Sáng hôm sau, cô bị hương thơm thức ăn đánh thức, vừa mở mắt đã thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn, mà tên ngốc kia đang sắp xếp bát đũa.
Thấy cô mở mắt, anh liền nở nụ cười lấy lòng, ánh mắt lấp lánh rõ ràng muốn nói: 'Bé con, khen anh đi, mau khen anh đi!'
Cô phì cười, không hề keo kiệt tặng cho anh một lời khen, sau đó mới sửa soạn rời giường.
- Sao hôm nay anh dậy sớm thế?
- Anh sợ bé con đói bụng.
Cô dừng đũa ngẩng đầu nhìn anh, sau đó hào phóng tặng cho anh một nụ cười khích lệ.
Hiển nhiên, nụ cười của cô có tác dụng rất lớn, lập tức khiến tâm hồn anh bay lơ lửng lên tận chín tầng mây. Bé con vui vẻ! Anh làm cho bé con vui vẻ! Chính là anh làm cho bé con vui vẻ đó!! Ha ha ha~
Cô nhìn bọ dáng hân hoan kia của anh, lại càng rối bời. Cô có thể trực tiếp nói cho anh là cô hiện tại rất rất muốn lập tức đuổi anh đi thật xa hay không? Thử hỏi có ai chịu để một kẻ không biết bao giờ sẽ đột nhiên nổi khùng muốn giết mình ở bên cạnh hay không? Tất nhiên sẽ không, cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Thế nhưng... nghĩ đển thời gian đầu lúc mới gặp anh, cái đầu của cô lại bắt đầu có xu hướng đau dữ dội. Nếu cô có thể vứt bỏ anh một cách dễ dàng thì còn phải đợi đến ngày hôm nay sao? Người này căn bản chính là một cái kẹo cao su không dứt ra được. Có điều, giữ anh lại thì cái mạng của cô chẳng biết còn có thể tồn tại bao lâu nữa đây?
Suy đi tính lại một hồi, cô bỗng đứng bật dậy, đôi mắt lòe lòe phát sáng, khóe môi lại nở nụ cười hết sức dịu dàng. Mặc kệ, có khó khăn đến mấy cô cũng mặc kệ! Cô phải sống cái đã!
- Tên ngốc, đi thôi, hôm nay tôi tốt bụng đưa anh đi chơi.
- Đi chơi? – Hai mắt anh sáng bừng, lập tức chạy đi dắt xe, rồi quay vào giúp cô mặc áo khoác bông kín mít, đeo găng tay, quàng khăn, đội mũ, tiếp đến nắm cổ tay cô kéo ra ngoài, cuối cùng khóa cửa chắn chắn, nhét chìa khóa vào trong túi rồi tủm tỉm leo lên xe. – Bé con, đi thôi!
Cô ngây ngốc nhìn một loạt hành động thuần thục như bôi mỡ, không biết phải nói cái gì. Người này người này... có thể ý thức một chút vị trí của mình hay không? Anh là khách, là khách đó!! Cô mới là chủ nhà có được không?
Tất nhiên anh không hiểu được tiếng lòng của cô, vẫn vui tươi hớn hở đạp xe vòng vòng, đông hỏi một câu, tây hỏi một câu, hoàn toàn không biết sắc mặc rối rắm của người ngồi đằng sau.
Một lúc sau cô mới chớp chớp mắt bừng tỉnh, nghiêng đầu lắng nghe tên ngốc kia vừa đạp xe vừa vắt óc kiếm chuyện để nói. Cô thật sự có chút hoài nghi, tại sao mà anh càng ngày càng thích hỏi những vấn đề thiếu não? Là bệnh tình nặng hơn? Hay chỉ muốn trêu chọc cô? Cô thế nào cũng không ngờ được, lí do chỉ đơn giản là anh muốn nghe giọng nói của cô. Nếu mà cô biết, nhất định sẽ hung hăng mắng cho anh một trận, để cho anh nghe đủ.
- Bé con, chúng ta đi đâu?
- Anh muốn đi đâu?
- Bé con muốn đi đâu anh cũng muốn đi đó. – Anh cười hì hì trả lời, giống như đó là điều đương nhiên vậy.
- ... - Cô im lặng một lúc mới tiếp tục hỏi. – Anh thích làm gì? Ý của tôi là, anh thích chơi cái gì?
- Bé con thích làm gì anh liền thích cái đó. – Anh tiếp tục điệu cười ngây ngô, sau đó đột nhiên nghĩ tới, hình như là cô vừa mới hỏi anh hai câu, vì vậy bổ sung. – Anh thích chơi cùng bé con!
- Chơi cái gì cùng bé con?
- Bé con thích cái gì, anh sẽ chơi cùng bé con cái đó.
- ... - Cô bất lực ngả người về phía trước, dựa vào tấm lưng to lớn của anh, cảm giác toàn thân mềm nhũn. Cô rốt cuộc phải làm gì với cái tên ngốc bị đứt dây thần kinh này đây? Bé con bé con bé con, ngoài bé con ra anh ta còn biết cái gì nữa không hả? Rốt cuộc bé con là ai? Tại sao anh ta chết sống cũng muốn bám lấy bé con? Nếu như có một ngày anh ta phát hiện cô không phải bé con, hay là một ngày nào đó bé con chân chính xuất hiện... Lắc lắc đầu, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, không cần nghĩ tiếp nữa.
- Bé con! Bé con! – Thấy cô bỗng dưng im lặng, anh hơi ngoái đầu. – Chúng ta đi đâu bây giờ?
- Đi xem phim đi!
Thế là bọn họ cùng đi xem một bộ phim hành động, nhưng nội dung chính lại nói về chuyện tình giữa hai người nằm ở hai phe đối địch. Ban đầu cô gái tiếp cận chàng trai, chiếm được lòng tin của anh, thậm chí là tình yêu, từ đó lấy được thông tin mật, từng chút từng chút hạ gục tổ chức của chàng trai, cuối cùng còn tự tay giết chết chàng trai.
Xem đến đây, cô không khỏi nhăn mày. Rốt cuộc cô gái kia có trái tim sắt đá đến đâu mới có thể làm ra những chuyện đó?
Nhưng điều khiến cô ấn tượng nhất lại là câu nói cuối cùng của chàng trai, anh nói: 'Anh tôn trọng sự lựa chọn của em.'
Cô thẫn thờ bước ra khỏi phòng chiếu, có chút không xác định, chẳng lẽ chàng trai kia sớm đã biết tất cả? Vậy tại sao... Tính mạng chẳng lẽ không quan trọng ư? Cái tổ chức gì đó kia anh ta có thể không quan tâm, nhưng tính mạng của anh ta thì sao?
- Bé con, em làm sao vậy? – Anh cúi đầu nhìn cô, lo lắng hỏi. – Tại sao em lại không vui rồi?
- Anh nói xem, tính mạng có quan trọng không?
- Có chứ. – Anh trịnh trọng gật đầu, sau đó lại cười hi hi. – Anh phải bảo vệ bé con, phải chăm sóc bé con, còn phải làm cho bé con mỗi ngày đều vui vẻ, cho nên anh phải sống thật lâu thật lâu cùng bé con a.
- Được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn mỳ vằn thắn. Tôi nhớ lần trước anh nói rất thích món đó. – Cô giật giật cổ tay, kéo anh đi ra ngoài, ngăn chặn người kia tiếp tục bô lô ba la. Cô mới không thèm quan tâm anh muốn làm gì với bé con của anh đâu, hừ!
...
Ăn uống no nê, cô lại dẫn anh đi dạo phố, còn mua cho anh rất nhiều đồ ăn vặt, khiến anh vui đến không mở được mắt, liên tục cười ngây ngô.
Đi một hồi, rốt cuộc cô dừng lại ở quảng trường lớn, nhìn anh áy náy.
- Tên ngốc, tôi xin lỗi!
- Sao bé con lại xin lỗi anh? – Anh khó hiểu nhìn cô.
- Bởi vì... - Cô cắn cắn môi, thật sự rất khó để mở lời, đặc biệt là khi anh cứ nhìn cô bằng ánh mắt tín nhiệm tuyệt đối kia, nhưng cô không còn con đường nào khác nữa rồi. - ... bởi vì tôi không thể đem tính mạng mình ra đánh cược.
- Bé con, em nói gì vậy? – Anh nhíu mày, hoàn toàn không hiểu ý tứ của cô.
- Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Anh có cuộc sống của anh, tôi cũng vậy. Đừng đi tìm tôi nữa, được không?
- Bé con? – Anh hoảng hốt nắm chặt cổ tay cô, lắc đầu nguầy nguậy. – Đừng, đừng mà, đừng bỏ mặc anh. Anh sẽ nghe lời bé con mà, đừng bỏ mặc anh có được không? Anh sẽ làm tốt mà, sẽ không đòi này nọ nữa, sẽ không làm cho bé con khó chịu, sẽ không mà. Bé con...
- Anh nhớ được con người trước đây của mình không?
- Không nhớ, nhưng mà bé con, anh...
- Vậy làm sao anh chắc chắn rằng mình sẽ không làm hại tôi? – Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng tháo cặp kính áp tròng đen tuyền, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của anh. – Nếu tôi nói, chỉ có không nhìn thấy anh tôi mới vui vẻ thì sao?
- Bé con... - Anh sững sờ nhìn cô, nhưng ngoài sự nghiêm túc ra thì chẳng còn gì cả. – Anh... anh thực sự đáng ghét như vậy sao? Tại sao... bé con... anh... - Anh lắp bắp mãi không nên lời, chỉ có thể siết chặt cổ tay cô. Anh không muốn cô đi, không muốn cô biến mất, không muốn cô bỏ mặc anh, không muốn, không muốn đâu.
- Không phải anh đáng ghét, mà rất nguy hiểm. – Cô không hề có ý định đẩy anh ra, chỉ nhẹ nhàng nói. - Ở bên cạnh anh tôi sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như anh nhất quyết bám lấy tôi, tôi... sẽ chết. Anh muốn như vậy sao?
- Không... không... không đâu... - Anh kinh hoàng ôm chầm lấy cô, sụt sùi. – Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không... bé con sẽ không chết... anh sẽ bảo vệ bé con... bảo vệ...
- Nếu anh thật sự muốn bảo vệ tôi, thì đừng đi theo tôi nữa. – Cô vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, cắn răng nói.
...
Rời khỏi quảng trường thành hpoos, cô thở hắt ra một hơi, thực sự là thử thách cô mà! Cô biết sẽ phải mất một thời gian để quen với việc không còn tên ngốc ngây ngô luôn lăm lăm nghe lời mình, nhưng mà không sao, chỉ một thời gian thôi mà, cô có rất nhiều thời gian. Đúng, chỉ cần cô còn sống, còn sợ cái gì nữa chứ? Lại Tĩnh Nhã cô đây giỏi nhất là lẩn trốn, tiếp theo là thích nghi đó.
Cô vừa đạp xe trên đường vừa không ngừng tự an ủi, cô không làm sai, không sai không sai, cô chỉ vì mình mà thôi, anh không thể trách cô được, cô...
Cô bỗng đứng khựng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nhà của cô...
Xoẹt~
Cô không chút chần chừ quay đầu xe phi như bay, giống như một cơn lốc lao thẳng về phía trước.
...
Đằng sau, vài tên côn đồ gõ gõ cây gậy sắt xuống đất như đang đợi gì đó, cánh tay lồng ngực chồng chất những hình săm đáng sợ.
Bỗng nhiên, một tên ngẩng đầu nhìn về phía xa, vừa hay bắt gặp một bóng xe đạp lao vút đi, lúc sau mới chợt giật mình kêu lên.
Cô không ngừng đạp đạp đạp, cố gắng chạy nhanh hết sức có thể, nhưng xe đạp và ô tô, tốc độ không cần nói cũng biết chênh lệch bao nhiêu lần. Nhãy mắt bọn côn đồ kia đã sắp đuổi kịp rồi.
Cô căng thẳng tột độ. Tuy rằng không biết tại sao bọn chúng lại muốn bắt mình, nhưng cô biết, nếu như bị bắt được, mình nhất định là xong đời rồi.