Mai Nguy Hiểm ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị: “Nếu như ngay cả nhịn đói cũng chịu không nổi, làm sao xứng làm người Mai gia chứ.”
“Con trai, tốt lắm!” Mai Truyền Kỳ cười cười xoa đầu nhóc.
Phong Tĩnh Đằng nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ cong, mở miệng nói: “Thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn, hạ thêm vài người nữa, chờ sau khi trời tối, chúng ta liền tìm chỗ nghỉ chân.”
Mai Nguy Hiểm hưng phấn gật gật đầu.
Mai Truyền Kỳ tất nhiên là không có ý kiến, tiếp tục đi về phía trước, trước lúc trời tối, bọn họ thành công đánh bại thêm 27 người nữa, sau đó tìm một nơi ẩn náu nghỉ ngơi.
Bọn họ vừa tháo kính phòng hộ xuống, bụng đã lập tức lên tiếng biểu tình.
Ba người yên lặng nhìn nhau trong bóng tối, lập tức đồng thời không nhịn được mà cười khẽ.
Mai Nguy Hiểm nhỏ giọng nói: “Baba, bụng chúng ta còn tiếp tục biểu tình như vậy nữa là sẽ dễ bại lộ vị trí lắm.” Σ(°△°|||)
Mai Truyền Kỳ buồn cười nhướng nhướng mày: “Vậy con có biện pháp giải quyết gì không?”
Mai Nguy Hiểm đô đô miệng nhỏ, buồn bực nói: “Không có.” (๑ˇεˇ๑)
Phong Tĩnh Đằng sờ sờ ngực, sau đó lôi ra một vật nào đó, đưa tới trước mặt bọn họ: “Mỗi người một miếng.”
Vì trời tối nên cả hai cha con đều không thấy rõ trên tay anh cầm vật gì, thắc mắc hỏi: “Cái gì thế?”
“Kẹo cao su.”
Hai cha con tiếp nhận kẹo cao su, mở giấy gói ra rồi đưa vào miệng nhai.
Mai Truyền Kỳ hết sức tò mò vì sao Phong Tĩnh Đằng lại mang kẹo cao su, liền thuận miệng hỏi một câu: “Sao anh lại mang theo kẹo cao su vậy?”
Phong Tĩnh Đằng đang nhai kẹo dừng một chút, nhìn chằm chằm đôi mắt đen sáng ngời ở phía đối diện kia, đáy mắt dâng lên ý cười.
Thẳng đến khi Mai Truyền Kỳ cảm thấy sợ hãi, mới mở miệng nói: “Tôi sợ cậu kiếm cớ nói tôi miệng hôi, không cho hôn cậu. Cho nên, đặc biệt mua kẹo cao su mang theo bên mình, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”
Mai Truyền Kỳ khóe miệng giật một cái, lúc này đây có loại xúc động rất muốn đem kẹo cao su trong miệng phun thẳng lên mặt Phong Tĩnh Đằng.
Cậu xuy một tiếng: “Nếu như tôi không lấy cớ chê miệng hôi, mà chê miệng anh quá tiện [hèn hạ; ti tiện], vậy anh làm thế nào?”
Mai Truyền Kỳ mắt trợn trắng: “Cái này mà là nghiêm phạt hả? Thấy thế nào cũng đều là chiếm tiện nghi của tôi.” 눈_눈
“Cái kia…” Mai Nguy Hiểm đúng lúc lên tiếng nói: “Baba, mấy người có thể chờ sau khi rời khỏi Tinh Chiến căn cứ rồi tiếp tục thảo luận chuyện hôn môi hay không.”
Mai Truyền Kỳ tức giận nói: “Ai cùng anh ta thảo luận chuyện hôn môi chứ?” (°ㅂ° ╬)
Nói xong liền đứng lên vỗ vỗ bụi sau lưng: “Hai người nghỉ một lát, tôi đi gác đêm.”
Mai Truyền Kỳ không phản đối, xem như là đồng ý lời của hắn.
Mai Nguy Hiểm đánh một cái ngáp, rốt cuộc không chịu được nữa, phi thường tự giác bò lên người Phong Tĩnh Đằng, tìm một tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
Phong Tĩnh Đằng nhìn vật nhỏ dựa vào người mình, khẽ cười một tiếng.
Lo lắng đứa nhỏ sẽ cảm lạnh, anh cởi áo khoác đắp lên người nhóc, dựa vào vách đá sau lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài tuần tra một vòng trở về, Mai Truyền Kỳ trở lại nơi ẩn thân, nhìn thấy như một đôi phụ tử ôm nhau ở chung vô cùng ấm áp này, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp.
Cậu cũng không ghen tị, trái lại cảm giác đặc biệt tốt, thậm chí hi vọng thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT