Vẫn như mọi ngày, nó ngồi xem trước mấy bài học ngày hôm nay dù thật sự không cần thiết. Nó đã luôn học chung với anh suốt nữa năm cùng với các giáo sư nổi
tiếng trên thế giới. Những kiến thức này với nó quá bình thườngnếu không muốn nói là quá tầm thường.
-Hello, Honey!!!
Cái giọng nói mà nó không bao giờ muốn nghe xuất hiện.
-Sao…anh lại..
-Ở đây à? Thì tôi tự đến thôi.
-Anh làm giúp tôi một việc nhé?- Nó đổi giọng đột ngột.
-Đừng nở nụ kia như hôm qua nhé, tôi sợ nụ cười đó của em lắm rồi đấy.
Mặt nó lạnh băng, nói nói bằng giọng hời hợt:
-Anh biến khỏi đây giúp tôi.
-Ôi, sao lại nói thế chứ? Tôi đau lòng lắm đấy.- Gã tỏ vẻ mặt méo xệch
đau khổ, cầm một tay nó đặt lên ngực trái gã.- Trái tim tôi đau lắm đó.
- Hành động đó khiến đám con gái trong lớp rú lên.
-Buông ra.- Nó giật tay nhanh chóng nhưng gã nắm lấy bàn tay đó, kéo nó
đi trước sự bàn tán của mọi người trong lớp cũng như mọi học sinh trên
hành lang.
Hắn nằm im trên chiếc giường kiểu cách của hắn. Tay hắn giơ lên một tấm thiệp
y hệt của anh. Hắn nhìn tấm thiệp một lúc rồi nghiến răng, quẳng thẳng tấm thiệp vào sọt rác.
Lại là một trò của gã, hắn đoan chắc thế.
Cô idol Erza này sao đột nhiên lại mời hắn chứ?
Trước giờ hắn đâu can liên gì tới giới nghệ sĩ? Chỉ có thể vì một lí do thôi: gã Jella .
Chắc chắn do gã chứ do ai nữa, định giở trò gì với hắn đây mà.
Mà có khi còn với cả nó và anh nữa ấy chứ. Đã vậy hắn càng không đi.
Hắn quyết định thế đấy mà không nhận ra rằng, trong buổi tiệc đó, vì
thiếu hắn mà nó gặp vô vàn rắc rối không giải quyết được và nỗi đau
không tài nào xoa dịu.
Từ sớm, trên mặt báo đã đăng tin rầm rộ về việc này: Một album đánh dấu một
bước đi mới của cô idol Erza, ngoài ra còn có giọng ca của Bá Đình giúp sức càng làm mọi fan hâm mộ điên đảo hơn.
Quản gia Gajeel cho người tới sửa soạn nhưng nó nói nó tự lo được nên các chuyên viên trang điểm và phục trang cũng đi mất.
Nó lôi trong tủ ra bộ váy màu xanh mà gã tặng. Dù gì cũng phải thừa
nhận, cái váy rất đẹp, nó rất thích, nó chỉ không thích kẻ tặng cái váy
mà thôi.
Nó mặc bộ váy vào người, mái tóc đen mềm mại để xõa ra phủ lấy tấm lưng trần
thay cho chiếc khăn choàng.
Nó nhìn vào gương, trang điểm nhè nhẹ rồi tự mỉm cười.
Trông nó rất ổn.
“Cạch”
Anh bước vào, nhíu mày nhìn nó.
-Bộ váy đó là gì?
-Ơ…có người tặng cho em.
-Ai?
-…
-Là Gray hay Jella ?
-…
-Nói!
-Là Jella.- Nó sợ, khai ra ngay.
-Lại là thằng đó.- Anh phẫn uất.- Sao em lại nhận hả?
-Tại anh ta bắt em nhận.
-Và em rất thích chứ gì?- Anh cười cay nghiệt, sấn tới chỗ nó,dùng hai bàn tay anh siết chặt nó.
-Đau.
-Em thích bộ váy này chứ gì?
-Ơ…- Nó gật nhẹ. Ánh mắt anh lóe lên tia lửa tức giận.
“Roẹt”
Một bên phần trên váy áo đã bị anh dùng tay xé rách.
Nó sững sốt, anh chưa từng làm thế này.
“Soạt”
Lần này tới một mảnh ren tạo độ bồng bềnh phía dưới.
-Khoan đã.
Nhưng giờ anh không còn nghe thấy một tiếng nói nào của nó nữa.
“Pựt”
Những hạt trân châu bung ra.
-Anh.- Nó thét gọi. Anh giật mình, ánh mắt vô hồn biến mất, thần thái anh
dần bình thường trở lại.
Thế nhưng, bộ váy trên người nó giờ đã bị anh xé rách hoàn toàn. Những
hạt trân châu, những mảnh vải xanh, nhửng tấm ren nằm tứ tung dưới sàn.
Nó ôm lấy thân hình mình, những giọt nước mắt dần rơi.
Anh im lặng, không nói gì cả.
-Rốt cuộc…- Nó nức nở.- Rốt cuộc đối với anh, em là gì chứ?- Nó hỏi một cách tuyệt vọng.
-Em là vợ của tôi.- Anh trả lời ngay.- Vì em là vợ của tôi nên đừngcó
chống đối tôi nữa.- Anh bỏ ra ngoài, có tiếng anh sai người mang đồ tới
cho nó.
Nó ngồi câm lặng, cúi đầu một cách đáng thương. Những giọt nước mắt cứ
thế thấm ướt đôi mi, tuôn rơi từ trong tận đáy lòng nó. Trái tim nó đau
thốn lên, như thể có cái gì đó đâm mạnh vào, tạo nên một vết nứt sâu
không thể chữa lành.
Rốt cuộc nó chỉ là vợ của anh.
Vợ thì cứ mãi là vợ không thể nào là người anh yêu .
Đó là điều mãi chẳng thể nào thay đổi cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT