Hai người ầm ĩ đến nửa đêm mới ngừng lại, sáng sớm hôm sau suýt nữa thì không đứng dậy nổi.
Mai Truyền Kỳ lúc tỉnh lại liền nhanh chóng rửa mặt đánh răng, sau đó chạy tới lầu hai gọi đứa nhỏ rời giường.
Trên giường, Phong Tĩnh Đằng đang nằm bất mãn, nếu hôm nay không phải dẫn đứa nhỏ vào rừng cổ, đêm qua anh đã sớm trực đả Hoàng Long rồi.
Anh đứng dậy rửa mặt, sau đó bỏ quần áo vào trong máy giặt rồi thay đồ vào, đi đến lầu hai, vừa lúc gặp được hai cha con Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm.
Ba người cùng đi đến đại sảnh, liền thấy Tiểu lục tử đã chuẩn bị một bàn ăn lớn.
“Hắn còn không ngại cùng đứa nhỏ đến rừng cổ à, cũng không sợ con mình mất mặt.”
“Nếu như tôi là con hắn, cũng tình nguyện ở nhà chứ không muốn mất mặt cùng đi với người cha như vậy.”
“Mọi người mau nhìn kìa, nam nhân đi đằng sau hắn không phải là Phong thượng tá sao?”
Mọi người nghe thế, vội vã nhìn bóng người sau lưng Mai Truyền Kỳ.
“Tôi nhớ trong video Mai Truyền Kỳ bị vây đánh trong siêu thị, có thấy nam nhân này, có người nói đó chính là Phong Tĩnh Đằng Phong thượng tá, cũng không biết có phải là đúng hay không nữa.”
“Trên tinh võng có người nói Mai Truyền Kỳ dùng thủ đoạn âm hiểm, thế nên Phong thượng tá mới bất đắc dĩ đăng ký kết hôn với hắn, nhưng theo tôi thấy, hình như Phong thượng tá cũng không phải bộ dạng bị bắt buộc đâu.”
“Chẳng lẽ là tự nguyện?”
Mọi người tuy hiếu kỳ nhưng vẫn khinh bỉ nhìn Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ.
Vô cùng may mắn, mọi người không giống như cảnh trong siêu thị, ném đồ hoặc xông lên đấm đá, chỉ đứng một bên dùng lời nói công kích Mai Truyền Kỳ, tỷ như mắng cậu nhu nhược hoặc là nhát gan.
Mặc dù như thế, nhưng với tình hình mất khống chế như bây giờ, trong lòng vẫn khó chịu, cậu có thể không đi, nhưng thực sự không muốn con mình thất vọng.
Cậu trước đây khiến con mình thua thiệt quá nhiều, đều không có thời gian bồi đứa nhỏ hoàn thành các hoạt động trong trường, vất vả lắm mới có cơ hội lần này, nhưng kết quả là như vậy đây.
Mai Nguy Hiểm đứng bên cạnh baba, nhìn nhóm phụ huynh kia phản đối baba nhóc đi rừng cổ, nụ cười khả ái biến mất.
Nhóc thấy mọi người không muốn lên xe, kéo góc áo baba xuống, thấp giọng nói: “Baba, chúng ta về thôi.”
Mai Truyền Kỳ ngạc nhiên.
Cậu biết con mình rất hy vọng tham dự hoạt động lần này, sao liền dễ dàng bỏ qua như thế?
Phong Tĩnh Đằng cũng đáp: “Nếu bọn họ không muốn chúng ta tham gia, vậy chúng ta về nhà.”
“Nhưng mà…”
Mai Truyền Kỳ còn định nói nữa, liền thấy Phong Tĩnh Đằng nhìn mình, ra hiệu cho mình phối hợp với anh.
Cũng không biết Phong Tĩnh Đằng định làm gì, cậu đành nói: “Vậy chúng ta quay về.”
Mai Truyền Kỳ nắm tay con mình, cùng Phong Tĩnh Đằng trở về xe huyền phù của mình.
Mai Truyền Kỳ nghi ngờ: “Vậy hai người muốn làm gì?”
Phong Tĩnh Đằng nói: “Chúng ta lén đi sau bọn họ.”
Mai Nguy Hiểm gật đầu đồng ý.
Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Chúng ta làm sao theo sau được, đám phụ huynh kia nếu thấy chúng ta đi theo thế nào cũng ồn ào đòi quay về.”
Phong Tĩnh Đằng thâm ý cười: “Vậy chúng ta để cho bọn họ một đi không trở lại.”