Giai Băng giật mình, theo bản năng gập máy tính che giấu.
Ngay sau đó, hai cánh tay lạnh băng của ai đó ôm chầm lấy Giai Băng từ phía sau, khiến cô bật dậy, theo bản năng túm lấy cánh tay ấy, chuẩn bị chiêu thức quật ngã.
Nhưng, cô còn chưa kịp làm gì, chủ nhân của cánh tay đang trói chặt cô đã động thủ trước, há miệng, le lưỡi, nhẹ nhàng trêu ghẹo lớp lông lá như tơ mẫn cảm trên vành tai cô. Nối gót theo sau là thứ thanh âm lành lạnh quen thuộc.
-Vợ! Đang làm gì đấy?
Da gà da vịt trên người Giai Băng vừa mọc đã lả tả rơi xuống đất. Cô cảm thấy toàn thân mình như tê như dại, chân tay bủn rủn không xương, vô lực ngả vào vòm ngực chắc khoẻ đằng sau.
Người ta nói, chết trong ôn nhu là cái chết nhẹ nhàng nhất. Nhưng Giai Băng không thấy vậy, cô chỉ thấy vành tai đang được Đằng Dạ thổi gió phù phù bên cạnh đang ngứa ngáy kinh khủng mà thôi.
Đằng Dạ chết tiệt! Anh ta muốn đuổi cùng diệt tận đám lông vô tội nhà cô mà.
P/s: Khổ tâm ta quá các nàng ơi, trên đt ta ko cách nào bấm vào ô này để mà post, nên chịu á, toàn nhân lúc lên chùa thui(nhưng vẫn hóng cmt như thường)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT