Triệu Minh nghe thấy tiếng cửa mở từ trong phòng. Cô và em trai mình
vẫn còn căng thẳng. Hai chị em họ không nói chuyện với nhau mấy ngày
nay, có lẽ đã đến lúc phải chấm dứt điều đó.
Cô đi ra khỏi phòng, nhìn em trai đang uống cạn chai nước lạnh. Triệu Dương vừa đi chạy bộ về, tai nghe và điện thoại vứt trên bàn, bộ quần
áo thể thao vẫn còn đọng mồ hôi.
“Chị nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Triệu Dương liếc mắt nhìn cô. Cậu không hồi đáp ngay, ngồi xuống chiếc ghế gần bàn ăn.
“Em biết chị sẽ nói gì.”
“Còn chị biết em đã làm những gì, và chị cần em hiểu rằng em đang khiến chị khó xử, Dương Dương ạ.”
Triệu Minh đến gần, kéo chiếc ghế cạnh cậu và ngồi xuống.
“Vũ Lục Hàn là bạn thân chị. Cô ấy đang rất hạnh phúc. Còn em là em
trai chị. Chị cũng muốn em hạnh phúc, nhưng không muốn thấy em phá vỡ
hạnh phúc của người khác. Chị không hề dạy em như thế!”
“Em biết… Em biết em đang làm gì”, Triệu Dương không dám nhìn thẳng
vào mắt cô, nắm chặt chai nước trong tay, “Em chỉ không hiểu… Vì sao em
không có quyền theo đuổi Vũ Lục Hàn? Trong khi cô ấy đã theo đuổi bạn
trai của người khác?”
“Em đừng nói vớ vẩn nữa, Vũ Lục Hàn không hề theo đuổi bạn trai của
ai hết! Em lại còn không biết tính cách của cô ấy à? Em đã nghe ai nói
những điều phi lý như vậy chứ, sao em không dám cho chị biết?”
Triệu Minh bừng bừng tức giận. Hai mươi năm qua cô gắn bó cùng em
trai, cô tin tưởng rằng em trai dù không được mẹ dạy dỗ, cũng đã có cô
thay mẹ dạy em những điều đúng đắn rồi. Tại sao em cô chỉ mới nghe một
kẻ khác thêu dệt những điều vô căn cứ đã vội tin và coi thường lời nói
của cô? Kẻ kia là ai mà lại tác động đến em trai cô như vậy?
“Em đã nói với chị nhiều lần rồi, em không biết! Em thật sự không
biết! Ngay cả Vũ Lục Hàn cũng không bắt em nói ra, vì sao chị lại muốn
biết bằng được như vậy?”
“Bởi vì chị không thể chấp nhận việc có một người tiêm nhiễm cho em cái suy nghĩ có thể xen vào giữa hạnh phúc của người khác!”
Triệu Minh đập bàn. Con chó German Shepherd giật mình, ngóc đầu dậy.
“Chẳng có ai tiêm nhiễm được cái gì vào đầu em cả!”, Triệu Dương
bướng bỉnh cãi lại, “Hơn nữa, em thật lòng không biết người đó là ai, em thề! Em chỉ có thể nói rằng đó là một người con gái giống Vũ Lục Hàn y
hệt! Em nói chuyện với cô ta cũng chỉ vì em tưởng đó là Tiểu Lục thôi!”
“Hả? Em nhắc lại câu cuối…”
“Người em gặp rất giống Vũ Lục Hàn. Em nhầm cô ta thành Vũ Lục Hàn
nên mới bắt chuyện. Cô ta đã nói với em rằng Vũ Lục Hàn cướp người yêu
của mình, được chưa! Em xin thề, em chẳng biết đó là ai hết!”
Triệu Minh sững sờ nhìn em trai, đột nhiên kí ức về cái ngày được
cùng Hoàng Lâm đến buổi ra mắt sách của Trần Hải Minh hiện ra rõ ràng
như mới hôm qua vậy. Trong bữa tiệc hôm ấy, có một cô gái y chang Vũ Lục Hàn xuất hiện. Tóc Đỏ nói rằng đó chỉ là một người theo đuổi hắn, phẫu
thuật thẩm mĩ cho giống bạn gái hắn là Vũ Lục Hàn chỉ để quyến rũ hắn.
Có lẽ nào, người mà Triệu Dương gặp lại chính là cô ta? Nếu người ấy
giống Vũ Lục Hàn đến mức Triệu Dương còn nhầm lẫn, liệu Vũ Lục Hàn có
biết điều đó không?
“Em… em đã nói…”
“Tiểu Lục biết hết rồi”, Triệu Dương quay đi, vuốt ve con chó German
Shepherd, “Hôm qua cô ấy đã hẹn gặp để nói chuyện với em. Có vẻ như cô
ấy đã biết từ trước khi em nói…”
“Biết cái gì?”
“Biết em đã gặp ai. Chị có biết Vũ Lục Hàn đã hỏi em cái gì không?”
Triệu Minh lắc đầu. Cô bỗng cảm thấy bất an.
“Vũ Lục Hàn yêu cầu em chỉ trả lời đúng hoặc sai. Và rồi cô ấy hỏi
một câu: Có phải người đó rất giống tôi không? Em nói đúng, và Vũ Lục
Hàn liền cứ thế bỏ về…”
Triệu Minh bất giác rùng mình. Vũ Lục Hàn biết về cô gái đó. Một
người phẫu thuật giống y hệt mình và quanh quẩn bên cạnh những người
mình quen biết. Chỉ cần tưởng tượng đến vậy thôi, Triệu Minh không thể
ngăn cản bản thân khỏi cảm giác ghê rợn.
“Vì sao anh không nói với bố mẹ em chuyện đi Anh?”
Hàm Vũ Phong đang trên đường đưa cô đến trường vào sáng hôm sau. Hắn nhìn cô cười mỉm.
“Vì em chưa quyết định. Anh không muốn gây áp lực cho em khi cứ nhắc mãi về chuyện ấy, nhất là nhắc trước mặt bố mẹ em.”
“Em… đâu có áp lực!”
Vũ Lục Hàn lí nhí. Thực chất, cô đang hoang mang giữa việc đi hay ở.
Khi cô đã quyết định sẽ đi, mẹ cô lại bất ngờ bị bệnh. Bây giờ mẹ đang
nằm viện, nhà chỉ có hai bố con mà cô lại còn đi mãi tận nửa kia của thế giới, liệu có phải phép không?
“Anh biết em đang lo lắng điều gì mà, bé yêu”, hắn nhẹ nhàng xoa dịu, “Chuyện gì anh cũng có thể sắp xếp được. Vậy nên dù là trước ngày nghỉ
một ngày hay một đêm, em đưa ra quyết định, anh cũng sẽ lắng nghe hết.”
“Vậy… vậy bay sang Anh mất bao lâu?”
“Nếu bay thẳng thì mất khoảng hơn nửa ngày”, hắn lại nhìn cô, “Bay
trực tiếp đến London Heathrow bằng boeing của British Airways.”
Vũ Lục Hàn không hỏi thêm gì nữa. Cô cần phải suy nghĩ thật kĩ và
quyết định nhanh chóng để hắn tiện thu xếp mọi thứ. Một chuyến bay mất
hơn nửa ngày, nghĩa là nếu cô lưỡng lự thêm một giờ, hắn sẽ bị chậm trễ
cả một buổi.
Triệu Minh và Triệu Dương dần trở lại bình thường. Tuy nhiên, Răng
Khểnh vẫn không hề nghe lời chị gái mà chỉ thể hiện sự theo đuổi của
mình một cách kín đáo hơn. Triệu Minh tuy biết em trai mình làm vậy,
cũng chỉ thủ thỉ xin Vũ Lục Hàn lờ đi và đừng đánh giá em trai qua những động thái ngông cuồng ấy. Vũ Lục Hàn đương nhiên hiểu chuyện, dỗ dành
cô bạn gái của mình đồng thời tế nhị che giấu đi mấy hộp quà của Triệu
Dương. Cô không hiểu cậu ta lấy tiền ở đâu mà có thể mua quà liên tục
như vậy. Những thứ mọi đứa con gái đều thích, Triệu Dương mua tất, đựng
trong những chiếc hộp nhỏ gắn nơ rất đẹp, để ở những nơi Vũ Lục Hàn
thường xuyên đến gần. Cô không biết nên hoàn trả lại cậu ta thế nào để
Triệu Minh không biết, đành đi tìm tủ đồ của cậu ta và xếp ngay ngắn các gói quà thành một chồng ngay dưới chân tủ nhân những lúc Triệu Minh bận rộn – mà không được đụng mặt Triệu Dương. Vũ Lục Hàn thấy rằng cô như
đang tham gia một trò chơi vậy – một trò chơi trí tuệ phải vận dụng tối
đa khả năng tư duy của não bộ!
Triệu Dương trốn một tiết học, mang máy tính cá nhân ngồi lì trên thư viện. Cậu dù sao vẫn nhất quyết không chịu thua, và bởi cả Vũ Lục Hàn
lẫn chị gái Triệu Minh đều tỏ ra quen biết người mà cậu đã gặp, Triệu
Dương bỗng nhiên cũng muốn biết cô gái y hệt Vũ Lục Hàn đó là ai. Người
đang tán tỉnh Hàm Vũ Phong, rất có thể, vì nếu không cô ta sẽ không dám
nói Vũ Lục Hàn cướp người yêu của mình. Như vậy, để tìm ra cô ta, chỉ có một cách duy nhất: điều tra Hàm Vũ Phong. Hắn được biết đến nhiều hơn
với cái tên James Adam, bởi hắn là một đứa con lai đặc sệt vẻ phương
tây, cộng với việc hắn nắm trong tay một đội ngũ có phần lớn là người
nước ngoài. Tập đoàn ACorp dưới thời của hắn được coi là doanh nghiệp tư nhân có người nước ngoài lớn mạnh nhất cả nước. Cái tên Hàm Vũ Phong
không mang lại kết quả gì nhiều, vì báo chí trong nước chỉ sử dụng tên
ấy trong những bài báo về lĩnh vực kinh tế. Ngược lại, James Adam lại thường xuyên được sử dụng trong các bài báo tập
trung vào đời tư, đơn giản vì như thế danh phận đặc biệt là một người có nửa dòng máu Anh sẽ được nhấn mạnh hơn, đương nhiên bài báo sẽ nổi bật
hơn. Triệu Dương đã đọc qua nhiều bài báo lá cải ngắn ngủn về đời tư của hắn, tuy nhiên nó lại thường nhắm đến gia đình hắn gồm bà mẹ kiến trúc sư người Anh và ông bố giàu có, nổi tiếng Hàm
Kiệt Luân, đồng thời là vị Chủ tịch cũ của ACorp. Các thành tích từ nhỏ
tới giờ của hắn cũng được xào lại rất nhiều, nhưng chuyện tình cảm lại
bặt vô âm tín. Dường như Hàm Vũ Phong là một kẻ sống lặng lẽ, khép kín,
không hở ra nhiều khoảng trống để người ngoài có thể nhìn vào được bên
trong cuộc sống của mình. Một kẻ có phép tắc, biết xây dựng một bức
tường thành nửa kiên cố, nửa phóng túng. Hắn chính xác là một lỗ đen vũ
trụ – tưởng như có thể nhìn thấu vào bên trong, nhưng không bao giờ biết bên trong có gì.
Thu hoạch lớn nhất của Triệu Dương là bài báo nhỏ viết về bữa tiệc ra mắt sách của Trần Hải Minh vài tuần trước. Bài báo không có thông tin
gì nhiều, chỉ kể lại vụ việc một cô gái, đồng thời là khách dự tiệc của
Trần Hải Minh, đã chụp ảnh và đăng tải một câu chuyện lãng mạn về ngài Chủ tịch ngoại quốc James Adam với bạn gái trên trang mạng xã hội cá nhân, vô tình thu hút nhiều lượt chia sẻ bởi chàng con lai điển trai và câu chuyện lãng mạn (có chín mươi phần
hư cấu). Tuy không có thông tin gì khác, nhưng bức ảnh của Trần Hải Minh được đăng kèm chú thích giúp Triệu Dương nhận ra người gần đây thường
đi chơi cùng chị gái mình, đồng thời, trong một bức ảnh minh họa khác,
dù không rõ, nhưng cậu vẫn có thể thấy một cô nàng bị khuất nửa người ở
phía sau Hàm Vũ Phong, có gương mặt y hệt Vũ Lục Hàn. Cô gái trong ảnh
tuy mái tóc dài hơn, màu tóc không nâu như thế, nhưng cậu dám chắc đó là người mình đã gặp vào buổi tối chạy bộ ấy. Cô gái giống Vũ Lục Hàn
không được đề cập đến, có vẻ không có ai quan tâm đến cô ta. Thật là một phát hiện thú vị! Triệu Dương cũng không ngờ mình có thể tìm ra được
sâu đến vậy. Hiện tượng Doppelganger – người song trùng. Không cùng
huyết thống vẫn giống nhau y hệt. Cậu đã xem một vài bộ phim về hiện
tượng này, tuy nhiên lại không bao giờ nghĩ có thể tận mắt bắt gặp
trường hợp ấy trong đời thực. Lần vô tình đụng mặt cô nàng giống y hệt
Vũ Lục Hàn ấy, nếu không nhờ hình xăm cô ta vô tình để lộ ra, kèm đôi
hoa tai sáng lấp lánh, thì cậu cũng khó lòng phát hiện mình đang nói
chuyện với người khác. Nhưng… tìm ra là một chuyện. Làm thế nào để cậu
gặp lại cô ta? Triệu Dương tựa người vào ghế, đầu lông mày nhíu lại, gần mức chạm vào nhau. Cô gái này có vẻ rất say đắm Hàm Vũ Phong. Ngày hôm
ấy gặp, cô ta đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở vị trí nhìn thẳng vào cửa
chính ACorp Building. Không rõ cô ta làm gì. Triệu Dương chỉ có thói
quen chạy bộ vào buổi tối, khoảng tám giờ, sau bữa tối nửa tiếng. Khi
gặp cô ta, cậu đã chạy được quãng đường cách nhà khá xa, khoảng bốn mươi phút chạy bộ. Gần chín giờ tối, một cô gái vẫn ngồi đợi một chàng trai ở một nơi ngừng làm việc từ lúc tám rưỡi – hẳn là cô ta phải có một lí
do, hoặc đó là thói quen mà cô ta đã tự hình thành cho mình. Dù có là
theo dõi người tình đi nữa, thì khả năng lớn nếu hôm nay cậu đứng đợi ở
nơi cô ta thường xuất hiện, cậu có thể gặp người song trùng với Vũ Lục
Hàn một lần nữa.
Như vậy là quá đủ, Triệu Dương nghĩ. Cậu đã mất hơn một tiết để tìm
hiểu và ngẫm nghĩ về những điều này. Cậu đã bị thôi thúc. Chỉ còn hi
vọng vào buổi chạy bộ tối nay.
“Hi vọng cô đừng từ bỏ sớm quá”, Triệu Dương nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, mong đợi, như thể đang đối thoại với chính mình.
**********
“Tin tốt là mẹ em đang hồi phục rất nhanh. Có thể chỉ cần theo dõi đến hết tuần này là được về nhà.”
Từ Thiên vừa đọc bệnh án, vừa nói. Hôm nay là ngày thứ sáu mẹ Vũ Lục
Hàn nằm trong viện. Như vậy, nếu không có gì xảy ra, ngày mai mẹ cô có
thể được về nhà.
Ngày hôm nay, cả Triệu Minh và Trần Hải Minh đều cùng Hàm Vũ Phong ở
trong phòng bệnh. Nhờ Triệu Minh nhận mình là “cô bạn cùng phòng của Vũ
Lục Hàn, em gái Hàm Vũ Phong” mà Vũ Lục Hàn thoát được gánh nặng về một
người bạn ảo. “Hàm Vũ Phong là anh nuôi của cháu, bạn Vũ thích gọi cháu
là Vũ Lam để hai đứa có tên giống nhau thôi ạ.” Triệu Minh thay cô giải
thích. Trần Hải Minh chỉ biết bụm miệng cười không thành tiếng, chẳng ai ngờ Vũ Lục Hàn dám lấy tên người yêu cũ của bạn trai để đặt cho cô bạn
tưởng tượng của mình. Vậy là bố mẹ bạn Vũ thay nhau cảm ơn Triệu Minh,
yêu chiều nàng Chủ tịch như yêu chiều con gái mình vậy. Trong thâm tâm,
hai ông bà luôn cho rằng nhờ có Triệu Minh, con gái họ là bạn Vũ mới có
bạn bè, có công việc tốt, gặp được bạn trai tuyệt vời. Mọi chuyện có vẻ
ổn thỏa. Dù vẫn chưa thú nhận thật sự với bố mẹ, Vũ Lục Hàn đã thấy trút được phần nào gánh nặng.
“Ngày mai anh sẽ đến đưa bố mẹ em về”, hắn nói khi lái xe đưa cô về
nhà, “Đừng để bố mẹ phải thuê xe di chuyển, vừa tốn lại không tốt. Nhớ
gọi anh nhé!”
“Cảm ơn anh…”, Vũ Lục Hàn lí nhí. Từ khi mẹ cô nằm viện, hắn gần như
lúc nào cũng có mặt và trợ giúp bố mẹ cô rất nhiều. Tiền thuốc phát sinh đều do hắn lo. Cũng bởi hắn có ngoại hình ưa mắt, bỗng dưng các nàng y
tá tự mình để ý hơn vào phòng bệnh của mẹ Vũ Lục Hàn; nhờ thế khi có vấn đề gì xảy ra, hắn dễ dàng gọi được một người đến kiểm tra ngay tức
khắc. Dù Từ Thiên đã giúp cho gia đình Vũ Lục Hàn có được sự chăm sóc
tốt nhất, Hàm Vũ Phong vẫn bằng cách nào đó giúp mẹ cô được chăm sóc kĩ
lưỡng hơn, như một bà hoàng. Mỗi bữa ăn của bà Vũ, hắn rất nhanh nhẹn
mang đồ ăn đến dâng tặng, đều đặn không thiếu bữa nào và bày tỏ rằng
mình hoàn toàn tự nguyện. Bố mẹ cô đương nhiên vô cùng hài lòng và tự
hào, rất yên tâm giao phó luôn con gái cho hắn. Vũ Lục Hàn vừa xấu hổ
cũng vừa cảm kích, cô biết, để ở bên cạnh gia đình cô thế này, hắn đã
phải trì hoãn rất nhiều việc. Trong khi chính công ty của hắn đang gặp
trục trặc chưa thể giải quyết, hắn vẫn chọn thu xếp gọn gàng công việc
qua một bên để ở bên giúp đỡ gia đình cô. Một thiên thần hộ mệnh của cô? Cô cũng không dám chắc, nhưng cô biết hắn thật sự là một thiên thần.
“Đừng khách sáo như thể anh là người ngoài”, hắn luôn luôn nói với cô như vậy, “Anh là người yêu em, người yêu cả gia đình em, anh làm mọi
thứ vì tình cảm và nghĩa vụ của anh.”
