Tiếp…

“Vậy cuối cùng chị mình làm gì trên đó ?”_ Đầu hắn cứ nghĩ mãi mà không thể nào đoán được. Đâu có ai rảnh đến nỗi tự nhốt mình trên phòng suốt buổi mà không cần bất cứ thứ gì ? Chỉ những người buồn, có nhiều tâm sự mới làm vậy thôi mà. Còn chị An thì buồn ai ? Người ta không buồn bả thì thôi chứ làm gì có chuyện ngược lại. Thiệt là rối trí quá.

Teng tèng

Điện thoại rung. Là của chị An. Anh Huy gọi.

Hắn hơi hoảng. Không thể bắt máy nghe được. Cũng không thể đưa chị An được, vậy sẽ lộ chuyện hắn đứng canh me trước cửa phòng. Nhanh chóng chạy ra ban công để người trong phòng không nghe được tiếng chuông. Rồi hắn thở phào khi cuộc gọi đã kết thúc. Tốt thôi, xíu nữa nói dối là gọi xong để trên bàn nên không biết vậy. Nhưng đột nhiên hắn lại thắc mắc không biết hai người họ có liên lạc thường xuyên không nữa ? Chẳng lẽ chị An chẳng hề nhớ anh Huy à ? Hắn toàn thấy anh Huy điều tra, hỏi han về chị chứ chưa có chuyện ngược lại bao giờ. Kể ra thời gian chị An về nước đến nay cũng lâu rồi nhỉ ? Anh Huy chưa hề biết gì thật sao ? Còn chị An nữa, định giấu đến bao giờ ? Đám cưới rồi sao đây ? Hắn cứ đứng ngẫm nghĩ chuyện của anh chị mình đến quên cả nhiệm vụ đặt ra lúc nãy. Lúc nhớ ra trời cũng sập tối. Định trở vào nhà ăn uống chờ mai tính tiếp thì thấy xe anh Huy chạy về tới. Nhà nó cách đây chỉ vài căn nhà nên có thể quan sát được từ ban công trên cao này. Thấy cũng không có gì đặc biệt, ngày nào anh Huy chẳng chạy qua lại đây nên hắn cũng không quan tâm lắm. Lần thứ hai định bước vào nhà thì hắn lại bị một thứ khác thu hút. Là từ cửa sổ phòng chị An. Có một cành cây lạ từ đó mọc ra. Ban công được xây dựng theo hình chữ L ôm sát theo dãy phòng, trong đó có phòng An. Tò mò về cái cây, hắn di chuyển lại gần đấy, quên luôn mình đang làm gì. Bước lại gần, thò mặt vào trong cửa sổ, lúc này đang không khóa và…

-Áaaaaaa

Một tiếng hét cất lến. Hắn giật mình, lùi lại phía sau. Nhìn vào chỗ vừa phát ra tiếng thét ấy.

-Chị ? Làm gì vậy ?

Oh dear ! Là chị An đó. Đang trầm tư gác tay lên cửa sổ ngắm cảnh thơ mộng buổi chiều tà với những làn gió nhẹ ( sến ~~’ ) thì gặp mặt hắn ló vào. Chưa kịp hoàn hồn vì tưởng là ăn trộm nên An la lên. Ngờ đâu “thằng ăn trộm” là chủ của ngôi nhà này.

-Cưng làm gì vậy ? Làm chị hết hồn @@

-Em mới hỏi chị á. Tự nhiên rảnh rang ra đây ngắm xe à ???

-Mới ra nhìn có chút xíu là cưng tới á. Chứ không phải ai kia cũng rảnh ra ban công ngắm cảnh à ????

-Chị đừng có xạo nha. Ngày nào cũng nhốt mình trong phòng làm gì ? Ra đây ngắm cảnh à ?

Hắn chui tọt vào chủ đề chính. Ngắn gọn và xúc tích. Đánh nhanh mau trốn mà. Nhân thơi cơ An chưa phát hiện bị theo dõi thì điều tra lẹ lẹ.

-Liên quan gì tới cưng ?

Đơn giản. Gọn nhẹ. Câu trả lời vô cùng nhanh chóng của chị An làm hắn mém bật ngửa. Gặp đúng “người” rồi !

-Ừ ! Không liên quan !

-Vậy hỏi chi ? Đừng nói cưng điều tra chị ?

Hỏi đúng vấn đề. Good job ! An quá xuất sắc. Người đi săn tin cuối cùng đã trở thành kẻ bị truy vấn.

-Anh Huy điện chị kìa !

Tình thế bí nguy hiểm. Hắn không biết nói gì nên trả lời câu hoàn toàn không liên quan. Nhưng ai ngờ, nó lại có tác dụng kì… cục !

-Gì ? Không !!!!!

An bỗng nhiên hoảng loạn. Nãy giờ vẫn đứng nói chuyện với hắn đột nhiên cúi khỏi cửa sổ. Sẵn tay đẩy cửa đóng lại, kéo luôn kèm xuống. Hắn ngạc nhiên cực độ. Bỗng dưng đang nói chuyện với mình lại đi đóng cửa. Vụ này phải hỏi cho rõ mới được. Quyết định vào nhà lần thứ n, hắn lần thứ n+1 lại bị phân tâm bởi thứ khác nữa ( ngày kì cục ~~’ số không vào được nhà =)))) ) Chiếc xe của anh Huy từ nhà chạy ngang qua đây lần nữa làm hắn chợt suy nghĩ. Lúc nãy trước khi chị An đóng cửa hắn có nhắc đến anh Huy, lúc hắn chưa chạy đến cửa sổ thì xe anh Huy về tới, khoảng từ 5h30 về sau là giờ anh Huy thường đi làm về… Xâu chuỗi sự việc lại… Bínhhh Boonggg… Hắn đã đưa ra được một kết luận ! Chị An ngồi chờ ngắm anh Huy ~~’

Giờ thì đi làm ra lẽ chuyện này nào !!!

Wind vô địch, Wind sáng chói, Wind thông minh, Wind đẹp trai cuối cùng đã tìm ra được lời giải đáp cho thắc mắc bấy lâu nay rồi.

Hoan hô lớn cái nào !!!! Lố cái nào !!!!

-Chị An mở cửa mở cửa mở cửa !!!

Hắn đứng trước phòng chị “kêu gào” dữ dội. Vừa gọi vừa đập cửa chứ không chờ người ta phản ứng ( Cuối cùng cũng lết được vào ~~’ ). An ở trong không biết chuyện gì hối hả chạy ra. Cửa phòng vừa mở, hắn ào ào xông vào. Ngồi cố định trên giường để chắc chắn không bị đuổi ra, hắn vô tư nhòm ngó cả phòng.

-Cái gì nữa vậy ? Uống lộn thuốc hay sao mà qua đây hoài cha ?

-Em đã phát hiện ra rồi !!

Bằng ánh mắt chắc chắn, hắn đáp lời. Trong khi đó An vẫn không hiểu chuyện gì.

-Phát hiện ? Là sao ?

-Chị ở đây cả buổi là để đợi anh Huy chứ gì ? Em biết hết rồi.

An ngớ người ra. Đợi ư ? Ôi trời ! Bị hiểu lầm dữ dội vậy sao ?

-Sao cưng nói vậy ?

-Vậy chị giải thích chuyện…. (nằm ở trên í, mấy bạn quên thì kéo lên đọc lại nhem ^^ ) cho em nghe đi. Can you ?

-Thực sự muốn biết ?

-Yes.

Hắn quả quyết. An thở dài. Thôi kệ, lỡ rồi, biết cũng không sao. Dù gì chuyện này cũng không có gì to tát.

An bước vòng qua tủ đồ. Mở cửa tủ, chị lấy ra một túi đồ lớn. Hắn nhìn theo đầy tò mò. Chị cầm túi đồ ấy đi lại giường. Ngồi xuống, bình thản mở túi lấy đồ ra.

Vài cuộn len màu sẫm được bày ra. Cùng một số dụng cụ đan. Thứ cuối cùng trong túi là một chiếc áo len đang dang dở. Trong lúc hắn còn đang ngạc nhiên thì An mở lời.

-Áo len. Đan cho chồng, ok chưa ?

-Vậy sao phải đan lén ? Mà tại sao phải đan ? Mua được rồi mà ?

Hắn đúng thắc mắc luôn. Không lẽ chị mình bất bình thường đến nỗi làm những trò kì dị chưa từng có trước giờ sao ?

-Không lẽ bày ra giữa nhà ngồi đan cha nội ? Trong phòng là đúng rồi.

-Vậy chị đan áo chi ?

-Là vầy nè…

Thật ra anh Huy biết chị An đã tốt nghiệp bên đó xong rồi. Chỉ là chị An nói dối mình đang theo học khóa nội trợ @@ gì đó nên ở lại thêm chút thời gian. Dĩ nhiên anh Huy không chịu. Nhưng do An nói dữ quá nên cũng đành lặng im chờ đợi.

Đợt trước có lần An post một tấm ảnh mặc áo len lên facebook với caption: “Muốn đến SaPa”. Vậy là Huy hứa dẫn An đi khi trở về nước với điều kiện phải đan cho ảnh cái áo hệt vậy. Phải đan tay đó >_
-Cũng tội ghê ha. Vậy rốt cuộc là đan vì chồng hay vì đi chơi ?

Hắn vuốt càm ra chiều đã hiểu. Đồng thời còn cố tình hỏi móc lại thêm câu nữa.

-Cứ coi là cả hai đi. Hahaha

An nhún vai. Thì cả 2 thật mà. Đan xong áo là có ngay suất đi chơi. Có chồng, có luôn SaPa rồi. Quan trọng là đừng bị phát hiện nói dối thôi.

-Vậy thật tình chị đâu có học gì trong cái khóa đó hả ?

-Không. Thấy thú vị nên chị tham gia song song lúc học luôn rồi. Có bằng tốt nghiệp khóa hẳn hoi nhé !

Hắn mém xỉu. Bà chị hắn nói học nội trợ thú vị kìa. Đây có phải chị hắn không ??? Con người lười nhác chỉ biết ăn cũng có được bằng nội trợ kia kìa !!!

-Thật ????

-Yes.

-Lấy gì để tin ?

-Ai biết cưng !!!!

An nhún vai tỏ vẻ không quan trọng. Cứ như tin hay không là tùy hắn vậy.

Cơ mà suy nghĩ hồi lâu hắn cũng nghĩ ra chuyện để thử.

-Nội trợ có nấu ăn đúng không ?

-Yes.

-Vậy chị nấu được không ?

-Tất nhiên được.

Nấu ăn ư ? Dễ mà ! An xử được tất. Chỉ là trước giờ lười nên không nấu thôi nha.

-Thử ?

-Ok babe !

-Mai luôn nha ? Chủ nhật đó.

-Ok fine !

-Cần trợ giúp gì không ?

Hắn vẫn nghi ngờ. Không tin lắm vào tài của chị.

-Mua thức ăn đi. Gì cũng được, chị nấu cho coi !

-Được.

Thỏa thuận xong hắn về phòng. Nghĩ xem mai mua thứ gì để chị An nấu đây…

Chắc hắn cần thêm trợ lí…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play