Bên ngoài trời vẫn đang mưa rả rích khiến người ta không khỏi nao lòng.
Ăn xong bát cơm nóng hổi cô liền cuộn mình trong chăn tiếp tục nghiên cứu mấy cái ổ khóa khá kì lạ vừa lấy về ngày hôm qua. Thế nhưng mà tiếng động cô nghe thấy ngoài cửa còn kì lạ hơn nhiều. Nếu như cô không nhầm thì hình như có người đang gọi cô... 'bé con'? Là ảo giác sao? Không đúng, cô tại sao lại gặp ảo giác về cái danh xưng kì quái kia chứ?
Cạch...
Cửa vừa mở ra, cô liền sửng sốt đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt trợn trừng nhìn người trước mặt. Người đang đứng sừng sững trước bậc cửa nhà cô ngoài cái tên ngốc kia ra thì còn có thể là ai vào đây nữa?
- Sao anh lại ở đây? – Cô dụi dụi mắt, kinh ngạc hỏi.
Giờ này không phải anh nên ở trong bệnh viện tiếp nhận điều trị sao? Cho dù là người ta phát hiện toàn bộ thông tin cô khai khi làm thủ tục nhập viện là giả thì cũng không thể nào đuổi một bệnh nhân tình trạng vẫn chưa ổn định ra đường như thế chứ?
Đợi một chút, dáng vẻ kia... bộ quần áo anh đang mặc không phải là đồ bệnh nhân à? Thế tức là... tên ngốc này trốn viện?
Anh mím môi không nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, dường như là muốn lên án hành động vô lương tâm của cô nhưng nhiều hơn lại là sự tổn thương sâu đậm. Thật lâu sau anh mới khẽ mấp máy môi, rụt rè hỏi một câu:
- Bé con không cần anh sao?
Cô ngây người.
Cô có thể nói cái gì đây? Rằng mình không phải bé con anh vẫn tâm tâm niệm niệm. Hay 'bé con' này căn bản không hề cần anh? Mặc kệ nói thế nào chắc chắn cũng không thể đuổi được người này đi. Hơn nữa, cô cũng không muốn nói những lời khiến anh đau lòng nữa. Bởi vì cô nhìn thấy được trong ánh mắt anh sự cô đơn cùng tuyệt vọng. Đúng, là tuyệt vọng, tuy rằng cô không hiểu tại sao anh phải tuyệt vọng đến như vậy, nhưng ánh mắt kia cũng ít nhiều làm cho cô xót xa. Cho nên, cô chỉ có thể im lặng, im lặng chấp nhận sự lên án của anh.
Cô không trả lời, anh cũng không nói gì thêm, đôi chân khẽ nhích, thẳng tắp đứng trước cửa thay cô chắn đi những hạt mưa lạnh giá, cúi đầu nhìn cô không rời.
Anh ở nơi được gọi là bệnh viện kia đợi cô thật lâu, lâu đến mức chân anh không còn cảm giác, lâu đến mức mắt anh cay xè, lâu đến nỗi anh bắt đầu nghĩ đến một điều... bé con hình như là không cần anh nữa rồi...
Bé con không cần anh, nhưng anh lại không thể không có bé con. Bọn họ không cho anh đi tìm bé con, anh trốn đi, giống như trước đó đã trốn khỏi nhà cô gái đáng ghét kia. Anh chỉ muốn tìm bé con, chỉ muốn ở bên cạnh bé con, bất cứ ai bất cứ điều gì cũng không thể ngăn cản anh.
Chỉ là anh không rõ tại sao bé con lại không cần anh? Anh không đủ ngoan, không đủ nghe lời, hay không đủ thông minh? Anh biết mình rất ngu ngốc, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, nhưng chỉ cần là bé con nói, anh nhất định sẽ nghe theo mà. Chỉ cần bé con muốn anh làm, anh sẽ không từ chối. Chỉ cần cô nói một tiếng, anh sẵn sàng làm tất cả. Chỉ cần bé con đừng bỏ mặc anh...
- Bé con~
- Vào nhà trước đã. – Cô thở dài đứng nhích sang một bên, nói.
Đợi anh bước vào nhà, cô chậm rì rì đóng cửa cẩn thận rồi mới đi đến ngồi đối diện anh, đôi môi hé mở nhưng lại không biết phải nói cái gì. Đối với một tên ngốc cố chấp như anh, có lẽ khuyên can hay giải thích gì cũng đều vô dụng. Anh bây giờ chỉ một mực cho rằng cô là bé con, mà bé con có lẽ là người quan trọng nhất đối với anh, cho nên dù thế nào anh cũng nhất định không chịu rời 'bé con'. Nói cũng nói rồi, giảng giải cũng giảng giải rồi, thậm chí đến lừa gạt cũng đã làm, mà anh lại vẫn có thể tìm đến tận nhà cô, cô còn có thể làm cái gì nữa đây? Vác gậy đuổi anh đi? Tuy rằng Lại Tĩnh Nhã cô chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng việc thất đức như vậy cô vẫn không làm nổi đâu, dù sao anh cũng đã đáng thương như vậy rồi... Haizzz...
- Bé con, em không cần anh sao? – Anh mím chặt môi, mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu hỏi lại một lần nữa.
- Tôi... - Cô theo phản xạ muốn nói 'Tôi không phải bé con', nhưng cuối cùng lại đổi thành... - Tôi chỉ muốn tốt cho anh.
- Thật sao? – Hai mắt anh bừng sáng, vẻ mặt vốn bất an giờ lại trở về bộ dáng tươi cười ngây ngô. – Anh biết bé con sẽ không bỏ mặc anh mà. – Anh căn bản không hiểu cô nói muốn tốt cho anh là tốt như thế nào, có liên quan gì đến việc bỏ anh lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo đó. Anh chỉ biết cô 'muốn tốt cho anh', như vậy cũng đủ khiến anh vui vẻ thật lâu rồi.
- Haizzz... - Cô lại thở dài một hơi. Không phải cô không bỏ mặc anh, mà là bỏ mặc không nổi có được không? Thế nhưng bây giờ vấn đề nan giải nhất là cô phải giải quyết anh thế nào đây? Aizzz... kể từ khi tên ngốc này xuất hiện hình như cô rất hay bị đau đầu.
- Bé con~
- Anh muốn ở lại đây? – Cô chống cằm nhìn anh, hai hàng lông mày nhíu chặt đến nỗi sắp biến thành một đường thẳng rồi.
- Ừ
- Tại sao?
- Bởi vì bé con ở đây nha.
- ... - Được rồi, cô đáng ra không nên hỏi câu thừa thãi này. Nhưng mà... ở đây? Thật sự ở lại nhà của cô? Ai ai ai cái đầu của cô~
- Bé con, em làm sao vậy?
- Đau đầu quá đi thôi! – Cô nằm gục xuống bàn lầm bầm lầu bầu. Quả nhiên là không nên làm người tốt mà. Nếu ngay từ đầu cô tìm cách đá anh đi xa một chút. Nếu cô không mềm lòng để anh ta ở lại một đêm. Nếu cô cứ thế mà nhét anh vào đồn cảnh sát. Nếu... Hả? Cô mở bừng mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú phía trước. – Anh đang làm cái gì thế?
- Nghỉ ngơi. – Anh nhẹ nhàng đặt cô lên tấm đệm ấm áp, lại kéo chăn đắp kín mít, còn mình thì ngồi chồm hỗm ở bên cạnh giương mắt lên... nhìn chăm chú. Nhìn cái gì? Tất nhiên là nhìn bé con của anh a.
- Này, tên ngốc!
- ?_? – Anh nghi hoặc nhìn cô. – Tên ngốc? Là gọi anh sao?
- Đúng đó. – Cô gật gù, đột nhiên bật người nằm úp sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn anh nở nụ cười tinh quái. – Từ giờ tôi sẽ gọi anh là tên ngốc, được không?
- Được. – Anh cũng cười, cười rất vui vẻ. 'Tên ngốc' là bé con đặt riêng cho anh đấy ha ha...
Nhìn nụ cười ngây ngô của anh cô bỗng nhiên có chút không muốn đuổi anh đi. Mặc kệ trước đây anh là người thế nào, thì bây giờ anh cũng chỉ là một tên ngốc đơn thuần, đơn thuần đến mức khiên cô mềm lòng. Nếu như cô nhất quyết đuổi anh đi, một đứa trẻ to xác như anh lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu thì phải sống thế nào đây? Nếu gặp phải người xấu, có lẽ anh sẽ bị lợi dụng, bị hành hạ, còn có thể mất luôn cả tính mạng cũng không chừng. Nhưng mà ở lại đây...
- Anh thật sự muốn ở lại đây à?
- Bé con ở đâu anh liền ở đó.
- Bé con... Aizzz thôi đi, đợi anh nhớ lại rồi nói sau. – Cô lắc đầu từ bỏ lời giải thích biết chắc là sẽ không có kết quả kia, chuyển sang một yêu cầu khác. – Anh có thể không gọi tôi là bé con không?
- Tại sao?
- Bởi vì tôi không thích cái chữ 'bé con' này.
- Tại sao?
- Rất thiếu chí khí.
- Chí khí là cái gì?
- Có nói anh cũng không hiểu đâu. Tóm lại không được gọi tôi là bé con nữa. – Cô chống cằm nhìn anh, trợn mắt đe dọa. – Từ giờ phải gọi tôi là chị, biết không?
- Chị?
- Đúng. – Cô dứt khoát gật đầu.
Mặc dù anh dường như là lớn tuổi hơn cô, thế nhưng bây giờ anh... cái bộ dạng này, chậc chậc, xem ra cô sẽ phải chăm sóc anh cho đến lúc cái chứng mất trí nhớ của anh khỏi hẳn, cho nên cô đương nhiên phải được tôn vinh là chị rồi, có đúng không?
Với thái độ ngoan ngoãn phục tùng kia của anh, cô vẫn cho là anh sẽ răm rắp nghe theo mọi điều mình nói, thế nhưng lần này lại không. Chỉ thấy anh nhíu mày lắc đầu, ánh mắt kiên quyết y hệt như lúc nói ra câu kinh điển 'Bé con chính là bé con' vậy. Tuy rằng anh không trực tiếp từ chối yêu cầu của cô, nhưng nhìn vẻ mặt kiên cường bất khuất kia cũng đủ hiểu rồi. Cô thật nghi ngờ, nếu như mình cứ nhất quyết ép buộc anh, anh có thể quẫn bách đến bật khóc hay không? Anh dường như là có một loại cố chấp đến gần như phát điên với cái chữ 'bé con' này rồi. Aizzz... thôi được rồi, cô là người lớn không nên chấp nhặt với trẻ con, bao dung cho anh lần này vậy. Vì thế cô không còn cách nào khác là thỏa hiệp.
- Được rồi, anh muốn gọi cái gì thì gọi cái đó đi.
- Bé con~ - Cô vừa dứt lời, dáng vẻ cứng đầu của anh liền bay biến, nụ cười ngây ngô lại nở trên khóe môi, ánh mắt cũng sáng rực, không ngừng vui vẻ lặp đi lặp lại. – Bé con~ Bé con~ Anh thích nhất bé con~
- Biết rồi, đừng có gọi nữa. – Cô vỗ trán cái bốp. Quả nhiên là một tên ngốc mà, chỉ là cách xưng hô thôi, anh ta kích động như vậy làm cái gì?
Cứ như vậy, chỉ vì nhất thời mềm lòng, Lại Tĩnh Nhã vốn nổi tiếng với danh hiệu đệ nhất vô lương tâm đã rước một tên ngốc vào nhà, bắt đầu quãng thời gian sống chung đầy bất đắc dĩ nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Thật lâu sau này, mỗi khi có người khen cô biết nhìn xa trông rộng, cô chỉ có thể thở dài nhìn trời, cô lúc ấy chỉ là miễn cưỡng chứa chấp tên ngốc kia mà thôi, ai ngờ...