh ngạc.

Thời điểm đến ăn cơm, Tống Trí Văn đã có mặt, đứng ở trong sân vuông yên tĩnh dưới mái nhà cong cổ kính trêu đùa chim, con chim này so với con của Thải Thải ngoan hơn nhiều, hội ca hát Bắc Kinh rất hoan nghênh nó.

Hái Thải nói: “Cư nhiên mời tôi đến đây ăn cơm. Quái thiệt.”

Tống Trí Văn không để ý tới hắn, Thải Thải đói bụng, kêu giám đốc thúc nhà bếp đem món ăn lên, giám đốc nói: “Tống tiên sinh nói muốn muộn chút.”

Thải Thải nhìn Tống Trí Văn ở trước mặt, Tống Trí văn nói: “Còn chờ Giang Sam.”

“Ồ.” Thải Thải một bộ nhiều chuyện: “Đây là cái tình huống gì, hai người tốt rồi.”

Tống Trí Văn gật đầu: “Ừm.”

Tống Trí Văn không biểu tình gì đặc biệt, Thải Thải mặc kệ hỏi cái gì y đều không đáp, Thải Thải cảm thấy thật vô vị, chuẩn bị sau đó tra hỏi Giang Sam.

Giang Sam hơn bảy giờ cuối cùng cũng đến, Thải Thải nhìn thấy cậu liền đối với cậu chớp mắt: “Thế nào, cậu cũng quá đáng đi. Cậu và ông chủ Tống được rồi, đều không nói với tôi một tiếng a.”

Giang Sam nhìn liếc mắt Tống Trí Văn một cái, hai người xác thực quan hệ có tiến triển, thời điểm Tống Trí Văn ở trong thành phố, có lúc sẽ ở nhà cậu, khi cuối tuần, cậu sẽ đi nơi ở của Tống Trí Văn. Bất quá hai người đều bận bịu, sống chung một chỗ thời gian không coi là nhiều.

“Kia kính Hái tỷ một ly.”

Thải Thải đẩy chén rượu: “Tôi phải lái xe, không uống rượu.”

Giang Sam thế là liền tự mình uống rượu tạ tội, Tống Trí văn nói: “Đừng uống nhiều. Hắn chỉ là đùa em.”

Thải Thải bất mãn: ” Ông chủ Tống, ngài nói cái gì a. Tôi đây cùng Tiểu Khả nói chuyện, ngài có liên quan gì.”

Tống Trí Văn liếc hắn một cái “Em ấy là người của tôi. Còn có, em ấy họ Giang.”

Giang Sam chỉ là cúi đầu cười.

Thải Thải hừ một tiếng: “Anh thật vô vị.”

Sau khi mời rượu tạ ơn người làm mai xong, sau đó Thải Thải có một quãng thời gian đối với Tống Trí Văn cực điểm chửi bới.

Giang Sam đi hắn gọi đến quán bar ngồi, hắn liền gọi cậu đến trên lầu, cùng hắn vừa uống rượu vừa nói: “Lúc trước lão Tống muốn tìm cậu, lại chạy đến chỗ này của tôi, hỏi cùng cậu có liên lạc hay không, tôi nói không có, y trở mặt liền đi. Cực kỳ vô ơn bạc nghĩa, y chính là người vô ơn bạc nghĩa.”

Giang Sam cúi đầu uống rượu không nói, cậu cảm thấy được Tống Trí Văn chính là muộn tao, cái gì cũng sẽ không nói, tỉ mỉ đi quan sát anh, thì sẽ biết tâm tình của anh.

Tiểu Trì đến S thành tham gia chung kết giải thi đấu sc sinh viên gây dựng sự nghiệp, gọi điện thoại cho Giang Sam, Giang Sam mời hắn ăn cơm, hắn còn để trong lòng chuyện Đại Khả, nói: “Anh có gặp Đại Khả không?”

Giang Sam rất buồn cười: “Cậu không phải có bạn gái mới sao, thế nào còn suy nghĩ cái này.”

Tiểu Trì nói: “Kia không giống nhau, ban đầu tôi cảm giác mình rất tốt a. Người nào thích tôi cũng không phải là hiếm thấy, không nghĩ tới lại xuất hiện một Tiều Khả, sau đó còn có Đại Khả, tôi thua anh còn chưa tính, còn Đại Khả kia là ai a.”

Nguyên lai hắn chỉ là tranh cường háo thắng, kỳ thực Giang Sam cũng chỉ biết mỗi Đại Khả mà thôi, cái khác hoàn toàn không biết, cậu nói: “Tôi nghĩ người này cũng không ở đây đi”.

Tiểu Trì kinh ngạc: “Thế nào lại biến mất?”

“Chắc là chết rồi.”

“A?”

“Nếu không phải chết, loại người như Tống tiên sinh, sao lại không trực tiếp đi theo đuổi hắn.” Giang Sam chống đỡ đầu ánh mắt có chút hoang mang.

” Tống Trí Văn cũng thật đáng thương a.” Tiểu Trì lại có thể đồng cảm với y.

MƠ XANH NẤU RƯỢU – PN2

Phiên ngoại hai

Tiểu Trì từ Giang Sam biết cậu và Tống Trí Văn ở cùng một chỗ, hơn nữa xem như là đang sống chung, hắn chỉ kinh ngạc một giây, liền sắc mặt quái dị nói: “Tôi thừa nhận người kia thật là tốt, thế nhưng, anh chấp nhận được y coi anh thành một người khác à?”

Giang Sam cười nói: “Tôi không cảm thấy y ngu ngốc như vậy,lại coi tôi là một người khác. Trên thế giới này, không thể có hai người chân chính giống nhau, cho dù là sinh đôi. Chính y rất rõ ràng.”

Giang Sam coi Tiểu Trì như em trai, cậu không biết trên thế giới này người cùng cậu giống nhau đến cùng có bao nhiêu, mà nhìn Tiểu Trì, cảm giác lại rất kỳ diệu.

Tiểu Trì vẫn còn con nít, thô lỗ mà tính khí nóng nảy, tổng làm cho người ta cảm giác rất có cảm xúc mãnh liệt cùng sức sống.

Mà hắn kỳ thực tính cách cũng không làm cho người ta e ngại, hai người làm bạn bè, cậu lại không nói cho hắn, cậu đã cùng Tống Trí Văn ở cùng một chỗ, thực sự không đủ đạo đức.

Tiểu Trì nhìn chằm chằm Giang Sam một hồi, nói: “Chính anh cảm thấy được là tốt rồi. Kỳ thực sau khi cùng y chia tay, tôi cũng tỉnh táo lại, tôi cảm thấy được tôi đích xác tính khí chưa đủ tốt, cũng không trách y muốn cùng tôi chia tay, bất quá, tôi nghĩ chia tay cũng tốt, nếu không sau đó huyên náo càng khó coi hơn, thời điểm tôi cùng với y, tôi cảm thấy được tôi hoàn toàn không hiểu y, không hề có một chút cảm giác chân thực là chúng tôi ở chung với nhau. Đặc biệt cái tên giả nữ nhân gọi tôi “nho nhỏ” có thể cho tôi biết y bất quá chỉ coi tôi người thành khác thôi, tôi liền càng không thể nhịn. Kỳ thực tôi nghĩ tới, tôi muốn làm cho y yêu tôi đến không thể tự kiềm chế, sau đó sẽ đem y đá văng, nói cho y biết Tiểu Trì tôi đây chính là Tiểu Trì, Tiều Khả gì đó, thay tôi xách dép cũng không xứng.”

Nói tới chỗ này, hắn cười ha hả, biểu tình rất khôi hài, mà không có một tia ẩn nhẫn, chính là cảm thấy buồn cười mà thôi:”Không nghĩ tới y trước tiên đem tôi quăng. Bất quá tôi sau đó cảm thấy được tôi nghĩ cái biện pháp rất ấu trĩ, tôi mà lại ở trên người y lãng phí thời gian.”

Giang Sam nhìn hắn, nghĩ thầm chỉ có tuổi trẻ như thế, mới có khí phách như vậy.

Tiểu Trì nói một hơi dài, phát hiện Giang Sam vẫn luôn trầm mặc, liền nói: “Tôi bây giờ đối với y một điểm ý nghĩ cũng không có. Anh cứ yên tâm a.”

Giang Sam buồn cười:”Tôi biết.”

Tiểu Trì nhìn chung quanh phát hiện không ai chú ý hắn và Giang Sam, nhỏ giọng hỏi: “Hai người các anh, ừm…, ai ở phía trên?”

Giang Sam ngơ ngác liền đem nước uống vào trong miệng sặc tiến vào khí quản, ho khan một hồi lâu mới đỡ.

Tiểu Trì bất mãn nói: “Này có cái gì, nói đi.”

“Có cái gì để nói.” Giang Sam tiếp tục uống nước.

“Tống Trí Văn cái lão già đó, cũng không phải nữ nhân, thế nào không thể nói.” Tiểu Trì trở nên so với Thải Thải còn nhiều chuyện hơn.

Giang Sam dù như thế nào cũng không nói, Tiểu Trì đành phải rất nhàm chán nói: “Y không cho anh ở trên sao? Nhất định là như vậy, nói rõ như vậy y căn bản không đủ yêu anh. Anh phải chiếm cứ chủ đạo, biết không?”

Giang Sam lần này cười phun, lại có tâm tư hỏi: “Cậu lẽ nào đã thượng qua.”

Tiểu Trì không đáp. Mà biểu tình quả thực như táo bón.

Tiểu Trì chính là nhóc con, hơn nữa Giang Sam cảm thấy được hắn trước đây ở cùng Tống Trí Văn, e sợ hai người thậm chí không có quan hệ kia a.

Ở trên máy bay Tống Trí Văn cảm thấy được một trận ngứa mũi, liên tục đánh vài nhảy mũi.

Giang Sam đem Tiểu Trì đuổi về khách sạn hắn và các bạn học của hắn ở chung, lúc này mới trở về nhà.

Về đến nhà không lâu, Tống Trí Văn cũng quay về.

Nhà Giang Sam hiện tại ở là nhà của Từ Thanh lúc trước, nhà này Từ Thanh mua sớm, lúc đó rất tiện nghi, hiện tại giá cả thì lại không ít .

Nàng chuyển tới J thành phát triển, bên kia giá phòng quá đắt, nàng muốn mua gian nhà để con học hành, kinh tế lại rất túng quẫn, thế là liền đem căn nhà ở S thành này nửa bán nửa tặng cho Giang Sam.

Mà bé con Lê Lê đối với địa phương mình cư trú qua có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, cô bé hết thảy không thể mang đi thứ gì, Giang Sam cũng không có nhúc nhích, hồi nó về S thành chơi, vẫn là ở gian phòng của mình, như thế này vẫn giống như nhà của nó. Đối Giang Sam mà nói, cậu không có con, Lê Lê cứ như con gái của cậu vậy.

Tống Trí Văn xuống phi cơ xong vốn là có việc, không có báo cho Giang Sam tới nơi này đón, cho nên cũng không có trước nói cho cậu mình sửa lại hành trình trở lại sớm một chút, mà đi tới giữa đường, sự tình bị y đẩy lên ngày thứ hai, y ngẫm lại hay là trước đến chỗ Giang Sam, liền để tài xế đưa y tới.

Thời điểm y mở cửa vào nhà, Giang Sam đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ mặc quần pyjamas dài rộng thùng thình, xích lõa nửa người trên ở trong phòng khách dọn dẹp tư liệu trên bàn trà.

Nghe được tiếng cửa mở, cậu liền nhìn sang, không nghĩ tới là Tống Trí Văn đã trở lại.

Huyền quan cùng phòng khách chỉ cách nhau một bức tường pha lê, Tống Trí Văn cách bức tường nhìn thấy Giang Sam không mặc áo, sẽ không để tài xế vào nhà, bảo hắn đem hành lý thả ở cửa là được, lại nói thời gian sáng ngày thứ hai tới đón y, liền để hắn đi.

Tống Trí Văn đem hai cái rương để vào phòng mình, kéo cửa ra.

Giang Sam đi tới giúp y: “Không phải về trễ sao? Em nhớ lộn?”

Tống Trí Văn nói: “Em không lạnh sao, mau mặc áo vào. Anh thay đổi lịch trình, ngày hôm nay trở về.”

Giang Sam giúp y đem valy nhấc tới phòng ngủ, chính mình liền mặc vào áo ngủ, đi ra hỏi y có muốn ăn gì hay không.

Tống Trí Văn đã hướng phòng tắm đi tắm , Giang Sam không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa hỏi y, bên trong truyền ra âm thanh hàm hồ của Tống Trí Văn: “Em muốn làm gì thì làm đi.”

Giang Sam nói: “Cái này, cũng không phải món ăn gì đặc biệt. Em nấu mì anh ăn không?”

“Ừm, được.”

Giang Sam đi nấu mì, thời điểm nấu nước liền rửa sạch một phần anh đào trên khay trà ở phòng khách, lại đem một quả bỏ vào miệng, quay đầu lại nhìn thấy Tống Trí Văn dưới thân chỉ vây quanh một cái khăn lông lớn từ phòng tắm đi ra.

Giang Sam nói y: “Anh cũng không cầm theo áo tắm lại đi vào tắm.”

Tống Trí Văn không để ý tới cậu, đi tìm áo tắm mặc vào.

Phòng ngủ chính nhà Từ Thanh có phòng thay quần áo cùng cùng phòng rửa tay, mà căn phòng này vì thuận tiện cho con nít, thiết kế cho Lê lê, mà Lê Lê một mực không nhúc nhích, cho nên Giang Sam không thể làm gì khác hơn là ở đây, dùng phòng rửa tay chun, gồm có phòng ngủ, gian phòng làm phòng thay quần áo cùng phòng tập thể hình.bên cạnh

Thiết kế kiểu phòng này Tống Trí Văn có thể dùng lung ta lung tung để hình dung, bất quá ở quen cũng không cảm thấy có cái gì không tiện.

Giang Sam luộc vắt mì, Tống Trí Văn uống một chén nước cùng ăn nửa đĩa anh đào, thế là ăn không hết một bát mì lớn, chính y cầm đũa, lúc Giang Sam đem mì sợi thịt bò muối đặt trên bàn ăn, y cầm đũa liền không biết thế nào động đũa , nhìn Giang Sam nói: “Nhiều lắm, anh ăn không hết.”

Giang Sam không biết Tống Trí Văn lúc làm việc là cái bộ dáng gì, mà trong cuộc sống, cậu phát hiện Tống Trí Văn ngầm có lúc rất mơ hồ. Liền giống như hiện tại, ăn không hết, không ăn xong không được sao, y cũng là bộ dáng rất hoang mang.

Giang Sam đành phải đi lấy một cái bát không đến, giúp y gắp ra một ít, Tống Trí Văn lúc này mới giải thoát, gắp tiếp gần một nửa ra, lại hỏi Giang Sam: “Anh ăn có chút à?”

Giang Sam dựa vào đứng ở cạnh bàn ăn nhìn y ăn, lắc đầu: “Anh cơm tối ăn được không ít, không đói bụng.”

Tống Trí Văn liền hết sức chuyên chú ăn mì sợi, chỉ tán dương một câu: “Mùi vị cũng không tệ lắm.”

Giang Sam nói: ” Thịt bò muối bên trong là mấy ngày trước Hái tỷ đưa tới. Em cũng cảm thấy mùi vị tốt.”

“Ồ.” Tống Trí Văn không bày tỏ gì khác.

Cơm xong, thời điểm Giang Sam muốn thu thập cái bàn, Tống Trí Văn biểu thị: “Để đó đi. Hoặc là để dì giúp việc ngày mai dọn.”

Giang Sam nói: “Em làm cũng xong rồi. Em không biết trong rương của anh có đồ trọng yếu gì hay không, em không động vào, chính anh đi thu valy một chút đi.”

Tống Trí Văn suy nghĩ một chút, chính mình đi thu dọn valy đi.

Tống Trí Văn cứng nhắc từ trong rương lấy ra một cây bút điện, còn có một cái hộp tinh mỹ, nhưng mà bên trong lại không có quần áo gì, Giang Sam cảm thấy kỳ quái, “Không có quần áo muốn giặc sao?”

Tống Trí Văn nói: “Để tiểu Trần đưa Già Lam Đạo bên kia rồi, đem đến đây, em lại bận bịu.”

“Kỳ thực không sao, giặt quần áo không mất nhiều thời gian.” Giang Sam nói.

Tống Trí Văn đem cái hộp tinh mỹ kia cho cậu, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc, Giang Sam hỏi: “Đây là cái gì?”

Tống Trí Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, ra hiệu chính cậu tự xem.

Giang Sam đem hộp dể trên giường mở ra, phát hiện là một cái kim mèo cầu tài lắc lư, cậu nâng lên cảm thấy rất nặng, liền hỏi: “Đây là vàng ròng sao?”

Tống Trí Văn nói: “Ừm.”

Giang Sam nói: “Kia thế nào dám đặt tại trong phòng, bị trộm thì làm thế nào.”

Tống Trí Văn ánh mắt kỳ quái liếc mắt nhìn cậu, Giang Sam thế là nở nụ cười, “Em trong phòng này y phục của anh khá là đắt, cùng những thứ trong phòng của anh đều đắt không giống nhau, nhất định phải đề phòng cướp mà. Càng nghèo càng cảm giác mình bị kẻ trộm ghi nhớ, chính là như vậy.”

Tống Trí Văn bị cậu chọc cười, một lúc liền thu liễm nụ cười: “Nếu không chuyển tới Già Lam Đạo ở đi, cũng rất thuận tiện.”

Giang Sam cười nói: “Em ở nơi này còn muốn cho Thanh tỷ xem phòng ở đây, bên trong còn có không ít thứ của nàng.”

Tống Trí Văn biết cậu hẳn là không muốn, sau đó liền không có nói nữa.

Lúc sắp ngủ, Giang Sam đột nhiên cùng y nói rằng: “Ngày hôm nay Tiểu Trì đến bên này, em cùng hắn ăn cơm tối.”

Cậu cảm thấy Tống Trí Văn thật giống cứng người một chút.

MƠ XANH NẤU RƯỢU – PN3

Phiên ngoại ba

Tống Trí Văn lên giường trước, ngồi dựa vào ở đầu giường, đeo mắt kính, lật xem quyển (Đỏ và Đen) mà y trong một thời gian ngắn vẫn chưa có xem xong, còn đang dang dở.

Lúc trước ở chung với Tống Trí Văn, Giang Sam hoàn toàn không hề nghĩ tới Tống tiên sinh còn là một nam thanh niên văn nghệ.

Bất quá cậu phát hiện là lúc anh trước khi ngủ tùy tiện xem một chút, thời điểm khác, cũng không rảnh rỗi xem những thứ này.

Giang Sam rửa mặt, thu dọn xong, liền bưng hai chén nước đến, mỗi một bên trên tủ đầu giường đặt một chén, sau đó mới bò lên giường.

Bây giờ khí trời đã có chút lạnh, hai người mỗi người đắp một cái chăn.

Giang Sam kéo lên chăn của mình, thời điểm muốn nằm xuống, Tống Trí Văn liền khép lại sách trong tay, đem sách bỏ vào tủ đầu giường, y đem mắt kính tháo xuống cũng bỏ vào đó, sau đó hạ thấp người qua hôn Giang Sam, này dĩ nhiên không phải nụ hôn chúc ngủ ngon, mà là “Chúng ta ấy ấy” đi.

Giang Sam cùng anh hôn lướt qua một chút liền thôi, nói chuyện cậu và Tiểu Trì cùng nhau ăn cơm tối.

Ở vào thời điểm này nói câu như thế, Tống Trí Văn sẽ không ngu đến mức cho rằng Giang Sam chỉ là tùy tiện nói một chút, hoặc là, Giang Sam cho dù là tùy tiện nói một chút, y nếu không tỏ thái độ gì, vậy cũng quá biến đổi đến mức không bình thường.

Sau khi cùng nhau sinh hoạt, hai người cũng phải đi thích ứng đối phương, chuyện này đối với hai người mà nói đều là thế giới hoàn toàn mới, thậm chí là khiêu chiến.

Tống Trí Văn sống đến bây giờ, vẫn không có muốn đi thích ứng qua ai, bất quá Giang Sam là nước, sẽ không kịch liệt cùng y va chạm, yêu cầu này yêu cầu kia, chỉ có thể ôn nhu thấm vào trong cuộc sống của y, điều này làm cho Tống Trí Văn dần dần tạo thành thói quen.

Trước đây, y cũng sẽ không tới chỗ nào đều phải đối với người báo tin một chút, nhưng bây giờ cũng quen rồi. Bởi vì Giang Sam sẽ cùng y gửi tin nhắn nói hành trình của cậu, cho nên y cũng chầm chậm hướng Giang Sam nói mình sẽ đi nơi nào, thời điểm nào về nhà, hỏi cậu có muốn chờ chút cùng nhau ăn cơm không, ban đầu cảm thấy có hơi phiền toái, hiện tại cũng thành quen, nếu là ngày nào đó không có nhận được tin nhắn Giang Sam, y còn có thể nhìn thêm vài lần điện thoại di động, xem xem coi mình có bỏ sót tin nào không.

Giang Sam vẫn luôn một thân một mình, ban đầu cũng không thích ứng có người cùng mình chia sẻ không gian, cho dù người này là Tống Trí Văn cậu yêu rất nhiều năm, bất quá cậu chỉ dùng mấy ngày để tạo thành thói quen, bởi vì Tống Trí Văn là một người có nếp sống rất tốt.

Tống Trí Văn không có lại hôn Giang Sam, y không muốn dùng thân thể giao lưu qua lại tránh cho Giang Sam lại hỏi cái vấn đề này. Y là người thông minh, xem sự tình cũng so với người khác nhìn xa hơn, sẽ không dùng phương pháp lảng tránh vấn đề để giải quyết.

Mà cái vấn đề này cũng thực sự không dễ đàm luận, y chỉ là lẳng lặng nhìn Giang Sam, nhất thời nghẹn lời .

Ngược lại là Giang Sam dưa tay ôm cổ anh, bắt đầu hôn môi của anh, ngón tay dần dần tìm tới lỗ tai của y. Lỗ tai Tống Trí Văn, kỳ thực chính là điểm nhạy cảm của y.

Bất quá Tống Trí Văn duỗi tay nắm lấy tay của cậu, y nằm nghiêng xuống dưới, đột nhiên đem Giang Sam mạnh mẽ kéo vào trong ngực của mình.

Hắn nói: “Nghê Hái đã cùng em nói chuyện về Đại Khả sao?”

Giang Sam giương mắt nhìn y, cậu nhận thức được người gọi là Đại Khả kia .

“Đúng vậy, dung mạo em rất giống người kia sao?”

Tống Trí Văn không tránh né: “Ừm. Hai ngày nữa anh có thời gian, chúng ta đi Già Lam. Anh lấy hình của cậu ấy cho em xem, em sẽ biết, hai người thật sự rất giống nhau.”

Giang Sam lần này không có dung túng Tống Trí Văn, cậu từ bên người Tống Trí Văn dời đi thân thể, nói: “Em không muốn xem.”

Tống Trí Văn nghiêng đầu theo dõi cậu, trong ánh mắt của y tuyệt không có bất kỳ chột dạ hoặc là muốn chuyển đề tài, trái lại rất bá đạo nói: “Anh hi vọng em đi xem.”

Giang Sam xoay mình không để ý tới y.

Tống Trí Văn thở dài, đành phải đi kéo Giang Sam, phát hiện kéo lại không nhúc nhích, y không thể làm gì khác hơn là nhìn sau ót Giang Sam nói: ” Đại Khả cùng anh là hàng xóm, từ nhỏ đã nhận thức, tụi anh từ tiểu học đến cấp ba đều học chung lớp, thời đại học cũng là cùng một trường, tụi anh quá thân …” Nói tới chỗ này, y im lặng một hồi, mới lại nói: ” Hồi anh lên đại học, chuẩn bị đi Mỹ, khi đó giao thông không có thuận tiện như bây giờ, đi qua cũng sẽ không sớm trở về, cậu ấy liền hẹn anh đi uống rượu tiễn đưa. Uống rượu hỏng việc, anh nói ra tâm ý của mình đối với cậu ấy. Cậu ấy lúc đầu là cảm thấy thật buồn cười, sau đó liền khó có thể tin, nói anh có phải là có vấn đề hay không, muốn kéo anh đi khám bác sĩ, hoặc là đi tìm nữ nhân để anh thí nghiệm, anh tức giận đến đầu óc chóang váng, đem cậu ấy đánh cho một trận, cậu ấy liền bỏ đi, anh không nghĩ tới cậu ấy lại ra ngoài đua xe, ở ngoại ô gây ra tai nạn xe cộ rồi chết.”

