Mai Nguy Hiểm bị cao cấp dị thú đột nhiên chui từ dưới chân đánh ra ngoài, thân thể nho nhỏ lăn vài vòng trên đất, đầu va vào cây, nhất thời choáng váng.

Mai Truyền Kỳ thấy cảnh này, trái tim nháy mắt nảy lên cuống họng: “Nguy Nguy, đi mau.”

Cậu nóng nảy rống to, đồng thời bắn liên tục hơn mười phát vào cao cấp dị thú, tia laser màu trắng bắn trúng đầu, mí mắt, mũi, cổ họng cùng ngực.

Thế nhưng, tầng ngoài cao cấp dị thú vô cùng cứng rắn, laser căn bản không thể bắn vào trong thân thể nó, toàn bộ đều bị cản lại.

“Địa Long, là Địa Long!” Giản Dực sợ hãi hô.

Ngay sau đó, mặt đất lần nữa phát ra âm thanh ầm ầm nổ tung, lại có thêm hai con Địa Long xông ra, bá một cái, ba con Địa Long mở hai mắt cùng lúc, lộ ra đôi mắt đỏ tươi, vô cùng doạ người.

Giản Dực sắc mặt trắng bệch: “Là Tam Đầu Địa Long.”

Tam Đầu Địa Long là ba đầu một thân, cao hơn 10 mét, một đầu trong đó thích dùng miệng cắn xé đối thủ, hàm răng hết sức cứng rắn sắc bén, có thể cắn nát đại thụ cùng tảng đá lớn, ngoài ra, khí lực lớn vô cùng, động tác cũng vô cùng mãnh liệt.

Cái đầu thứ hai thì phun khói độc, có thể khiến nhân loại bỏ mình tại chỗ.

Cái đầu còn lại thì phun lửa, hỏa nhiệt phi thường cao, nháy mắt có thể hòa tan lớp ngoài cơ giáp.

“Dực, cậu mau tránh trong cơ giáp đi.” Mai Truyền Kỳ bất kể là Địa Long gì, chỉ muốn chạy nhanh đến bên cạnh hài tử. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thật may là, lúc Tam Đầu Địa Long này vừa xuất hiện, các chiến sĩ cơ giáp lập tức nhào tới, nhanh chóng bắt cái đầu phun khói độc và lửa, để tránh chúng nó phun khói độc và lửa khắp nơi, còn những người khác nghĩ mọi biện pháp tiêu diệt con Tam Đầu Địa Long này.

Toàn bộ rừng rậm đều là âm thanh đạn pháo, rầm rầm vang vọng.

Tuy thân thể Địa Long bị các chiến sĩ cơ giáp đè xuống, thế nhưng khí lực nó lớn, liền quăng các chiến sĩ cơ giáp ra ngoài, sau đó chạy xung quanh công kích nhân loại chạy trên mặt đất.

Mai Truyền Kỳ vừa chạy vừa xạ kích công kích thân thể Địa Long, hy vọng có thể hấp dẫn lực chú ý của nó.

Đáng tiếc thay, laser chỉ bắn trúng vỏ ngoài Địa Long, đối với nó như là gãi ngứa, quả thật không đáng nhắc đến.

Địa Long giống như nổi điên, gặp người liền công kích, mắt thấy có người sắp bị Địa Long cắn trúng.

Nói thì chậm, động tác lại nhanh, một bóng trắng nhanh chóng nhảy lên, xông tới bắt eo người lính đó, đè mạnh xuống, hai người nặng nề ngã xuống, lăn vài vòng trên đất.

Cùng lúc, cái đầu con Địa Long đụng mạnh vào vị trí người lính đứng lúc nãy, phịch một tiếng, mặt đất bị đục thành một hố to.

Tên lính nọ thấy người cứu hắn là Mai Truyền Kỳ, sửng sốt một chút: “Cảm tạ.”

“Nhanh chóng về cơ giáp.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ vội lưu lại lời này, liền chạy về phía đứa nhỏ.

Địa Long không đụng vào người, liền tức giận, dùng sức đẩy lùi binh lính cơ giáp vướng bận bên cạnh, sau đó, ánh mắt xác định tiểu hài tử dưới tàng cây đang bò dậy, ánh mắt trở nên vô cùng hung ác.

Mai Truyền Kỳ bỗng trợn to hai mắt, sợ hãi hô to: “Nguy Nguy, chạy mau.”

Cậu tăng nhanh tốc độ, thế nhưng, cậu cách đứa nhỏ gần cả trăm mét, dù có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Địa Long.

Địa Long vồ nhanh về phía hài tử.

Mai Truyền Kỳ thấy Địa Long sắp đụng vào người nhóc, nỗi sợ bao trùm cả người, hoảng hốt cao giọng kêu to: “Mai Nguy Hiểm, mau tránh ra.”

Ngay lúc này, một bóng đen như một tia chớp xẹt qua, nháy mắt đạp lên người Địa Long, ôm lấy đứa nhỏ dưới tàng cây né tránh công kích.

Mai Truyền Kỳ thấy Phong Tĩnh Đằng cứu hài tử, nhanh chóng nâng súng, đỏ mắt bắn vào Địa Long.

Ầm một tiếng, điểm yếu bị bắn trúng.

Mắt Địa Long trúng đạn, phát ra tiếng kêu thê thảm, sau đó, càng thêm điên cuồng tấn công xung quanh, tạo thành nhiều hố to trên mặt đất, bùn đất văng tung tóe.

Phong Tĩnh Đằng ôm hài tử lăn vài vòng, lại thấy Địa Long công kích tới, rùng mình, nhanh chóng ôm hài tử nhảy lên, né tránh hàm răng sắc bén, chật vật ngã xuống đất.

Cũng trong lúc đó, đứa nhỏ trong ngực giơ súng, ngắm vào mắt Địa Long và bắn.

Thương pháp cực chuẩn, một súng liền bắn mù con mắt còn lại của Địa Long.

Địa Long lần nữa phát ra tiếng kêu chói tai, hai mắt trúng đạn nhìn càng thêm dọa người, máu tươi không ngừng trào ra, giống như ác quỷ, quyết định chọn hướng công kích về phía Phong Tĩnh Đằng, một bộ không giết hết đám người này thề không bỏ qua. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Một màn kinh tâm động phách, khiến tất cả mọi người hãi hùng khiếp vía.

Nó lần nữa mở chậu máu cắn về phía Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Nguy Hiểm, bỗng nhiên, hai tên lính cơ giáp đâm đến, kéo Địa Long điên cuồng qua một bên, ngàn cân treo sợi tóc cứu mạng hai người.

Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng ôm đứa nhỏ trốn sau đại thụ, nhanh chóng cầm thông tấn khi hạ lệnh cho các chiến sĩ cơ giáp: “Toàn bộ hỏa lực công kích thân thể ẩn nấp dưới bùn của Tam Đầu Địa Long.”

Chiến sĩ cơ giáp nhận được mệnh lệnh, toàn bộ thương pháo nhắm ngay phía dưới Tam Đầu Địa Long. Tiếng đạn ầm ầm, đinh tai nhức óc, đất bắn tứ tung, toàn bộ đều trở thành tro bụi.

Địa Long ăn đau rít gào thê thảm, đau đớn kịch liệt khiến nó cuồng loạn công kích xung quanh, hai cái đầu còn lại bị 7, 8 chiến sĩ cơ giáp kìm chặt miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh đau đớn trong họng.

Mai Truyền Kỳ sợ bị địa long đánh tới, vội trốn sau đại thụ.

Sau đó, nghe có người hút khí sau lưng, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy ống nhòm đen tuyền.

Mai Truyền Kỳ cả kinh nhảy lên, định thần nhìn lại, thì ra là máy chụp hình, còn người mang nó chính là Số 2.

Thái dương nhảy lên: “Mọe nó, ngươi không muốn sống nữa sao, thời khắc nguy hiểm như vậy mà còn chụp gì nữa, không sợ chết ư?”

Số 2 nói: “Nghề của chúng tôi là chụp ảnh, chính là muốn đem hình ảnh đẹp nhất ghi lại, cho dù phải hi sinh tính mạng, cũng không thể bỏ qua bất kỳ màn nào.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ câm nín quay đầu, trong lòng chỉ nhớ an nguy của Phong Tĩnh Đằng và đứa con, hiện tại không có tâm tình trò chuyện.

Ước chừng qua mười phút, Địa Long không gầm rú nữa, âm thanh thương pháo ngày càng nhỏ lại.

Mai Truyền Kỳ nhanh chóng chạy hướng Phong Tĩnh Đằng cùng nhi tử.

Nhìn thấy hai người bình yên vô sự ngồi dựa vào đại thụ, trong lòng buông lỏng, nhất thời mất đi khí lực, ngồi vào bên cạnh bọn họ.

Cậu không nói gì, đưa tay ôm chặt hai người họ, thời điểm nhìn thấy hai người bị Địa Long công kích, cậu thật sự sợ hãi, sợ bọn họ sẽ bị thương, cũng sợ mất đi bất cứ người nào trong bọn họ.

Mai Truyền Kỳ cảm thấy chỉ ôm bọn họ dường như chưa đủ, ngẩng đầu lên, hôn một cái lên mặt đứa nhỏ, còn hôn một cái lên mặt Phong Tĩnh Đằng.

Chẳng biết thế nào mà vẫn cảm thấy không đủ, tâm vẫn nhảy đến lợi hại, không thể bình tĩnh lại được. Tiếp đó, hôn lên mặt hai người, hành động như vậy nhìn như an ủi hai người suýt chết trong miệng Địa Long, nhưng thực chất cậu đang tự an ủi mình.

Phong Tĩnh Đằng nhìn ra Mai Truyền Kỳ đang sợ hãi, ôm cậu thật chặt vào lòng: “Không cần lo lắng, tôi và đứa nhỏ không có chuyện gì đâu.”

Cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, rồi hôn một cái lên mặt, cuối cùng hôn lên đôi môi kia.

“Baba, đừng lo lắng, chúng ta đều tốt.”

Mai Nguy Hiểm học Phong Tĩnh Đằng hôn một cái lên trán Mai Truyền Kỳ, hai má, còn có…

Phong Tĩnh Đằng vội giơ tay ngăn miệng Mai Truyền Kỳ: “Đây không phải là chỗ con có thể hôn được.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Môi bạn lữ của anh, đương nhiên chỉ có mình anh mới được hôn, cho dù là con của họ cũng không được.

Mai Nguy Hiểm đô đô miệng nhỏ: “Hẹp hòi.”

Mai Truyền Kỳ thấy bọn họ còn có thể vừa nói vừa cười, trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại.

Lúc này, thông tấn khí truyền báo cáo của các chiến sĩ: “Báo cáo Thượng tá, Tam Đầu Địa Long đã bị đánh chết, cũng xác nhận nó đã tử vong.”

Phong Tĩnh Đằng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc nãy anh thấy đạn không thể xuyên qua cơ thể của Tam Đầu Địa Long, liền đoán nhược điểm có thể là nửa đoạn dưới được giấu trong lớp bùn, may mà đoán trúng.

Cũng mừng vì đứa nhỏ không có chuyện gì, trước đó khi đang tìm kiếm thảo dược, nhóc theo tổ của anh tìm thảo dược, thế nhưng lúc Địa Long xuất hiện, đứa nhỏ này đột nhiên không thấy, quả thật khiến anh hoảng sợ vô cùng.

Phong Tĩnh Đằng mở miệng hỏi: “Có người bị thương không?”

“Báo cáo Thượng tá, không có.”

Phong Tĩnh Đằng thay Mai Nguy Hiểm chỉnh nón trên đầu, sau đó một tay ôm hài tử, một tay nâng Mai Truyền Kỳ đứng lên, đi ra đại thụ.

Giản Dực chạy qua nhìn bọn họ hỏi: “Mấy người không sao chứ?”

Mới vừa nhìn đến Địa Long công kích Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Nguy Hiểm, thực sự là hù chết hắn, lo bọn họ có chuyện xảy ra.

“Không có chuyện gì.” Phong Tĩnh Đằng đem hài tử đưa cho Giản Dực.

Giản Dực tiếp nhận hài tử, tự trách nói: “Thực sự xin lỗi, nếu không phải máy dò xét thảo dược có sai lầm, tôi sẽ không dẫn mọi người đến đây.”

Mừng vì tất cả mọi người không có chuyện gì, nếu không hắn sẽ áy náy cả đời. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Chuyện này không liên quan tới cậu, hơn nữa, tham trắc khí cũng không thể thăm dò có dị thú ở đây.”

Loại dị thú như Địa Long này thích ẩn nấp trong lòng đất, nếu chúng nó trốn sâu trong lớp bùn, thì tham trắc khí cũng không thể dò xét được.

Phong Tĩnh Đằng nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, đang định chuẩn bị an bài nên làm thế nào, thông tấn khí liền vang lên.

P/S by Thỏ: Tuần này là lễ 1/9, tuôi sẽ up thêm 1 chương nữa vào cuối tuần này nhóe, mn muốn bộ Truyền Kỳ Phu Nhân hay Tận Thế Tông Sư nà (♡´艸`)!! Vote đê~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play