Lâm Thanh đang ngồi trong phòng bảo vệ nhìn camera rốt cuộc phát hiện ra điều bất thường.
- Chu Đức Chí, ban nãy có một người vào phòng bệnh của Lại Tĩnh Nhã, đến giờ vẫnc hưa ra.
- Tôi đến đó ngay!
Cúp máy xong Lâm Thanh giao lại chỗ này cho người khác rồi nhanh chóng rời đi, vừa chạy vừa liên lạc với Lê Minh.
- Lê Minh, cậu là đồ ngốc à? Thiếu gia theo cửa sau đi ra ngoài rồi!!!
- CÁI GÌ? – Lê Minh giật mình xông vào phòng khám, quả nhiên nhìn thấy Nguyên Khôi bị đánh ngất xỉu, còn Tô Diệp Hàm không thấy nữa.
Vừa rồi bốn người bọn hộ phải lừa thiếu gia rằng đã tìm thấy Lại Tĩnh Nhã mới có thể đem người nhốt trong phòng khám, lại để Nguyên Khôi ở lại trông chừng, còn Lê Minh ở ngoài canh gác. Phòng của Nguyên Khôi không lắp camera nên đến khi nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện ở khu vực cửa sau bệnh viện Lâm Thanh mới giật mình, nhưng đã không còn kịp rồi.
Đúng lúc này, Chu Đức Chí gọi tới lại càng khiến sắc mặt Lâm Thanh tối sầm.
- Trong phòng bệnh không có ai cả, tôi nghĩ tên kia đã theo cửa sổ ra ngoài rồi.
- Cửa sổ? – Lâm Thanh nhíu mày, sau đó bừng hiểu ra, giận dữ vung ra một quyền. – Chết tiệt, tên đó mới là người đưa Lại Tĩnh Nhã đi, y tá giả trước đó chỉ là người tung hỏa mù mà thôi.
- Sao cơ? – Chu Đức Chí ngây người, lúc sau mới hiểu ra, bực bội vò đầu. – Khốn kiếp!!
...
Anh chạy xung quanh bệnh viện một lúc thì nhìn thấy một bóng dáng cao to vác trên vai một cô gái mặc áo bệnh nhân, không chút nghĩ ngợi lập tức đuổi theo. Đi được một quãng, người phía trước dần thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng lại bên một chiếc xe, đang định lên thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đằng sau, hơi quay đầu rồi nhanh chóng nhảy lên xe.
- MAU THẢ BÉ CON RA!! – Anh giận dữ xông tới, nhưng còn chưa kịp làm gì thì cửa xe đã tự động mở rộng, đồng thời từ sau lưng xuất hiện một lực đẩy khiến toàn thân anh nghiêng về phía trước, vài giây sau đầu óc liền trống rỗng, hôn mê.
...
Đến lúc cô tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Cô mơ màng nhìn không gian tối ôm xung quanh.
Cộp...
Cô ôm trán kêu một tiếng, khó hiểu sờ soạng bò ra ngoài.
Có chuyện gì vậy? Sao cô lại ở dưới gầm giường? Sau khi tên ngốc đi ra ngoài nói chuyện với Lê Minh không lâu thì có một cô y tá đi vào giúp cô kiểm tra vết thương, rồi lại tiêm một mũi, kế tiếp... cô liền ngủ thiếp đi, tỉnh dậy đã chui xuống gầm giường rồi. Chẳng lẽ mình mộng du? Hay là Chu Đức Chí nhân lúc tên ngốc không có ở đây lẻn vào chơi xấu cô?
Cô phủi phủi bụi trên người, chỉnh lại trang phục bệnh nhân trên người mới lần mò ra khỏi phòng bệnh.
- Tên ngốc!
Yên ắng~
- Tên ngốc?
Im lặng~
Gọi vài tiếng cũng không thấy người trả lời, cô bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành. Tên ngốc đã nói sẽ ở ngay bên ngoài, nhưng mà cô dường nh đã ở dưới gầm giường khá lâu rồi mà anh vẫn không đỡ cô lên, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Lúc cô còn đang ngơ ngác nhìn hành lang trống vắng thì một giọng nói quên thuộc vang lên khiến hai mắt cô sáng lên.
- Lại Tĩnh Nhã?
- Nguyên Khôi, tên ngốc đâu? – Cô bám vào tường bước nhanh đến, lo lắng hỏi.
- Tại sao cô lại ở đây? – Nguyên Khôi kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, dường như muốn xuyên thủng gương mặt của cô để xem có phải là người khác hóa trang thành hay không.
- Tôi không ở trong phòng bệnh thì ở đâu? – Cô nhíu mày. – Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
- Cô không bị bắt đi? – Nguyên Khôi cũng bị quay mòng mòng rồi. – Lê Minh nói cô bị một cô y tá bắt đi, sau đó Lâm Thanh lại nói đó chỉ là giả bộ, cô thực ra là bị một kẻ trà trộn vào đám người của Chu Đức CHí mang ra ngoài. Bây giờ cô lại đứng ở đây là thế nào?
- Tôi bị bắt? – Cô ngây người. – Tôi cũng không rõ, sau khi tiêm xong tôi cảm thấy rất buồn ngủ, tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong gầm giường... - Cô bỗng giật mình. – Tên ngốc đâu? Tên ngốc đang ở đâu?
- Thiếu gia chạy đi tìm cô, sau đó cũng biến mất rồi.
- Biến mất rồi? – Cô không thể tin trợn trừng mắt.
- Còn không phải tại cô? Nếu như cô không biến mất...
- Làm ơn, tôi không hề biến mất có được không? – Cô vỗ trán, nhìn Nguyên Khôi đầy khinh thường. – Rốt cuộc Lê Minh dùng cái đầu lươn lẹo của anh ta để làm gì hả? Xảy ra chuyện cũng không biết đường khám xét phòng bệnh à? Nhỡ đâu kẻ đó không giấu tôi đi mà giấu bom mìn thì làm thế nào?
- Ai biết bọn chúng lại dùng loại thủ đoạn quỷ quái này chứ? Đồ bỉ ổi!
- Bỉ ổi thì đã lám ao, anh cũng không thể phủ nhận là lần này bọn chúng đã thắng, không những làm cho các anh rối tinh rối mù, mà còn bắt được Tô Diệp Hàm...
- Cô nói thiếu gia bị bắt?
- Nếu không anh nghĩ là anh ta đang chơi trốn tìm với các anh chắc? – Cô nghiến răng, hận không thể xông lên cắn chết người này ngay lập tức. Có thiểu năng cũng không cần chậm chạp như vậy chứ? Giờ còn không phát hiện ra là mình bị cho vào tròng à? Cô tốn bao công sức mới cứu được tên ngốc từ tay cô gái váy đỏ ra, bây giờ lại... Ôi trời ơi, cái đầu của cô a~
- Tôi đi tìm Lê Minh! – Nguyên Khôi quay đầu bỏ đi, tiện thể túm cánh tay cô kéo theo luôn.
Cô ôm theo một bụng lửa giận cùng lo lắng đi theo phía sau, sắc mặt hết sức khó coi. Đến nơi, còn chưa để Nguyên Khôi có hành động gì cô đã xông lên phía trước một cước đạp văng cửa phòng, giận dữ đùng đung mắng cho mấy tên đàn ông thiếu não kia một trận.
Lê Minh cúi đầu không hé răng nửa câu, mặt mày tối sầm. Anh vẫn luôn rất tự tin vào trí óc của mình, thế nhưng lần này lại... Chết tiệt!
Chu Đức Chí tất nhiên không thể ngồi im để người ta mắng mỏ mình, nhưng mấy lần muốn phát hỏa đều bị Lâm Thanh cản lại. Lần này là bọn họ ngu ngốc bị lừa, là lỗi của bọn họ.
Nói chán rồi cô mới thở phì phò ngồi xuống, cặp mắt trừng trừng nhìn Lê Minh, sẵng giọng hỏi.
- Có đoán được là ai làm không?
- Mưu kế xoay vòng kiểu này ngoài Tô Diễm ra thì còn có thể là ai?
- Tô Diễm? – Cô nhướn mày. Đối với cái tên này cô có ấn tượng đặc biệt sâu, không chỉ bởi khuôn mặt có phần quen thuộc của anh ta, mà còn vì dáng vẻ tà tà khiến người ta lạnh sống lưng kia nữa. Mặc dù mới chỉ đối mặt với anh ta một lần nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được bản thân sợ anh ta.
...
Cùng lúc đó, tại tầng hầm của một căn biệt thự cách đó nửa thành phố...
- Tại sao vẫn chưa tỉnh dậy? – Tô Diễm ngồi trên một chiếc ghế dựa cau mày nhìn người đang nằm trên mặt đất không chút động đậy. – Khang, dội nước!
Àoooo~
- Khụ khụ... - Người trên mặt đất rốt cuộc có phản ứng, ho sặc sụa một hồi mới lồm cồm bò dậy nhìn tứ phía.
- Em trai à, em có nhận ra người anh này không? – Tô Diễm rướn người về phía trước, mỉm cười hỏi.
- Anh trai? Anh trai là ai? – Anh cau mày hỏi, sau đó dường như nhớ ra điều quan trọng, lập tức bổ sung. – Tôi không phải Tô Diệp Hàm, tôi là tên ngốc!
- Ha ha ha... - Tô Diễm cười phá lên, nhìn Tô Diệp Hàm ướt sũng đang ngồi bệt dưới đất giương ánh mắt mê mang lên nhìn mình thì lại càng thấy thú vị. – Cậu nói cậu không phải Tô Diệp Hàm?
- Đúng. – Anh gật đầu chắc nịch. Anh ghét cái tên này, tại sao ai cũng nói anh là Tô Diệp Hàm chứ? Anh rõ ràng là tên ngốc của bé con!!!
- Ha ha... Tên ngốc à? Không tồi không tồi, thật là thú vị! – Tô Diễm thích thú vỗ đùi đen đét, tiếp tục hỏi. – Vậy cậu biết tại sao mình lại ở đây không?
- Không biết. – Anh lắc đầu, sau đó giật mình đứng bật dậy, nhưng lại bị người phía sau dùng gậy đánh vào bắp chân, đau đớn đột ngột khiến anh ngã khuỵu xuống. – Người xấu, bé con đâu rồi?
- Ồ? Bé con? Bé con nào nhỉ? – Tô Diễm xoa xoa cằm, một lúc lâu mới làm bộ như bừng tỉnh. – Có phải cô nhóc tên Lại Tĩnh Nhã không?
- Bé con đang ở đâu? – Anh mím chặt môi chịu đựng đau đớn, muốn lao đến phía trước cùng người kia liều mạng nhưng vừa cử động bắp chân lại bị nện một gậy khiến sắc mặt anh trắng bệch, nhưng lần này anh quyết không ngã xuống, đứng thẳng tắp như pho tượng. – Trả bé con lại cho tôi!
- Được, chỉ cần cậu đứng yên không phản kháng, tôi sẽ trả bé con lại cho cậu. – Tô Diễm nhẹ nhàng nói, hớp một ngụm trà thong thả ngồi nhìn từng gậy từng gậy nện vào người trước mặt, khóe môi ngày càng cong lên. – Thật không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay. Ngốc? Ha ha... Lão già không phải luôn hãnh diện vị có đứa con trai tài giỏi Tô Diệp Hàm hay sao? Nếu như lão ta ở dưới đất mà biết đứa con thiên tài của mình bây giờ biến thành một tên ngốc thì sẽ có cảm giác gì nhỉ? Ha ha... Thú vị! Thú vị!
Anh cắn chặt răng chịu đựng sự đau đớn trên chân, cố gắng không để ý đến dòng chất lỏng đang thấm ướt ống quần, ánh mắt nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế đằng kia, trong đầu vang vọng duy nhất một câu:
'Chỉ cần cậu đứng yên không phản kháng, tôi sẽ trả bé con lại cho cậu.'