Tống Trí Văn trong thanh âm mang theo tự trách cùng đau đớn trong lòng, Giang Sam không tự chủ xoay người lại, phát hiện Tống Trí Văn luôn luôn cường hãn giờ đây thần sắc lại mờ mịt.

Tống Trí Văn là người của thập kỷ 70, hồi đó y lên đại học, hẳn là đã qua hơn hai mươi năm, nhiều năm như thế, y vẫn không thoát khỏi tự trách của năm đó.

Giang Sam nói: “Người chết không thể sống lại.”

Tống Trí Văn trong thời gian ngắn thất vọng sau đó đã khôi phục tinh thần, nói: “Đúng. Người chết không thể sống lại.”

Y nhìn Giang Sam: “Anh biết ai cũng không thể là cậu ấy. Mà anh thật sự hi vọng cậu ấy chưa chết. Anh cũng không phải nhất định phải yêu cậu ấy, hoặc là cùng cậu ấy có vượt quá tình cảm anh em, hoặc là phát sinh bất cứ chuyện gì khác, anh chính là hi vọng cậu ấy còn sống.”

Giang Sam lần thứ nhất từ trong miệng Tống Trí Văn nghe được chữ “Yêu” này, anh nói rất nhẹ, mà thật sự rất động lòng.

Giang Sam đã từng nghĩ anh là một người không hiểu cái gì là yêu, hiện tại đã biết rõ mình lầm rồi. Chân chính yêu người, thường thường là không nói.

Giang Sam lại giống như Tiểu Trì, cảm thấy Tống Trí Văn thật sự đáng thương.

Cậu ngồi dậy, nắm lấy tay anh.

Tống Trí Văn nói: “Anh không sao. Này đều đã chuyện là hai mươi mấy năm trước.”

Y nhìn Giang Sam nói: “Anh không muốn em hiểu lầm. Trước đây anh đích xác từng làm một ít chuyện khiến em phiền lòng, mà sau này sẽ không có. Em không phải Đại Khả, anh không thể coi em là bài thuốc đã có sẵn. Chúng ta cùng nhau, cũng không phải là bởi vì em giống như Đại Khả.”

Giang Sam nói: “Em hiểu.”

Hai người không có làm tiếp chuyện kia, mà Tống Trí Văn nhất định muốn Giang Sam phải dựa vào một bên vai mình ngủ, hai người đắp một cái chăn.

Qua mấy ngày, hai người đều có chút thời gian, Tống Trí Văn mang Giang Sam trở về nhà y ở Già Lam Đạo.

Đây là một căn biệt thự một người ở trong nội thành sâu trong ngõ hẻm, từ bên ngoài nhìn, đã nhiều năm rồi .

Đây là lần đầu tiên Giang Sam tới nơi này, Tống Trí Văn giới thiệu nói đây là nhà y mua từ nhỏ, bây giờ chỉ một mình y ở.

Tiến vào bên trong, bên trong thiết kế rất khác biệt, mang theo một loại cổ điển ấm áp, cậu từ lâu phát hiện thẩm mỹ Tống Trí Văn thiên hướng cổ phục.

Tống Trí Văn cầm cuốn album y lúc đi học ở thư phòng đưa cho Giang Sam xem.

Bên trong là hình Tống Trí Văn thời thiếu niên gầy gò, cao cao, mà đã có thể thấy được y sau này rất khí phách , cho dù đứng ở nơi đó, cũng làm cho người mơ hồ từ trên người y nhìn thấy bá đạo cùng sắc bén. Hơn nữa kỳ thực y bây giờ đã thu liễm rất nhiều, hiện ra nhã nhặn, y trong hình, căn bản không có nhã nhặn tí nào.

Bên trong bức ảnh là hai người, một người khác đứng ở bên cạnh Tống Trí Văn, so với Tống Trí Văn thoải mái hơn rất nhiều, cười đến lộ ra miệng đầy răng, đôi mắt híp thành một đường, mà nếu là không có cười, liền quả thực như trừng người ta, có chút hung ác.

Tống Trí Văn nói: “Người này chính là Đại Khả.”

Giang Sam ở trong lòng nghĩ, em nơi nào cùng người kia giống nhau a, có lầm hay không. Đôi mắt Tống Trí Văn như thế nào lớn lên?

Cậu cảm thấy được không giống một chút nào, mà không nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play