Lúc Di Nguyệt Lãnh đi tới tẩm cung của Di Nguyệt Lâm thì, trong đó đã đèn đuốc sáng trưng. Hắn từng đã tới đây mấy lần, nhưng chưa từng tới vào lúc sáng rõ như thế.
Ngắm nhìn bốn phía, Di Nguyệt Lãnh không để ý tới thần sắc của người khác, đi thẳng đến bên giường Di Nguyệt Lâm. Nữ nhân vận hoàng y đang ngồi dựa bên giường là nữ nhân tôn quý nhất Y Vân vương triều – hoàng hậu. Lúc này nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Di Nguyệt Lãnh, đứng bên cạnh còn có vài nương nương trong hậu cung, không ít người dùng khăn tay lau khóe mắt.
Di Nguyệt Lãnh tiến lên, chỉ hơi cúi đầu: “Hoàng hậu nương nương cát tường, các vị nương nương cát tường.” Sau đó không đợi mọi người nói liền xoay người nhìn về phía ngự y đang chẩn đoán bệnh cho Di Nguyệt Lâm, “Trầm ngự y, phụ hoàng thế nào?”
Chẩn đoán bệnh cho Di Nguyệt Lâm là một lão nhân đã qua tuổi hoa giáp (60), chỉ thấy hắn nhắm mắt đặt tay lên mạch đập của Di Nguyệt Lâm, thần sắc trên mặt khi thì giãn ra khi thì nhíu chặt, nghe được câu hỏi của Di Nguyệt lãnh thì mở hai mắt, run rẩy đứng lên: “Khởi bẩm thái tử, độc trong cơ thể hoàng thượng đột nhiên độc phát, nhất thời khí huyết không thông, tạm thời không có gì đáng ngại. Nhưng......”
Nhìn lão nhân trước mắt có chút do dự, Di Nguyệt Lãnh rũ mi mắt xuống, “Cứ nói đừng ngại.”
“Trước kia độc trên người hoàng thượng chỉ là ẩn núp, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao đột nhiên sống dậy. Thần...... Thần chẩn đoán ba ngày tiếp theo độc sẽ xâm nhập tâm mạch của hoàng thượng, đến lúc đó...... Thần tội đáng chết vạn lần, thần không có năng lực giải độc.” Nói xong Trầm lão quỳ xuống.
“Tại sao đột nhiên độc phát?” Hoàng hậu vẫn một mực im lặng đột nhiên lên tiếng, thanh âm lạnh lùng, có vẻ nàng đối với chuyện Di Nguyệt Lâm trúng độc cũng không để ý.
Trầm ngự y ngẩn người, quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng trả lời: “Hoàng thượng trúng độc, nhưng trước kia độc chỉ ẩn núp trong cơ thể. Không có độc dẫn thì không thể độc phát. Chắc hẳn hôm nay hoàng thượng trúng độc dẫn, mới có thể độc phát. Chỉ là độc dẫn này, thứ cho thần vô năng.”
“Đã vô năng, giữ lại làm gì.” Hoàng hậu miễn cưỡng liếc mắt nhìn người quỳ rạp trên mặt đất, cặp môi đỏ mọng khẽ mở lấy đi một cái mạng, “Người tới, kéo Trầm Tĩnh xuống, chém!”
Tiếng nói rơi xuống, hai thị về từ ngoài cửa đi vào, muốn tiến lên kéoTrầm Tĩnh xuống, những người khác giữ im lặng, chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Chờ một chút!” Trong không gian yên tĩnh một thanh âm lạnh như băng vang lên, thị vệ vội dừng động tác.
“Như thế nào, thái tử có ý kiến gì với mệnh lệnh của bổn cung sao.” Hoàng hậu không giận không buồn bực, chỉ cứng nhắc hỏi. Nhưng bộ dáng này lại khiến những người đứng một bên cảm giác được một cơn sóng lớn mãnh liệt.
“Không dám, chỉ là hoàng nhi cho rằng Trầm ngự y là nguyên lão đức cao vọng trọng, lập được không ít công lao, không nên vì lúc này mà quên mất những gì hắn đã làm; Hơn nữa, hiện tại cũng chỉ có Trầm ngự y có thể khống chế độc trên người phụ hoàng. Lúc này nương nương muốn Trầm ngự y chết, làm người ta cảm thấy nương nương muốn phụ hoàng......” Vế sau không cần phải nói, tất cả mọi người ở đây đều hiểu hết ý câu nói.
“Làm càn! Ngươi dám vũ nhục tâm của bổn cung đối với hoàng thượng.” Nữ nhân đoan trang lửa giận ngập trời, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, giống như lời nói này không phải từ miệng nàng nói ra.
“Không dám.” Di Nguyệt Lãnh có chút chắp tay.
“Thái tử điện hạ nói có lý, bổn cung sẽ không trách tội ! Trầm ngự y!” Hoàng hậu xoay người.
“Có thần!” Trầm Tĩnh vội vàng lên tiếng.
“Ngươi tốt nhất cầu nguyện ngươi có thể giải được độc cho hoàng thượng, bằng không giết cửu tộc! Được rồi, bổn cung mệt mỏi, hồi cung.” Hoàng hậu đứng dậy, rời khỏi giường, đi đến trước mắt Di Nguyệt Lãnh, nhìn thẳng vào y, Di Nguyệt Lãnh cũng không để ý tới ánh mắt của nàng, chỉ nhàm chán vuốt ve ngọc bội bên hông.
“Người quá kiêu ngạo luôn là người ngã đau nhất.” Hoàng hậu rít ra mấy chữ qua kẽ răng, thanh âm chỉ có nàng và Di Nguyệt Lãnh mới có thể nghe được.
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương!” Di Nguyệt Lãnh cao giọng trả lời cung kính, hoàng hậu phát tay áo rời đi.
Các phi tử khác trong hậu cung nhìn thấy hoàng hậu đi, đều lần lượt rời khỏi. Di Nguyệt Lãnh đột nhiên cảm giác có ánh mắt ác độc nhìn mình, xoay người, chỉ thấy bóng lưng Di Nguyệt Vũ đang ho khan cùng Dung phi rời đi. Di Nguyệt Lãnh dường như biết được cái gì đó, mắt nhìn nhìn bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt, khóe miệng khẽ cong, quay đầu Trầm Tĩnh đang quỳ: “Trầm lão trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai đến tìm Thụy nhi, hẳn là hắn có chút đầu mối.”
Trầm Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu, trong nháy mắt lại trở lại thần sắc cung kính: “Thần cáo lui trước.” Thấy Di Nguyệt Lãnh gật đầu, cũng chầm chậm thối lui khỏi tẩm cung.
Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng nhìn gương mặt tái nhợt của Di Nguyệt Lâm, nhẹ nhàng cười, phân phó thái giám bên cạnh chiếu cố hắn, rồi xoay người rời đi. Ymuốn xem bảo bối của y đã tỉnh chưa.
Di Nguyệt Thụy chậm rãi mở mắt, mê mang – nơi này nhìn thật quen mắt, nhưng không phải phòng của hắn a. Nháy mắt mấy cái, thần trí thanh tỉnh, nhận ra phòng này là phòng trong nội cung của hắn.
Không biết tại sao cổ họng có chút đau, miệng khô muốn chết. Lấy tay chống xuống giường muốn đứng dậy, không ngờ mới động thoáng cái toàn thân đau nhức, như là bị người ta xẻ ra rồi lắp ráp lại. Nhất là hắn vừa mới ngồi dậy thì tay chân lại vô lực ngã xuống giường, vị trí không thể dùng ngôn ngữ để nói phía sau lưng đau nhức giống như là muốn lấy mạng của hắn.
Trong nháy mắt, Di Nguyệt Thụy nhớ tới nguyên nhân làm hắn biến thành cái dạng này. Lửa giận cùng xấu hổ đan xen, thiêu đốt tâm trí người nào đó, làm người nào đó trong lòng đem tổ tông mười tám đời của một người khác ân cần thăm hỏi một lần, cuối cùng không ngừng lặp đi lặp lại Tam Tự Kinh nhiều năm chưa từng dùng qua ở trong đầu.
Chờ Di Nguyệt Thụy hồi thần, phát hiện một vấn đề nghiêm trọng – trong phòng chỉ có một mình hắn. Chẳng lẽ có người đem hắn gặm sạch một chỗ cũng không chừa rồi vỗ mông rời đi? Chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, Di Nguyệt Thụy oán hận đem gối một bên dùng sức xé, đáng tiếc hắn đã quên tình trạng thân thể của hắn lúc này, quăng ra cái gối thiếu chút nữa khiến hắn đau đớn, “Ngô...... Đau chết!”
Tiểu Đắng Tử ở ngoài cửa chờ đã lâu nghe được thanh âm từ bên trong truyền ra, vội vàng kêu: “Điện hạ đã tỉnh? Nô tài tiến vào hầu hạ!”
Di Nguyệt Thụy vì nhất thời khẽ động nơi sử dụng quá độ đằng sau, đau nhức không nói nên lời. Tiểu Đắng Tử đợi đã lâu cũng không nghe đến tiếng trả lời, đành phải tiếp tục đứng thẳng bất động tại cửa ra vào.
“Thụy nhi vẫn chưa tỉnh sao?” Thanh âm lạnh băng như một thùng nước lạnh xối lên người Tiểu Đắng Tử, kích thích Tiểu Đắng Tử vội vàng hồi thần: “Bên trong vừa có thanh âm, nhưng sau lại không có?”
Người tới cầm lấy chậu nước còn bốc hơi trên tay Tiểu Đắng Tử , diện vô biểu tình bảo hắn lui xuống dưới, đẩy cửa ra, chỉ thấy nhân nhi trên giường dùng ánh mắt hận không thể lột da nhìn mình. Đóng cửa lại, đem chậu nước để trên bàn, vắt khăn mặt, tiến lên, quan tâm hỏi “Thụy nhi, còn đau?”
“Di Nguyệt Lãnh, ngươi còn không biết xấu hổ sao!” Một câu của Di Nguyệt Lãnh khiến hận cũ hận mới trong lòng Di Nguyệt Thụy cùng nhau bộc phát, lấy gối đầu trên giường ném vào Di Nguyệt Lãnh, đáng tiếc gối đầu không có lực sát thương, bị mục tiêu thoải mái tiếp được .
“Ngươi đừng lộn xộn , nếu không sẽ càng đau.” Di Nguyệt Lãnh tiến lên đem khăn xoa xoa khuôn mặt Di Nguyệt Thụy.
“Ngươi cho rằng ai là đầu sỏ gây nên?” Di Nguyệt Thụy dùng khóe mắt liếc y, Di Nguyệt Lãnh không nói thêm gì nữa, hai tay mát xa qua lại trên người Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ, không ngờ kỹ thuật mát xa của thái tử điện hạ rất tốt a, cái eo không còn mỏi nhừ , thân thể cũng không còn động một cái là lại đau. Chỉ là cái tay này......
“Di Nguyệt Lãnh, tay của ngươi sờ ở đâu đó?” Di Nguyệt Thụy đỏ mặt rống giận, ngươi không thể thành thành thật thật mát xa cho ta sao.
Di Nguyệt Lãnh thu hồi cách tay, lấy y phục một bên mặc cho Di Nguyệt Thụy. Sau đó ôm lấy hắn đi đến bên bàn, vừa đến bên Di Nguyệt Thụy liền cầm ấm trà lên tu thẳng – chết khát ta!
Tiểu Đắng Tử vào thu thập giường chiếu, đỏ mặt đem đệm giường ... thay đổi toàn bộ, Lôi Tư Nghị từ trù phòng bưng đồ ăn tới, đặt trên bàn, thấy Tiểu Đắng Tử đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn ngay cả sắc mặt biến cũng không biến, tự giác cầm đệm giường trên tay Tiểu Đắng Tử đưa ra ngoài....
Di Nguyệt Thụy rót hết trà, nhìn thức ăn trên bàn lập tức cảm thấy bụng kêu vang, không tự giác dùng ánh mắt hung hăng ai oan liếc người phía sau – quả thực không phải người, là dã thú, dã thú đội lốt người. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Di Nguyệt Lãnh không quan tâm, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn uy người trong lòng, thanh âm không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nói: “Đêm nay phụ hoàng độc phát.”
Di Nguyệt Thụy cả kinh, “Cái gì!”
“Không có việc gì, độc tạm thời được Trầm ngự y khống chế. Nhưng Trầm ngự y cũng nói nếu như trong ba ngày không có giải dược, hậu quả không thể lường được.” Tay vẫn không ngừng gắp, uy thịt cá vào trong miệng nhân nhi.
“Ba ngày a! Khá tốt!” Di Nguyệt Thụy nhai thịt cá trong miệng, chậm rãi cân nhắc, “Thời gian hẳn là đủ.”
“Ân!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT