"...." Cô nhịn đau, cắn môi, trong lòng thầm gọi cái này là hạt giống phản bội đang nảy mầm, trong nháy mắt cứ vậy mà lớn lên, nghĩ lại thì chuyện này đối với cô là như thế nào đây? Đời này vẫn chưa từng gặp người nào bá đạo đến như vậy, cũng chưa từng được sống tự do. Rốt cuộc cô là vợ anh hay là con của anh? Không, là công nhân mới đúng. Cứ xem là công nhân đi, thì công nhân cũng phải có thời gian nghỉ ngơi mới đúng chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng nhất thời có chút mâu thuẫn, quay đầu lại hét lên với phiên dịch: "Cho cho anh ấy biết, Tôi không nói tiếng Trung! Không nói! Nhất định là không nói!"
Phiên dịch không hề có chút chuẩn bị nào, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, tại sao phu nhân và tiên sinh cãi nhau lại đổ lên đầu con cá nhỏ là anh đây chứ? Cũng may là anh nhanh trí, lập tức dùng giọng điệu cung kính phiên dịch cho Yến Mộ Thanh: "Yến tiên sinh, phu nhân nói rằng, những lời cô ấy vừa nói là muốn cùng ngài trao đổi, như vậy rất lãng mạn...."
Là.... Lãng mạn....
Nhưng vừa nhìn đến bộ dạng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi thì lãng mạn ở đâu ra đây? Anh thực sự là ngốc quá mà!
Hứa Tự Nam nghe thấy anh phiên dịch như vậy, tức đến nỗi muốn nổ cả phổi ra: "Anh phiên dịch cái gì vậy? Tôi muốn nói cho anh ấy biết rằng anh ấy chính là di sản văn hóa mới khai quật được, tôi không phải... Tôi muốn tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi muốn tự do! Tôi phải phản kháng!"
"...." Hứa Tự Nam nổi giận: "Anh còn muốn làm việc nữa hay không? Cứ vậy đi lừa gạt tôi và Yến tiên sinh sao? Còn nữa, tôi muốn nói cho anh ấy biết là tôi muốn đi xem ca kịch! Tôi muốn đi du ngoạn! Tôi muốn ăn thực phẩm được xem là đồ bỏ đi ấy! Còn có, tôi lại càng muốn chơi điện thoại. Nếu như anh không phiên dịch cho tôi, vậy thì anh hãy từ chức đi!"
Phiên dịch rất muốn khóc, con cá nhỏ là anh đây sắp bị nướng chín rồi.
"...." Phiên dịch yên lặng: "Không phải... không phải đâu ạ! Phu nhân, thật oan uổng quá đi ạ!"
Chen vào trong đống hỗn loạn ấy là âm thanh rất bình tĩnh của Yến Mộ Thanh: "Những câu vừa rồi là không đúng sao?"
"Cái này...." Phiên dịch thầm kêu ông trời, người này muốn hại chết anh sao? Nên dịch như thế nào để không bị xử tử đây?
"Được rồi, cậu không cần dịch nữa đâu!" Yến Mộ Thanh lại nói.
Rốt cuộc thì phiên dịch cũng có thể thở phào rồi, sau đó liền lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, lơ đãng nhìn thấy điện thoại của Yến Mộ Thanh đang đặt ở trên khay trà, nhất thời ngạc nhiên, sau đó nhìn Hứa Tự Nam bằng ánh mắt đồng tình.
Hứa Tự Nam cảm thấy ánh mắt của anh có chút khác thường, đồng thời nhìn về phía khay trà, nhất thời ngạc nhiên đến ngây người, trên điện thoại của Yến Mộ Thanh có phần mềm phiên dịch, nó đã đem lời nói của cô dịch ra....
Yến Mộ Thanh vẫy tay, ý bảo mọi người đi ra ngoài hết đi.
Phiên dịch như nhặt được đại xá, lập tức bỏ chạy lấy người.
Yến Mộ Thanh đốt một điếu xì gà, ung dung thong thả hít hai cái, mới chậm rãi nói với cô: "Anh không phải là Gay!"
"A..." Anh còn chưa nói hết câu thì cô đã gào lên, cái gì? Anh đang nói tiếng Ý sao? Mới đến đây hai ngày thôi mà anh đã có thể nói rồi ư?
Dường như anh không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng gào thét của cô, tiếp tục chậm rãi nói lên ý tứ của mình: "Cho tới việc anh là di sản văn hóa mới được khai quật hay là chuyện có thể cứng lên hay không..."
"A..." Đây là lần thứ hai cô gào lên? Cái gì? Đây không phải là những lời buổi trưa cô nói chuyện với Noãn Noãn hay sao? Anh đã dịch lại toàn bộ!
Anh rốt cuộc cũng không hề cho qua tiếng gào thét của cô, ánh mắt anh không hề có chút gợn sóng nào nhìn cô: "Làm sao?"
Bộ dạng ôm bụng đau khổ của cô: "Em... Em đau bụng... Á.... Đau quá...."
Thực sự là rất đau!
Hết chương 17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT