Ngày hôm đó, Di Nguyệt Lãnh hạ triều, ngẫm lại chính mình hôm nay tựa hồ rất nhàn rỗi, vậy đến chỗ tiểu nhân nhi bồi dưỡng cảm tình a. Do đó y bảo mọi người lui xuống, xoay người đi đến Hồng Hiên cung.
Di Nguyệt Lãnh vừa đi vừa cân nhắc – từ sau khi phát sinh sự kiện ám sát, đã nhiều năm Thụy nhi không ra khỏi cung..., có muốn y dẫn hắn ra cung chơi hay không, mà kẻ chủ mưu vụ ám sát năm đó vẫn không cách nào tìm ra, bên ngoài vẫn rất nguy hiểm, y cũng không muốn để bảo bối của mình lâm vào nguy hiểm.
Đang cân nhắc cái này thì đã tới Hồng Hiên cung, khi y mới bước vào một bước thì dừng lại, nhìn phía trước, khóe miệng có chút cong lên – hảo một mỹ nhân ngủ say a!
Hồng Hiên cung cũng không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là lúc Di Nguyệt Thụy 11 tuổi, không biết vì nguyên nhân gì mà bảo người ta mở một hồ nước tại phía Tây Nam của Hồng Hiên cung, bên trong trồng hoa sen còn nuôi một ít cá, về phần những con cá này cũng không chỉ dùng để thưởng thức mà có thể cho vào nồi. Nhớ rõ lúc ấy y hỏi hắn tại sao phải tạo hồ cá này, thì Di Nguyệt Thụy trả lời y như vậy.
“Cái chỗ này để không thật lãng phí, nuôi cá thật tốt a. Ngươi xem, chúng ta đem cá nuôi trong hồ nước, không những được thưởng thức, nếu như muốn ăn cá mà đúng lúc phòng bếp không có, chúng ta còn có thể ngồi đây câu cá, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm của chúng ta. Ngẫm mà thấy thật tuyệt a!”
Hắn nghĩ là rất tuyệt, còn trong nội tâm của Tiểu Đắng Tử nhả ra mấy câu – tình cảm sâu đậm, chủ tử, ngươi quả thực đang bôi nhọ mấy từ này a.
Di Nguyệt Lãnh chỉ nhíu mày, xoay người chỉ vị trí xây dựng cái đình bên hồ nước. Quả thật, chờ đình viện xây dựng xong, ở chung quanh trồng một số hoa hoa thảo thảo, cảnh sắc của Hồng Hiên cung sẽ đẹp mắt nhiều hơn.
Cá, Di Nguyệt Thụy câu bao nhiêu lần, Tiểu Đắng Tử dùng một tay đều có thể đếm được, ngược lại thường xuyên bảo người ta cầm cái vớt cá trực tiếp vớt lên đưa đến phòng bếp. Mà đình bên cạnh hồ thì dùng vô số lần. Nhất là đến mùa hạ, Di Nguyệt Thụy rất thích ăn cơm hoặc ngủ trưa trong đình.
Di Nguyệt Lãnh ý bảoTiểu Đắng Tử đang ở một bên quạt mát cho Di Nguyệt Thụy không cần phải lên tiếng, sau đó y đi tới, bảo Tiểu Đắng Tử giao cây quạt cho y. Tiểu Đắng Tử đem cây quạt đưa cho Di Nguyệt Lãnh, khom khom người lui xuống, để lại không gian cho bọn họ, cùng Lôi Tư Nghị đứng một chỗ cách đó không xa.
Di Nguyệt Lãnh nhẹ lay động ti phiến trong tay, một bên tinh tế đánh giá khuôn mặt khi ngủ của Di Nguyệt Thụy.
Làn da Di Nguyệt Thụy rất trắng, như bạch ngọc, có lẽ là bởi vì ngủ nên lúc này hai má còn có một tầng nhàn nhạt đỏ ửng. Như là dụ hoặc Di Nguyệt Lãnh – sờ ta đi, nhanh sờ ta đi.
Đương nhiên Di Nguyệt Lãnh cũng thuận theo khát vọng trong lòng, đem tay kia nhẹ nhàng xoa gò má Di Nguyệt Thụy, nhẹ nhàng mà tinh tế mô tả. Đôi mắt luôn lộ ra nghịch ngợm có khi lại lộ ra ổn trọng bị lông mi thật dài phủ lấy. Ngón tay di chuyển xuống môi nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi hơi mỏng luôn luôn nói lời khiến y cũng phải hết cách, làm y có đôi khi muốn hung hăng lấp đầy đôi môi luôn dụ dỗ y.
Lúc này Di Nguyệt Thụy đang nằm mơ, trong mộng hắn trông thấy Di Nguyệt Lãnh biến thành một con ruồi bọ, luôn ghé vào lỗ tai hắn ong ong kêu, nhưng lại thỉnh thoảng dừng lại một thoáng trên mi mắt và trên môi hắn, vô luận Di Nguyệt Thụy nhíu mày đuổi thế nào cũng không đi.
Trong mộng Di Nguyệt Thụy rất phẫn hận a, Di Nguyệt Lãnh chết tiệt, ngay cả ngủ cũng làm phiền ta. Chứng kiến ruồi bọ bay tới bay lui trước mặt mình, Di Nguyệt Thụy xem đúng thời cơ hung hăng tung một chưởng – chụp chết ngươi!
“A!” Di Nguyệt Lãnh kêu nhỏ, bụm mặt lui một bước, sao Thụy nhi ngủ không an ổn như vậy a.
Lôi Tư Nghị đứng xa xa nhìn, nói với Tiểu Đắng Tử: “Thái tử điện hạ lại ăn đậu hủ Thất điện hạ.”
Tiểu Đắng Tử nghe “A” một tiếng, rướn cổ lên muốn nhìn, đáng tiếc không thể như nguyện, bởi vì quá xa .
“Thất điện hạ ngủ thường xuyên đánh người sao?” Lôi Tư Nghị vuốt cái cằm hỏi Tiểu Đắng Tư.
“Ta làm sao biết, ta không ngủ cùng một chỗ với Thất điện hạ.” Tiểu Đắng Tử dùng hai mắt trắng dã liếc Lôi Tư Nghị.
Lôi Tư Nghị ngẫm lại cũng đúng, ngẩng đầu cùng Tiểu Đắng Tử nhìn tình huống trong đình.
Bên này Di Nguyệt Thụy trong giấc mộng cảm thấy kỳ quái, đánh ruồi bọ sao tay hắn cảm thấy tay có chút đau, quá chân thật. Mở mắt ra, thấy được Di Nguyệt Lãnh bụm mặt đứng cách hắn một bước, tư thế cùng mặt lạnh của y một chút cũng không hợp.
“Ngươi làm sao vậy? Đau răng?” Di Nguyệt Thụy xoa xoa con mắt hỏi, ngủ trưa vào mùa hè khiến người ta ngủ còn muốn ngủ.
“Không có việc gì!” Di Nguyệt Lãnh buông tay, tiến lên giữ chặt Di Nguyệt Thụy còn đang dụi mắt, “Đừng nhu, không tốt cho mắt.”
“Ân.” Di Nguyệt Thụy nghe lời thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn hướng Di Nguyệt Lãnh. “Phốc suy......”
Theo thời gian, Di Nguyệt Lãnh càng trở nên trầm ổn, đương nhiên khí chất vẫn lãnh như vậy. Hôm nay y một thân y phục thái tử, vận hoàng bào thái tử thêu rồng, dùng thái tử quan búi tóc, lại dùng một cây trâm bạch ngọc cố định. Da của y không phải rất trắng, mang một chút tiểu mạch sắc, bởi vì Di Nguyệt Lãnh đưa lưng về phía ánh sáng, làm cả người y được vầng sáng bao phủ, như là chiến thần từ trên trời giáng xuống, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Chỉ tiếc dấu tay trên mặt y, phá hủy nghiêm trọng hình tượng của Di Nguyệt Lãnh, khiến Di Nguyệt Thụy cảm thấy buồn cười. Nguồn :
“Ta nói, sao trên mặt ngươi lại có dấu tay.” Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ hỏi.
Di Nguyệt Lãnh không nói lời nào, chỉ nhìn hắn, như là nói – ngươi đã quên rồi a!
Di Nguyệt Thụy co bả vai, ngạch, hắn vừa tưởng có ruồi bọ, khó trách tay lại cảm thấy đau a. Mang theo áy náy, Di Nguyệt Thụy muốn đứng dậy lấy khối băng giúp hắn xoa xoa.
Tay Di Nguyệt Lãnh giữ chặt hắn, hướng xa xa nhìn. Chỉ thấy Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử đều đã đi tới.
“Tiểu Đắng Tử, ngươi mang một khối băng tới đây.” Di Nguyệt Thụy thấy bọn họ, vội vàng phân phó.
Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tư nghe được cảm thấy kỳ quái – sao lại đi lấy băng. Sau đó ngẩng đầu lên, thấy bộ dáng của Di Nguyệt Lãnh, muốn cười, nhịn xuống.
“Ta cùng Tiêu Đắng Tử đi lấy.” Lôi Tư Nghị kéo Tiểu Đắng Tử bỏ chạy.
Di Nguyệt Lãnh âm thầm nói trong lòng, xem ra hình tượng bị hủy.
Di Nguyệt Thụy kéo Di Nguyệt Lãnh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cẩn thận nhìn mặt của y, khá tốt, không có sưng lên.
“Sao ta lại đánh ngươi?” Di Nguyệt Thụy trăm mối không thể lý giải.
Di Nguyệt Lãnh lặng yên không lên tiếng – ta sẽ không nói cho ngươi biết, ta ăn đậu hủ ngươi mới bị.
“Điện hạ, đã mang băng đến.” Lôi Tư Nghị rất cẩn thận mang vải mỏng bọc khối băng đưa cho Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy cầm khối băng thoa thoa lên mặt Di Nguyệt Lãnh.
Thoa, thoa, Di Nguyệt Thụy cảm giác được khoảng cách này không đúng a. Lui ra phía sau một chút, nhìn nhìn, nhìn nhìn phía trước. A! Hắn minh bạch.
Ba người khác nhìn hắn cảm thấy rất kỳ quái. Chợt nghe Di Nguyệt Thụy mở miệng nói: “Nguyên lai, thật sự là có một con ruồi bọ, một con ruồi bọ thật lớn a, chụp chết đáng đời.”
Nói xong cầm khối băng hung hăng đánh lên đầu Di Nguyệt Lãnh, nước đá theo sống mũi Di Nguyệt Lãnh chảy xuống, sau đó đứng dậy trở lại phòng khách.
Lôi Tư Nghị nhìn Di Nguyệt Lãnh muốn cười lại không dám, sợ chủ tử trút giận lột da hắn.
Di Nguyệt Lãnh tiếp được khối băng rơi xuống, lạnh lùng nhìn Lôi Tư Nghị, đem trong tay khối băng hướng chỗ hắn quăng ra, cũng nhấc chân hướng phòng khách đi đến .
Ai, vẫn bị phát hiện, khi nào hắn mới bằng lòng cho mình quang minh chính đại ăn đậu hủ a. Trong nội tâm Di Nguyệt Lãnh thầm than
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT