Tại khu vực ăn uống của rạp chiếu phim, một cô gái trẻ trung bước vào với gương mặt trang điểm kĩ lưỡng cùng bộ quần áo khá “thoáng mát”. Cô
gái tiến đến bàn của hai người nọ, hẳn là họ khá thân thiết, nhưng hình
như bộ dạng sảng khoái, tươi vui của cô lại trái ngược hoàn toàn với hai gương mặt ủ dột chán chường kia.
-Má. Biết rồi còn hỏi nữa. Có mình anh Tín của mày là chưa bị con kia cướp thôi.
Cô gái đầu tiên cất giọng tỏ vẻ không hài lòng. Nghe đến đây chắc mọi người nhớ ba cô gái này rồi chứ?
-Vậy nên mới còn vác bộ mặt hớn hở này rủ đi chơi đó thôi. Má nó -_-
Cô gái thứ hai cũng không vừa. Vừa nói vừa chửi thế kia mới đúng là
tính cách thật của cô ta. Điệu bộ này trái hẳn với ngày thường khi ở
trước mặt người khác. Còn đâu hiền dịu nè?
-Thôi. Im giùm cái đi hai con điên. Làm như lỗi của tao vậy. Mới tới mà chửi như đúng rồi vậy.
Người mới đến_ Tiên_ ngồi phịch xuống chiếc ghế ở giữa Dung và Khánh, chuẩn bị tâm lý nghe hai người đó than vãn.
-Buzzz. Giờ tao phải làm sao??? Con Trân nó quen Duy rồi kìa, tao không chấp nhận.
-Me too. Cái bánh rán nhân đậu đỏ kia không xứng với Khang. Con mập đó làm sao có thể chứ? Fuckkk…
(Heo= bánh rán nhân đậu đỏ. Bạn Dung nói chuyện hài hước vãi bò ra >. -Than hoài mệt quá! Vài bữa chia tay thôi chứ có gì mà căng thẳng vậy?
Tiên thảnh thơi vuốt tóc, đúng như dự đoán, vừa ngồi xuống là hai mẹ kia thi nhau than thở. Nghe mãi thuộc luôn.
-Mày không lo Tín của mày bị con kia giành à?
Dung đột nhiên chuyển qua chuyện của Tiên khiến nhỏ đơ tại chỗ.
-Hhhhh, không có đâu. Hai người đó vậy thôi chứ ở gần không hợp. Xáp lại thế nào cũng có cãi lộn à.
Tiên cười giả lả. Trong lòng nhỏ luôn nghĩ bạn Tín lạnh lùng boy
(khùng khùng boy thì có) như thế chắc chắn sẽ không hợp với đứa tưng
tưng như nó đâu. Thế nên không cần lo lắng, cứ bình tĩnh.
-Vậy chứ cái kia gọi là gì? Nhìn đi!!
Theo hướng Khánh chỉ, từ đằng xa, có hai người tràn đầy vui vẻ tiến
vào đây. Rất quen thuộc, nam sơ mi trắng, quần jean đen, nữ mặc yếm cùng áo thun trắng nốt. Hai người đi chung tạo nên một sự hài hòa nhẹ, trông thật hạnh phúc~
-Chào lớp trưởng!!
Vừa đến gần, Tiên liền gọi nó. Với mục đích chủ yếu là gây sự chú ý cho hắn.
À, chuyện là hai bạn nhỏ này đi ăn rồi tình cờ thấy poster phim mới
nên vào xem luôn. Không ngờ lại gặp ba người kia ở đây. Nó nghe giọng
thì biết ai rồi nhưng vẫn lơ đi, vô tư đi tiếp, không thèm để ý chút xíu nào đến họ. Hắn thì không cần nói rồi, bước nhanh theo nó để tránh cái
sự phiền phức mang tên Tiên kia. Cả hai thong thả đi vào phòng chiếu
trước sự bực tức của mấy nhỏ.
-Đi!!
Tiên nóng giận kéo hai đứa bạn đứng dậy.
-Đi đâu?
Cả hai không vừa ý. Đang thưởng thức đồ uống ngon lành lại bị kéo đi, rõ ràng phim họ chọn ba mươi phút nữa mới chiếu mà.
-Theo hai người kia. Không thể để vậy được.
Tiên cực khó chịu, bỏ mặc hai đứa bạn đang thắc mắc, chạy theo hắn và nó vào phòng chiếu bộ phim nó chọn. Dung và Khánh không đành lòng để
nhỏ đi một mình nên cũng theo vào, nhưng cái chính nhất là vào chung để
xem kịch vui giữa ba người kia kìa.
Và thật may mắn, hai ghế bên cạnh nó và hắn đều đã có người ngồi nên
nhóm kia đành chọn ghế sau lưng. Vậy là diễn ra cảnh tượng ba người đằng sau thay vì tập trung xem phim lại tập trung vào “soi” hai người phía
trước. Mà hai người trước chỉ chú ý đến xem và ăn nên chẳng thèm để ý
gì. Thế là lần nữa làm bạn Tiên tức giận vì sự khinh bỉ này nên bạn ấy
ra sức nói chuyện thật to để gây sự chú ý. Đáng tiếc, không những không
được Wind để mắt tới mà còn làm mọi người xung quanh khó chịu nhắc nhở
nhiều lần. Nếu không phải hai người bạn ra sức bịt miệng nhỏ lại thì
chắc đã bị mời ra ngoài vì tội làm ồn rồi.
Gần chín mươi phút chiếu phim trôi qua nhanh chóng, nhưng với ai đó
lại dài như cả thế kỉ. Cuối cùng, khoảnh khắc mà Tiên hằng mong đợi đã
đến, Sún sau khi xem phim xong liền vào toilet, để lại mình bạn Wind
đứng bơ vơ ở ngoài. Không để lỡ thời cơ, và cứ nghĩ đây là cơ hội trời
tạo cho mình, Tiên nhanh chóng bước đến, dùng giọng ngọt ngào dịu dàng
nhất có thể để mở lời chào.
-Chào… chào Tín!
-Ừm, chào.
Wind mặt ngoài không cảm xúc, dẫu không muốn tiếp xúc nhưng vẫn ráng
chào lại để giữ phép lịch sự (có lịch sự hồi nào đâu mà giữ với không
-_-)
-Đi xem phim hả?
Được chào lại, Tiên hớn hở hỏi tiếp. Mà dường như vui quá hay sao mà
câu hỏi không được bình thường cho lắm. Chả nhẽ vào rạp chiếu phim để đi bơi à ??
-Ừm.
Trả lời ngắn gọn, ý muốn đuổi khéo nhưng đối phương không biết hoặc giả vờ mặt dày đếch thèm biết =))))
-Dạo này rảnh nhỉ?
Vẫn kiên trì hỏi, cơ hội ngàn năm có một để tiếp cận một mình đối phương mà.
-Ừm. Hè mà.
Bạn Wind vẫn giữ vẻ lạnh lạnh ngầu ngầu đó. Nhưng có ai biết trong
lòng đang muốn xách chổi ra đuổi con này biến đi cho đẹp trời đâu.
-Vậy hôm nào mình đi chơi được không?
Rất dũng cảm, táo bạo mời Wind đi chơi. Trong lòng đang ấp ủ từng tia hi vọng bé nhỏ.
-Xin lỗi. Nhưng không được.
Trả lời rất nhanh chóng, không mảy may nghĩ ngợi. Gương mặt vẫn vậy,
không hề bối rối hay ấp úng, làm cho người ta không còn chút vọng tưởng
nào nữa.
-Tại sao?
Sự thất vọng biểu hiện rõ trên từng nét mặt. Nhưng nhỏ vẫn muốn biết
lí do người con trai này thẳng thắn từ chối lời mời của mình. Có nhiều
cách để từ chối mà, sao lại dùng cách chặt đứt ngay tia hi vọng của nhỏ
chứ. Là người ta không có cảm xúc hay toàn bộ cảm xúc ấy đã dành cho
người con gái khác mất rồi?
-Chó ơi chị xong rồi đây!!!
Tiếng nó lanh lảnh cất lên. Chẳng hiểu là mới từ toilet ra hay đứng
rình nãy giờ rồi bay ra cứu cánh hắn nữa. Nhưng dù thế nào, sự xuất hiện của nó cũng rất đúng lúc, phá giải thế bí như lúc này. Như vớ được
phao, hắn nhanh chóng kéo nó đi, bỏ lại Tiên ủy khuất đứng đó. Nhỏ chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa. Cần khóc cho cái hành động bỏ đi
không lời giải thích của hắn hay cười vì sự ngu ngốc đến tột cùng của
nhỏ đây?
-Nói chuyện với gái đồ ha? Ghê ha?
Đương nhiên, nó biết hắn nói chuyện với ai. Thế là trong quá trình bị kéo đi, nó dùng giọng điệu hết sức khinh bỉ ra trêu chọc.
-Ghen hả?
Hắn đâu có vừa. Dùng gương mặt không thể đểu hơn ra thăm dò ngược lại.
-Chị đếch có dư thời gian mà đi ghen với thứ bán “trái cây” đó đâu.
-“Bưởi”?? Cưng lầy quá rồi!!
Hiểu ý hai bạn này không mọi người???
-Vâng, có khi dừa nước hay dưa hấu gì đó mới vừa với bạn ấy.
Sún cười nham hiểm, à không, là cười man rợ >. -Kệ người ta đi má ơi. Má không có nên GATO à?
Wind vờ đánh giá từ đầu đến móng chân nó. Quả là không có gì để trưng bày nữa huống chi là “buôn bán” như người ta.
-Phắn cho chế!!!!
Tiếng cười giòn giã của cả hai vang vọng cả khu. Mọi người cho rằng
đó là nụ cười của hạnh phúc và vui sướng. Nhưng có người, giấu rất nhiều thứ vào trong nụ cười, muốn tạo cho nhau từng hồi ức đẹp, trước khi
những điều đó đều trở nên xa xôi…
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT