1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199
Một thứ thanh âm nhè nhẹ, cẩn thận huyễn hoặc lồng vào tiếng cửa 'cạch' khẽ, rồi biến mất. Phút chốc, Giai Băng căng thẳng quay đầu nhìn lại, lớp da ở cổ co giật, cho thấy cô vừa nuốt nước bọt. Đôi mắt cô gắt gao nhìn quanh, thân thể phối hợp lùi về phía sau, từ lúc nào đã chạm mạnh vào cạnh bàn. Tiếng va chạm, tiếng đổ vỡ inh ỏi một lượt chế ngự không gian im ắng, vô tình cũng làm mòn đi sự cảnh giác của Giai Băng. Giai Băng phiền phức đưa mắt nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn những thứ ngổn ngang trên chiếc bàn. Có thứ gì đó hắt ánh sáng chói vào mắt cô, lôi kéo sự chú ý. Khi Giai Băng nhìn rõ vật ấy, trong lòng lại dâng lên một đợt sóng rối rắm. Dao? 3 con dao thái còn rất mới nằm ngổn ngang trên mặt bàn, trương cái lưỡi sắc nhọn thi thoẳng loé sáng. Nhưng, mắt Giai Băng lại vô tình nhìn thấy đĩa hoa quả bên cạnh, nên cô nhanh chóng hiểu ra vì sao những con dao kia lại xuất hiện ở đó. Chỉ là...sao lại là 3 con dao mà không phải 1? Vặn não một hồi cũng không có được đáp án, Giai Băng lơ đãng nhìn đến một chiếc váy đang đặt trên giường. Ngay lập tức, cô liền nhớ đến mục đích ban đầu của mình, thế nên, cô không nghĩ nữa, đưa tay nâng chiếc váy lên. Bỗng, một mùi hương phả ra từ chiếc váy xộc vào mũi cô, không chỉ có mùi đặc trưng của áo quần mới mua về mà còn xen lẫn một mùi thơm khác nhè nhẹ. Có lẽ, không có gì đáng ngại. Khó khăn đánh giá chiếc váy một hồi, Giai Băng quyết định cởi bỏ chiếc áo bẩn trên người. Gần như lập tức, một tiếng chép miệng rất nhỏ vang lên, nhỏ đến mức không thực. Giai Băng kinh hãi quay đầu nhìn về phía cửa, lòng dấy lên một dự cảm không tốt. Cánh cửa vẫn đóng im, không nhúc nhích, những vệt sáng yếu ớt của trăng in hằn trên mặt sàn cũng vậy, không có bất kì cái bóng ngoại lai nào đổ xuống. Trút nhẹ một hơi, Giai Băng rời mắt, cô không cởi quần mà tròng chiếc váy vào. Chiếc khoá kéo đằng sau dài xuống tận mông khiến cô có chút đẫm mồ hôi trôi nước mắt để kéo nó lên. Vừa vén mớ tóc dài sang bên, thân thể Giai Băng đột nhiên khựng lại, đứng im như tượng gỗ, hai bàn tay thon dài như dính chặt vào tóc, không nhúc nhích. Bầu không gian vừa được rút bớt âm thanh, thì một âm thanh khác vang lên. Nó vốn rất nhỏ, nhưng sự im lặng cô tĩnh đã làm nó thêm phần lắng đọng. Đó là tiếng khoé kéo trượt dài, trượt dài. Không phải đi lên mà đi xuống. P/s: Viết đoạn cuối phần này, lần đầu tiên ta rùng mình ớn lạnh, ko biết các nàng ko thế ko ta???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199