“Chủ thượng, Di Nguyệt Thụy đã lên đường hồi cung.” Hắc y nam tử quỳ trên mặt đất, bẩm báo với bạch y nam tử đang lười biếng nằm trên ghế.
“Thật sao?” Bạch y nam tử nhắm mắt lại, miễn cưỡng hỏi. Nhưng hiển nhiên hắn cũng đoán được câu trả lời của thuộc hạ, “Sự tình tiến hành thế nào?”
“Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch của chủ thượng.”
“Ân – ngươi xuống trước đi.” Bạch y nhân cong nhẹ khóe môi, mặt mang chút cười, lại làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Hắc y nhân vô thanh vô tức đi xuống. Nam tử mở hai mắt ra, trong mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn, tiện tay cầm qua một chén trà trên bàn, đem chén trà hướng cách đó không xa nhẹ nhàng hất lên, lập tức điểu thanh (tiếng chim) thanh thúy biến mất.
Trong cung, Di Nguyệt Lãnh nhận được tin tức ảnh vệ đưa về, ngồi trong nội cung của mình suy nghĩ một lúc sau đó đứng dậy đi đến ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, đương kim thánh thượng Di Nguyệt Lâm đang vùi đầu phê tấu chương, nhưng thỉnh thoảng dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương. Tiểu thái giám hầu hạ một bên lo lắng nói: “Hoàng Thượng, nghỉ ngơi một chút?”
“Không cần.” Di Nguyệt Lâm lắc đầu tiếp tục phê duyệt. Theo trên người của hắn nhìn không ra một chút dấu hiệu trúng độc, nhưng điều kiện tiên quyết là bỏ qua hắc khí trên đôi môi của hắn.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thái tử điện hạ cầu kiến.” Một thị vệ giữ cửa tiến đến báo cáo.
Di Nguyệt Lâm dừng tay, buông bút: “Tuyên.”
Thị vệ xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau Di Nguyệt Lãnh đã đứng trước thư trác ôm một quyền.
“Tham kiến phụ hoàng” Di Nguyệt Lãnh cúi người bái bái.
“Đứng lên đi, Tiểu Thuận Tử và thị vệ đều xuống đi.” Di Nguyệt Lâm miễn cưỡng dựa vào ghế.
“Vâng!” Thái giám được gọi là Tiểu Thuận Tử đi xuống dưới, hô quát thị về ngoài cửa rời đi.
Ánh sáng từ ngoài cửa và ngoài cửa sổ hắt vào, Di Nguyệt Lâm nhìn xuống trưởng tử trên danh nghĩa trước mắt hắn, đúng vậy là trên danh nghĩa. Có lẽ là người trước mắt cho rằng như vậy a, bọn họ chỉ là phụ tử trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng sự thật có thể thế nào chứ?
Di Nguyệt lãnh đứng thẳng phía dưới, không bởi vì vị trí mà giảm đi khí thế trên người y. Đó là khí phách ngạo thị chúng sinh, ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người quyền uy nhất thiên hạ hiện nay.
“Ta có thể trả lời vấn đề nhiều năm trước của ngươi.” Di Nguyệt Lãnh lạnh nhạt mở miệng, đã không còn biểu hiện cung kính như khi có mặt người ngoài, lúc này y và Di Nguyệt Lâm như đứng trên cùng một vị trí, không, thậm chí là cao hơn.
“Là gì?” Di Nguyệt Lâm không cho rằng đó là ngỗ ngược, hắn luôn luôn hiểu rõ người trước mắt không phải là người hắn có thể khống chế. Cho đến bây giờ hắn không thể nào quên ánh mặt khinh thường lạnh như băng của Di Nguyệt Lãnh khi gặp hắn lần đầu tiên, nếu như không vì lời dặn dò của nàng ấy, có lẽ Di Nguyệt Lãnh đã trực tiếp giết hắn a.
“Di Nguyệt Thụy. Ta muốn Di Nguyệt Thụy.” Đó cũng không phải thỉnh cầu, mà là thông báo cho hắn biết, thậm chí mang theo một chút mệnh lệnh.
“Ta không cho phép.” Di Nguyệt Lâm kích động vỗ án, trong nháy mắt lửa giận có thể làm cho tất cả người ở Y Vân vương triều sợ hãi mà té xỉu tại chỗ, ngoài người trước mắt hắn.
“Ngươi không có sự lựa chọn. Đây là ngươi thiếu nợ ta, dựa theo ước định lúc trước, ngươi đừng quên.” Di Nguyệt Lãnh còn dùng vẻ mặt vân đạm phong khinh.
“Chưa quên.” Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Di Nguyệt Lâm ngã ngồi trên ghế, “ Nhưng cũng phải là Thụy nhi đồng ý.” Suy tàn giãy dụa.
“Ngươi không cần phải để ý tới.” Di Nguyệt Lãnh nhíu mày, “Còn có,“Chuyện của Vưu Đa triều ta sẽ giải quyết, ngươi không phải phiền lòng. Người kia cũng thay đổi gì nhiều a.”
Nói xong, Di Nguyệt Lãnh trực tiếp xoay người rời đi, lưu lại Di Nguyệt Lâm suy sụp lấy tay chống đỡ – đầu thực đau.
Một đám người phong trần đi tới đại môn Di Nguyệt thành, mọi người đều nhường đường cho đám người chuẩn bị vào thành kia – chuyện gì mà vội vã như vậy, khiến tro bụi bay đầy trời. ?
“Dừng lại, dừng lại, dừng...... Khụ khụ” Quan binh tiến lên cản đường bị tro bụi làm sặc.
Thật vất vả ngừng lại, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn người cưỡi ngựa, chỉ thấy trong đám người kia có hai con ngựa là hai người ngồi, trong đó có một nữ tử thanh tú ngồi trong lòng một nam tử ...... Ngạch, là nam......, tiểu binh hồ đồ, sao người này là nam lại giống nữ.
“Tiểu Trác Từ!” Một đạo thanh âm thanh thúy đem ánh mắt tiểu binh chuyển qua, thanh âm mỹ diệu như thế hẳn người cũng là xinh đẹp thiên tiên a, đây là thanh âm truyền đến từ một con ngựa khác hai người ngồi, tiểu binh theo tiếng nhìn lại, hít vào một hơi, nam tử quá xấu a. Nhìn cái mặt kia, nếu không phải giữa ban ngày hắn còn tưởng rằng mình gặp phải quỷ.
“Vâng.” Người được gọi lấy từ trong lòng ra một khối lệnh bài, hướng quan binh trước mắt giơ lên, “Vị đại ca này, chúng ta có thể vào thành sao?”
Quan binh nhìn lệnh bài dụi dụi mắt con mắt, lại dụi dụi mắt con mắt, vội vàng đứng sang một bên nhường đường.
Đám người kia xuống ngựa, ngựa bắt đầu chậm rãi vào thành, những dân chúng đang chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra đều hiếu kỳ với thân phận của những người này, sao quan sai đại ca dễ dàng cho bọn họ vào thành như vậy, gần đây không phải trong thành phòng vệ rất nghiêm ngặt sao?
Vào thành, người xấu vô cùng kia phân phó câu, “Đến thực lâu Đường Lân trước”, một đám người lại hướng thực lâu Đường Lân mà đi .
Thực lâu Đường Lân chính là thiên hạ đệ nhất lâu “Thanh Ba lâu” trước kia, vào giờ khắc vô cùng tốt của một ngày vô cùng tốt, lão bản của Thanh Ba lâu đột nhiên đứng ở trước cửa điếm tuyên bố: “Thanh Ba lâu chỉnh đốn trùng tu, sau đó chính thức đổi tên là thực lâu Đường Lân!”
Trong lòng bách tính Di Nguyệt thành đầy kinh ngạc a, chưởng quầy của Thanh Ba lâu không phải xem lâu này như mạng sao, đột nhiên hôm nay muốn đổi tên. Chẳng lẽ chưởng quầy bị cái gì kích động. Trong nháy mắt mọi người bàn tán, mãi cho đến khi thực lâu khai trương, mọi người mới hiểu.
Một đám người đi vào trong tiệm, một người không biết hướng tiểu nhị đưa cái gì, tiểu nhị trực tiếp đem đám người kia dẫn đến lầu ba, không là là chỗ khách nhân bình thường có thể ra vào.
“Lấy chậu nước ấm, một ít điểm tâm.” Người dẫn đầu phân phó.
Tiểu nhị khom lưng, xoay người đi xuống.
“Công tử, vì sao không trực tiếp hồi cung.” Hắc y nam tử hỏi.
“Ta muốn bỏ đi diện cụ, trách dọa đến phụ hoàng bọn họ.”
Đám người kia chính là Di Nguyệt Thụy và ảnh vệ liên tục chạy ba ngày đường, diện mục xấu xí chính là Di Nguyệt Thụy mang diện cụ, hắc y nhân là Ảnh Nhất.
Một lúc, tiểu nhị bưng lên một chậu nước ấm, một cái khăn mặt, cùng vài món điểm tâm.
Di Nguyệt Thụy lấy một bình sứ nhỏ từ trong lòng ngực, đổ ra một chút chất lỏng hòa vào nước nóng, đem khăn mặt làm ướt rồi dọc theo tuyến mặt chà lau, khoảng hai ba lần mới dừng lại. Cuối cùng thân thủ nhẹ nhàng bóc diện cụ trên mặt.
“Uông – ” Bên cạnh truyền đến thanh âm hít vào. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy tiểu nhị hai mắt sững sờ, ngẩn người nhìn Di Nguyệt Thụy. Di Nguyệt Thụy nhướng mày.
“Xuống dưới!” Lôi Tư Nghị quát mắng một tiếng, tiểu nhị hồi thần, xoay người rời đi. Nhưng vừa đi vừa lẩm bẩm, “Ta nhìn thấy thần tiên, thật sự thấy thần tiên.”
“Mọi người chịu chút, sau đó tiến cung.” Mọi người gật đầu, đều động đũa. Chỉ chốc lát sau đũa hạ xuống bàn.
Xuống lầu, Di Nguyệt Thụy không để ý tới ánh mắt kinh diễm của khách nhân trong lầu, đi ra ngoài cửa, được Ảnh Nhất đỡ lên ngựa, “Xuất phát.” Ra lệnh một tiếng, mọi người hướng đến hoàng cung Di Nguyệt triều, người qua đường đều né tránh.
Không đến thời gian một chén trà, Di Nguyệt Thụy loáng thoáng thấy được mái hiên của hoàng cung, không khỏi cảm khái: Cuối cùng đã trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT