Trong một ngăn tủ kín của anh, có một tờ
báo cáo mật, báo cáo một vụ việc khủng khiếp anh đã ngăn không cho báo
chí viết bài, để ngăn không cho nó đọc được. Anh không biết rằng cái kim trong bọc sắp tới ngày lòi ra.
Anh vẫn đọc những cuốn sách mang tính cổ điển, có giá trị văn học cao.
Hôm nay, anh đọc cuốn “Những người khốn khổ”. Nó vẫn ngồi một bên, cũng đọc một
quyển sách nhưng khác anh, nó đọc một cuốn sách tình yêu lãng mạn hiện
đại,“Chạng vạng”. Nó luôn thích những câu chuyện tình yêu mà chàng trai
luôn yêu thương cô gái. Có lẽ vì nó không bao giờ được như thế khi bên
anh.
Bỗng nhiên, hắn lao tới, đôi mắt hung hãn khiến nó lo sợ. Hắn luôn là người
hiền hòa dịu dàng, chưa bao giờ hắn như vậy. Hắn vơ một quyển từ điển dày cộp
từ cái bàn gần đó, ném thẳng về phía anh. Anh dễ dàng nghiêng người né được.
Cuốn từ điển rớt xuống sàn một cách chậm chạp như một cảnh quay chậm
trong một bộ phim, kêu một tiếng khô khốc.
-Làm trò gì vậy?- Mặt anh vẫn lạnh như băng.
-Gray, anh sao vậy?
Nhưng hắn bỏ ngoài tai lời của nó, sững cồ tiến về phía anh đang ngồi.
Hắn chụp lấy cổ áo, túm cổ anh lên.
Im lặng.
Cả chục đôi mắt sững sốt nhìn hắn và anh.
Không một tiếng động.
Chỉ có ánh mắt là đang gào thét điều gì đó, điều gì thật phẫn uất, thật kinh khủng.
Anh gạt tay hắn ra, sửa lại cổ áo đã nhăn nhúm lại.
-Sao thế hả?
-Thằng chết tiệt!- Hắn đấm thẳng vào mặt anh.
Thời gian như ngưng đọng.
Lần thứ hai, lần thứ hai trong đời anh bị đấm, bởi cùng một người.
-Gray !!!- Nó hét toáng, xông tới chụp cánh tay hắn lại.
Hắn quay ngoắt sang nhìn nó.
-Sao còn cản anh? Em có biết vì cái tên này mà Ba em …
- Bỗng hắn khựng lại. Liệu có nên nói cho nó biết sự thật không?
Ba của nó quan trọng hơn với hắn rất nhiều.
Nếu biết nó sẽ thấy như thế nào đây?
-Ba em làm sao?- Giọng nó hốt hoảng.
-Hừ…- Hắn gạt tay nó ra, bực bội bỏ ra ngoài trước ánh nhìn hiếu kì của mọi người trong thư viện.
-Khoan…- Nó bước vội.
-Không được đi!- Anh nói. Nó quay lại nhìn anh, đôi mắt đầy lo âu nhưng kiên quyết.
-Em phải đi. Em phải về nhà .- Và nó chạy đi mất.
Sau tất cả mọi thứ ồn ào diễn ra, chỉ còn mình anh bơ vơ.
-Tuyệt đối không để cho An tìm tới cô nhi viện.- Anh hét một câu duy nhất vào chiếc Iphone.
Chưa bao giờ anh như thế.
Anh đã tìm mọi cách để ngăn không cho nó biết chuyện nhưng tất cả là do
hắn, mà còn cả gã nữa.Tại sao chứ? Tại sao chỉ trong có thời gian ngắn
ngủi, nó và anh đã bị
tách xa nhau đến thế. Khoảng cách dường như đã không còn cứu vãn được nữa.
Và giờ, chỉ cần nó biết tin, thế là chấm hết, kết thúc hoàn toàn giữa anh và nó.
Tất cả do hắn và gã. Nếu không có hai tên đó…
Nhưng anh chợt nghĩ lại, hình như còn… có lỗi do anh nữa.