Lưu công tử chạy như bị lửa cháy sau mông về phủ huyện ý, người đi đường nhìn thấy đều tránh né, lại thấy sắc mặt hắn, trong lòng cười thầm.

Lưu huyện úy đang đọc tín thư trong thư phòng, lông mày khoá chặt, nếu như trên thư viết là thật, vậy hắn phải cẩn thận hơn.

Quay đầu muốn đem thư bỏ vào trong ngăn kéo, chợt nghe tiếng hô hoán của nhi tử nhà mình truyền đến từ rất xa.

“Ba – ” Cửa thư phòng bị hung hăng đẩy ra đập vào tường rồi bật trở lại, người vào nhất thời không chú ý, cửa lại để thêm trên mặt hắn một đạo màu sắc.

“Nghị nhi, ngươi làm sao vậy?” Lưu huyện úy vội vàng tiến lên phía trước, ngồi chồm hổm trên mặt đất kéo nhi tử ra, lại bị mặt của hắn làm sợ tới mức hít vào một hơi.

“Cha, ngươi làm chủ cho ta a – người kia...... Người kia...... Người kia đem đứa con của ngươi đánh thành dạng như vậy.” Lưu công tử – Lưu Thủ Nghị bụm mặt quay về phía Lưu huyện úy khóc thét.

“Ngươi nói đến tột cùng là ai? Dám ngang nhiên đối xử với ngươi như vậy, cha ngươi bắt hắn vào trong lao.” Lưu huyện úy nổi giận.

“Đúng, phải tống hắn vào trong lao cho hắn nếm mùi vài ngày. Bất quá, cha, thân thủ người kia rất tốt , mấy người chúng ta đều đánh không lại hắn, hơn nữa ta nhìn y phục của hắn hẳn là một hạ nhân, nhất định là chủ tử của hắn sai sử , cho nên ta bảo Tiểu Tam tử đi theo.”

Lưu huyện úy bước thong thả trở lại thư trác, nhìn mặt Lưu Thủ Nghị chăm chú, tự hỏi trong chốc lát, “Nghị nhi, ngươi nói trong Thập Lý trấn chúng ta có người thân thủ tốt như vậy sao?”

Lưu Thủ Nghị nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không có, hơn nữa Thập Lý chúng ta nhân tài có bao nhiêu a, người kia ra cửa không ai biết, cho nên ta cảm thấy người kia hẳn là từ nơi khác tới.”

Nghe xong lời của Lưu Thủ Nghị, Lưu huyện úy cúi đầu suy nghĩ – vậy có thể là nhóm người đó hay không?

Thấy thần sắc của Lưu huyện úy ngưng trọng, Lưu Thủ Nghị lo lắng hỏi, “Cha làm sao vậy? Có cái gì không ổn sao?”

Lưu huyện úy vừa định trả lời, quản gia báo lại, “Lão gia, thiếu gia, Tiểu Tam Tử đã trở lại.”

“Đã trở lại sao, dẫn người tới bắt bọn họ, ta không tin nhiều người như vậy không đấu lại hắn.” Lưu Thủ Nghị nghe được tin tức, xoay người muốn tìm người đi, lại bị Lưu huyện úy ngăn cản.

“Nghị nhi, chờ một chút. Quản gia đưa Tiểu Tam tử đến đây.”

“Cha, làm sao vậy? Sao hôm nay ngươi lề mề như thế!” Lưu Thủ Nghị mờ mịt.

“Ngươi biết cái gì, cha ngươi hôm nay nhận được tin tức Thái Tử cùng Thất điện hạ cải trang vi hành. Nếu như đám người kia không phải thì tốt rồi, cha ngươi sẽ không tha thứ cho bọn chúng, bằng không chúng ta chết như thế nào cũng không biết.”

Đang nói chuyện thì Tiểu Tam Tử vào thư phòng, cúi đầu khom lưng, “Lão gia, thiếu gia.”

“Tiểu Tam tử, ta hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy đám người kia hay không, nhất là chủ tử của kẻ đánh thiếu gia ngươi? Bây giờ bọn họ ở nơi nào?”

“Khởi bẩm lão gia, tiểu nhân nhìn thấy, hơn nữa nhìn rành mạch. Bọn họ có tổng cộng hai mã xa, bốn nữ bốn nam, trong đó một tiểu hài tử. Bây giờ bọn họ ở khách điếm Thập Lý.”

“Vậy ngươi có nhớ rõ bọn họ có bộ dáng thế nào hay không? Có giống trong này?” Lưu huyện úy cầm một bức họa đưa tới cho Tiểu Tam Tử so sánh.

“Đúng, đúng. Nhưng đẹp mắt hơn trong tranh nhiều!” Hắn Tiểu Tam Tử cho đến nay cũng chưa gặp qua người đẹp mắt như vậy a, quả thực là tiên nhân, so với Nguyệt nhi cô nương không biết đẹp gấp bao nhiêu lần.

“Cha, trong bức họa kia là ai a?” Lưu Thủ Nghị duỗi đầu xem bức tranh, hai mắt mở to.

“Nhìn cái đầu ngươi! Đây chính là đương kim thái tử và thất điện hạ. Mau mau tới khách điếm Thập Lý nghênh đón thái tử và thất điện hạ.” Lưu huyện úy hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Thủ Nghị – còn làm gì đó.

Ba người nối đuôi nhau rời khỏi thư phòng, đi đến phía trước. Sau khi người biến mất, một bóng người rơi xuống trước thư phòng, đẩy cửa vào lấy gì đó, đảo mắt lại biến mất.

Bên trong một gian phòng, người nào đó liều mạng xoay quanh một người khác. Chính hắn không chóng mặt nhưng không biết người khác kia lại bị hắn xoay đến mức sắp hôn mê.

“Ngươi làm sao vậy? Không có việc gì đừng loạn chuyển!” Di Nguyệt Lãnh một tay bắt lấy tiểu nhân nhi còn xoay quanh.

Di Nguyệt Thụy vô lực nằm sấp trong lòng Di Nguyệt Lãnh, “Tốc độ chậm hơn a!”

Di Nguyệt Lãnh khiêu mi – chậm? Cái gì chậm?

Mọi người cũng mê hoặc, vật gì chậm?

“Tiểu Trác Tử, lúc nãy ngươi thật sự đánh những người kia sắp chết sao?” Di Nguyệt Thụy nghi ngờ nhìn về phía Lôi Tư Nghị, không phải ngươi gạt ta chứ?

Lôi Tư Nghị gật đầu – thật sự đánh sắp chết.

“Vậy hiệu suất của hắn quá chậm a, tìm người giúp đỡ mà có thể lâu như vậy. Nếu như ta là đại dương mênh mông, đạo tặc khẳng định sớm chạy. Thiệt là một chút hiệu suất làm việc cũng không có.”

Mọi người im lặng......

“Làm gì vậy a, lẽ ra phải như vậy a. Theo ta, nhất định bọn chúng sẽ trở về gọi một đống người đến trả thù, đánh chết Tiểu Trác Tử, như vậy mới có thể hả giận a. Nhưng ngươi xem, bây giờ một người cũng không thấy.” Di Nguyệt Thụy nói xong còn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đoán không sai.

Lôi Tư Nghị u oán nhìn về phía Di Nguyệt Thụy – chủ tử, ngươi thật ác độc a. Tiểu nhân không chọc ngươi sinh khí mà. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tiểu Đắng Tử vỗ vỗ Lôi Tư Nghị – ta vô cùng đồng tình với ngươi.

Mọi người chưa nói gì thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

“Tiến đến!” Người quyền uy nhất trong đám người lên tiếng.

Cửa mở, một hắc y nhân đi đến trước mặt Di Nguyệt Lãnh, đưa thứ gì đó trên tay cho hắn, “Chủ tử, ngươi xem.”

Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ duỗi đầu nhìn về trang giấy trong tay Di Nguyệt Lãnh, “Đây là cái gì?”

Những người khác cũng tò mò vạn phần, nhưng chỉ đứng một bên không dám vượt qua.

Di Nguyệt Thụy nhìn thư tín, không có hứng thú, vươn tay mở hai trang giấy khác ra, nhìn trong chốc lát, nghi hoặc, “Hai người này sao quen mặt như vậy a.”

Đem đồ trong tay cho mọi người xem. Tiểu Đắng Tử nhìn nhìn, “Thất điện hạ, đây không phải ngươi cùng thái tử sao?”

“Ta và Lãnh?” Di Nguyệt Thụy không tin nhìn Di Nguyệt Lãnh, tại chăm chú nhìn nhìn bức họa của chính mình, “Ai họa tranh, họa ta khó coi như vậy? Quả thực là phá hư hình tượng của ta, ta phải tố cáo hắn xâm phạm quyền chân dung của ta.”

Quyền chân dung, mọi người không hiểu ra sao. Bất quá Tiểu Đắng Tử và Lôi Tư Nghị đã quen việc Di Nguyệt Thụy ngẫu nhiên thốt ra một câu khiến bọn họ không hiểu như vậy.

Lan Chi Nghê tiến lên, “ Khiến thất điện hạ mất hứng, để nô tỳ thu lại.”

Di Nguyệt Thụy ngay lập tức đem bức họa trong tay giao cho nàng, Lan Chi Nghê hưng phấn thu lại cùng người khác nhìn.

“Chủ tử, Lưu huyện úy kia nói muốn tới khách điếm nghênh đón ngài.” Hắc y nam tử thấy Di Nguyệt Lãnh xem xong thư tín liền bổ sung một câu.

“Ta biết rồi, ngươi lui ra đi. Cùng tứ ảnh âm thầm theo dõi bọn hắn.” Di Nguyệt Lãnh vò nát thư tín trong tay.

Di Nguyệt Thụy quay đầu lại thấy tín thư còn trong tay Di Nguyệt Lãnh, “Không cần trả lại tín thư cho bọn họ sao, như vậy sẽ bị phát hiện .”

Di Nguyệt Lãnh đem Di Nguyệt Thụy ôm lên ngồi trên đùi của mình, phân phó cho mọi người đứng một bên, “Cương Tam nói Lưu huyện úy sẽ đến nghênh đón, vậy các ngươi hãy thu thập mọi thứ, chúng ta vào ở trong phủ huyện úy.”

“Chủ tử, như vậy không phải chúng ta sẽ khó tìm hắn chứng cứ phạm tội của hắn sao?” Lôi Tư Nghị lo lắng hỏi.

“Không sao. Chúng ta vào phủ huyện úy, nếu huyện úy thật sự có bí mật không thể cho ai biết, vậy hắn hẳn sẽ càng lo lắng, càng thêm chú ý những chứng cứ phạm tội kia, như vậy càng dễ dàng lòi ra cái đuôi hồ ly.” Di Nguyệt Thụy cân nhắc.

“Không ngờ Thụy nhi trở nên thông minh như vậy!” Di Nguyệt Lãnh sờ lên đỉnh đầu Di Nguyệt Thụy, dùng ánh mắt chỉ thị những người khác cứ như vậy làm, thu thập hành lý đi.

“Cái gì trở nên thông minh, chẳng lẽ trước kia ta rất ngốc ?” Di Nguyệt Thụy quay đầu giận dữ.

Di Nguyệt Lãnh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Di Nguyệt Thụy – biểu tình Thụy nhi trừng mắt càng ngày càng có phong tình.

“Làm gì vậy?” Di Nguyệt Thụy bị nhìn, có chút xấu hổ, ánh mắt gì vậy a.

Di Nguyệt Lãnh cười, Di Nguyệt Thụy choáng váng, lại bị ăn đậu hủ. Di Nguyệt Thụy nổi giận, những người khác bình tĩnh.

Sau khi bọn họ chuẩn bị xong xuôi, cửa ra vào truyền đến một tiếng hô to, “Hạ quan Lưu Thái cung nghênh thái tử điện hạ thiên tuế và Thất điện hạ.”

Di Nguyệt Thụy ngưng lại động tác đấm Di Nguyệt Lãnh, ngẩng đầu nhìn hướng Di Nguyệt Lãnh – tốc độ thực chậm.

Di Nguyệt Lãnh không thèm nhìn, ý bảo Lôi Tư Nghị mở cửa.

Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử liếc nhau, một người tiến lên mở cửa phòng ra, chỉ thấy Lưu huyện úy mang theo một đám người quỳ gối trước cửa phòng, trong đó có cả Lưu Thủ Nghị.

“Lãnh, người nọ có phải là ăn cái gì không nên ăn không, cho nên biến thành đầu heo a! Hay là nhuộm màu, nhìn xem đều đen, nhất định là hư thối đến kinh khủng.” Di Nguyệt Thụy quay đầu, ngây thơ vô cùng hỏi Di Nguyệt Lãnh.

Mọi người cúi đầu, “Phốc suy – ” Nghẹn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play