Ai có thể tưởng tượng được một người luôn mang cái danh ham ngủ như Lại Tĩnh Nhã lại có thói quen dậy sớm đây? Thực ra là ngày nào cũng thế, chỉ cần mặt trời vừa thoát khỏi sự kìm hãm của chân trời cô liền rời khỏi giường. Vì sao? Bởi vì cô đói bụng rồi.

Vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa loẹt quẹt đi vào trong bếp, cô vô cùng chuẩn xác bắt được cái nồi trên bệ bếp, sau đó bắt đầu đun nước nấu mì. Kỳ thực cô muốn ăn cơm cơ, nhưng mà không có thời gian, cho nên đành chịu vậy. Đúng rồi đấy, Lại Tĩnh Nhã cô đây là một người bận rộn biết bao! Aizzz... nếu như có ai đó có thể đảm nhiệm cung cấp cho cô một ngày ba bữa, cô nhất định sẽ bám lấy người ta cả đời.

Trong lúc đợi nước sôi, cô dụi dụi mắt đi ra ngoài mở cửa, muốn hít thở chút không khí trong lành buổi sớm, nào ngờ lại phát hiện ra một cái của nợ siêu cấp phiền phức.

Trố mắt~ing

Cái cục nâu nâu đáng cuộn tròn cạnh cửa nhà cô đây không phải là tên ngốc tối hôm qua sao? Tại sao hắn lại ngủ ở đây? Chỉ là trùng hợp hay là hắn theo dõi cô?

Cô nhíu mày, không chút do dự nâng chân đá một cái, tên ngốc kia liền lăn lông lốc xuống bậc cửa, khẽ rên một tiếng rồi ngay lập tức lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt xanh thẳm vốn lơ mơ bỗng nhiên sáng rực, khóe môi cong lên nở một nụ cười ngây ngô.

- Bé con~

Cô nghiến răng ken két, chỉ hận không thể đạp một cước cho tên ngu ngốc này bay đến tận đầu kia của trái đất luôn cho rồi. Rốt cuộc là con mắt nào của hắn nhìn thấy cô là bé con, hả?

- Bé con~ - Tên ngốc hiển nhiên không hiểu suy nghĩ của cô, nhanh như chớp nhảy đến trước mặt cô, dụt dè vươn móng vuốt ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó mới an tâm nhe răng tiếp tục cười ngây ngô. Anh nắm chặt rồi, bé con sẽ không thể vứt bỏ anh ha ha...

Lại TĩnhNhã nhìn trời. Cô rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì thế này?

- Anh muốn gì? – Cô muốn hất tay tên kia ra nhưng hất không nổi, chỉ có thể dùng giọng điệu hung bạo nhất mà quát, mong rằng có thể dọa tên kia một chút xíu xìu xiu, thế nhưng cô hoàn toàn thất bại rồi. Tên kia giống như là không hề cảm nhận được sự phẫn nộ của cô, thái độ vẫn hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến ngu ngốc, không đúng, là ngu ngốc đến ngây ngốc.

- Muốn... cái gì? – Nghiêng đầu suy nghĩ~ing.

- Nói nhanh một chút!!

- À, muốn... bé con.

- Cút! – Cô trước giờ chưa từng là người kiên nhẫn, tất nhiên lại càng không cần vì cái tên điên điên khùng khùng này mà phá lệ.

- ... - Tên ngốc ngây người thật lâu, sau đó mím môi giương mắt nhìn cô đầy bi thương. – Bé con không cần anh sao?

- Không cần. – Cô có bị điên mới cần anh ta.

- Tại sao?

- Bởi vì tôi không có lí do gì để cần anh cả. – Cô đáp hết sức đương nhiên.

- Lí do?

- Đừng nói với tôi anh không biết lí do có nghĩa là gì nha?

- Biết, nhưng mà... nhưng mà...

- Nói cho hết câu!

- Bé con sẽ không không cần anh.

- Tại sao?

- Bởi vì bé con... chính là bé con.

- @@

- Bé con~

- Câm miệng! Tôi nói rồi, tôi không phải bé con. Anh cũng biết bé con sẽ không không cần anh, mà tôi lại không cần anh, cho nên tôi không phải là bé con, hiểu chưa?

- Nhưng...

- Được rồi, đi đi, mau đi đi, đi tìm bé con của anh đi. Đừng làm phiền tôi nữa! – Cô phẩy tay như lùa vịt, sập một cái đóng kín cửa. Không phải cô vô lương tâm đâu, đây gọi là cảnh giác hiểu không?

Cô gái liều chết không thừa nhận mình là kẻ vô lương tâm nào đó hoàn toàn quăng cái cục nợ ngu ngốc kia ra sau đầu, thoải mái ăn hết bát mì, lại ngủ thêm một lúc mới ba chân bốn cẳng đi thay quần áo lao ra khỏi nhà, chuẩn bị dọa người đi đường lần thứ n. Hiển nhiên, cô lại sắp muộn rồi.

...

Ở bên ngoài,

Tên ngốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa thật lâu thật lâu, mím môi ngồi bệt xuống bên bệ cửa, nhăn mày nghĩ ngợi.

Bé con tại sao cứ nói mình không phải là bé con? Bé con rõ ràng chính là bé con a~

Bé con không cần anh, tại sao chứ? Bé con sẽ không không cần anh, bởi vì... bởi vì cái gì nha? Anh cũng không biết, nhưng tóm lại là sẽ không, sẽ không mà.

Bé con...

Cạch...

Còn chưa đợi anh suy nghĩ thông suốt cánh cửa đã mở ra, tiếp đến là một cơn gió lao vụt ra ngoài rồi biến mất cùng với chiếc xe đạp màu xám bên góc tường, nhanh đến mức anh chưa kịp nói lời nào, mà dường như là người kia cũng chưa kịp nhìn anh lấy một cái.

Tất nhiên Lại Tĩnh Nhã làm gì còn hơi sức mà nhìn tên ngốc kia, cô bây giờ chính là đang chạy đua với thời gian đấy. Nhưng mà vừa rời khỏi quán bánh bao cô liền cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Kít~

Hết sức cảnh giác nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy cái tên không biết điều dám theo dõi cô nãy giờ. Cảm giác của cô bây giờ là thế nào nhỉ? Chính là... muốn giết người~

- TÊN NGU NGỐC, ANH ĐI THEO TÔI LÀM CÁI GÌ?

Đúng, ngoài tên ngốc kia thì còn có thể là kẻ nào lại điên đến mức chạy theo cô suốt dọc đường chứ.

- Đi theo bé con. – Anh nhảy đến trước mặt cô, như cũ vươn móng vuốt cẩn thận tiếp cận cổ tay cô rồi mới tươi cười trả lời.

- Tôi hỏi mục đích của anh, mục đích có hiểu không?

- Mục đích? – Anh mở to mắt nhìn cô, mờ mịt lắc đầu. – Không có.

- Anh có bệnh à? – Cô nâng chân đạp cho người kia một phát khiến anh nhíu mày thật sâu. À, nhíu mày? Tức giận rồi sao? Muốn đánh nhau với cô? Hừ, cô mà sợ anh ta sao?

Thế nhưng mà... đây là cái tình huống gì thế? Chỉ thấy tên ngốc kia giương đôi mắt xanh thẳm ngập nước lên nhìn cô, bờ môi đỏ hồng mím chặt đầy uất ức, giọng nói mềm nhũn đến tận xương.

- Bé con, đau~

- O.O – Cô sửng sốt đến quên cả phản ứng, mãi sau mới khó khăn thốt lên. – Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi?

- Muốn bé con nha. – Lần này anh trả lời rất nhanh, thanh âm kiên định đến mức khiến cô muốn trực tiếp bất tỉnh.

- Muốn tôi làm cái gì? – Cô đau khổ nhìn trời, cảm thấy câu hỏi của mình còn chưa đủ rõ ràng liền sửa lại. – Ý của tôi là, tôi phải làm cái gì thì mới hợp ý anh đây?

Anh nghi hoặc nhìn cô, nhìn rồi lại nhìn, rôi bỗng nhiên vươn một ngón tay chạm nhẹ vào má cô, cười ngây ngô.

- Vui vẻ.

Hử? Cô trố mắt. Cái gì vui vẻ? Ý là chọc cô như vậy rất vui vẻ sao? Hay là nhìn cô nổi điên rất vui vẻ? Quả nhiên là tên biến thái, biến thái đến mức người người phẫn nộ, biến thái...

- Bé con không tức giận, vui vẻ.

- Vui vẻ cái đầu nhà anh ấy. – Cô tức đến giơ chân. – Khi không đụng phải đồ phiền phức như anh tôi còn có thể vui vẻ hay sao? Hừ hừ~

- Vậy... phải làm sao bé con mới vui vẻ? – Anh vô cùng vô cùng nghiêm túc nhìn cô.

- Dễ thôi, chỉ cần anh đừng tiếp tục làm phiền tôi nữa, tôi sẽ rất vui vẻ ha ha ha...

- ... - Anh sửng sốt nhìn nụ cười của cô, sau đó, nước mắt lưng tròng~ing.

Bị đôi mắt xanh thẳm đong đầy uất ức nhìn chằm chằm như vậy, cô làm sao mà cười được nữa. Vốn muốn trợn mắt đe dọa anh ta một cái, nhưng đầu óc lại chợt lóe... Anh ta vừa mới nói cái gì?

'Vui vẻ.'

'Bé con không tức giận, vui vẻ.'

'Vậy... phải làm sao bé con mới vui vẻ?'

'...tôi phải làm cái gì thì mới hợp ý anh đây? - Vui vẻ.'

Rốt cuộc hiểu được ý nghĩ của tên ngốc kia, cô... quả thực có một chút xíu cảm động đấy. Mặc dù anh ta rất ngốc, lại còn cố chấp đến mức khiến người ta muốn cắn cho một cái, thế nhưng mà cái suy nghĩ ngây ngô kia lại thật đáng yêu. Chí ít thì với một người vốn rất ít tiếp xúc với sự quan tâm của người khác như cô thì là rất đáng yêu. Cho nên cô quyết định sẽ nhẹ nhàng với anh ta hơn một chút.

- Tôi nói thật, tôi không phải bé con đâu.

Anh mím chặt môi nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là không lên tiếng nhưng ánh mắt quật cường kia lại khiến cô không thể không giơ tay đầu hàng. Được rồi, bé con thì bé con, dù sao đây cũng không phải điều quan trọng.

- Anh đừng đi theo tôi nữa có được không? Anh muốn gì cứ nói, nếu có thể tôi nhất định sẽ làm cho anh.

- Muốn?

- Ừ, muốn cái gì thì nói ra đi, tôi sẽ cân nhắc.

- Muốn... - Anh nhìn cô một lúc rồi mới nói, thanh âm nhỏ đến mức có thể sánh ngang với tiếng muỗi kêu nhưng lại nghiêm túc đến mức làm cô chấn động. - Ở bên cạnh bé con, mãi mãi.

Thật lâu sau cô cũng không lên tiếng, anh cũng chỉ im lặng nhìn cô, bàn tay nắm cổ tay cô rất chặt nhưng lại không hề làm đau cô, bàn tay còn lại từ từ đưa lên, giúp cô che đi ánh nắng mặt trời chói chang.

Bọn họ cứ đứng như vậy, dưới vầng thái dương rực rỡ... Cô ngồi trên xe đạp bĩu môi đắn đo, anh đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cô, ngốc nghếch nhưng thật dịu dàng.

...

Haizzzz...

Rốt cuộc, cô thờ dài một hơi, gạt tay anh ra rồi với tay lấy chiếc mũ lưỡi chai trong túi đội lên đầu, nâng chân tiếp tục đạp về phía trước.

Anh đứng ngây người tại chỗ, khóe môi từ từ cong lên, cuối cùng ngoác miệng ra cười hết sức vui sướng. Anh rõ ràng nghe thấy, trước khi rời đi, cô nói:

- Tên ngốc, coi như tôi chịu thua anh. Anh quay lại nhà tôi đi, đợi tôi giao xong chỗ bánh bao này sẽ về nói chuyện với anh. Từ giờ đến lúc đó anh không được chạy lung tung, biết chưa?

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play