James và Lily ngồi xuống hai chiếc ghế trong văn phòng của thầy
Dumbledore, len lén nhìn nhau, lòng đoán già đoán non xem thầy hiệu
trưởng định nói gì với mình. Chắc hẳn là phải liên quan đến sự vụ vừa
rồi rồi, nhất là khi Kipple đã nói Voldemort ra lệnh cho ông ta giết hai đứa.
Hai cô cậu suy nghĩ lung lắm, nên khi thầy Dumbledore lên
tiếng hỏi một câu hết sức ngoài tiên liệu thì cả hai đều trố mắt ra nhìn thầy như hai đứa đần độn.
- Kẹo Chanh không? – Thầy Dumbledore cầm trên tay một túi kẹo nhỏ màu vàng nhạt, đôi mắt long lanh.
- Dạ??? – Cả hai đứa học trò đồng thanh.
- Các trò có ăn Kẹo Chanh không? – Thầy Dumbledore thửa cho hai cô cậu
mỗi đứa một cái kẹo, và cũng lấy ra một cái cho vào miệng mình rồi cất
túi kẹo vào ngăn kéo. – Chà, đây là món kẹo ưa thích nhất của ta. Vị
ngọt mát, kết hợp với vị chua chua, rất hài hòa. Và thơm nữa.
Tất nhiên là cả James lẫn Lily đều tin rằng chẳng đời nào thầy Dumbledore
gọi hai đứa đến đây để nói chuyện liên thiên về món kẹo ưa thích của
thầy, nhưng biết thầy vẫn nổi tiếng là hơi “mát” và lập dị, nên cả hai
chỉ gật đầu và bỏ kẹo vào miệng.
- Hẳn hai con cũng đoán ra ta muốn nói chuyện với hai con về việc gì. – Thầy hiệu trưởng thủng thẳng nói.
- Chắc là về nguyên nhân Voldemort muốn giết tụi con, phải không ạ? – Lily hỏi.
Thầy Dumbledore gật đầu, mặt thầy tỏ ra rất đăm chiêu như thể đang cân nhắc một điều rất khó nói.
- Tại sao hắn lại muốn giết tụi con hả thầy? – James cất tiếng.
Thầy Dumbledore khẽ hấp háy mắt, rồi nói.
- À, Voldemort, vì một lí do gì đó, tin rằng hai con – hoặc một trong hai đứa con – sẽ sinh ra một đứa trẻ có thể tiêu diệt hắn ta. Vì thế hắn
muốn giết cả hai đứa con, để chắc chắn, thầy nghĩ vậy.
- Voldemort tin là con của con và Lily sẽ tiêu diệt được hắn sao? Con và Lily ạ?
James kêu lên, trong lòng tự dưng thấy có chút phấn khởi, những bất an trong
lòng mấy ngày này tự dưng nhạt đi. Cậu lấm lét nhìn sang Lily và thấy gò má cô hơi ửng hồng lên và có một vẻ ngượng nghịu lạ lùng khi cậu hỏi
câu đó.
- Con của hai con, hoặc là con của một trong hai con. – Thầy Dumbledore chỉnh lại, nhưng James vẫn thấy hơi ngượng và mừng.
- Nhưng tại sao ạ?
- À, cái này thì… người đưa tin của thầy chỉ cho thầy biết đến thế thôi.
- Người đưa tin? – Lily hỏi, nhưng thầy Dumbledore đã lơ đãng nhìn về
phía con phượng hoàng Fawkes đang rỉa lông rỉa cánh trên cành cây góc
phòng, không có ý định gì trả lời cô.
Một lúc sau, thầy mới cất tiếng nói.
- Thầy nghĩ rằng phải đến khi các con ra trường thì mới gặp nguy hiểm
thực sự, vì Voldemort không thể vào được trường này. Nào ngờ hắn cũng
tìm ra cách của hắn. Thầy xin lỗi. Lẽ ra thầy cần cho các con biết sớm
hơn.
Trông mặt thầy rất nghiêm nghị và có vẻ già hơn thường
ngày. Có lẽ những sự kiện xảy ra gần đây làm thầy suy nghĩ nhiều. James
muốn hỏi thầy một điều mà cậu vẫn nung nấu bấy lâu.
- Thưa thầy, vụ Lily bị hại hôm Valentine, có phải là Kipple…
- Không, Kipple không làm việc đó. – Thầy Dumbledore lắc đầu, cắt ngang lời James.
- Vậy thì đó là ai?
Không phải cậu mà là Lily cất tiếng hỏi. Đương nhiên rồi, ai mà không muốn
biết danh tính của kẻ thủ ác đã hại mình cơ chứ. Nhưng thầy Dumbledore
chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi, và nói rất khẽ.
- Không có bằng chứng để chỉ ra ai đã làm việc đó. Nhưng thầy đảm bảo với con rằng thầy sẽ không để những sự việc như thế xảy ra nữa đâu.
- Nhưng thầy
biết đó là ai, đúng không? – James hỏi, thấy máu trong người mình chảy
rần rật. – Thầy có thể dùng Chân Dược, giống như thầy vừa làm với
Kipple.
Thầy Dumbledore nhìn chăm chú vào James một hồi, và James không biết thầy đang nghĩ gì. Rồi cậu thấy thầy lắc đầu nhè nhẹ.
- Không. Chân Dược chỉ dùng để lấy thêm thông tin chi tiết đối với người
trưởng thành đã có chứng cứ chắc chắn phạm tội. Như Kipple. Không được
phép dùng với người ta khi mới chỉ có nghi ngờ.
James suy nghĩ về câu nói của thầy, tự hỏi không biết có ẩn ý gì không. Có phải thầy đang ám chỉ thủ phạm là một học sinh, chưa đến tuổi trưởng thành không nhỉ?
“Người trưởng thành” mà thầy nói có tính cả những đứa học sinh năm thứ
bảy như James và Lily - những đứa đã đến tuổi mười bảy từ năm ngoái
không, hay là thầy coi tất tần tật cả lũ học sinh đều là “chưa trưởng
thành”? James há miệng định hỏi tiếp, nhưng Lily đã nói trước.
-
Nếu thầy biết thầy sẽ nói cho con chứ? Con có quyền biết, đó là kẻ muốn
giết con. Sở dĩ con còn sống được là nhờ thầy cứu chữa. – Giọng Lily
nghe rất tha thiết.
Có một điều gì đó rất lạ hiện lên trong mắt
thầy Dumbledore mà James không luận ra được đó là gì. Nhưng điều đó
nhanh chóng biến mất, và đôi mắt xanh của thầy lại trở lại vẻ điềm tĩnh
thường lệ.
- Có, Lily à. Thầy sẽ nói cho con biết. – Thầy dứt ánh mắt ra khỏi mắt Lily, rồi làm một điệu bộ rằng muốn kết thúc câu
chuyện. – Thôi, các con hẳn đã rất mệt. Thầy nghĩ các con cũng nên về kí túc nghỉ ngơi. Thầy nghĩ ông Crouch cũng chuẩn bị tới rồi, và thầy cần
phải tiếp đón ông ấy.
Cánh cửa văn phòng thầy mở ra. Và James với Lily cùng nhau đứng lên, bước ra cửa trong một tâm trạng miễn cưỡng hết sức.
***
Dumbledore nhìn cô học trò của mình qua cặp kính nửa vầng trăng. Cụ biết là thế
nào cũng có lúc cô bé tìm đến cụ để hỏi chuyện. Vì cả lí do nọ lẫn lí do kia.
Lily Evans đang ngồi đối diện với cụ, hai tay có lẽ đang vò lẫn nhau dưới gầm bàn, còn hàm răng thì cắn vào môi dưới vẻ suy nghĩ.
- Lily, con cần hỏi ta chuyện gì? – Dumbledore hỏi, dù cụ đã biết câu trả lời.
Thế nhưng đến khi cô bé mở miệng thì cụ Dumbledore mới biết là mình nhầm chút xíu.
- Con muốn hỏi thầy một chuyện. Lần trước con bị dính lời nguyền ở cái
ghim cài hắc ám đó, thầy đã chữa lành cho con. Nhưng sau đó... - Cô ngập ngừng một chút, -... thầy có... làm gì khác nữa không ạ?
- À... cái đó... - Mắt cụ Dumbledore khẽ hấp háy. - Ta cứ tưởng con đến hỏi ta thủ phạm vụ đó là ai chứ.
- Cái đó con cũng định hỏi. - Lily mỉm cười. - Nhưng con muốn hỏi điều này trước cơ ạ.
Cụ Dumbledore khẽ vuốt chòm râu dài bạc trắng của mình, rồi nhìn cô học trò ưa thích của mình, nói.
- Thực ra thì, Lily à. Ta không hề làm gì cả. Hôm đó, ta trở về văn phòng để tìm thông tin về lời nguyền đó. Đến lúc quay trở lại thì đã thấy con được chữa lành rồi.
Lily há hốc mồm, sửng sốt nhìn cụ, như thể không tin rằng đó là sự thật. Phải mất mấy giây sau, cô mới lắp bắp.
- Thế... thế ai chữa cho con hả thầy?
- Ta không biết. Nhưng ta biết một điều rằng, người đó hẳn rất quan tâm đến con và có pháp thuật hết sức cao cường.
- Thế... - Lily ngập ngừng như để tìm lời. - Thưa thầy, thế ngoài việc
chữa cho con, thầy có nhận thấy người đó còn làm gì khác nữa không ạ?
Dumbledore đã biết trước rằng sẽ có lúc Lily hỏi điều này, rằng một lúc nào đó cô
bé cũng nhận ra được bùa phép bảo vệ quanh mình. Nhưng cụ vẫn hỏi.
- Tại sao con lại hỏi vậy?
Lily trông hơi bối rối. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc loăn xoăn của mình, rồi ngước nhìn Dumbledore.
- Khi Peter tấn công con, con đã quá bất ngờ nên không làm được gì cả.
Bạn ấy ném bùa Đông Cứng vào con, nhưng rồi không biết tại sao con lại
không làm sao cả, còn bạn ấy thì lăn đùng ra đất và trúng bùa Đông Cứng
đó.
Trước ánh mắt hình dấu hỏi của Lily, cụ Dumbledore khẽ nói.
- Lily à, điều này chỉ có thầy biết. Một bùa phép bảo vệ rất mạnh đã được ếm lên con. Duo Olivi Return (Trở lại gấp đôi). Các lời nguyền tấn công con sẽ bị đánh bật trở lại kẻ tấn công với sức mạnh gấp đôi.
- Vậy... - Miệng Lily há ra, rồi ngậm lại. - Tại sao đến bây giờ con mới
nhận ra? Con đã đấu tay đôi nhiều lần trong các buổi luyện tập của Hội
Chim Lửa.
- Con luôn kịp phản ứng lại đối với các đòn tấn công,
đúng không? Giới hạn của bùa phép này hẹp hơn bùa Chắn một chút, nên nếu bùa Chắn của con đã đủ chặn lại các lời nguyền rồi thì nó sẽ không phát huy tác dụng. Bùa chú này rất mạnh, nó có thể chống được hầu hết các
lời nguyền, chỉ trừ những lời nguyền hắc ám cao cấp nhất và những lời
nguyền không thể tha thứ.
- Thế... nó sẽ tồn tại bao lâu hả thầy?
- Ta không chắc. - Dumbledore lắc đầu. - Nó sẽ yếu dần và mất hẳn theo
thời gian. Sau đêm hôm qua, ta đã thấy nó yếu đi một chút, nhưng có lẽ
vẫn còn tồn tại được hai ba tháng nữa. Lily à, con có nghĩ ra ai thân
thiết với con để làm những việc như vậy không? - Dumbledore lại hỏi.
Trong khi Lily vẫn tỏ vẻ suy nghĩ, cụ lại nói tiếp.
- Đó phải là một người có pháp thuật rất hùng mạnh và hiểu biết sâu sắc
về Nghệ thuật Hắc ám. Lời nguyền từ cái ghim cài áo - Mortiferum
Desideriis (Ham Muốn Tử Thần) là một phép thuật hắc ám rất khó giải. Duo Olivi Return (Trở lại gấp đôi) cũng là một phép thuật cổ xưa rất ít người biết, và hết
sức cao cấp. Lily à, ai đó làm điều này với con, chắc chắn rằng tình cảm đối với con không phải ở mức bình thường. Thực hiện hai việc trên cùng
một lúc, đối với một phù thủy tầm trung là điều không tưởng. Một phù
thủy rất hùng mạnh có thể làm được, nhưng có một sự mạo hiểm rất lớn.
Tùy vào pháp lực của mình, anh ta có thể mất pháp thuật trong vài tuần,
vài tháng, hoặc thậm chí là mãi mãi.
- Mất... mất pháp thuật... ư?
Lily lắp bắp, đôi mắt cô mở lớn, giọng thảng thốt. Trong một thoáng, cụ
Dumbledore cảm thấy như Lily biết - hoặc có một ý tưởng nào đó về con
người bí ẩn kia. Nhưng cụ không hỏi. Cụ chỉ lặng lẽ ngồi quan sát cô học trò nhỏ. Hồi lâu, Lily phá vỡ sự im lặng.
- Ta không chắc đó là một ý hay, Lily ạ. – Nét mặt cụ Dumbledore thoáng
một vẻ lạ lùng. - Ta không có bằng chứng nào rõ ràng. Hơn nữa, người đó cũng đã dừng lại rồi. Có thể rằng, nó đã không hiểu hết tác hại của cái ghim cài ấy mà chỉ dùng nó như một trò dại dột.
- Tại sao thầy
lại nghĩ rằng con không nên biết người đó là ai? - Lily hỏi, khuôn mặt
cô bé thoáng chút hoang mang lẫn với sự giận dữ. – Con nghĩ là con có
quyền được biết. Đúng không ạ?
Dumbledore lại quan sát Lily một vài giây, trước khi nhẹ nhàng gật đầu và thở dài.
- Đúng vậy.
- Vậy đó là ai, thưa thầy? – Lily hỏi.
- Đó là Mulciber, theo như ta nghĩ.
Cái tên thoát ra khỏi miệng Dumbledore một cách miễn cưỡng. Tất nhiên, nếu
muốn cụ cũng có thể ép được Mulciber nói ra sự thật, như là dùng Chân
Dược. Nhưng dùng Chân Dược để thẩm tra học sinh là một điều cấm kị, dù
học sinh đó có tội hay không.
Từ bên này bàn, cụ nhìn thấy khuôn
mặt Lily tái nhợt đi vì tức giận, nhưng rồi cô bé kìm nén lại được, dù
đôi tay vẫn còn run run.
- Ta đảm bảo với con rằng Mulciber sẽ không hại được ai nữa đâu, khi trò ấy còn ở trong trường này. - Cụ nói.
- Thật sao, thưa thầy? - Giọng Lily run run. - Theo như con biết được,
Severus đã phải vào bệnh xá hai lần vì Mulciber và Rosier.
- À,
điều đó xảy ra trước khi ta để mắt đến trò ấy. - Dumbledore thở dài. -
Hơn nữa đó chỉ là những trò nghịch ngợm của các học sinh đối với nhau.
Và các trò ấy đều đã bị phạt cấm túc.
- Trò nghịch ngợm ư? - Lily kêu lên giận dữ.
- Trò Snape đâu có bị thương gì trầm trọng hơn những lần đụng độ với các
trò khác đâu, đúng không? James, Sirius và Peter cũng đã làm như thế với trò Snape nhiều lần. Và họ cũng đã bị phạt cấm túc như thế.
Lily ngó chằm chằm vào mặt cụ Dumbledore, không nói nên lời. Có vẻ như cô bé đang cố gắng tìm cách giữ bình tĩnh. Hồi lâu sau, cô nói yếu ớt.
- Con hiểu. Con xin phép thầy, con về.
Dumbledore thở dài, nói.
- Ta mong con hiểu và tin tưởng ta. Đừng làm điều gì dại dột và manh động.
- Nếu thầy lo con tìm cách trả thù thì thầy có thể yên tâm. Con không hề có ý định đấy đâu. Chúc thầy ngủ ngon.
Lily nói, và Dumbledore ngồi yên trên ghế, mắt dõi theo cho đến khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT