Chap 32.2: ADN

-Tinh mắt thật, Lãnh Kiên! Xem ra, cậu đang làm điều gì đó rất mờ ám_Đưa tay phủi phủi bụi vương trên áo, Đằng Dạ dù bị phát hiện vẫn cao ngạo tiến đến gần người kia, đôi mắt lạnh của anh trầm đen, u tối trong những tia nhìn chết người.

-Đừng đem lòng tiểu nhân so lòng quân tử như thế, mắt tinh hay không là do gen di truyền, một hội trưởng cao quý như anh đừng nên ghen ghét đặt điều, hỏng hết cả hình tưởng đấy!_Bật cười chế giễu, Lãnh Kiên mỉa mai rồi quay người, dáng điệu như sắp bỏ đi_Hôm nay, tôi sẽ thay anh đưa Giai Băng đi kiểm tra ADN, anh cứ chuyên tâm làm việc đi nhé, hội trưởng!

Ngớt lời, Lãnh Kiên cười khẩy sảng khoái, vừa mới bước đi được vài bước thì bị một hạt thầu đâu nào đó xé gió, nhằm lỗ xoay tóc của anh đánh "phốc!" một cái, làm anh suýt móp nguyên cái hộp sọ.

Theo phản xả, Lãnh Kiên quay người lại, trừng mắt tức tối nhìn Đằng Dạ đang hữu tình ngẩng đầu "ngắm" lá thầu đâu bị sâu gặm đến rụng.

-Lãnh Kiên, lời nói của cậu bị thiên nhiên phản đối rồi_Bước đến gần Lãnh Kiên, Đằng Dạ bâng quơ nói, tiện tay vỗ vai anh như chiến hữu_Đừng luyến tiếc quá khứ, giờ Giai Băng là vợ tôi, không còn là vớ cậu nữa. Thế nên, đừng có xía vào! Tự tôi sẽ đưa cô ấy đi!

-Đằng Dạ...anh..._Thất kinh trước lời nói quá đỗi rõ ràng của đối phương, Lãnh Kiên nhất thời hoang mang.

-Chẳng gì có thể qua mắt Đằng Dạ này. Tệ hại thế nào, tôi cũng không quan tâm. Dĩ vãng, không bao giờ thắng nổi thực tại_Nói một cách hàm ẩn mà chỉ người trong cuộc mới hiểu, Đằng Dạ bỏ đi, để lại Lãnh Kiên với vô vàn kiên định pha lẫn lo lắng.

Chuyện này, không phải ai muốn cũng được, phải có tranh chấp, mới xứng với giá trị của nó.

***

Hé mắt nhìn ra hành lang, khi đã xác nhận được số người qua lại đã giảm đi hẳn, Giai Băng mới đội mũ, đeo kính râm, bịt khẩu trang, lén lút ra khỏi phòng thi.

Chưa bao giờ cô thấy nhục nhã như ngày hôm nay. Nếu không phải vì mải cặm cụi giải bài thi, thì cô đã bị ánh mắt tứ phía của "bà con" rọi đến làm phân tâm mất rồi.

Rốt cuộc thì, cô còn phải đeo xilôngpat này đến bao giờ? Có cần phải phẫu thuật cắt gọt nữa không đây?

Nghĩ một hồi cảm thấy đau óc, Giai Băng buồn bực ngáp dài, lười biệng đọc dòng tin nhắn vừa gửi đến.

Người gửi là Lãnh Kiên, và như lần trước, tốn mất 300 đồng mà chỉ có mỗi một chữ quen thuộc.

"Action!"

Giai Băng còn chưa nghĩ ra cô phải diễn gì, thì chuông điện thoại ngay tắp lự vang lên, vội vàng với dòng số gắn tên mẹ chồng cô.

-Mẹ?

-Giai Băng! Con đến bệnh viện gấp đi, cha mẹ con gặp tai nạn rồi!_Thanh âm mẹ chồng Giai Băng vẳng lên hối hả, vừa thúc giục vừa lẫn lộn sự lo lắng.

-Dạ?_Vẫn chưa tiêu hoá được hết dòng thông tin nhận được, Giai Băng chỉ có thể theo phản xạ mà vô nghĩa đáp lại.

-Con đến bệnh viện Trung ương đi, gọi Đằng Dạ luôn, nhanh lên nhé!_Căn dặn xong, Đằng phu nhân lập tức ngắt kết nối, để lại tiếng tút dài ngắt quãng.

Sững sờ nhìn màn hình điện thoại bằng đôi mắt có phần dại đi, Giai Băng từ từ ép chặt nó trong tay, cơ người run lên hoảng sợ.

Chuyện này...là do Lãnh Kiên sắp đặt? Cái chuyện liên quan đến mạng người này là do Lãnh Kiên một mình thảo sẵn ư?

Dù cố chối bỏ, lòng Giai Băng vẫn ngập tràn một nỗi sợ hãi không rõ nguyên do.

Sợ anh...hay sợ những gì đang diễn ra?

-Giai Băng! Hãy nghe lời tôi nói đi!_Vỗ vài vỗ nhẹ vào má Giai Băng, Đằng Dạ bất nhẫn trầm giọng, khuôn mặt cau có hằn rõ sự tức giận.

-Đằng Dạ?_Ngây ngốc giương mắt nhìn người đang đứng thù lù trước mặt, Giai Băng hồn nhiên hỏi_Sao anh nhận ra tôi?

-Vì chỉ có mỗi em...bị đưa đến đồn cảnh sát do ăn mặc quá khả nghi mà vẫn thả hồn lên chính tầng mây thôi!_Bắn tia mắt khinh miệt lên người Giai Băng, Đằng Dạ đột ngột đạp phanh, khiến ô tô đang chạy với vận tốc khá lớn bỗng thình lình dừng lại, theo quán tính làm cả người cô đâm sầm về cửa trước xe, phát lên những âm thanh hỗn tạp rất thảm thương.

-Au! Đằng Dạ! Anh muốn chết à?_Đưa tay xoa xoa cái trán bị nội thương, Giai Băng không muốn cũng bất đắc dĩ tỉnh rụi, phản kháng của cơ thể cũng dần dần được hồi phục nhanh chóng.

-Biết đau là tốt!_Cong miệng cười hài lòng, Đằng Dạ bắt đầu tăng số, vụt đi.

-Chúng ta đi đâu!_Ném mắt dán vào quang cảnh đang lướt nhanh, Giai Băng ngơ ngác hỏi, con đường này hình như dẫn đến bệnh viện Trung Tâm thì phải.

-Mẹ bảo tôi đưa em đến bệnh viện, có lẽ...em biết được một số chuyện rồi nên chắc tôi cũng không cần nói nữa...nhưng..._Trầm ngâm một lát, Đằng Dạ đưa đôi đồng tử đen sâu dán vào người Giai Băng, thanh âm thấm đượm một chút tha thiết nào đó...nhưng chỉ thấm đượm thôi, thì không đủ để người vô tình như cô nhận ra_...em đến giờ vẫn không có điều gì muốn nói với tôi sao?

-Có đấy..._Mặt Giai Băng dần trắng bệch, mồ hôi bỗng ứa ra trên trán cô_...xin anh nhìn đường đi! Chúng ta sắp đâm vào xe tải!!!

-Chết tiệt!_Quắc mắt lườm Giai Băng lần cuối, Đằng Dạ hướng ánh nhìn nhằm về phía trước, chuyên tâm lái xe mà không thèm nói với cô câu nào nữa.

Nói cũng vô ích!

Ngay khi nhìn thấy Đằng Dạ và Giai Băng hớt hải chạy đến, Đằng phu nhân lo lắng nói ngay:

-Giai Băng, ngân hàng máu cạn máu O rồi, nhóm máu con là nhóm máu gì thế? Bố mẹ con cần truyền máu gấp.

-Vâng! Con là con gái họ, tất nhiên mang nhóm máu O ạ!_Tuy có phần ngạc nhiên trước sự sắp đặt trùng hợp này, Giai Băng vẫn lanh trí đáp ứng ngay. Xem ra, Lãnh Kiên thực sự muốn người nhà Đằng gia tin cô là con gái hai người kia bằng cái cách truyền máu được xem là vô tình này. Liệu có đủ không?

Với mẹ chồng cô thì có vẻ dễ...nhưng với Đằng Dạ thì...anh ta tin nổi sao?

-Không nhất thiết là người nhà, con cũng có!_Tự động trả lời cho thâm tâm Giai Băng, Đằng Dạ lạnh lùng nói với Đằng phu nhân, cường độ ánh nhìn lại gắt gao hội tụ lên người cô như thể muốn dò xét gì đó.

-Đằng Dạ! Con nhóm máu A mà!

-Ý con là đám người kia!_Trỏ ngón tay về phía 5 tên cận vệ to khỏe đang đứng thù lù ở đằng xa, Đằng Dạ chú thích thêm_Họ đều mang nhóm máu O của hai người kia

Kinh ngạc rọi mắt về hướng Đằng Dạ chỉ, Giai Băng sững sờ, toàn thân bỗng tê dại đi. Lại thêm những hồ nghi mới tràn về trong lòng cô.

Những gì Đằng Dạ đang làm..cứ như thể anh ta đã biết rõ và tương kế tựu kế bày sẵn từ trứớc vậy. 5 con người đó không tự dưng mà xuất hiện trùng hợp thế được đâu.

"Em...có điều gì cần nói với tôi không?" Lúc đó...những gì Đằng Dạ cần cô nói...là về chuyện này ư?

P/s: oày vít gần chết ms xog, mai tui nộp thừa nhân oy mà ko tha cho tui là sao hở??? Huhu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play