Từ sau chuyện xảy ra ở ngự hoa viên, Di Nguyệt Thụy phát hiện sự tự do của mình tựa hồ bị hạn chế. Đương nhiên không ai dám cấm đoán Thất điện hạ của Y Vân vương triều, chỉ là vô luận hắn đi tới chỗ nào đều có một đống người đi theo, điều này khiến Di Nguyệt Thụy có cảm giác rất không thoải mái. Mà đầu sỏ của chuyện này chính là đại ca vô cùng thân thiết của hắn – Di Nguyệt Lãnh, sau nhiều lần phản đối không có hiệu quả, Di Nguyệt Thụy không ra khỏi cửa , cả ngày đều ở trong thư phòng đọc sách.

Ngẫm lại lúc ấy Di Nguyệt Lãnh đã nói thế này: “Thụy nhi, tuy ngự hoa viên là ở trong hoàng cung, nhưng không thể đảm bảo những kẻ không có mắt không làm ngươi bị thương, còn có nếu ngươi không cẩn thận cũng dễ bị va chạm, như vậy ta sẽ đau lòng. Ta để đám người kia theo bên cạnh ngươi, ngươi có chuyện gì cứ bảo bọn họ làm a, như vậy khi ta đi tìm ngươi cũng biết ngươi ở nơi nào, mà không cần đi khắp nơi tìm, ngươi nói đúng không.”

Di Nguyệt Thụy tương đối khinh bỉ y, hắn cảm thấy Di Nguyệt Lãnh nói đi nói lại cũng chỉ là muốn khống chế hành tung của hắn mà thôi, còn tìm nhiều lý do đường hoàng như vậy, thật không hổ là một Thái Tử, da mặt dày đến thế.

Cứ như vậy, Di Nguyệt Thụy đều cảm giác mình gần giống, gần thành, gần bằng trạch nam. Bất quá như vậy cũng tốt, dù thế nào đi nữa hắn cũng không muốn động, thầm nghĩ hảo hảo làm quen với triều đại này.

Sau đó xét thấy hắn ở triều đại này đã hai lần bị trúng độc, hắn cảm thấy phải học bản lĩnh tự bảo vệ mình. Có câu nói thế này, kháo sơn sơn đảo kháo thủy thủy khô (dựa núi núi đổ, dựa nước nước khô). Suy ngẫm nhiều lần kết hợp với nghề nghiệp ở thế giới kia, Di Nguyệt Thụy quyết định chọn “Y học”. Cái gọi là tâm của người không thể không phòng, không chỉ có thể cứu người còn có thể tự cứu mình.

Do đó, Di Nguyệt Thụy cơ bản đều dành thời gian đọc sách. Hắn phát hiện kỳ thật tàng thư trong hoàng cung của Y Vân vương triều cũng rất phong phú , đầy đủ mọi thứ, cho dù trong hoàng cung không có sách, hắn chỉ cần nói với Di Nguyệt Lãnh, cuối cùng sách đều xuất hiện ở trên bàn của hắn.

Đối với việc hắn trầm mê đọc sách, hoàng đế Di Nguyệt Lâm cùng thái tử Di Nguyệt Lãnh đều đồng ý, thậm chí Di Nguyệt Lãnh còn phái một thái y vào ở tại Hồng Hiên cung, là chỗ ở của Di Nguyệt Thụy, có thể giải thích nghi hoặc cho Di Nguyệt Thụy bất cứ lúc nào.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua một năm lại một năm.

Di Nguyệt Thụy tính tính mình đến Y Vân quốc đã hơn 6 năm, hiện tại hắn cũng gần 8 tuổi. Những năm gần đây hắn chỉ sống trong hoàng cung, đối với thế giới bên ngoài rất là hiếu kỳ, đáng tiếc Di Nguyệt Lâm và Di Nguyệt Lãnh đều không đồng ý cho hắn ra ngoài.

Nói đến Di Nguyệt Lâm, có khi Di Nguyệt Thụy nghĩ mình nên cảm tạ mẫu thân ở thế giới này của mình – Tử Vũ Hân. Nàng rời đi lúc Di Nguyệt Lâm đang sủng ái nàng, mà không phải lúc Di Nguyệt Lâm chán ghét nàng mới qua đời. Có lẽ nói như vậy, khiến người ta cảm thấy lãnh huyết, nhưng đây cũng là sự thật.

Nàng rời đi lúc Di Nguyệt Lâm còn sủng ái nàng, mang đến cho Di Nguyệt Lâm một loại tiếc nuối, như vậy nhìn thấy Di Nguyệt Thụy hắn sẽ nhớ đến nữ nhân mình từng yêu, yêu ai yêu cả đường đi, từ đó đối với Di Nguyệt Thụy luôn yêu thương.

Chính là quá tốt có khi cũng là phiền toái, bọn họ quá lo lắng, cứ nghĩ hắn giống như loại người nếu người khác dùng kẹo dụ dỗ hắn sẽ theo người rời đi. Cũng không ngẫm lại hắn đã bao nhiêu tuổi. Hiển nhiên, Di Nguyệt Thụy đã quên sự thật ở đây hắn chỉ có 8 tuổi.

Di Nguyệt Lãnh đi vào thư phòng của Di Nguyệt Thụy thì thấy Di Nguyệt Thụy ngồi trước thư trác, nhìn quyển sách trước mặt mà lắc lắc đầu.

Tay cầm lấy sách nhìn nhìn, là một quyển sách thuốc a. Chẳng lẽ cái này có vấn đề gì ? Di Nguyệt Lãnh cảm thấy nghi hoặc. Ngẩng đầu nhìn Di Nguyệt Thụy hỏi: “Làm sao vậy?”

Di Nguyệt Thụy bị động tác của Di Nguyệt Lãnh cắt đứt suy nghĩ, trả lời vấn đề của y, Di Nguyệt Thụy lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.

Di Nguyệt Lãnh tiện tay ôm lấy Di Nguyệt Thụy, bế lên, đưa hắn ngồi trên đầu gối của mình, sau đó ngồi vào ghế.

“Ta đã 8 tuổi, xin ngươi không nên luôn tùy tiện ôm ta được không?” Di Nguyệt Thụy rất bất mãn với tư thế này.

“8 tuổi? 8 tuổi là tiểu hài tử. Hơn nữa ta yêu mến ngươi mới ôm ngươi” Kháng nghị không có hiệu quả, bác bỏ.

Di Nguyệt Thụy ngậm miệng không nói cái gì, mỗi lần đều là như vậy.

“Ngươi vừa mới suy nghĩ gì?” Di Nguyệt Lãnh đem cằm đặt trên đỉnh đầu của Di Nguyệt Thụy, tiện tay đảo sách thuốc trên bàn.

“Không có gì!” Di Nguyệt Lãnh bất đắc dĩ thừa nhận sức nặng trên đầu, hắn vô cùng hoài nghi, hành vi của Di Nguyệt Lãnh là nguyên nhân khiến hắn không cao lên được, bằng không đến bây giờ sao hắn mới chỉ có một mét ba.

“Nga!” Di Nguyệt Lãnh cũng không cần tìm hiểu rõ, hắn đến chỉ là muốn nói cho Di Nguyệt Thụy một tin tức mà thôi, “Phụ hoàng quyết định hôm sau kiểm tra kiến thức của chúng ta một chút.”

“Cái gì!” Di Nguyệt Thụy đẩy cái cằm trên đỉnh đầu ra, quay ngược lại nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh, “Ta không biết!”

“Không sao, lần này phụ hoàng chỉ khảo sát thi từ của chúng ta mà thôi.”

“Nga!” Di Nguyệt Thụy yên lòng, chỉ cần không phải khảo cái gì mà chính sách loạn thất bát tao của quốc gia là được. Thi từ sao, đến lúc đó hẳn có thể tùy cơ ứng biến.

Bất quá hiện tại có chuyện quan trong hơn cái này.

“Lãnh – ” Di Nguyệt Thụy đem thanh âm kéo thật dài.

Sở dĩ Di Nguyệt Thụy gọi Di Nguyệt Lãnh độc một chữ như vậy là vì, thứ nhất là Di Nguyệt Lãnh yêu cầu hắn gọi như vậy; thứ hai Di Nguyệt Thụy cảm thấy mình lớn tuổi hơn so với Di Nguyệt Lãnh, bảo hắn gọi y là đại ca khiến hắn cảm thấy là lạ . Ai, đáng tiếc khi hắn làm nũng với Di Nguyệt Lãnh thì không có cảm giác kỳ cục, thật sự là khó có thể giải thích.

“Không được!” Di Nguyệt Lãnh nhìn Di Nguyệt Thụy, chỉ có lúc xin xỏ y, người trước mắt này mới ra dáng một tiểu hài tử.

“Ngươi chưa nghe ta nói, làm sao biết ta muốn làm gì?” Di Nguyệt Thụy không phục, nhảy xuống đùi Di Nguyệt Lãnh, dùng ngón tay chỉ vào y.

“Không phải ngươi muốn ra cung sao?” Di Nguyệt Lãnh liếc nhìn ngón tay trước mắt mình.

“Vì sao không cho ta ra cung, ta muốn ra cung nhìn xem!”

“Không được, bên ngoài rất nguy hiểm!” Kiên định cự tuyệt.

“Ta mặc kệ. Có ai sẽ bắt cóc tiểu hài tử 8 tuổi chứ. Ngươi buồn lo vô cớ.”

Di Nguyệt Lãnh trầm mặc không nói, tỏ vẻ lập trường rất kiên định. Di Nguyệt Thụy nhìn khuôn mặt lãnh tuấn của hắn, cúi đầu xuống bắt đầu nghĩ tuyệt chiêu. Chỉ chốc lát sau, ngẩng đầu thì Di Nguyệt Thụy đã lòe lòe nước mắt, Di Nguyệt Lãnh thấy mà sửng sốt .

“Được rồi, được rồi, thật không biết ngươi nghĩ như thế nào. Ta đáp ứng ngươi, nếu như hôm sau ngươi qua được cuộc thi của phụ hoàng, ta sẽ mang ngươi đi.” Di Nguyệt Lãnh luôn luôn không thể chống đỡ được hai mắt đẫm lệ của hắn.

Trong lòng Di Nguyệt Thụy cười thầm, tuy như vậy có chút mất mặt, nhưng hắn còn là một hài tử mà, không sao.

Di Nguyệt Lãnh nhìn bộ dáng cười trộm của hắn, không nói gì. Nhiều khi, y cảm thấy hành động của Di Nguyệt Thụy không phải một một hài tử có thể làm được, còn có một số suy nghĩ của hắn, cũng không phải một tiểu hài tử 8 tuổi có thể nghĩ ra được . ?

Hơn nữa Di Nguyệt Lãnh chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu và hành động như tiểu hài tử của hắn khi hắn có việc cần xin xỏ, cho nên luôn làm y nhịn không được muốn khi dễ hắn, nhưng mỗi lần người thua cuối cùng vẫn là y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play