Chap 17: Người thứ hai

Lại...cái thể loại bi kịch gì thế này?

Đằng Dạ...anh ta vừa vươn đầu lưỡi liếm môi cô à?

Đôi mắt anh ta sao giờ đây cứ như đôi đồng tử ngọc trai của 1 con báo đang thoả mãn với con mồi của mình thế?

Lãnh Kiên nhà cô còn chưa dám động môi cô lần nào, nay tên này dám to gan cưỡng hôn cô 4 lần. Không có bạn gái sao dụ dỗ người khác phái điêu luyện thế? Đúng là gạt người mà.

Nghĩ năm tháng qua mình cực khổ giữ môi chừa đến ngày cưới thành công dã tràng, Giai Băng đầu như núi lửa muốn phun trào nham thạch, toan động chân kết liễu nòi giống sau này nhà họ Đằng thì Đằng Dạ đã dự liệu được nguy hiểm, rời môi khỏi môi cô trước.

-Ngọt không?_Đưa ngón tay trỏ lên môi mình lướt nhẹ, Đằng Dạ nhếch môi cười, thâm ý hỏi Giai Băng đang ngẩn người bất động.

-Anh..._"Ngọt cái đầu anh ấy! Mướp đắng còn ngọt hơn!"Bị một cỗ ngượng ngùng phát sinh từ nụ hôn sâu kia làm cho dung nhan bị hủy hoại, mặt đỏ gay như mông khỉ, Giai Băng cuồng loạn không suy nghĩ gào lên trong khoang thần kinh, muốn tát cho kẻ vênh váo trước mặt vài tát lắm nhưng không được. Bởi lẽ, tứ chi cô sùng bái cách hành xử "thương hoa tiếc ngọc".

-Sao thế? Muốn nữa à, bà xã?_Đánh chết vẫn không chịu tắt đi nụ cười đểu giả, ma mãnh trên môi, Đằng Dạ hào phóng trưng cầu ý kiến của Giai Băng, mặt nguyên vị trí cũ ghế sát vào mặt cô như muốn khơi dậy bản năng "háo sắc" của người phụ nữ.

-Anh...!_Bị hai từ "bà xã" kéo dài hết sức dịu ngọt của Đằng Dạ làm cho hồn xiêu phách tán, da gà da vịt trên người cảm tử rơi lả tã xuống đất, Giai Băng bất giác nảy lên ý muốn đập đầu vào gối tự tử. Cô điên rồi! Sao lại động lòng chứ?_Sao anh...anh dám tự tiện hôn môi, làm ô uê thiếu nữ trong sáng như tôi...tôi hả?

-Không phải em vừa kết nạp vào hội phụ nữ Việt Nam rồi à?_Đưa tay xoa xoa chiếc cằm nhọn ra vẻ nghĩ ngợi, Đằng Dạ đột nhiên ngây thơ hỏi xoáy Giai Băng.

-Ách! Tôi...

-Hơn nữa...chính em là người bày trò, bắt tôi cho em đồ ngọt. Thân là trang nam tử, tôi không thể không đáp ứng, nhưng tôi lại không có gì cả, thế nên, tôi đành lấy thân trả nợ thôi!_Mặt dày đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Giai Băng, Đằng Dạ tỉnh bơ nhún vai bất lực, mặt ra vẻ nghiêm túc lắm_Người thiệt nhất trong chuyện này là tôi đây nè!

-Gì...?_Giống như bị địch vây đánh cho tả tơi rồi chìa tay đòi bồi thường chiến phí, Giai Băng tức giận đến mức người run lên lập cập, hai bàn tay nắm chặt thành đấm kìm nén khao khát muốn bóp chết một thứ gì đó_Hãy cảm ơn chúa vì tôi không phải là người ưa sát sinh đi...

-Nếu em không phục, có thể "cưỡng hôn" lại tôi coi như có qua có lại_Công bằng, dân chủ, văn minh, Đằng Dạ tự hào mình là một công dân mẫu mực.

-Tôi muốn giết anh hơn!_Lần này, Giai Băng hoàn toàn không thể chống chọi nổi với cơn tức giận như nham thạch muốn phun trào trong bụng mình nữa, cô giơ 2 tay đầy móng nhọn hoắc ra, toan túm lấy cái cổ dài nam tính kia bóp cho anh ta le lưỡi chết tươi, sớm siêu thoát thẳng sang kiếp khác.

Nhưng, Đằng Dạ thân thủ lanh lợi sớm đã có sự phòng bị, chỉ bằng một tay đã túm gọn lấy hai cổ tay thanh mảnh của Giai Băng, giữ chặt, tay kia lại móc vào túi quần lục lọi.

-Ngoan, tôi cho em cái này_Không thể ôn nhu hơn được nữa, Đằng Dạ trấn định Giai Băng đang giãy giụa.

Vừa nghe mình có diễm phúc được cho tiếp, Giai Băng kinh hãi, rút kinh nghiệp từ vết xe đổ trước mà nhanh chóng dịch người ra sau khá xa, nhe móng tay cào cào lên lớp da trắng của Đằng Dạ cố giải thoát cho tay mình.

Lườm Giai Băng cảnh cáo hành vi thú vật của cô, Đằng Dạ niệm tình gạt tay phải cô đi, giữ lấy tay trái cô, nhẹ nhành tách những ngón tay ra rồi theo đường ngón dài, anh đẩy một chiếc nhẫn vàng trắng vào ngón áp út của cô, khoé miệng giương nhẹ như đang cười.

-Cái này...là chiếc nhẫn lần trước

Kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn với kiểu dáng tinh tế "đậu" trên tay mình, Giai Băng lẩm bẩm, thoáng chốc, cô đưa mắt đảo lên ngón áp út của Đằng Dạ, hơi chút sững người khi tay anh cũng mang chiếc còn lại.

-Anh cũng mang à?_Giai Băng đặt vấn đề bằng một câu hỏi không thể ngốc nghếch hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play