Xem ra, buổi dạ tiệc này không tầm thường chút nào. Giai Băng âm thầm quét mắt đánh giá, nhưng có lại không hay biết cũng có đôi mắt khác chăm chăm vài người mình.

Dạo trên thuyền được một quãng, bỗng Ngạo Vĩ 'a' lên một tiếng, nhìn cô đầy thương xót.

-Đằng thiếu phu nhân, áo ngài bị ướt kìa, bẩn quá, như thế làm sao vào dạ tiệc được!

Đằng Dạ đang đi phía trước chợt dừng lại, cũng nhìn về phía Giai Băng nhíu mày.

Chống phải hai ánh nhìn không rõ xúc cảm kia, Giai Băng có chút bức bối. Cô nhăn mặt, ra vẻ ủy khuất nói.

-Tôi không có áo quần để thay!

Như chỉ chờ có thế, Ngạo Vĩ xông lên chắn ngang giữa Đằng Dạ và Giai Băng, liến thoắng tiếp lời như đang cố ngăn cản điều gì đó.

-Không sao! Trên thuyền có rất nhiều áo quần dạ hội, để tôi bảo đàn em đưa ngài đến đó thay, thế nào?

-Không được!_Đằng Dạ phía sau gầm nhẹ, vô tình như cố ý tỏa ra hàn khí lạnh buốt xương.

Dẫu vậy, Ngạo Vĩ lại chẳng để chút áp bức đó vào mắt, hắn quay đầu nhìn Đằng Dạ, mỉa mai nói.

-Đằng nhị thiếu gia, đây là dạ tiệc tôi tổ chức, những vị khách bên trong đều là khách quý. Đằng thiếu phu nhân ăn mặc như vậy đối với tôi thì không sao nhưng đối với bọn họ lại là sự vô lễ. Chẳng nhẽ, ngài nỡ để vợ mình trở thành nguyên cớ biến chính mình trở thành cái gai trong mắt người ta sao? Đằng thiếu phu nhân, nếu cô muốn như thế, thì tốt nhất cô nên li hôn đi là vừa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play