Lâm Vi Vi từ trước
đến giờ là cô bé có tính tình rất tốt, dùng lời nói đang lưu hành hiện
tại để hình dung thì chính là bánh bao mềm. Hứng thú và sở thích của cô
cũng không nhiều, một trong số đó chính là trồng hoa. Trên ban công nhà
trọ cô ở cơ hồ là có đủ các loại hoa, mỗi sáng sớm rời giường nhìn thấy
hoa nở rực rỡ thì tâm tình một ngày cũng sẽ trở nên rất tốt. Vào một
ngày sáng sớm, khi cô mang bình nước nhỏ đến tưới nước cho chậu cúc Ba
Tư của cô thì từ trên trời rơi xuống một con mèo màu xám tro. Nói đúng
ra hẳn là từ lầu trên nhảy xuống . Con mèo đáp xuống trên chậu cúc Ba Tư của Lâm Vi Vi, một đôi tròng mắt màu hổ phách thẳng tắp ngó chừng Lâm
Vi Vi, sau đó ưu nhã liếm liếm móng vuốt của nó rồi xoay người rời đi.
Vi Vi ngu ngơ nhìn bóng lưng con mèo kia đi xa. . . . . . .
“A! Tôi. . . cúc Ba Tư của tôi” Bị mèo đè bẹp rồi. .
Đây chỉ là một bắt đầu, vì con mèo đó dường như rất thích nhà của Lâm Vi
Vi. Mỗi ngày hầu như nó đều sẽ nhảy xuống ban công lầu cô ở chơi một
lát. Không phải là đè nát chậu hoa thì chính là đem mầm hoa nhỏ vừa mới
trồng trừ tận gốc. Hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần khó lòng phòng bị. Lâm Vi Vi chỉ vừa đi ra ngoài mua thức ăn thôi, khi trở về cô liền phát
hiện, Thiên Trúc Quỳ mà ngày hôm qua cô phấn đấu cả đêm để chiết cây đã
té trên mặt đất hấp hối, còn sân thượng thì một đống hỗn độn.
Bánh bao mềm Lâm Vi Vi nhịn ba lần, thì không bao giờ … cho phép có lần thứ
tư nữa! Cô đã sớm hỏi thăm được, chủ nhân của con mèo này ở phòng 302
trên lầu của cô. Cô đem lời nói chuyện cần nói với nhau ở trong đầu lập
lại nhiều lần, lúc này mới khua lên dũng khí đi lên lầu. Phòng 302 là
của hộ gia đình gần đây mới dọn đến , hàng xóm cách vách chỉ gặp qua hắn một lần, họ nói đó là một chàng trai cao cao gầy teo. Hắn rất ít ra
khỏi cửa, cho nên tất cả mọi người đều không quen, ngay cả tên gì cũng
không biết. Lâm Vi Vi gõ cửa, lúc đầu không có người đáp lại. Cô gõ kéo
dài một phút đồng hồ, sau đó cánh cửa phòng đóng im lìm rốt cục cũng mở
ra một đường nhỏ. Một đôi mắt màu hổ phách thình lình xuất hiện ở trước
mặt, khiến Lâm Vi Vi bị dọa đến vội vàng lui về phía sau, kết quả tự
mình trật chân té ngã đặt mông ở trên mặt đất.
Nghe thấy bên trong cửa truyền đến tiếng cười khẽ, mặt của Lâm Vi Vi có chút
nóng, cô lập tức bò dậy vỗ vỗ lớp bụi trên váy. Lúc cửa mở ra hoàn toàn, thì Lâm Vi Vi nhìn thấy một chàng trai mặc áo T tuất màu trắng. Trong
lòng ngực của hắn chính là con mèo thường xuyên đến nhà Vi Vi quấy rối.
Chàng trai mi thanh mục tú trắng tinh sạch sẽ đang nhếch miệng cười khẽ, “Có
chuông cửa mà không bấm, chẳng lẽ gõ cửa thì tay không đau sao?” Mặt của Lâm Vi Vi càng nóng hơn rồi, chàng trai ở trước mắt so sánh với những
đứa con trai cô từng gặp đều dễ nhìn hơn nhiều, còn nữa khi hắn cười lên còn có lúm đồng tiền nhỏ.
“. . . . . . Anh. . . mèo của anh luôn đến nhà tôi quấy rối, đem hoa của tôi cây của tôi phá cho nát
hết!” Vi Vi có chút lúng túng, nên nói chuyện cũng lắp bắp . .
“Như vậy à ——” Chàng trai kéo dài tiếng nói, hắn giơ tay lên vỗ vỗ đầu của
con mèo, “Là Lucy không đúng rồi, tôi thay nó xin lỗi cô. Như vậy đi,
tôi có thể đến nhà cô để xem một chút cô tổn thất thế nào, sau đó tôi
bồi thường lại cho cô được không?” Hắn giơ giơ móng vuốt của con mèo lên cười rực rỡ.
“Sao?” Lâm Vi Vi ngẩn người, rồi liên tục xua tay, “Bồi thường thì không cần, tôi chỉ tới để nhắc nhở một tiếng thôi.”
“Nhất định phải làm thế, tôi là hàng xóm mới của cô, tôi không hy vọng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và tôi, đúng không?”
Nụ cười của chàng trai này giống như là có một loại ma lực vậy, khiến Lâm
Vi Vi ngu ngơ gật đầu. Chờ khi hắn mang giầy xong, ôm Lucy xuống lầu thì Lâm Vi Vi mới phục hồi tinh thần lại, hắn và cô có quan hệ gì chứ? Mặc
dù đã nhìn qua một lần rồi, nhưng khi Lâm Vi Vi lại một lần nữa nhìn
thấy thảm trạng trên sân thượng, cô vẫn không nhịn được mà hít một hơi
khí lạnh. Lúc trước cây hoa non còn hấp hối, thì lúc này đã hoàn toàn
chết luôn.
Chàng trai kia rất là có hứng thú đi tham
quan trong nhà của Vi Vi. Bức tranh màu xanh nhạt treo trên vách tường
màu vàng nhạt làm trang trí, gia cụ đơn giản nên bài trí cũng đơn giản,
làm cho cả căn nhà nhìn qua đều rất sạch sẽ nhưng lại không mất đi sự ấm áp. Sau khi hắn đến phòng khách nhìn thấy giá vẽ và thuốc màu đang đặt ở đó liền quay đầu hỏi, “Cô là sinh viên mỹ thuật tạo hình sao?” .
“Không phải, đây chẳng qua là sở thích mà thôi.” Vi Vi lắc đầu đi ra phía
trước cầm lấy một tấm vải che lại bức tranh Violet còn chưa hoàn thành.
Chàng trai cuối cùng đã đem tầm mắt dừng lại ở trên ban công. .
“Quả thật . . . Là thê thảm không nỡ nhìn. . . . . .” Chàng trai lắc đầu,
hắn giơ con mèo lên ” Lucy có nghe hay không, sau này không thể đến nhà
chị quấy rối nữa, nếu không ta đem ngươi đuổi đi, biết không?” Hắn mang
bộ dạng trẻ con nói với con mèo, nhưng con mèo kia tựa hồ cũng nghe và
hiểu được chàng trai này đang nói cái gì, nó liền meo một tiếng. .
Sau đó chàng trai rồi rời đi. Hắn xuống phòng cô thăm dò một vòng, rồi nói
xin lỗi. Nhưng Lâm Vi Vi ngay cả tên hắn là gì cô cũng không có hỏi. Sự
xuất hiện của chàng trai kia thật giống như một cảnh nho nhỏ trong mơ.
Vi Vi nằm ở trên giường hồi tưởng đến tất cả chuyện xảy ra vào ban ngày, thật giống như có chàng trai ôm một con mèo bước ra từ bức tranh màu
nước, rồi đi tới nhà cô vậy. . . . . . .
“Tôi không phải là ngủ đến đầu óc mơ màng rồi chứ?” Vi Vi sờ sờ đầu óc của mình. .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT