-Có vẻ như anh làm em bất ngờ thì phải?_Khẽ nhếch môi nở nụ cười hiếm hoi suốt mấy năm qua chưa có dịp phô diễn, người con trai đứng gần cửa ra vào lên tiếng phỏng đoán, khuôn mặt sau khi cười lại mang vẻ tĩnh lặng, u sầu và mỏng manh của một thiên sứ sống thiên về nội tâm.
Sững người nhìn những đường nét thay đổi đầy mị hoặc trên gương mặt trời phú kia, Giai Băng thở hắt. Không tin nổi vào mắt mình, cô buông rèm mi, gượng ép khép chặt che đi tầm nhìn của mình lại, một tay vuốt ngực bình ổn thần thái.
-Hạ Giai Băng, mày vừa gặp ảo giác, những gì mày nhìn thấy là giả, nó giống như hiện tượng dạ dày "quá tải" cần phóng thích bớt nhưng Tào Tháo lại không rượt mà thôi. Trước mặt mày không là gì cả! Không là gì cả!_Dòng thanh âm ngọt ngào như nước chảy êm ả từ miệng Giai Băng bay ra, cố gắng dụ dỗ lí trí đang bấn loạn tĩnh tâm lại.
"Nhưng ảo giác đó rất thật, rất lộng lẫy!" Lí trí cô nhỏ giọng nói
"Kệ nó! Không quan tâm, ảo giác thì cái nào mà chả đẹp" Giai Băng dối lòng trách mắng chính mình.
-Vừa...nói gì đó?_Nghe rõ mồn một
không sót một từ nào từ trong câu so sánh hết sức biến thái của đối phương, chàng trai đứng ở mép cửa hơi chút ngạc nhiên hạ giọng khỏi, khóe môi liên tiếp giật giật vài cái mãnh liệt, đôi mắt ánh bạc lơ đãng giờ "ưu ái" nhìn chằm chằm lên người đối diện soi mói như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật rẻ tiền.
Đang thuyết giảng "lí tưởng cách mạng" sắp đến hồi thành công, thanh âm thâm trầm như bùa mê thuốc lú ki lại vang lên, nhanh chân rót vào tai cô, xuyên qua dây thần kinh truyền đến não bộ khiến lí trí chuẩn bị quỳ gối quy phục được nước vùng lên....sau đó...thất vọng.
Chẳng nhẽ, người cô nhìn
thấy...thực sự là Đằng Hy-kẻ đang trong trạng thái thực vật sắp được cô "siêu thoát"?
Cô có thể dối lòng, dối mình thêm lần nữa không?
-Anh...không phải...không phải..._Từ từ buông tay khỏi mắt, rèm mi đau đớn mở, Giai Băng mếu mặt nhìn "ảo giác" trước mặt vẫn chưa chịu biến mất, thất thần lắp ba lắp bắp không thốt lên câu nào trọn vẹn.
-Em đã gặp anh một lần rồi, chẳng nhẽ, không nhận ra anh sao?_Lại yêu ái phô diễn nụ cười ngây ngất lòng người cho Giai Băng chiêm ngưỡng, Đằng Hy thư thả sải đôi chân dài bước đến gần cô, tao nhã cúi người xuống, đem
ngũ quan như tượng thần La Mã dễ khơi gợi thú tính ẩn sâu trong người phụ nữ tiến sát vào mặt cô.
Khoảng cách gần đến vậy, làm trái tim Giai Băng không những đập mạnh thể hiện mê muội quá trớn mà còn có chút hoảng hốt, cảnh giác, người vô thức dựa ra sau thành ghế lẩn tránh. Không được, cô không thể tấn công anh ta được!
Trước hành động lộ vẻ yếu ớt của Giai Băng, Đằng Hy được nước lấn tới, hai tay chống xuống đệm ghế, kìm *** cô trong phạm vi không thể khép kính hơn được nữa.
-Sao thế? Sợ anh à?
-Tất...tất nhiên là không...nhưng...nhưng..._Vẫn cương quyết cho rằng mình đang gặp ảo ảnh, Giai Băng sau khi suy tư gì đó liền từ chỗ bối rối, "mạnh bạo" đấu tranh tư tưởng, đưa tay véo rất nhẹ lên má mình một cái, kiểm chứng.
Không đau!
Cô gan lì không từ bỏ véo thêm cái cực nhẹ lên má mình lần nữa.
Vẫn không đau!
Bất lực vì da mặt mình quá dày nên không thể áp dụng cái cách kiểm nghiệm là mơ hay là thực dân dã, hoang dại mà ông cha ta truyền thụ từ bao đời, Giai Băng
đành xót lòng nhè gương mặt không tì vết đang kề sát thật gần kia của đối phương, cho anh ta một tát giáng trời, nổ đom đóm khiến mặt anh chệch nhẹ đi, đã ngạc nhiên lại thêm phần sững sờ, đầu ong ong 5 chữ "Cô ta...dám tát mình?"
-Cô...?_Không em không út gì nữa, Đằng Hy bị đánh cho ngộ đạo liền nghiến răng phun ra đại từ nhân xưng xa lạ mà lúc này mình có thể nghĩ ra, hóc mắt đỏ ngầu lên.
-Ồ mình đau tay này!_Ngây thơ nhìn da tay mình từ trắng hồng chuyển sang đỏ ửng, Giai Băng ngạc nhiên lẩm bẩm rồi hết sức hồn nhiên hướng ánh mắt về phía nạn nhân, mở miệng hỏi cái điều trẻ lên 3 cũng biết_Anh có đau không?
-Cô...nghĩ tôi có đau không hả?_Lần đầu tiên bị chọc cho tức điên đến mất tự chủ nghiến răng trèo trẹo, Đằng Hy liếc nhìn gò má in đậm dấu bàn tay hồng nhạt của mình phản chiếu trong gương, hai bàn tay đặt trên đệm ghế vô thức bóp chặt.
-Vậy giờ đau không?_Hiểu rằng người kia chịu đòn vẫn không đau, Giai Băng ăn gán hổ nắm lấy mớ tóc mai hơi dài của Đằng Hy, rựt nhẹ rồi tiếp tục hỏi, đôi đồng tử ánh lên hàng nghìn tia kì vọng.
-Cô..._Đã cố nhẫn vẫn có người được nước làm càn, Đằng Hy không kiềm chế nổi mình nữa, toan đưa tay đánh trả thì bị nụ cười nhạt phảng phất chút vui mừng, mà ko thiếu thất vọng trên cánh môi Giai Băng làm cho khựng lại.
-Ra là thật...không ngờ...anh cũng có ngày tỉnh lại!_"...phá vỡ kế hoạch giúp anh siêu thoát của tôi!Cơ mà không sao, có ông xã như anh cũng tốt, đỡ lên mạng ngắm trai!"
Nghi hoặc "ngắm" no nụ cười tàn yếu ớt của Giai Băng, Đằng Hy vô chủ ý đưa tay nắm lấy khuôn cằm nhọn của cô, thanh âm lãnh đạm ẩn chứa ý vị gì đó khó hiểu:
-Là thật...hay giả?
-Hơ?? Anh nói gì?_Vặn não hết công suất mà mãi không thể hiểu được người này đang nói về vấn đề gì, Giai Băng theo lời Bác dạy không hiểu thì nhanh chóng đặt lại vấn đề, khuôn mặt tinh ranh sáng sủa giờ phần nào bắn lên nên ngây ngốc trẻ con.
-Thôi! Không có gì hết!_Lắc đầu một cái cố rũ bỏ những ý nghĩ bất thường vừa hiện lên trong đầu, Đằng Hy đảo đôi đồng tử, rọi ánh nhìn lên chiếc đồng hồ đeo tay của mình xem xét rồi ngay lập tức đưa hai tay bế thốc Giai Băng lên, rời khỏi phòng đợi.
-Ế! Anh làm gì vậy?_Thoáng khựng người trước hành động đột ngột khôg kịp xoay xở của đối phương, Giai Băng túm lấy tay áo sơ mi trắng của Đằng Hy đến nhăn nhúm dãy dụa, theo phản xạ rên lên thật to như thể mình là người bị hại. Tuy vậy, trong lòng lại ngập tràn vô vàn vui sướng hưởng thụ tình cảnh hoàng tử bồng công chúa này.
-Không phải cô không muốn kết hôn sau? Tôi giúp cô_Cao ngạo bước chân gấp gáp đi đến nơi cần đến, Đằng Hy không ai khiến ban phát ân đức nói.
Nhưng, điều khiến Giai Băng bắt đầu cảm thấy kì lạ chính là, tại sao anh lại bế cô dễ dàng như thế khi một người ngủ liền suốt 3 năm như anh chỉ vừa mới tỉnh dậy 4 ngày trước. Việc này...có quá dị thường hay không?
Thắc mắc cũng chẳng có đồ mà ăn, hơn nữa, hiện tại, Giai Băng đang bị "sắc đẹp" làm mờ mắt, căn bản vừa nghe thấy việc không muốn kết hôn từ miệng "chồng tương lai" của mình đã nổi xung lên dữ dội, quay ngoắt 180 độ từ bỏ ý định ban đầu:
-Không cần, tôi muốn kết hôn! Đưa tôi đến lễ đường!_"Tôi muốn kết hôn với anh! Nghe không, điều này chứng tỏ tôi đang đề cao "dung mạo" của anh đấy! Thế nên làm ơn thả bà ra!!"
-Im lặng đi, lòng tốt của tôi không phải lúc nào cũng có đâu_Đinh tai nhức óc vì cái loa phát thanh ở trong lòng mình, Đằng Hy lên tiếng nhắc nhở. Quả thực, trước giờ anh chưa vì ai làm bất cứ điều gì mà không có lợi. Như lần này, cái lợi đó lại là cái lợi tinh thần.
-Không! Tôi muốn kết hôn!! Thả tôi ra!
Đương lúc đang cố sức giằng co giành giật tương lai được sống cùng "trai đẹp" của mình, một hình bóng quen thuộc đang trầm tư dán mắt vào màn hình điện thoại, tai đeo earphone lướt nhanh qua trước mặt cô, khơi dậy khả năng "kêu cứu" bẩm sinh của con người lúc gặp nạn.
-Lãnh Kiên! Cứu em!
Đáp lại tiếng kêu khàn giọng của Giai Băng, Lãnh Kiên ảm đạm rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn lướt qua cô và Đằng Hy...rồi cụp mắt xuống tiếp tục công việc đang dang dở.
-Lãnh Kiên, anh làm sao thế? Cứu em!_Hoảng hồn nhìn Lãnh Kiên tỉnh bơ rời đi ngay trước mắt mình, Giai Băng lo lắng gào to hơn, người như có thêm sức mạnh để dãy giụa.
-Ồn ào quá!_Giận dữ đặt Giai Băng xuống chiếc ghế đá đặt dọc hành lang, Đằng Hy móc trong túi ra hai cây kẹo cứng to vị chanh, mau lẹ bóc vỏ rồi đút thẳng chúng vào miệng Giai Băng, khiến miệng cô vì sức chứa quá tải mà phải phình to lên, muốn nhổ ra lại bị ánh mắt sắc lạnh liếc cho đến run rẩy_Không được nhổ!
Ngay sau khi Giai Băng bị đưa ra khỏi nhà thờ trung tâm, bước chân Lãnh Kiên chợt khựng lại, đứng im ở đó mất mấy phút. Một hồi sau anh mới quay đầu nhìn về hướng mình vừa đi, nghi hoặc thốt lên hai chữ:
-Giai Băng?
Đúng lúc Lãnh Kiên hối hận vì cái tính lơ đãnh của mình, tin tức Giai Băng mất tích đã theo vận tốc âm thanh truyền đến tai Đằng phu nhân và Đằng Dạ.
-Sao có thể như thế chứ, ta đã thu nạng của Giai Băng rồi, không có nạng, làm sao con bé di chuyện được?_Khó hiểu nhìn đám bầy tôi mặt mũi phờ phạc đầy mồ vừa mới lùng sục hết mọi ngóc ngách trong nhà thờ trở về, Đằng phu nhân lẩm bẩm_Chẳng nhẽ...có kẻ nào đứng sau phá đám chúng ta? Mau cho người đi san bằng Hà Nội cho ta, nhất định phải đem thiếu phu nhân về đây!
-Yes, sir!!_Đồng thanh hô lớn đầy khí thế, đám tôi tớ nhanh chóng tản ra ngoài thực thi mệnh lệnh.
Cuống cuồng đoán già đoán non xem kẻ nào dám to gan bắt con dâu của mình, Đằng phu nhân bất chợt phóng mắt đến Đằng Dạ đang tao nhã dựa người vào tường "nghịch" Iphone, người run lên về giận:
-Đằng Dạ! Con đứng đó làm gì hả? Đưa người của con đi tìm Giai Băng đi chứ! Chẳng nhữ...chuyện này...là do con mà ra?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT