Mai Truyền Kỳ thấy Phong Tĩnh Đằng ôm đứa nhỏ đi về phía mình, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cậu rõ ràng không muốn người khác biết mối quan hệ giữa mình và Phong Tĩnh Đằng, thế nhưng lại không cưỡng lại được khi đối phương tiếp cận mình, thậm chí còn vui vẻ là đằng khác.
Tuy mâu thuẫn như thế, nhưng cậu vẫn thuận theo tâm ý của mình, ngồi dưới gốc cây thưởng thức rượu và tán gẫu cùng Phong Tĩnh Đằng.
Bữa tiệc tối này, điều khiến cho người khác chú ý đến không phải là nhân vật chính đêm nay – Mai Phi Trần, cũng không phải những nam nữ trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp, càng không phải là những sĩ quan mang quân hàm cao, mà là hai nhân vật huyền thoại đang ngồi dưới gốc cây đút đứa nhỏ ăn bánh ngọt.
Đáng tiếc, một người là anh hùng, một người là cẩu hùng. Thế nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ lại vô cùng hòa hợp, người khác không có cách nào xen vào giữa bọn họ được.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía bên này, bọn họ vô cùng hiếu kỳ. Trước đây chưa bao giờ được gặp hai người này, đột nhiên lại cùng tụ tập một chỗ, khiến người ta khó lòng tin tưởng.
Đặc biệt là chuyện đã phát sinh tại siêu thị trước đó, Phong Tĩnh Đằng vẫn luôn che chở cho Mai Truyền Kỳ, làm cho cho mọi người suy đoán lung tung.
Mai Truyền Kỳ không thèm chú ý đến ánh mắt của người khác, nhàn nhã dựa vào ghế nhìn con mình ngoan ngoãn uống nước trái cây Phong Tĩnh Đằng mang tới, khóe miệng khẽ cong lên.
Phong Tĩnh Đằng nhìn vào mắt cậu, cười hỏi: “Khi nào trở về?”
Mai Truyền Kỳ thản nhiên trả lời: “Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lão tổ tông có chuyện muốn nói, cho nên tôi có thể sẽ về trễ một chút.”
Lúc này, Mai Nguy Hiểm dụi dụi đôi mắt: “Baba, con buồn ngủ.”
Hôm nay bị bắt dậy sớm, trưa còn không được ngủ, thân là đứa nhỏ tất nhiên sẽ không chịu đựng được.
Cậu nhìn mắt đứa nhỏ không mở lên nổi, nhẹ giọng nói: “Con cùng chú Phong về nhà ngủ trước đi.”
Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn gật gật đầu.
Phong Tĩnh Đằng khóe miệng bỗng hiện lên ý cười, khiến người khác vừa nhìn liền biết hắn thật cao hứng, Trần Hải và Hạ Bạch đứng bên cạnh cũng cảm nhận được tâm tình của Thượng tá nhà mình.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy nghi hoặc.
Chỉ là nói một câu bình thường mà thôi, đối phương lại cảm thấy vui vẻ đến thế sao?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Mai Truyền Kỳ vì nói một câu bình thường này mà cảm thấy hối hận muốn chết luôn.
Phong Tĩnh Đằng dưới ánh mắt mọi người, ôm Mai Nguy Hiểm đang ngủ lên xe huyền phù rời khỏi nơi này.
Mai Truyền Kỳ đứng tại chỗ nhìn bóng xe đi xa, cảm thấy hối hận vô cùng, đặt biệt là dưới ánh mắt trêu chọc của ba tên bạn thân, xanh đến thúi cả ruột luôn ấy chứ.
Liên Trạch Dương cùng Giản Dực, Trác Quân tiến lên ép hỏi: “Hì hì, Truyền Kỳ thân ái ơi, có thể tiết lộ cho đám tiểu đệ này biết được không, Nguy Nguy đang ngủ vì sao lại được Phong Thượng tá ôm lên xe huyền phù hử?”
Mai Truyền Kỳ không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, đang muốn giải thích một chút liền nghe có người hô: “Truyền Kỳ.”
Bốn người nghe đến thanh âm quen thuộc, cả người cứng đờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT