Cả buổi chiều hôm đó cô không có động tĩnh khiến Lê Minh hơi lo lắng, sợ cô lại có âm mưu đen tối gì, nhưng cũng không dám đi chọc phiền toái. Đi qua đi lại hồi lâu vẫn chưa biết nên xử trí như thế nào. Phòng của bọn họ sớm bị cô phá lanh tanh bành rồi, đồ đạc thường xuyên không thấy tăm hơi, cũng may phòng của thiếu gia... Đợi một chút, phòng của thiếu gia? Lại Tĩnh Nha to gan kia sẽ không đi náo loạn cả nơi đó đấy chứ? Mấy ổ khóa kia không thể làm khó được cô. Không ổn rồi, anh phải tìm cách mới được, cứ thế này đợi thiếu gia trở về sẽ trách tội luôn cả bọn họ mất.

Leng keng~

Vừa nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, Lê Minh lập tức lâm vào trạng thái đề cao cảnh giác, nhưng lần này lại hoàn toàn không có nguy hiểm gì. Lại Tĩnh Nhã đứng cách Lê Minh vài bước, vô cùng nghiêm túc yêu cầu:

- Tháo chuông!

- Không được.

- Tôi nói, tháo chuông!

- Cô bị sao vậy? Quyển sổ đó có gì kì quái hả? – Lê Minh nhíu mày. Anh cảm giác được Lại Tĩnh Nhã không còn giữ thái độ cà lơ phất phơ như trước nữa, cô bây giờ... giống như một cây cung đã căng dây, chỉ chờ thời cơ đến là lập tức phóng đi.

- Tháo chuông! – Cô không trả lời, chỉ một mực yêu cầu.

- Cô nói cho tôi biết cô muốn làm gì, nếu không ảnh hưởng đến thiếu gia tôi sẽ giúp cô...

- Chạy trốn.

- Cái gì?

- Tôi muốn chạy trốn. – Cô nhắc lại. – Tôi từng tìm thấy một mẩu giấy trong túi quần của tên ngốc, trên đó ghi... 'giết Lại Tĩnh Nhã'.

- Thiếu gia không nhận mệnh lệnh từ ai cả. Hơn nữa, trước giờ thiếu gia ra lệnh chưa từng dùng giấy bút.

- Tôi biết. Người đưa ra mệnh lệnh đó là Tô Thanh Thanh, tôi nhận ra nét chữ của cô ta.

- Tô Thanh Thanh tại sao lại muốn giết cô? – Lê Minh ngạc nhiên. – Lại Tĩnh Nhã, cô rốt cuộc đã làm cái gì mà toàn bộ người họ Tô đều dính líu tới cô hả?

- Anh hỏi tôi? – Cô chỉ vào mũi mình, bật cười. – Tôi cũng rất muốn biết, tại sao mấy người nhà họ Tô này lại cứ thích bám dính lấy mình không chịu buông đấy.

- Được rồi, đừng kích động, chỉ cần cô còn ở đây, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ an toàn cho cô, ít nhất là đến khi tìm được thiếu gia.

- Sau đó mấy người sẽ đem tôi bán đi hay là trực tiếp giết luôn?

- À, cái này còn cần xem ý kiến của thiếu gia. Nếu cậu ấy không có mệnh lệnh gì, tôi sẽ làm y như những gì đã hứa với cô lúc đầu. – Lê Minh mỉm cười.

- Đừng có cười, trông anh giống hệt như một con cáo đội lốt người, hoàn toàn không đáng tin. – Cô hừ một tiếng, quay người bỏ đi.

- Đợi một chút! – Lê Minh vội vàng gọi cô lại, nghi hoặc hỏi. – Cô nói tìm thấy mẩu giấy kia ở trong túi quần của thiếu gia?

- Người cứu anh ta không phải tôi, mà là một cô gái khác. Bộ quần áo là cô gái kia đưa cho anh ta. Cô ta tự nhận mình là bé con, nhưng anh ta nhất quyết phủ nhận, trốn đi rồi không hiểu sao lại bám lấy tôi, còn nói tôi chính là bé con. Hừ, tôi mới không phải bé con gì đó đâu, nghe cách xưng hô cũng đủ biết là rất yếu ớt!

Lê Minh gật gật đầu. Lại Tĩnh Nhã tất nhiên không phải 'bé con', nên gọi cô là 'yêu quái' mới đúng.

- Nếu như tên ngốc không ở trong tay Tô Tử Nhiên và Tô Diễm, tôi nghĩ hẳn là anh ta đã bị cô gái kia bắt lại rồi. Có thể cô gái kia là người của Tô Thanh Thanh, nhưng tôi chắc chắn Tô Thanh Thanh còn chưa biết việc này, nên anh ta tạm thời sẽ không chết đâu.

- Làm sao cô biết? – Lê Minh nhướn mày nhìn cô.

- Bởi vì hôm qua tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Tô Thanh Thanh với một người gọi là Lê Phương.

- Cô làm sao mà...

- Không có gì, chỉ hơi tốn băng dính một tí. – Cô nhún vai.

- Cô...

- Tôi nói rồi, mấy cái chuông này không làm khó được tôi! – Cô đung đưa ngón trỏ, tươi cười đắc ý lắc lư trở về phòng, trước khi hoàn toàn biến mất còn không quên dặn dò. – Nhớ bảo vệ tôi cho tốt! Tôi rất sợ chết, nếu như chẳng may rơi vào tay nguwofi ta, tôi cũng không ngại đem một vài thông tin hữu ích đi đổi đâu.

- Không pahri ban đầu cô thà bị tra tấn cũng không chịu hé răng đấy sao?

- Hai tình huống này giống nhau à? – Cô khinh bỉ liếc Lê Minh một cái, rồi cười ha ha bỏ đi, để lại một mình Lê Minh với trăm mối ngổn ngang.

...

Buổi tối, lúc cô đang quấn băng dính để cố định lắc chân thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Lâm Thanh. Hai tay cô vẫn hoạt động bình thường, hơi rướn cổ kêu lên.

- Vào đi! Chìa khóa dự phòng tôi đã trả về chỗ cũ rồi đó.

Lâm Thanh nghiến răng ken két, trong lòng không ngừng phỉ nhổ cô gái luôn tự nhận mình là một tên trộm có đạo đức kia.

Cạch...

Lâm Thanh trừng mắt, lại trừng mắt, anh quả thực không có nhìn lầm, cô gái kia rõ ràng đang ngang nhiên chuẩn bị làm việc xấu.

- Cô lại muốn làm gì?

- Đi dạo.

- Nửa đêm đi dạo?

- Đi dạo tiêu cơm.

- Cô không được đi! Ngoan ngoãn ngủ đi, nếu không tôi sẽ trói cô lại đó.

- Tôi bị đầy bụng không ngủ được.

- Có quỷ mới tin cô. – Lâm Thanh đẩy gọng kính, hết sức rối rắm. – Cô rốt cuộc muốn thế nào mới chịu ngồi yên đây? Khó khăn lắm chúng tôi mới có chút manh mối, cô đừng có làm loạn nữa được không?

- Ồ? – Cô nhướn mày, liếc Lâm Thanh một cái đầy khinh thường. – Lê Minh không nói cho anh biết, những thứ kia là do tôi tiện tai nghe được trong lần đi dạo tiêu cơm hôm trước à?

- Cái gì? – Lâm Thanh trợn tròn mắt. – Cô nói những thông tin đó do cô cung cấp? Người nghe lén cuộc nói chuyện cũng là cô?

- Sai. Tôi không hề nghe lén, là tiện tai mà thôi. Tôi là một tên trộm có đạo đức, sao lại làm loại chuyện nghe lén không có phẩm hạnh vậy chứ? – Cô bĩu môi, đứng lên khởi động một chút, những chiếc chuông bé tí tẹo kia quả nhiên không hề phát ra bất kì một tiếng động nào nữa.

...

Vèo~

Một cơn gió thoáng qua trên hành lang dài ngoằng khiến Lê Minh hết sức đau đầu.

- Lại Tĩnh Nhã, cô đứng lại!

- Tôi đây đang bị đầy bụng, cần đi dạo tiêu cơm, có gì để sau nói. – Cô hơi dừng bước, hết sức nghiêm túc giải thích.

- Tôi muốn tặng cô một món quà, nhưng xem ra cô không muốn nhận nhỉ? – Lê Minh đung đưa con dao crom trên tay, ánh mắt thoáng liếc qua lắc chân lắc tay thủy tinh của cô, cười y hệt một con hồ ly. – Thật đáng tiếc, xem ra tôi lại phải thu về rồi.

- Đợi một chút! – Hai mắt cô sáng ngời, xun xoe chạy đến vươn móng vuốt ra. – Cho tôi đi! Cho tôi đi! Tôi chắc chắn sẽ giúp các anh tìm được tên ngốc mà.

- Tại sao cô lại muốn giúp thiếu gia? – Lê Minh hơi khó hiểu.

- Bởi vì tôi ghét Tô Thanh Thanh và Tô Tử Nhiên, những kẻ khốn kiếp dám có ý định giết tôi. Anh nói xem, cách tốt nhất để đả kích bọn họ không phải là giúp đỡ kẻ thù của bọn họ hay sao? Cái tên thối tha Tô Tử Nhiên kia không phải nói tôi là người của Tô Diệp Hàm à? Lại Tĩnh Nhã tôi ghét nhất là bị vu oan, cho nên tôi quyết định làm thật luôn, để cho anh ta tức chết!

- Đừng nói nữa. – Lê Minh nhét con dao vào trong tay cô rồi bỏ đi. Anh không nhàm chán đến mức đứng đây nghe cô lải nhải đâu, anh rất bận rộn đấy.

Cô quay trở về phòng tháo mấy sợi lắc tay lắc chân đáng ghét kia ra, thay đổi trang phục, lại lượn qua phòng Lâm Thanh tham quan chút xíu mới yên tâm thoải mái rời khỏi tòa nhà nằm ở sâu trong khu vườn um tùm.

Đi dạo tiêu cơm!

...

Nửa tiếng sau,

Cô đi đến tầng hầm ngắm nghía mấy chiếc xe hơi sang trọng một lượt, nhớ đến chiếc xe đạp xấu số của mình mà lòng đau như cắt. Cô thở dài đảo mắt thêm vài vòng, mãi sau mới lưu luyến rời đi. Đến bao giờ cô mới có thể ngồi lên chúng nó a~

Loạt xoạt...

Cô giật mình nấp sau một cái cột, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

- Tiểu thư, trời đã tối rồi, cô còn muốn đi đâu?

- Tôi đi đâu cần phải báo cáo cho chú à?

- Không phải, tôi chỉ lo lắng cho tiểu thư...

- Chú Phúc, chú hãy nhớ vị trí của mình!

- Vâng, tiểu thư.

...

Cô nép sát vào cây cột, đôi mắt bừng bừng lửa giận. Giỏi lắm Tô Thanh Thanh, sai người giết tôi xong vẫn sống tốt như vậy à? Cô đúng la không coi Lại Tĩnh Nhã tôi ra gì mà. Đồ tiểu thư thối tha, tôi xem cô ung dung được bao lâu.

...

- Tiểu thư, cô có gì dặn dò?

- Sáng mai Nhã Tư sẽ đến đây, nhớ đừng để ai phát hiện ra. Còn nữa, vài ngày tới tôi có việc sẽ không trở về, đừng để ai biết được, cũng đừng có liên lạc với tôi. Xong việc tôi tự khắc sẽ trở về.

- Vâng.

...

Vèo~

Đợi người đi hết rồi, cô mới xuất hiện, nghi hoặc nhìn theo bóng chiếc xe hơi đang khuất dần.

Tô Thanh Thanh nói có việc cần giải quyết, là việc gì vậy? Việc gì mà cần đến mấy ngày trời? Liệu có liên quan đến tên ngốc hay không?

Nếu như suy đoán của cô là đúng, thì cô gái kia hẳn là người thân cận của Tô Thanh Thanh, hoặc chí ít thì cũng là người nhà của người thân cận kia. Lí do gì khiến người đó chứa chấp Tô Diệp Hàm mà không báo cáo? Là bởi vì có âm mưu, hay là...

...

Reng reng~

Lâm Thanh đang ngồi ăn mì gói ở một trong những căn biệt thự riêng của Tô Diệp Hàm thì điện thoại đổ chuông, là số máy lạ.

- Ai đó?

- Là tôi. – Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên từ đầu ây bên kia khiến Lâm Thanh cau mày.

- Lại Tĩnh Nhã? Cô...

- Đừng nhiều lời, nghe tôi nói đã. – Cô cắt ngang, thanh âm trở nên vô cùng nghiêm túc, đến nỗi Lâm Thanh có chút nghi ngờ, liệu có phải là anh nhận nhầm người hay không? – Tô Thanh Thanh vừa rời khỏi nhà họ Tô, trên chiếc xe có biển số ####. Nếu có thể anh hãy theo dõi hành động của cô ta. Còn nữa, cho người theo dõi những người thân cận của Tô Thanh Thanh, đặc biệt... đặc biệt là những người từng có quan hệ tình cảm với Tô Diệp Hàm.

- Tôi biết rồi. – Lâm Thanh gật đầu một cái, nghĩ một chút lại rối rắm. – Nhưng mà thiếu gia sao lại có quan hệ tinh cảm với người của Tô Thanh Thanh được?

- ... - Cô mím môi. Cũng đúng, dù sao cũng là quan hệ đối địch, người thông minh đều sẽ không lựa chọn lún sâu vào. Nhưng nếu như không phải vấn đề tình cảm, thì ai sẽ ngu ngốc cứu kẻ địch của mình? Lại còn bao che anh ta nữa? Lát sau cô mới lên tiếng. – Trước cứ theo dõi toàn bộ đi!

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play