Di Nguyệt Lãnh cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi vỗ vỗ ngực mình, nhìn thấy mặt của hắn thì tức giận càng tăng: “Thụy nhi đùa rất vui vẻ đúng không?”
Nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Thụy mất tự nhiên rụt cổ lại, sao hắn cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, “Khá vui, khá vui!”
Vươn tay nhẹ nhàng quét qua mặt hắn, Di Nguyệt Lãnh đem ngón tay mở ra cho hắn nhìn, “Ta thấy không phải khá vui, mà là vui đến quên cả trời đất!”
Di Nguyệt Thụy nhìn ngón tay trước mặt mình, chỉ thấy ngón giữa có một chút hồng, như son môi của nữ tử, chẳng lẽ là vừa rồi Thủ ma ma để lại chứng cứ phạm tội? Vội vàng lấy tay lau lau, quả thật một tay đỏ ửng, trong lòng Di Nguyệt Thụy thầm hận Thủy ma ma sờ nhiều như vậy làm gì, lẽ nào không đòi tiền sao. Vội vàng giả bộ sám hối, cúi đầu: “Nhân gia chỉ hiếu kỳ mà thôi, cái này...... Không biết cái gì chạm lên. Được rồi, Lãnh, không nên tức giận. Nhân gia còn chưa nói ngươi mà?”
“Ta?” Di Nguyệt Lãnh khiêu mi, phất tay bảo người phía sau vào trong lầu bắt người muốn tìm.
“Ta thấy ngươi mới là người rơi vào trong đám nữ nhân vui đến quên cả trời đất.” Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu, ánh mắt u oán nhìn Di Nguyệt Lãnh, lại cúi đầu một lần nữa.
Khóe miệng Di Nguyệt Lãnh cong lên, đó là ánh mắt gì! Không hề để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn tình cảnh trong lầu.
Trong lầu bởi vì có quan binh đột nhiên xông vào mà trở nên rối loạn, Thủy ma ma từ bên trong chạy tới hỏi Di Nguyệt Lãnh, “Nha, vị đại nhân này, cái đó, ma ma ta còn phải làm ăn, ngài làm như vậy sao ta có thể mời chào khách nhân a!”
Di Nguyệt Lãnh chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng một cái, “Bắt lại.”
Vừa dứt lời, hai quan binh đằng sau tiến lên bắt nàng.
“Làm sao vậy, làm sao vậy, ma ma ta không làm việc phi pháp, dựa vào cái gì bắt ta, dựa vào cái gì bắt ta.” Thủy ma ma giãy dụa, thấy Di Nguyệt Thụy một bên, “Vị tiểu công tử này, sao ngươi có thể như vậy, ma ma ta tiếp đãi ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi không hài lòng, không hài lòng có thể nói với ma ma ta a, tại sao có thể như vậy, các ngươi có thể vô pháp vô thiên như vậy sao?”
Di Nguyệt Lãnh nhíu mày khoát tay áo, Thủy ma ma bị dẫn xuống dưới, “Vừa rồi được tiếp đãi có thoả mãn không?”
Di Nguyệt Thụy cười khúc khích không trả lời – cho dù nói thế nào cũng đều bị lột da . Nhìn về phía Hồng Thúy lâu, nói sang chuyện khác, “Bắt ai vậy?”
Giống như là muốn trả lời vấn đề của Di Nguyệt Thụy, quan sai dẫn một người trong lầu ra, xem y phục trên người hẳn là trưởng: “Khởi bẩm đại nhân, người đã bắt được.”
Sau đó xoay người, vung tay lên, “Đem người mang ra.” Một đám người trong lầu đi ra, cầm đầu chính là một người bị hai quan sai đè đầu ra, Di Nguyệt Thụy định nhãn xem xét, không phải là Lưu Thủ Nghị sao. Hẳn là những quan sai bắt được hắn lúc đang trên giường với cô nương a, nhìn hắn cởi bỏ nửa người trên, còn có vài cái dấu đỏ.
“Thái tử điện hạ, ngươi dựa vào cái gì bắt ta?” Lưu Thủ Nghị lắc lắc thân thể, tức giận hỏi.
“Chờ ngươi trở về sẽ biết nguyên nhân. Mang về.” Di Nguyệt Lãnh diện vô biểu tình, “Ngươi cũng trở về cho ta!” Ánh mắt bắn về phía tiểu nhân nhi chuẩn bị chuồn đi.
Di Nguyệt Thụy vừa nâng chân lên liền cứng đờ, ngượng ngùng xoay người, mắt nhìn Di Nguyệt Lãnh, lẩm bẩm, “Hung như vậy làm gì, ta đâu có thiếu nợ ngươi tiền!”
Di Nguyệt Lãnh chỉ nhìn hắn một cái, rời đi. Ảnh căng thẳng theo phía sau.
Ảnh Nhị đi từ từ tới bên người Di Nguyệt Thụy, rửa oan cho Di Nguyệt Lãnh, “Tiểu công tử, mấy ngày nay chủ tử đều là tại nỗ lực xử lý chu toàn vụ Lưu huyện úy, không có rơi vào đám nữ nhân .”
Di Nguyệt Thụy không nói gì, mắt nhìn Ảnh Nhị, lắc đầu, sau đó rời đi. Ảnh Nhị vô tội đứng ở nơi đó – hắn nói sai cái gì sao?
Quan sai phía sau đuổi hết người trong Hồng Thúy lâu ra, dán giấy niêm phong.
Mới rời khỏi phủ huyện úy một buổi tối, trong lúc này đã xảy ra biến hóa rất lớn, đương nhiên bố trí bên trong không có biến đổi, dù sao bọn họ còn chỗ ở, chỉ là không khí thay đổi rất nhiều, tất cả mọi người cẩn cẩn dực dực, cũng không thấy quản gia luôn luôn xuất hiện trước mặt.
Chính đường sáng rõ, nhóm người Tử Yên đều đứng sau lưng Di Nguyệt Lãnh, trên bàn bày điểm tâm. Di Nguyệt Lãnh chỉ là cúi đầu uống trà, mà Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị đứng ở trước mặt của hắn cúi đầu.
Di Nguyệt Thụy từ xa xa nhìn thấy, rất muốn xông vào chính đường, nhưng khi tiếp cận chánh đường hắn lại cảm thấy có một cỗ áp suất thấp xoay tròn, vội vàng thay đổi phương hướng hướng chạy về sau viện.
“Thụy nhi, ngươi đang vội vã đi đâu?” Thanh âm từ trong nội đường bay bổng truyền ra.
Di Nguyệt Thụy vẻ mặt đau khổ, rảo bước tiến lên hành lang, nghiêm túc đứng bên cạnh Tiểu Đắng Tử và Lôi Tư Nghị, cúi đầu sám hối.
Thấy người trước mặt lúc này lại giả vờ nhu thuận, Di Nguyệt Lãnh khẽ thở dài, “Các ngươi đi xuống trước!”
Mọi người lần lượt rời đi, Di Nguyệt Lãnh đứng dậy đem tiểu nhân nhi còn cúi đầu ôm vào trong ngực, vuốt ve sợi tóc của hắn: “Vì sao ngươi không hảo hảo ở một chỗ chứ?”
“Bởi vì rất nhàm chán!” Thanh âm rầu rĩ.
“Không phải Tử Yên các nàng ở cùng ngươi sao?” Tóc của Thụy nhi thật mềm mại.
“ Không giống nhau!” Vẫn là thanh âm rầu rĩ.
“Ta cùng ngươi?” Ánh mắt Di Nguyệt Lãnh mang theo tiếu ý.
“Ngươi lại không muốn mang ta đi.” Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu nhìn Di Nguyệt Lãnh, tiếp tục vùi đầu.
“Đi?” Tiếu ý đông lại, tức giận phát ra, “Đừng nó sự không giống của ngươi là vì các nàng là nữ không tiện đi đến nơi đó nhé?”
“Ngạch, ta cái gì cũng chưa nói, là ngươi nói!” Ngẩng đầu, biểu tình rất vô tội.
“Di Nguyệt Thụy, ngươi còn không biết ngươi sai ở chỗ nào sao? Còn dám đáp trả hùng hồn như thế!” Di Nguyệt Lãnh hết sức ôn nhu.
“Ta biết rõ sai ở nơi nào a.” Di Nguyệt Thụy trợn tròn mắt chăm chú nhìn Di Nguyệt Lãnh, gật gật đầu, “Là không nên đi tìm nữ nhân trước mặt ngươi sao? Hơn nữa ta chỉ đi thưởng thức thoáng một cái, thưởng thức, hiểu hay không!” Nói xong Di Nguyệt Thụy dùng ngón tay đâm vào lồng ngực Di Nguyệt Lãnh, hoàn toàn không để ý sắc mặt xanh đen của y.
“Tiểu Thụy nhi của ta trưởng thành, bắt đầu biết thưởng thức nữ nhân. Có lẽ ta không cần nhẫn nại nữa!” Di Nguyệt Lãnh nhẹ giọng nói bên tai Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy rụt cổ lại, thế nào cũng cảm giác lời nói âm trầm, len lén ngẩng đầu, thần sắc thật đáng sợ!
Di Nguyệt Lãnh đem ngón tay đặt ở hàm dưới của Di Nguyệt Thụy, nhẹ nhàng nâng lên, nhìn vào nghi hoặc trong mắt Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh mở miệng: “Kỳ thật ta một mực nghĩ ta không thể bức ngươi, bởi vì ngươi còn nhỏ. Nhưng hôm nay ta phát hiện kỳ thật Thụy nhi cũng không nhỏ, cũng đã bắt đầu biết thưởng thức nữ nhân. Vậy có phải Thụy nhi cũng bắt đầu hiểu được chuyện của những nữ nhân kia hay không?”
Trong mắt Di Nguyệt Thụy hiện lên bối rối, muốn lắc đầu lại không nhúc nhích được. Đại ca có cần tức giận như vậy không , hắn chỉ là đi xem kỹ viện thôi mà.
“Cho nên , hôm nay ta nói cho Thụy nhi một việc, một việc rất quan trọng, rất quan trọng.” Thanh ân của Di Nguyệt Lãnh càng ngày càng thấp, chậm rãi cúi đầu, đến chữ cuối cùng thì đã gần kề môi Di Nguyệt Thụy.
Theo nhiệt khí nhả ra từ miệng Di Nguyệt Lãnh, hai gò má Di Nguyệt Thụy nóng đỏ, chỉ thấy gương mặt của hắn chậm rãi biến hồng nhưng hai mắt vẫn mở thật to.
“Không phải ngươi cũng rất chờ mong sao?” Một tay Di Nguyệt Lãnh gắt gao ôm lấy thắt lưng của Di Nguyệt Thụy, một tay bắt lấy cằm của hắn, không cho hắn di động.
Ngươi thực là vương bát đản, ta chờ mong cái gì, ta là nín thở nghẹn, ngươi còn tưởng ta thẹn thùng.
Di Nguyệt Lãnh không để ý tới ánh mắt lăng trì của Di Nguyệt Thụy, như có như không vuốt ve môi Di Nguyệt Thụy, “Thụy nhi, ngươi chỉ có thể là của ta, chỉ có thể là của một mình ta . Cho dù ta xuống địa ngục cũng phải kéo ngươi theo. Cho nên tốt nhất là ngươi tỉnh ngộ đi.”
Di Nguyệt Thụy không nói gì, mắt trợn trắng, ta tỉnh ngộ còn chưa đủ sao. Không được, nín thở sắp chết, Di Nguyệt Thụy mở miệng hấp khí.
Di Nguyệt Lãnh thấy đôi môi đỏ bừng khẽ mở, liền dán lên, không còn là đụng chạm kiểu chuồn chuồn lướt nước, mà là muốn đem người trước ngực hung hăng tiến vào trong lòng, cực nóng, mãnh liệt .
Di Nguyệt Thụy có chút choáng váng, hắn sống hai thế giới nhưng chưa bao giờ biết rõ hóa ra hôn là có thể hút linh hồn người khác như vậy. Hắn cảm giác linh hồn của mình phảng phất đều bị cái hôn thật sâu này an ủi, mọi thanh âm đều biến mất, chỉ có ánh mắt chuyên chú trước mặt.
Di Nguyệt Thụy chậm rãi nhắm mắt lại, xụi lơ trong ngực Di Nguyệt Lãnh, hôn mê.
Di Nguyệt Lãnh bất đắc dĩ nhìn Di Nguyệt Thụy ngất đi, ngay cả hô hấp cũng quên. Đem bế lên, bước ra khỏi chính đường đi đến hậu viện. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Đưa vào trong ngục, ngày mai thẩm vấn.”
“Vâng!” Một thân ảnh tiêu thất trong đêm tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT