Sau lần tìm kiếm “tài năng âm nhạc” bất thành đó, ba chị em nó quyết định mở cuộc họp bàn tròn lần thứ hai để đề ra chiến lược thi đấu. Vì lần trước mém xong đời với ông anh yêu dấu của nó ở nhà nên lần này cả ba nhất trí hẹn nhau ở quán coffee gần đó cho thuận tiện. Sau giờ học trên lớp, chị An lấy xe chạy trước ra đó, còn hắn thì đèo nó đến sau như mọi ngày. Tất cả mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi…

-Chị có linh cảm hai đứa ơi!

An đột nhiên cắt ngang câu chuyện bị Hero hành hạ sáng giờ vì tội tự ý đăng kí tham gia nhạc của hắn. Cả hai đứa đều quay sang nhìn chị mình, hình như câu này nghe một lần rồi nha.

-Linh cảm gì chị? Không lẽ…

Nó dần nhớ ra chuyện hôm trước. Cũng câu nói “Chị có linh cảm” này của An mà ba người mắc một phen nháo nhào để đối phó với anh Huy rồi.

-Tới thiệc rồi kìa, linh cảm gì nữa -_-

Hắn thở dài ngao ngán khi vừa nhìn ra phía sau, cái linh cảm này đáng sợ thiệt mà.

-Cưng đừng có nói…

Chị An vẻ mặt từ từ biến sắc. Nó cũng nhìn ra phía sau theo hướng hắn nhìn lúc nãy. Ôi thôi rồi!

-Chồng yêu dấu của chị đang ngồi bên kia kìa, nói nói cái gì nữa!

Hắn vào thẳng vấn đề luôn. Quả đúng là anh hai nó đang ngồi ở đây thật! Anh ấy hình như đang bàn việc hay nói chuyện gì với một người bạn đằng kia thì phải? Và cũng rất có thể sẽ quay sang đây và nhìn thấy…

-Chết rồi, về về mấy đứa ơi!!!

Chị hắn ngày càng hoảng loạng. Vơ ngay lấy đống giấy tờ trên bàn cho vào túi toan ra về nhưng lại bị hai đứa nó ngăn lại.

-Ra ngoài đó là bị bắt tại trận ngay đó. Muốn ra cổng phải đi ngang qua bàn của anh Huy chị à…

Nó tường tận giải thích cho chị. Còn An lúc này vẫn còn hoảng, vừa nghe nó nói vừa chui xuống dưới gầm bàn, hi vọng trốn thoát được lần này.

-Cách duy nhất là vào toilet trốn cho đến khi anh Huy về. Toilet ở hướng ngược lại nên yên tâm là không đi ngang qua đó, miễn là đừng vấp té hay gây ra tiếng động để ổng không nhìn sang trong lúc chị đi là được.

Hắn nhìn chị mình chui dưới gầm bàn thì chợt nảy ra ý tưởng. Không nói gì cả, thấy cách đó cũng hợp lí nên An đành nghe theo. Len lén đi từ từ sang toilet phía bên trong và ngồi chờ động tĩnh.

Chị An vừa vào đến toilet là cả hai đều vuốt ngực thở phào, ít ra sống sót được phen này. Nhưng mọi chuyện đâu dễ đến vậy, trong một phút đẹp trời nọ, anh nó rời mắt khỏi tờ giấy người bạn đưa trên tay và bắt đầu thưởng thức li cafe của mình. Và mọi chuyện vẫn tiếp tục không có gì xảy ra nếu như li cafe đó có hai em ruồi be bé xinh xinh chết trôi trong đó. Khách hàng là thượng đế mà, phục vụ thượng đế kiểu như thế thì tất nhiên phải gọi quản lí ra rồi. Vậy là một hai ba, anh nó quay đầu vào hướng bên trong và vô tình nhìn thấy hai đứa nó. Cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy em mình ở đây, nhưng lại có hắn đi cùng nữa nên anh nó thử bước lại bàn kia xem hai đứa làm quái gì giờ này.

-Hế lô anh hai!!!!

Nó đã dự đoán trước tình huống này nên đem ngay bộ mặt vui vẻ ra chào đón. Hắn cũng vậy. Chị An trốn rồi nên cứ bình tĩnh, không chuyện gì phải sợ cả.

-Hai đứa đi đâu đây?

-Đi bàn công việc, chọn người thi mấy tiết mục văn nghệ á anh!

Nó nhanh chóng đáp lời, ông này vào vấn đề nhanh ghê.

-Sao lại là cafe mà không phải quán trà sữa? Hai đứa còn nhỏ mà thích đi cafe rồi sao?_ Giờ đây là thời điểm cho những nghi ngờ từ bộ óc nhanh nhạy kia.

-Đi đổi gió. Anh với em cũng đi cafe hoài mà_ Siêu nhân Wind đã ra tay cứu giúp cho nó.

-Ra là vậy. Nhưng mà 2 đứa uống sao lại 3 li nước dữ vậy?

Có sơ hở. Lúc nãy chị An đi vẫn còn bỏ lại li nước cam uống dở trên bàn, thôi tiêu rồi!

-Sún nó uống đó anh. Tham ăn tham uống lắm, uống một li chưa đủ nữa. Hê hê_ Rất tốt, bạn Wind vẫn còn sức chống chế.

-Uống chưa hết mà gọi li khác hả em gái? Li của em còn, li kia cũng còn kìa!

Lại nữa, An ơi là An. Sao chị có thể sắp cưới một ông chồng nguy hiểm đến vậy chứ? Sao lúc nãy chị không uống hết li cam hoặc là đem nó vào toilet chung đi chứ ?

-Tại em vừa thèm dâu vừa thèm cam nên kêu hai li ra uống một lần cho đỡ ghiền. Hút cái này một chút, cái kia một chút ngon lắm á_ Lần này bạn Sún đã ra tay tự mình cứu mình.

-Sống chung mười mấy năm mà anh không ngờ em có sở thích kì cục vậy nha. Ơ mà cái túi xách này của ai vậy?

Lại tiếp tục sơ hở. Thoát được lần này chắc đem bà An ra hành hình quá đi! Con người gì đâu mà bỏ của chạy lấy người vậy hả, còn cái túi xách sao lại để ở đây????

-Của em!! Của em á_ Nó lại nhận bừa để cứu vãn tình thế. Haizz, rốt cuộc bao lâu nữa anh nó mới chịu đi đây?

-Dạo này mắt thời trang của em xuống quá hen. Túi xách vưà xấu vừa già hơn tuổi em vậy mà.

Rất thản nhiên, anh nó nhìn cái túi xách của chị An và nhận xét. Đâu hay trong toilet đằng kia, có người đang nghe được và sôi máu sùng sục ở đó. Dám coi thường mắt thẩm mĩ của bà à, không cưới xin gì luôn cho coi nè.

-Em đi quay số trúng thưởng nên trúng chứ đâu có mua, he he. Mà sao anh không về bàn đi, để bạn đợi lâu không tốt đâu_ Rất can đảm, nó lên tiếng đuổi xéo anh mình.

-Công việc xong hết rồi, người ta cũng về trước rồi mà. Anh ngồi đây chơi với hai đứa luôn ha?

-Hớ hờ hơ

Mặt hai đứa đơ ra. Ổng mà ngồi đây là khỏi bí mật gì luôn nha, chị An hết đường mà sống sót phen này rồi sao?

-Giỡn thôi mà căng thẳng vậy? Nói chứ anh có việc bận rồi, bye bye hai đứa anh về công ty đây!!!

Hành động rất nhanh gọn, anh nó mau chóng rời khỏi bàn và gọi nhân viên tính tiền cho cả hai bàn trước khi về. Nhìn theo chiếc xe đã khuất sau cổng mà hai đứa nó hạnh phúc chết được. An toàn tập 2 rồi, yeah yeah.

Kì trước an toàn cũng kéo theo việc chưa chọn được người thi nhạc. Vậy là cuộc tuyển chọn part 3 bắt đầu. Ở nhà không được, ở quán không ổn vậy thì lần này sẽ là ở trường, đảm bảo anh nó sẽ không mò đến được.

-Chị à, lần này đừng nói “Chị có linh cảm nữa” được không? Em sợ cái linh cảm của chị quá rồi.

Học sinh trong lớp vừa kéo nhau đi khỏi khi tiếng trống hết giờ vang lên thì nó và hắn cùng kéo nhau lên phòng giáo viên gặp chị mình. Thay mặt hắn, nó tha thiết mong chờ chị mình đừng bao giờ nói câu kia như hai lần trước nữa, vậy đủ rồi!

-Nhưng mà thật sự chị đang có linh…

-Chị!_ Nó lập tức ngắt lời nhưng hình như không hiệu quả.

-Khỏi đi, tới rồi kìa_ Từ bên ngoài, hắn ló đầu vào và nhún vai.

-Ai… ai tới?_ Chị An dù biết đến 90% câu trả lời nhưng vẫn cố hỏi, hi vọng vào 10% còn lại.

-Người tình chưa biết khi nào cưới của chị chứ còn ai nữa. Toilet thẳng tiến chị à!

-Haizz.

Nó thở dài ngao ngán, tập 3 rồi nhe. Và cũng như hai lần trước, chị An đã yên vị sẵn sàng trong toilet trong khi anh Huy đang từ từ tiến đến.

-Sao anh vào được đây?

Ngay từ trước cửa, nó đã chặn đầu anh hai mình lại. Tra hỏi người ta trước nhằm tránh người ta tra hỏi lại mà.

-Anh là học trò cũ kiêm luôn nhà tài trợ học bổng của trường này mà, sao lại vào không được. Mà sao em biết anh vào đây mà ra tận cửa chào đón vậy em gái?

Dửng dưng bước luôn vào trong phòng Giáo viên, ngồi đại xuống một chiếc ghế gần đó, anh nó bình thản trả lời. Mắt vẫn liếc quanh một vòng căn phòng khảo sát như trước giờ.

-Vậy anh vào đây làm gì? Ngắm trường hồi tưởng kỉ niệm à? Anh dạo này rảnh đến vậy sao? Hay anh theo dõi em vậy? Xa em anh thiếu hơi hay sao mà ngày nào cũng gặp anh ám công việc của em hết vậy?

Hỏi dồn dập đối phương chắc là phong cách của hai anh em nhà này quá. Kiểu như dồn người ta vào thế bí vậy. Tuy nhiên anh nó mà, không phải dạng vừa đâu mà bị nó dập nha!

-Anh đâu có rảnh rang mà theo dõi em, toàn đi với thằng Wind không chứ ai mà lạ. Còn anh vào đây tìm em theo lệnh của mẫu hậu nhà mình à. Mặt em ngày nào cũng gặp, chán chết rồi ai thèm nữa mà ám với không_ Vừa trả lời vừa đá đểu người ta, thiệt tình hà >_
-Rồi rồi ok ok. Mẹ kêu anh kiếm em làm gì á?

-Hôm trước anh kí được một hợp đồng lớn nên tháng này doanh thu của Anpi tăng đáng kể. Ba ma quyết định đi ăn mừng nên kêu tui đi đón cô đưa qua nhà hàng luôn. Nãy giờ đứng đợi dưới cổng trường hoài không gặp nên tui lên đây tìm, ai ngờ bị cô đón đầu trước như vậy.

-Ra vậy!

Nó tặc lưỡi rồi thu dọn mấy món đồ đạc vừa mới bày ra trên bàn cho vào balô định ra về. Vừa mới bước đến gần chỗ hắn dặn dò vài thứ thì tiếng nói của ông anh hai lại cất lên, nhiều thứ sơ hở quá!

-Em lại tiếp tục sử dụng cái túi vừa già vừa xấu này à?

Đã phát hiện mục tiêu cần truy xét. Lại là chiếc túi hộp màu tím của chị An, và bây giờ nó đang nằm chễm chệ trên ghế mà lúc nãy chị ngồi. Sao mày lại không biến đi mất hả túi ơi?

-Không không, em để nó ở nhà á. Túi này chắc của cô nào để quên thôi_ Đang ra sức biện minh cho mình, Sún 5ting!

-Để quên mà trên bàn còn có cả giấy tờ nữa. Cô nào mà lơ đễnh quá vậy trời, kiểu này chắc dạy trước quên sau quá ha?

Vẫn đang công kích. Và người bên trong toilet vẫn đang nghe. Rất rõ là đằng khác, kì này nghỉ cưới thiệt luôn nè.

-Đừng nói vậy tội người ta, biết đâu vì tình cảnh mới để quên thôi à. Thôi mình đi nhanh đi, để phụ mẫu chờ không yên đâu à.

-Em có biết ai đâu mà bênh dữ vậy? À hay là rủ thằng Wind đi chung cho vui đi?_ Anh nó ra đề xuất khi vừa bị nó lôi đi.

-Thôi nó bận rồi anh. Hôm nay nó phải ở lại lau chùi dọn dẹp toilet rồi, không đi được đâu. Phải không cún?_ Nó vừa trả lời vừa quay sang hắn cầu cứu.

-Yes, yes, đúng rồi anh, tuần trước trốn đi trực nên tuần này bị bà cô chủ nhiệm xấu xa đáng ghét đó phạt nên không đi được, cái loại người ăn ở thất đức suốt ngày trốn chui trốn lủi như vậy ai lấy làm chồng chắc khổ tám đời quá. Thôi hai người đi đi.

Vỗ tay nào! Không hổ danh là siêu nhân Wind mà, vừa cứu vừa nói xấu người trong toilet, ai mượn hành hạ tui nhiều lần như vậy chi nè.

-Nó nói vậy rồi thôi mình đi nha! Nhanh nhanh lên, em đói rồi.

Nó nói rồi kéo anh đi nhanh trước khi kịp nghi ngờ chuyện gì tiếp theo. Chỉ khổ thân chị An, đã khổ công trốn trong toilet mà còn bị hết người này đến người khác sỉ vả nữa mà. An đã làm gì sai?????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play