Mai Truyền Kỳ trở lại Mai gia tổ trạch, trực tiếp lái xe vào thẳng biệt thự, từ đằng xa nhìn thấy một đội quân nhân mặc quân trang màu trắng canh giữ xung quanh biệt thự.

Cậu nhíu mày nhận ra những bộ quân phục này thuộc về Gehida tinh cầu, không ngờ Lam Uy tiểu vương tử lại đến Mai gia nhanh như vậy, cũng không biết tiểu vương tử có đem chuyện đã chọn được Vương phi ưng ý nói ra hay không.

Bất quá, nếu không có sự đồng ý của đối phương, tiểu vương tử chắc sẽ không lỗ mãng nói thẳng ra đã chọn Mai Nguy Hiểm làm Vương phi của mình.

“Ba ba, những người đó là quân nhân sao?” Mai Nguy Hiểm ở bên cạnh tò mò hỏi.

“Ừ, là quân nhân của Gehida tinh cầu.”

“Tại sao bọn họ lại tới tinh cầu chúng ta ạ?

Mai Truyền Kỳ đột nhiên cảm thấy con mình sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này, cậu không gạt nhóc: “Lam Uy tiểu vương tử của Gehida tinh cầu muốn chọn Vương phi ở tinh cầu chúng ta.”

Mai Nguy Hiểm mất hứng ‘hừ’ một tiếng.

Dù gì vẫn chỉ là một đứa nhỏ, sao lại hứng thú với việc chọn lựa Vương phi cơ chứ.

Mai Truyền Kỳ dừng trước cửa biệt thự, mang theo hài tử xuống xe, ngay lập tức đã bị quân nhân đứng ở cửa chặn lại, lúc thì soát người, lúc thì dò hỏi danh tính.

Mai Nguy Hiểm bĩu môi, bày tỏ vô cùng mất hứng.

Trở về gặp lão tổ tông thôi mà sao lại lắm chuyện phiền toái như thế.

Sau khi biết được thân phận hai người, quân lính lập tức hướng người trong đại sảnh báo cáo.

Tiểu Vương tử đang cùng Yaan trung tướng và Mai Chấn Đông thương thảo tổ chức một bữa đại tiệc, vừa nghe thấy Mai Nguy Hiểm đã trở lại, ngay lập tức ngồi thẳng lưng.

Yaan trung tướng nhận ra được vừa rồi rõ ràng tiểu vương tử nhà mình bồn chồn không yên, có chút lơ đãng bỗng nhiên tinh thần phấn chấn trở lại.

Ông nghi hoặc nói: “Tiểu vương tử, làm sao vậy?”

Mai Chấn Đông cùng Mai Phi Trần dừng nói chuyện, hai người đều nhìn về phía tiểu vương tử.

Lam Uy tiểu vương tử mặt không đổi sắc quay đầu: “Yaan trung tướng, mặt của bản vương có bị nhem nhuốc gì không?”

Yaan trung tướng nghi hoặc nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn: “Không có.”

Lam Uy tiểu vương tử nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh trở lại, mắt nhìn về phía cổng lớn.

Yaan trung tướng còn đang muốn nói thêm, liền nghe được một giọng nói ngọt ngào trong trẻo truyền đến: “Lão tổ tông, thái gia gia, chúng cháu về rồi nà~.”

Mai Phi Trần cùng Mai Chấn Đông nghe được tiếng gọi của Mai Nguy Hiểm, gương mặt đang nghiêm túc của hai người liền lộ ra nụ cười: “Nguy Nguy.”

Lam Uy tiểu vương tử trong khoảnh khắc thấy một tiểu nam hài xinh đẹp tựa như tiểu thiên thần chạy vào đại sảnh, toàn bộ cơ thể đều căng thẳng, trong lòng vô cùng khẩn trương, hai bàn tay đặt trên đùi gắt gao nắm chặt lại, đành lòng không đặng mà đưa mắt hướng theo sự chuyển động của tiểu nam hài, dường như trong toàn bộ đại sảnh, chỉ còn lại sự tồn tại của hai người. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Tất nhiên, không chỉ tiểu vương tử nhìn đến xuất thần, ngay cả Yaan Trung tướng và các quân lính của Gehida tinh cầu cũng hiện lên kinh diễm.

Bọn họ chưa từng thấy qua đứa bé nào còn đẹp hơn tiểu vương tử nhà mình, nụ cười ngọt ngào, khiến cho những người vốn sắt đá như bọn họ không khỏi gợi lên ý cười.

Mai Truyền Kỳ Đi theo phía sau, vừa vào đại sảnh liền thấy tiểu vương tử ‘nùng tình mật ý’ mà nhìn con mình.

Cậu hừ lạnh một tiếng, đi về phía Mai Chấn Đông: “Lão tổ tông, gia gia.”

Lần này trở về là vì bảo hộ sự an toàn cho tiểu vương tử của Gehida tinh cầu, hơn nữa, nhiệm vụ này của cậu là dùng thân phận Mai gia đại thiếu gia nghênh đón tiểu vương tử, hiện giờ chỉ có thể coi như là lần đầu tiên gặp bọn họ, cho nên nếu chưa có bất cứ giới thiệu nào thì không thể cùng họ chào hỏi.

Mai Chấn Đông cười ha hả ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, sau đó, hướng tiểu vương tử cùng Yaan Trung tướng nói “Lam Uy tiểu vương tử, Yaan Trung tướng, đây chính là tiểu thái tôn của ta – Mai Nguy Hiểm, còn đây là tôn tử – Mai Truyền Kỳ.”

Yaan trung tướng nhìn Mai Truyền Kỳ, ánh mắt khẽ dao động.

Trước khi đến Mai gia, ông sớm đã nghe đồn rằng, Mai gia đại thiếu gia Mai Truyền Kỳ là đào binh trong trận chiến hai năm về trước. Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, cũng đọc được báo cáo sự việc giải cứu tiểu vương tử của Phong Đại tá, thật chẳng thể tin người này lại có thể thuận lợi đem tiểu vương tử cứu thoát, hoặc là có ai đó muốn đưa hết công lao trao cho Mai Truyền Kỳ.

Mai Chấn Đông nhìn Mai Truyền Kỳ đứng bên cạnh, lại giới thiệu: “Truyền Kỳ, Nguy Nguy, hai vị này là Lam Uy tiểu vương tử cùng Yaan trung tướng của Gehida tinh cầu.”

Mai Nguy Hiểm hai mắt xinh xắn chớp chớp, tò mò nhìn tiểu vương tử.

Lúc trước nghe ba ba nhắc tới tiểu vương tử, nhóc còn tưởng rằng sẽ là một chú giống như baba cơ, không ngờ đối phương cũng là một bạn nhỏ, hơn nữa, mái tóc cùng đối mắt đều đồng dạng màu tím, khiến nhóc cảm thấy thực sự rất đặc biệt.

Lam Uy tiểu vương tử bị Mai Nguy Hiểm nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ bất tri bất giác nóng lên.

Mai Truyền Kỳ nhướn mày.

Cậu đã thấy cái gì vậy, một tiểu vương tử trong tình cảnh bị tinh tế đạo tặc bắt cóc vẫn có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng lúc này lại đỏ mặt, giống như đánh phấn má hồng vậy, kéo một mảng dài ra tận sau gáy.

Mai Truyền Kỳ thấy tiểu vương tử rõ ràng bị Nguy Nguy chọc cho ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ lạnh lùng, điều này khiến cậu nhịn không được muốn trêu đùa một phen.

Cậu cong môi, bỗng kinh ngạc kêu lên: “Tiểu vương tử, sao mặt ngài lại đỏ như vậy? Có phải phát sốt rồi không?”

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Lam Uy tiểu vương tử.

Nhìn sắc mặt tiểu vương tử thật sự hồng, ai cũng đều kinh ngạc.

Yaan trung tướng nôn nóng sờ sờ khuôn mặt nhỏ đang dần nóng lên: “Mau, mau gọi bác sĩ Cách đến xem một chút.”

Lam Uy bị mọi người nhìn đến nhất thời luống cuống, nhanh chóng thu lại ánh mắt đang dán lấy Mai Nguy Hiểm, bình tĩnh nói: “Cữu công, ta không sao.”

Chỉ cần không nhìn Mai Nguy Hiểm, sắc mặt nhóc sẽ nhanh chóng khôi phục như cũ.

Yaan trung tướng vẫn không yên tâm: “Vẫn nên để bác sĩ Cách kiểm tra thì tốt hơn.”

Chỉ chốc lát sau, một nam tử trẻ tuổi đi đến, kiểm tra thân thể Lam Uy một hồi, xác định thật sự không có vấn đề gì, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Lam Uy tiểu vương tử tiếp tục lặng lẽ nhìn Mai Truyền Kỳ, lập tức hai bên tai lại có dấu hiệu nóng lên.

Lần này, vậy mà bị Mai Phi Trần chú ý tới.

Nghĩ thầm, tuy Lam Uy là một vương tử cao quý, nhưng dù sao cũng là một đứa nhỏ, nhìn thấy một người bạn xấp xỉ bằng tuổi, chắc sẽ nghĩ muốn cùng nhau chơi đùa.

Mai Phi Trần liền nói: “Nguy Nguy, cháu dẫn tiểu vương tử lên lầu chơi đi.”

Mai Truyền Kỳ khóe mắt giật giật.

Lão tổ tông à, người có biết câu nói này của người, chẳng khác gì đẩy truyền nhân của mình sang Gehida tinh cầu đó.

Lam Uy tiểu vương tử đang yên lặng, hai mắt đột nhiên sáng ngời.

Còn chẳng đợi Mai Nguy Hiểm đồng ý, liền gấp gáp đứng lên, hướng về phía Mai Nguy Hiểm, đưa tay ra: “Nguy… Nguy Nguy, chúng ta lên lầu chơi đi.”(///’ω’///)

Mọi người có lẽ không nghe được, thế nhưng Mai Truyền Kỳ lại nghe ra tiểu vương tử đang rất khẩn trương, hơn nữa còn nói lắp.

Yaan trung tướng nhìn thấy tiểu vương tử hiếm khi lộ nụ cười, trên mặt hiện lên vẻ kích động.

Khi tiểu vương tử vừa tròn ba tuổi, hoàng gia sẽ bắt đầu tiếp thu đủ loại chương trình học nặng nề, dường như những thứ đó đã ép đứa nhỏ này đến không thể thở nổi, từ đó về sau, ông không còn thấy tiểu vương tử tươi cười nữa.

Mai Truyền Kỳ nhìn hai đứa nhỏ ‘tương thân tương ái’ nắm tay lên lầu hai, cắn răng nói: “Tôi đi trông bọn nhỏ đây.”

Mọi người đối với hành động này của cậu cũng không để ý, đám người Yaan trung tướng hoàn toàn xem cậu như đang đi theo bảo vệ tiểu vương tử.

Mai Truyền Kỳ vừa mới đi lên, người đàn ông vẫn luôn đứng bên cạnh Yaan trung tướng cũng cùng lên lầu hai.

Hai đứa nhỏ vừa vào phòng lớn trên lầu hai, Lam Uy đã bị đống đồ chơi trong phòng làm cho chấn động.

Kể từ lúc ba tuổi, nhóc đã không còn chạm qua những món đồ chơi này nữa, nhưng trước đó cũng không được chơi qua nhiều món như vậy.

Đột nhiên trong lòng có chút hâm mộ cuộc sống của Mai Nguy Hiểm.

Mai Nguy Hiểm trực tiếp mở du hí: “Tiểu vương tử, chúng ta cùng chơi đối kháng nha.”

“Được.” Lam Uy gật đầu đồng ý, Vương phi muốn chơi gì, nhóc sẽ chơi cái đó.

Mai Truyền Kỳ đi vào phòng, nhìn thấy Mai Nguy Hiểm thành thục mở du hí.

“Tiểu vương tử, chơi du hí sẽ khiến người mê muội mất cả ý chí, thỉnh người không nên chơi du hí.” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Mai Truyền Kỳ nghe tiếng liền quay đầu, nhìn người đến là một nam tử mặc bộ tây trang màu trắng đi qua người cậu vào phòng đồ chơi, nút thắt trên người đều cài kín, tóc tai chải chuốt được buộc lại gọn gàng, lộ ra cái trán nhẵn mịn, cả người thoạt nhìn vô cùng cứng nhắc nghiêm túc.

Lam Uy thấy người tiến vào là Pohl, ánh mắt trầm xuống. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Mai Nguy Hiểm nghe người kia nói tiểu vương tử không thể chơi du hí, cũng không để ý, liền kéo tay Lam Uy ngồi xuống tấm thảm mềm mại được lót dưới sàn, cười nói: “Tiểu vương tử, vậy chúng ta chơi đồ chơi nha.”

Pohl lập tức sa sầm mặt nói: “Mai tiểu thiếu gia, tiểu vương tử của chúng tôi đã qua tuổi nghịch đồ chơi rồi.”

Lam Uy rất không vừa lòng Pohl quấy rầy bọn họ, lửa giận trong mắt càng lúc càng lớn.

Mai Truyền Kỳ chau mày.

Tiểu vương tử bất quá chỉ là một đứa trẻ tám, chín tuổi thôi, sao lại quá tuổi nghịch đồ chơi được chứ?

Mai Nguy Hiểm nhìn đồ chơi khắp phòng, lại không thể cùng tiểu vương tử chơi, mất hứng bĩu môi: “Vậy chúng ta đi chơi bóng?”

“Lam Uy là tiểu vương tử, chơi bóng sẽ mất đi phong thái hoàng gia, không thích hợp chơi bóng.”

“Pohl lão sư!” Lam Uy bất chấp có mặt người ngoài, cũng mặc kệ mặt mũi của Pohl, mang theo cảnh cáo cùng lửa giận lạnh lùng gọi hắn một tiếng, ý bảo hắn phải có chừng mực.

Mai Truyền Kỳ nhíu mày càng sâu.

Cái người tên Pohl quản quá nhiều rồi, cùng lắm chỉ là một lão sư, dựa vào đâu mà không cho phép tiểu vương tử chơi du hí hoặc nghịch món nào đó, nếu vậy thì còn gì là thú vui của trẻ con.

Mai Truyền Kỳ cảm thấy Lam Uy tiểu vương tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại giống như một ông cụ non vậy, hẳn là không thoát khỏi quan hệ với người tên Pohl này.

Mai Nguy Hiểm rốt cuộc nổi giận, nhưng dù sao cũng không biểu hiện ra ngoài.

Rõ ràng lão tổ tông muốn mình chơi cùng tiểu vương tử, nhưng cái này không được cái kia không cho, là sao ta?

Mai Nguy Hiểm nhìn Pohl, đôi mắt xoay chuyển, sau đó tò mò nhìn Pohl: “Không thể chơi trò chơi, cũng không được nghịch đồ chơi, vậy xin hỏi Pohl lão sư, tiểu vương tử thường ngày làm gì?”

“Học tập.”

Mai Nguy Hiểm vẽ lên nụ cười đáng yêu: “Vậy con đây sẽ bồi tiểu vương tử học.”

Pohl hừ lạnh một tiếng: “Chương trình học của tiểu vương tử là dành cho người lớn, nhóc con nhà ngươi nghe hiểu được chắc?”

Mai Truyền Kỳ bỗng nhíu mắt lại, thế mà dám khinh thường con cậu.

Hơn nữa, còn làm trò hạ thấp đứa nhỏ trước mặt người ba ba là cậu, có phải không để cậu vào mắt hay không? Hay xem như cậu không tồn tại?

Chẳng lẽ đây là lễ nghi của vương tộc Gehida à?

Tuy Mai Truyền Kỳ rất tức giận, nhưng cậu không lên tiếng phản bác, dù gì người ta cũng là người của Gehida tinh cầu, bản thân còn đang mang nhiệm vụ bảo hộ tiểu vương tử, chỉ vì một câu nói mà khó chịu, chẳng khác nào nói Diroya tinh cầu bọn họ quá hẹp hòi.

Huống chi cậu tin con mình sẽ không dễ dàng bị người khác giẫm bẹp như vậy.

Lam Uy lãnh nộ nhìn Pohl, đang định nói thì lại bị Mai Nguy Hiểm giành nói trước: “Woa, Tiểu vương tử lợi hại thật nha, vậy mà có thể học được chương trình của người lớn!! Chương trình học của tiểu vương tử đều do Pohl lão sư dạy sao?” (。◕‿◕。)

Khuôn mặt nghiêm túc của Pohl hiện vẻ đắc ý: “Đương nhiên.”

Mai Nguy Hiểm ngây thơ hỏi: “Vậy… phiền Pohl lão sư có thể xem giúp con chương trình này có bị sai chỗ nào không nha?”

Không chờ Pohl có đồng ý hay không, bé con liền chạy đến trước bàn học, từ trong ngăn kéo lôi ra một xấp giấy dày cộm. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Mai Truyền Kỳ buồn cười nhìn hành động của con trai, sao cậu lại không biết con mình đang có ý đồ gì.

Mai Nguy Hiểm đem chồng giấy kia đưa cho Pohl: “Pohl lão sư, đây là chương trình do con tự viết, phiền người xem giúp con nha.”

Pohl cầm xem, suýt nữa đã bị những nét vẽ rối rít chằng chịt làm cho hoa mắt.

Đương nhiên, cũng không thể nói chương trình trên giấy viết qua loa hay cẩu thả gì cả, ngược lại những thứ được viết trên đây đều rất tinh tế và vô cùng phức tạp, nhìn sơ qua giống như một chương trình hoàn chỉnh, thế nhưng nhìn kỹ thì lại không phải.

Mai Nguy Hiểm vẻ mặt rạng rỡ hỏi: “Pohl lão sư, con tin người nhất định sẽ hiểu được chương trình của một học sinh tiểu học viết, đúng không nà?”

Pohl cảm thấy quay cuồng.

Hình đứa nhỏ này đang gây khó dễ cho hắn.

Bất quá, cái này thực sự là do đứa nhỏ viết ra sao?

Trông những nét chữ có chút nguệch ngoạc, đúng là tự viết thật.

Pohl một khi nhập tâm, sẽ không để ý những chuyện khác nữa.

Mai Nguy Hiểm nhân cơ hội lôi kéo Lam Uy ngồi vào quang não: “Đi, chúng ta chơi trò đối chiến nha.”

Lam Uy cao hứng gật gật đầu, sau đó, nhỏ giọng hỏi: “Chương trình mà em vừa đưa Pohl lão sư là gì thế?”

“Cái đó là tiện tay viết thôi.” Mai Nguy Hiểm nghịch ngợm le lưỡi tiểu vương tử (。☉౪ ⊙。)

Lam Uy nhìn Mai Nguy Hiểm, khuôn mặt nhỏ không kiểm soát được lại đỏ lên.

Vương phi của mình thật đáng yêu!

Lam Uy nghĩ đến lúc phụ vương muốn thể hiện yêu thương đến mẫu hậu, là sẽ cắn môi của đối phương.

Nhóc len lén nhìn nhìn đôi môi chúm chím hồng hồng của Mai Nguy Hiểm, chắc là ăn ngon lắm.

Lam Uy vừa nghĩ đến đã lập tức hành động, nghiêng người về phía Mai Nguy Hiểm ngoạm một miếng.

Note: xác định xưng hô giữa hai đứa nhỏ

– Tiểu vương tử đối với Nguy Nguy là tình cảm phu phu, vậy nên sẽ xưng hô là tôi – em

– Nguy Nguy đối với tiểu vương tử là tình cảm bạn bè đồng trang lứa, nhưng tuổi Nguy Nguy nhỏ hơn vậy nên sẽ xưng hô là em – anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play