“Nhưng anh còn đang rất bận, em biết mà”, cô đỏ mặt nói. Hắn xoa đầu cô, dịu dàng như xoa đầu đứa bé.
“Anh có thể tạo dựng mọi thứ từ đầu, chỉ cần anh luôn có em ở bên cạnh. Bây giờ, đối với anh, em là điều quan trọng nhất.”
Lại một câu lãng mạn nữa… Vũ Lục Hàn trống ngực đập rộn ràng, nhìn ra ngoài cửa. Mọi thứ đã ổn định trở lại. Một tuần nữa trường cô bắt đầu
thi cuối kì, và năm cuối sẽ bắt đầu ngày nghỉ xả hơi trước khi thi và
làm đồ án tốt nghiệp. Một tuần nữa. Vũ Lục Hàn nắm chặt gấu áo khoác,
mặt đỏ lựng, mồ hôi lạnh tuôn ra nóng hầm hập sau lưng.
“Em…. em… em muốn…”
“Sao nào, bé yêu?”
“Em… em muốn… muốn… muốn đi cùng anh… đến… đến gặp mẹ anh…”
Vũ Lục Hàn lấy hết dũng khí để nói ra một câu vô cùng bình thường.
Hắn yên lặng một lúc, đột nhiên toét miệng cười vô cùng đáng yêu, nhìn
cô với hai mắt lấp lánh hạnh phúc.
“Thật sao?”
“Vâng…”, Vũ Lục Hàn cúi đầu thỏ thẻ, ngại đến mức hai tai cũng đỏ
bừng. Cô cảm thấy kẻ đang lái xe kia đã tột cùng phấn khích. Hắn đột
ngột cho xe dừng lại, cô chưa kịp phải ứng đã bị hắn túm gọn lấy hai má
và hôn tới tấp.
“Có gì mà anh lại vui như vậy…”, cô lúng túng nói, hấp tấp đáp trả
lại nụ hôn của hắn. Hắn chỉ cười, chậm rãi tận hưởng đôi môi ngọt ngào
của cô, luồn tay sâu hơn vào tóc cô, tháo luôn dây an toàn của cô và
nhấc cô đặt ngồi gọn gàng trên đùi mình.
“Bởi vì anh sẽ không phải xa em quá lâu”, hắn thì thầm, vô cùng quyến rũ, “Dù là ba ngày hay bảy ngày, anh cũng sẽ nhớ em mà chạy về ngay
mất…”
“Ôi, đồ ngốc”, Vũ Lục Hàn cảm thán, ôm cổ hắn và dành tặng một cái
hôn rất sâu, “Em luôn muốn đi với anh… Chỉ là vẫn còn một vài vấn đề
thôi mà…”
“Anh biết em nghĩ về vấn đề gì”, hắn cười ám muội, “Em định bắt anh
thành chủ nợ xấu xa cho em đi chơi xong đòi tiền của em phải không? Ôi,
sao lại có người thích mọi thứ phân rõ trắng đen như em nhỉ…”
Rồi hắn lại hôn cô. Hắn làm cô xấu hổ, không ngại ngần cắn một phát lên môi hắn.
“Bao giờ anh kết hôn thì anh muốn đưa vợ anh đi tham quan vũ trụ cũng được! Nhưng bây giờ anh mới chỉ hẹn hò thôi, không được tùy tiện vung
tiền như thế!”
“Chà, tìm đâu ra cô gái có suy nghĩ kì quái như em đây…”, hắn âu yếm ôm cô, ngay lúc này đang cực kì hạnh phúc.
“Chẳng qua anh không tìm hiểu thôi… Triệu Minh cũng giống em mà… Rất nhiều người cũng giống em vậy…”
“Nhưng anh chỉ muốn tìm hiểu một mình em thôi”, hắn hôn lên tóc cô, “Anh không có hứng thú tìm hiểu ai nữa khi anh tìm thấy em…”
“Người nước ngoài mồm miệng khôn thật”, Vũ Lục Hàn lẩm bẩm. Hắn phá
lên cười, bỗng nhiên khởi động lại chiếc xe. Cô hốt hoảng ngóc đầu dậy,
hắn lại dịu dàng vuốt ve, áp đầu cô vào bộ ngực rắn chắc của mình.
“Ngồi yên nào, bé yêu. Chúng ta cần phải về nhà giải quyết nốt những chuyện còn dang dở…”
Vũ Lục Hàn thầm trách móc hắn thích chơi ngông, ngồi bẹp dí trên
người hắn khi hắn bắt đầu di chuyển. Dù ngồi trong xe ô tô an toàn hơn
ngồi trên chiếc motor Ecosse, Vũ Lục Hàn đã hoàn toàn kết luận: sở thích của bạn trai cô chính là để con gái ngồi trước mặt mình và lái xe!
“Chị nói gì? Chị sẽ đi Anh cùng tên bạn trai mới quen?”
Buổi tối, chị em họ Triệu đang ngồi cùng nhau trên bàn ăn sau một
khoảng thời gian giận dỗi. Triệu Minh đặt nồi canh nóng lên bàn, nghiêm
túc lắc đầu.
“Thứ nhất, anh ta không phải bạn trai chị. Thứ hai, chị đi cùng Vũ
Lục Hàn. Cô ấy ngỏ ý mời chị đi cùng, bởi không muốn đi một mình với hai chàng trai… Bố mẹ cô ấy có vẻ cũng khá tin tưởng chị, nên chị đồng ý…”
“Vũ Lục Hàn cũng đi? Thế còn em?”, Triệu Dương bất mãn. Chị gái cậu múc canh ra bát, đặt trước mặt em trai, cắn môi.
“Em có thể sang ở tạm nhà bạn nào đấy, hoặc… về nhà bố…”
“Không đời nào!”, cậu răng khểnh đập bàn, “Chị cùng Vũ Lục Hàn đi
chơi với hai tên con trai, còn em ở nhà, một mình? Chị được nghỉ chứ em
đâu có được nghỉ, tuần ấy là tuần em thi mà!”
“Vậy nên em hãy sang nhà bạn em…”, Triệu Minh kiên nhẫn dỗ dành, “Hai đứa có thể cùng nhau ôn thi… Thôi nào Dương Dương, đừng trẻ con nữa…”
Triệu Dương không hài lòng, nhưng cũng không biết phải nói gì cả. Cậu không có quyền ngăn cản, và chị cậu cũng rất xứng đáng có một chuyến đi như vậy. Thế nhưng, mang theo Vũ Lục Hàn đi, chẳng phải chị cậu đang
công khai cổ vũ cô gái kia về gặp mẹ của bạn trai cô ấy à? Không thể
được, nếu cậu có đủ điều kiện để đi cùng trong chuyến đi ấy, nếu như
thế, có phải tốt biết bao… Giá như có cách nào đó, chỉ cần một mình Vũ
Lục Hàn ở lại. Giá như có thể thuyết phục cô… Giá như…
Một suy nghĩ vụt qua đầu cậu. Phải rồi, thật hoàn hảo! Triệu Dương bỗng nhiên cười rất tươi, nhìn chị gái ra vẻ cảm thông.
“Em xin lỗi, em hơi tủi thân khi bị chị bỏ rơi thôi… Em hiểu rồi, em
sẽ sang nhà bạn. Chị cứ đi đi, bao giờ về nhớ báo cho em nhé…”
Triệu Minh bất ngờ, trong giây lát thấy nhẹ nhõm.
“Đừng giận dỗi. Chị sẽ mua quà cho em, cố gắng thi tốt nhé! Nào, ăn đi…”
Triệu Dương nghĩ ngợi rất lâu, càng nghĩ càng thấy vô cùng tâm đắc.
Chuyến đi tới, chỉ cần một mình Vũ Lục Hàn ở nhà là đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT