Cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên tay mà ngây người. Anh ta có ý gì? Còn chưa đợi cô nghĩ thông đã lại cảm nhận được một ánh mắt chiếu thẳng vào mình, nhưng lần này là luồng ánh mắt ai oán quen thuộc làm cô muốn phì cười. Tên ngốc này lại ăn bậy dấm chua ở đâu rồi?

Quả nhiên vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng dáng cao lớn đang tiến lại gần mình, cô theo phản xạ thả sợi dây chuyền vào túi áo, giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt đang sưng lên của anh. Nhưng thật không ngờ, khi còn cách cô ba bước chân thì anh dừng lại, mím môi nhìn cô chằm chằm, rồi lại nhìn túi áo của cô, bả vai dần sụ xuống, sắc mặt cũng ngày càng trở nên tái mét.

Cô thoáng ngây người, vài giây sau mới hiểu được lí do anh trở nên kỳ lạ như vậy. Có lẽ vừa rồi anh đã nhìn thấy Tô Diễm, cũng thấy được hành động thân mật kia. Nhưng mà tuy anh hiểu lầm cô, thất vọng về cô nhưng vẫn đứng trước mặt cô, im lặng đợi cô giải thích. Cô nghĩ, nếu như cô thật sự phản bội anh, chỉ cần mở miệng phủ nhận, cho dù lí do có dở tệ đến mức nào anh cũng sẽ chấp nhận. Không phải anh ngu ngốc, mà chỉ là quá cố chấp, cố chấp với tình cảm của mình, cố chấp với hạnh phúc anh vẫn mong chờ.

Cô cúi đầu, đôi môi cắn chặt đến trắng bệch, khóe mắt dần nóng lên, cổ họng nghẹn ngào không thốt nên lời. Cô rốt cuộc có điểm gì tốt mà lại có được tình yêu của người đàn ông ngốc nghếch này chứ?

Anh vẫn không lên tiếng, chỉ giương ánh mắt đầy tổn thương lên nhìn cô. Vừa thấy cô muốn khóc trái tim liền cô rút đau đớn, bàn tay giơ lên muốn ôm cô vào lòng nhưng lại khựng lại giữa không trung. Tại sao phải khóc? Là vì Tô Diễm? Bởi vì không thể hoàn thành việc anh ta muốn cô làm, bởi vì không thể giúp đỡ anh ta trừ khử anh, bởi vì khiến anh ta thất vọng...

- Tô Diệp Hàm, em... em không phản bội anh. – Cô không nhịn được nhào vào lòng anh bật khóc. Cô thật sự không muốn thấy bộ dạng này của anh. Rõ ràng thất vọng, rõ ràng tổn thương, nhưng vẫn cố chấp đứng ở nơi này chờ đợi lời giải thích dù có thể là giả dối từ cô, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt của anh một lời van nài. Anh muốn cầu xin cô điều gì? Cầu cô hãy tiếp tục lừa dối anh? Hay cầu cô đừng bỏ rơi anh? Anh như vậy khiến cô đau lòng lắm có biết không? Tô Diệp Hàm của cô nên được vui vẻ mỗi ngày, anh xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc.

- Không phải sao? Thật tốt! – Anh ngây ra một lúc mới đưa tay ôm lấy cô nhè nhẹ vỗ về. Bé con vẫn là của anh, thật tốt!

- Em nói thật đó, em không phản bội anh, thật sự không có đâu. Em yêu anh! – Cô vùi đầu vào lòng anh sụt sùi hồi lâu, không ngừng lặp đi lặp lại lời giải thích. Lại Tĩnh Nhã cô thừa nhận mình vốn không phải người đa cảm, nhưng hết lần này đến lần khác tên ngốc này cứ làm cô phải cảm động không thôi. Đúng là một tên ngốc mà, một tên ngốc chỉ biết khiến người ta đau lòng!

- Bé con~ – Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc vui mừng khó nói thành lời. Anh biết cô vốn không phải một cô bé lương thiện, nhưng anh tin tưởng cô sẽ không lừa dối anh, bởi vì ánh mắt của cô nói cho anh biết điều đó. Hơn nữa, cô nói cô yêu anh... đột ngột như vậy khiến anh có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm cô thật chặt để biểu thị tâm trạng kích động của mình lúc này.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ẩn sâu trong đôi mắt còn long lanh nước dường như đã có điều gì đó thay đổi, trở nên dịu dàng và kiên định hơn.

- Diệp Hàm...

Tin Tin...

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên cắt ngang lời nói của cô. Anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi lại nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm có chút không vui.

- Tô Diễm chạy thoát rồi.

- Đó là người của anh? – Cô ngạc nhiên hỏi. Anh với Tô Tử Nhiên bắt đầu hành động rồi? Tại sao cô không biết gì cả? Chẳng lẽ cô thật sự không đáng tin đến thế à?

- Đừng nghĩ lung tung, anh cũng vưa mới biết thôi. – Anh véo nhẹ lên má cô, mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi. – Mới vừa rồi hiểu lầm em, anh xin lỗi!

- Anh cũng không có mắng mỏ hay đánh đập em, xin lỗi cái gì chứ? – Cô nhìn ánh mắt chân thành của anh, nhịn không được lại bắt đầu muốn khóc. Làm sao bây giờ, hình như cô càng ngày càng trở nên yếu mềm rồi. Tất cả đều là do tên ngốc này, cả ngày không có việc gì cứ thích làm cho cô cảm động.

- Bé con, không cần sợi dây chuyền kia được không? – Anh nắm tay cô kéo đi, bỗng nhiên quay sang nói một câu, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt cô, chỉ sợ cô sẽ bị những lời này chọc giận.

- Được, cho anh đó! – Cô không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng ngay, nhưng khi anh vươn tay nhận lấy thì bỗng đổi ý, nhanh như cắt nhét nó trở lại túi của mình. – Tí nữa em đưa Nguyên Khôi kiểm tra đã, nếu không có vấn đề gì sẽ cho anh.

Anh còn chưa kịp tủi thân vì hành động của cô thì bên tai đã nghe thấy những lời nói này, sửng sốt mất vài giây mới hiểu được dụng ý của cô, khóe miệng dần dần ngoác rộng đến tận mang tai, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên sáng rực như đèn pha, hiển nhiên là tâm trạng anh đang vô cùng tốt.

Cô cũng bị sự phấn khởi của anh làm cho vui lây, lại càng thêm tự trách. Nếu như thời gian qua cô đối xử với anh tốt hơn một chút, anh làm sao có thể vui mừng đến như vậy chỉ vì một vài cử chỉ quan tâm nho nhỏ này? Nhưng mà, bộ dạng anh như vậy đúng là rất đáng yêu!

...

Trong một căn phòng yên tĩnh,

Tô Tử Nhiên ngồi trước máy vi tính, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng dần dần bị những cảm xúc phức tạp bao trùm.

Để Tô Diễm chạy thoát đúng là rất đáng tiếc, nhưng như vậy mới là bình thường. Tên cáo già đó nếu như bị bắt một cách dễ dàng thì anh mới phải lo lắng là có trá đấy.

Đúng là lần này anh tự mình chủ trương. Không phải anh không tin Tô Diệp Hàm, chỉ là... anh muốn làm một việc gì đó với cương vị là một người anh trai. Năm đó anh đã không bảo vệ được người em này, hiệnt ại anh muốn bù đắp cho nó, cho dù nó không hiểu, không thừa nhận tâm ý của anh cũng không sao. Bởi vì thực chất anh làm việc này cũng là vì bản thân mìnhl. Anh chỉ muốn níu giữ một chút nhân tính còn sót lại trong con người mình. Anh sợ nếu cứ tiếp tục thế này anh sẽ biến thành ác quỷ, một con ác quỷ tàn nhẫn máu lạnh. Nhiều đêm bừng tỉnh từ cơn ác mộng đầy máu tanh và hận thù, anh thực sự rất sợ hãi. Anh không biết tại sao mình lại thay đổi nhiều như vậy, không hiểu vì cái gì mà mình lại trở nên ghê tởm như thế này. Những điều anh từng cho rằng là đúng đắn, những thứ anh vẫn bất chấp tất cả để đạt được bỗng nhiên trở nên thật mông lung. Anh bắt đầu nghi ngờ mọi thứ, trong đó có chính bản thân mình.

Nhưng thế thì sao? Cho dù anh có chán ghét chính mình bao nhiêu thì cũng không thể dừng lại, bởi vì thu tay đồng nghĩa với việc chịu chết. Anh không muốn chết!

Đối với anh cuộc đời này thật sự rất nực cười. Anh hận nhà họ Tô, nhưng lại phải trăm phương nghìn kế giành lấy nó, bảo vệ nó, vì chỉ có nó mới có thể giữ lại tính mạng của anh.

Tô Tử Nhiên nhắm mắt lại, hai bàn tay siết chặt từ từ thả lỏng, vô lực đặt trên mặt bàn, những suy nghĩ ngổn ngang cùng không cam tâm dần dần bị đè nén xuống tận sâu dưới đáy lòng, thay vào đó là sự máu lạnh vô tình quen thuộc. Cuộc sống của anh không cần sự mềm yếu, bởi vì thứ đó chỉ khiến anh thất bại thảm hại mà thôi. Muốn sống thì chỉ có thể bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn. Đó là bài học đầu tiên mà nhà họ Tô đã dạy cho anh.

- Đem tin tức Tô Diễm bị thương truyền ra ngoài, tốt nhất là có thể mượn tay những gia tộc kia trừ khử hắn ta. Không cần, Tô Thanh Thanh đã có Tô Diệp Hàm chú ý, chúng ta chỉ cần toàn lực đả kích vây cánh của Tô Diễm là được.

...

Cùng lúc đó, ở một nơi khác,

- Ồ, em gái vẫn còn nhớ người anh trai này đấy ư? – Tô Diễm nhếch môi giễu cợt. Hiện tại anh đang để trần nửa người lộ ra vết thương trên ngực tuy đã được băng bó nhưng vẫn còn rỉ ra máu tươi.

- Anh không cần mỉa mai tôi. Giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi. – Tô Thanh Thanh nhíu mày, dáng vẻ ác liệt khác xa sự dịu dàng thuần lương mỗi khi xuất hiện trước mặt Tô Diệp Hàm.

- Cô không hiểu hai chữ 'hợp tác' này phải đến từ hai phía sao? Tôi đã giúp cô giải quyết Lý Nhã Tư, đến bao giờ cô mới có thể đem Lại Tĩnh Nhã tới cho tôi?

- Không phải tôi không muốn, mà cô ta luôn bám lấy anh Diệp Hàm, khiến tôi không có cơ hội...

- Ngay từ đầu tôi đã nói, tôi không cần biết cô làm cái gì, toi chỉ muốn thấy kết quả. – Tô Diễm cắt ngang, nhếch môi hừ một tiếng đầy khinh thường. – Cô nói mình không vô dụng, vậy dùng hành động chứng minh đi? Muốn hợp tác, nhưng lại không bỏ ra thứ gì, trên đời nào có việc tốt như vậy?

- Anh...

- Trước khi đạt được kết quả, đừng tới làm phiền tôi.

- Anh không sợ tôi đem tin tức anh bị thương nói ra ngoài?

- Tô Thanh Thanh, hình như cô đã quên, tôi không phải Tô Diệp Hàm, sẽ không mắt nhắm mắt mở để mặc cô phát điên. – Tô Diễm híp mắt nhìn cô gái trước mặt, trong lòng dần dâng lên sự chán ghét. Một người phụ nữ ngu ngốc, thật không thể hiểu nổi cô ta làm thế nào mà còn sống đến tận bây giờ. Còn về lời đe dọa kia, không cần cô ta động tay, Tô Tử Nhiên và Tô DIệp Hàm cũng sẽ không tha cho anh.

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play