Anh ngồi ngay ngắn trên ghế đá, tấm lưng rộng thẳng tắp, hai tay đặt lên đùi, mắt nhìn chăm chăm vào con phố trước mặt, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh. Nhưng nếu ai để ý thật kĩ sẽ thấy bàn tay anh nắm chặt đến trắng bệch, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Anh biết là phải tin bé con, anh cũng nhất định tin tưởng bé con, nhưng... anh vẫn sợ hãi. Nếu như bé con lại bỏ mặc anh thì sao? Nếu như bé con nhất quyết không cần anh nữa thì sao? Nếu như... bé con cứ như vậy biến mất thì làm sao bây giờ?
Càng nghĩ trái tim anh càng trầm xuống, đôi mắt xanh thẫm cũng dần dần bị một màn sương mù che khuất, trong lòng không ngừng cầu khẩn: 'Bé con, đừng không cần anh! Bé con mau trở về đi, anh... anh rất sợ!!'
Bộp...
Bỗng nhiên vai bị người ta đập nhẹ một cái, anh liền mở bừng mắt, ngây ngẩn nhìn bóng dáng bé nhỏ trước mặt.
- Tên ngốc, anh làm sao thế? – Cô vẫy vẫy tay trước mặt anh, khó hiểu hỏi. – Không phải là lạnh quá đến điên luôn rồi chứ? Này, này, tên ngốc!!! – Cô không chút lưu tình vỗ vỗ vào mặt anh, lớn tiếng gọi.
- Bé con~ - Anh bừng tỉnh, ma trảo dang rộng ôm chặt lấy cô, khuôn mặt vùi vào trước bụng cô tham lam hít lấy mùi hương thanh mát trên người cô, tội nghiệp hỏi. – Bé con, sao em đi lâu thế? Anh còn tưởng là em không cần anh nữa.
- Ngu ngốc, tôi đã nói là sẽ quay lại đón anh.
- Ừ, cho nên bé con sau này cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc anh nữa đúng không? – Anh ngẩng nhìn cô đầy mong chờ, đôi mắt xanh thẳm long lanh như nước hồ gợn sóng lăn tăn, khiến người ta không cách nào từ chối được. Chỉ là đáng tiếc, đối tượng anh làm nũng lại là cô gái vô lương tâm nào đó.
- Hừ, còn phải xem anh có ngoan không. – Cô vỗ bốp một cái lên đỉnh đầu anh, khóe môi lặng lẽ cong lên. Kỳ thực người này cũng đáng yêu lắm chứ!
- Anh sẽ ngoan, nhất định sẽ ngoan!!! – Hai mắt anh sáng rực nhìn cô, cẩn thận hỏi lại một lần. – Anh cái gì cũng nghe lời bé con, bé con sẽ không bỏ mặc anh, có đúng hay không?
- Ừ
- Ha ha... ha ha... - Anh vui vẻ nhảy cẫng lên, nắm chặt cổ tay cô lắc lắc. – Anh thích bé con nhất! Bé con thật là tốt!!!!
Cô trừng mắt nhìn con choi choi trước mặt, câm nín không nói nên lời. Không phải bởi vì phản ứng cùng lời nói của anh, mà là... cổ tay của cô tại sao lại nằm trong lòng bàn tay của anh nữa rồi? Người này trước khi mất trí nhớ có phải có hứng thú đặc biệt gì với cổ tay người khác hay không?
- Tên ngốc, buông! – Cô chọc chọc bàn tay anh, ra lệnh.
- Bé con~ - Anh lập tức thả tay ra, bĩu môi bất mãn nhìn cô giống như là cô vừa mới đoạt đi món đồ chơi anh thích nhất vậy.
- ... - Khóe môi cô co giật một hồi. Người này trước đây nhất định là một tên biến thái! Nhưng mặc xác lúc trước anh thế nào, bây giờ đã vào tay cô thì tròn méo gì tùy cô nhào nặn, cho nên cô tảng lờ vẻ mặt như đưa đám của anh, nhẹ nhàng thông báo. – Đi chợ!
- Chợ? – Anh lập tức quên luôn ai oán lúc trước, nghi hoặc nhìn cô. – Nhưng mà hôm qua bé con đã mua về thật là nhiều đồ ăn.
- Ngu ngốc, ở chợ không chỉ có đồ ăn. – Cô liếc anh một cái đầy khinh thường. Người nào đó có lẽ đã quên mất những kiến thức của tên ngốc kia đều góp nhặt từ những lời nói của mình.
- Vậy còn có cái gì? – Anh tò mò.
- Có rất nhiều thứ, đến rồi anh sẽ biết. – Cô chậc lưỡi. Cô mới lười ngồi liệt kê cho anh nghe.
- Ừ - Anh tiu nghỉu đạp xe. Cô làm sao mà biết kì thực anh vẫn luôn hỏi đông hỏi tây là bởi vì thích nghe bé con nói chuyện đấy. Thanh âm của cô giống như tiếng chuông vậy, trong sáng lại đáng yêu, khiến cho anh chỉ muốn nghe mãi nghe mãi. Nhưng mà ngoài cái hôm giúp anh băng bó ra, cô dường như là không bao giờ nói nhiều với anh nữa. Ngoài những câu đáp ngắn ngủn thì cũng chỉ là mệnh lệnh ngẵn cũn, hại anh buồn bã thật nhiều. Aizzz... phải làm thế nào mới có thể nghe bé con lảm nhảm đây?
Cô tất nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của anh. Nếu như biết, chắc chắn cô sẽ không chút do dự đánh cho anh u đầu, sau đó rống lên: 'Bộ anh tưởng nói chuyện thì không tốn năng lượng hay sao? Trời rét căm căm thế này, năng lượng để tự ủ ấm còn không có, lấy đâu ra hơi sức mà lảm nhảm với anh? Bệnh thần kinh!'
...
- Bé con, chỗ đông người kia là chợ à? – Dựng xe xong, anh ngay lập tức vươn tay chuẩn xác nắm chặt cổ tay cô, tay còn lại chỉ về phía trước hào hứng hỏi.
- Ừ - Cô thử giật mấy lần nhưng không thoát được móng vuốt của anh nên đành nhún vai mặc kệ. Nể tình anh vẫn luôn cẩn thận không làm đau cô, cô sẽ không tính toán vụ này nữa. – Đi thôi!
- Đi vào đó sao? – Anh đứng im tại chỗ nhíu mày nhìn phía đối diện, rồi lại cúi đầu phụng phịu nhìn cô. – Chỗ đó đông người lắm!
- Chợ thì phải đông chứ sao? – Cô nói hết sức đương nhiên, nâng chân tiến về phía trước, nhưng lại không tiến nổi, bởi vì người phía sau vẫn không chịu di chuyển. Cô nghi ngờ quay đầu. – Tên ngốc?
- Bé con, chúng ta có thể không đi vào đó hay không?
- Tại sao?
- Chỗ đó có rất nhiều người.
- Thì sao?
- Nếu như bé con đột nhiên không thấy... - Anh cúi dầu lí nhí.
- Anh nắm cổ tay tôi chặt như vậy làm sao mà lạc được? Yên tâm, tôi sẽ dẫn anh an toàn ra khỏi đó mà.
- Nhưng mà...
- Làm sao?
- Rất nhiều người...
- Tôi biết là trong chợ có rất nhiều người, nhưng rốt cuộc là anh bị làm sao? – Cô có chút nổi nóng rồi nha.
- Bé con, đừng tức giận, anh sẽ nghe lời mà! – Anh rưng rưng nhìn cô, sau đó mím môi bày ra vẻ mặt tử sĩ dẫn đầu xông vào phiên chợ đông đúc.
Cô nhún vai một cái rồi cũng lười quan tâm tên ngốc kia, bắt đầu vui vẻ chạy khắp nơi trong chợ ngắm cái này sờ cái kia, thỉnh thoảng cảm xúc dâng trào lại táy máy tay chân một chút.
Xôn xao~
Bỗng nhiên cô phát hiện không khí xung quanh có chút không được bình thường. Nhìn theo ánh mắt mọi người, cô chỉ thấy bóng dáng cao ngất của tên ngốc bên cạnh. Mà khi cô vừa mới quay sang, anh liền hết sức tội nghiệp cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt đáng thương như là đứa nhỏ bị bắt nạt, bĩu môi tố cáo.
- Bé con, bọn họ cứ nhìn anh!
- O.O – Cô cũng nhìn, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, nhìn một thôi một hồi rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề. Căn bản chính là đôi mắt của anh quá đặc biệt đó mà! Một đôi mắt xanh thẳm như đại dương mênh mông lại mang theo nét ngây ngô như vậy rất khó không thu hút chú ý. – Haizzz... Tên ngốc, đi thôi! – Cô thở dài một hơi. Quả nhiên tên ngốc này chính là một phiền toái lớn mà.
- Đi đâu vậy?
- Mua kính.
- Kính là cái gì?
- Đừng hỏi nhiều, chỉ cần đi theo tôi thôi.
- Ừ - Anh tiu nghỉu sải bước theo đằng sau cô.
- Tên ngốc? – Nghe được thanh âm ỉu xìu của anh, cô nghi ngờ quay đầu. Người này không phải luôn luôn hi hi ha ha như đứa nhỏ sao? – Anh làm sao thế?
- Bé con chán ghét anh sao? – Anh mở to mắt hết sức đáng thương nhìn cô. – Bởi vì anh rất ngốc, cho nên bé con mới chán ghét anh sao?
- Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy? – Cô nhướn mày.
- Trước đây mỗi lần anh hỏi cái gì, bé con đều sẽ trả lời, nhưng mà bây giờ...
Cô à một tiếng hiểu ra, xong lại không biết phải phản ứng thế nào. Là do anh vốn nhanh nhạy như vậy hay mọi đứa trẻ con đều rất nhạy cảm với thái độ của người lớn?
- Đừng nghĩ lung tung nữa. Tôi đã nói sẽ chăm sóc cho anh thì nhất định sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, cho đến khi tìm được người nhà của anh hoặc chính anh tự nhớ lại mọi chuyện. – Cô đưa tay vỗ vỗ vào má anh, mỉm cười. – Bởi vì tôi không biết phải giải thích thế nào thôi. Lát sẽ chỉ cho anh!
- Ừ, bé con là tốt nhất!! – Anh lập tức tươi cười sáng láng. – Bé con đã nói sẽ chăm sóc cho anh nha. Anh thích bé con nhất!
- Ha ha... đi thôi. – Cô có chút chột dạ cúi đầu. Kỳ thực nếu nói đến chăm sóc thì tên ngốc này còn xứng đáng hơn đấy. Kể từ khi có anh, việc gì cũng không đến phiên cô động tay, thậm chí cả mắc màn trải chăn cũng đều do anh đảm nhiệm. A đúng rồi, nhắc mới nhớ, cô còn phải mua cho anh một cái đệm đơn, chứ cứ cứng ngắc trên mấy cái ghế cả đêm mãi cũng không ổn.
...
Tại cửa hàng kính mắt đang diễn ra một cảnh tượng hết sức thú vị. Một cô gái trẻ đứng bên tủ kính nghiêm túc chọn lựa, bên cạnh là một chàng trai cao ráo không ngừng xoay quanh, mắt ngó dọc liếc ngang vô cùng hứng thú, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết khiến bất cứ ai cũng phải mềm lòng.
Thấy anh hào hứng như vậy, một cô nhân viên mỉm cười muốn đưa anh đến bên kia xem gọng kính, lại bị phản ứng của anh làm cho ngây người.
- Bé con~ - Anh kéo kéo cổ tay cô, mềm nhũn gọi một tiếng.
- Làm sao? – Cô đã sớm miễn dịch với cái giọng điệu này rồi, tùy ý hỏi lại mà mắt vẫn không ngừng quan sát mấy cặp kính áp tròng.
- Anh muốn sang bên kia xem.
- Ừ, đi đi! – Cô đáp mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Nhưng anh lại không nhúc nhích, mắt nhìn cô rồi lại nhìn những gọng kính xanh đỏ rực rỡ bên kia, sau đó bước một bước. Đúng, anh chỉ bước duy nhất một bước, bởi vì anh sợ làm đau cổ tay của bé con. Xem chán rồi, anh lại bước sang hướng khác một bước, ngắm xong lại quay người hướng ánh mắt sáng quắc đến chỗ khác. Cứ như vậy xem hết một lượt, cũng xoay quanh cô đúng nửa vòng, từ đầu đến cuối bàn tay to lớn đều không rời khỏi cổ tay cô một li.
Mà cô cũng mặc kệ anh nhảy nhót, tay trái bị kéo tới kéo lui cũng không màng. Một tuần ở chung, cô đã sớm hiểu được cái tư duy kì dị của tên ngốc này rồi. Cho nên đối với cái cổ tay nhỏ bé của mình, chỉ cần đừng khiến cô đau, anh muốn làm cái gì cũng được.
...
Cổ tay cô hơi động một cái anh liền nhảy vọt đến bên cạnh, cúi đầu vui vẻ gọi.
- Bé con~
- Bây giờ chị ấy sẽ nói một số điều cần chú ý khi dùng kính áp tròng, anh nghe cho kĩ rồi về nhà làm theo, biết chưa?
- Ừ - Anh nghiêm túc gật đầu, sau đó chăm chú nhìn cái lọ nhỏ trong tay người trước mặt, khóe miệng không nhịn được cong lên tận mang tai. Đây là đồ bé con chọn cho anh nha! Chỉ dành cho anh nha!
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu. Sau khi xử lí xong đôi mắt khác người của anh, cô liền dẫn anh đi một vòng quanh chợ mua thật là nhiều thứ, mà tất cả đều là dành cho anh, khiến anh vui đến quên trời đất luôn, miệng ngoác rộng không khép lại được, ngay cả ánh mắt cũng tỏa sáng lấp lánh.
- Tên ngốc, anh vui đến thế à? – Cô nhìn vẻ mặt vui sướng của anh mà không khỏi bật cười. Không phải chỉ là vài món đồ dùng cá nhân thôi sao?
- Bé con mua đồ cho anh, thật là nhiều đồ đó nha! – Anh gật đầu như băm tỏi, một tay xách túi lớn túi nhỏ, một tay vẫn kiên trì nắm chặt cổ tay cô, cười vô cùng rạng rỡ.
- Đúng là đồ ngốc! – Cô lắc lắc đầu. Thì ra tên ngốc này lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Dưới ánh chiều tà, hai bóng người sóng vai đi trên phố, một người với nụ cười ngây ngô đầy vui sướng, một người nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng khuyết. Có lẽ ngay đến chính Lại Tĩnh Nhã cũng không biết, ánh mắt cô nhìn anh ngày hôm đó có bao nhiêu dịu dàng.