“Triệu Minh, nhìn xem màu này có được không?”

Vũ Lục Hàn túm tay cô bạn, chỉ vào màn hình máy tính của mình. Đã sang ngày làm việc tiếp theo, Vũ Lục Hàn rất hăng hái lên ý tưởng cho bộ sưu tập. Tất nhiên rồi, cô rất muốn được nhìn thấy người mẫu mặc những gì cô thiết kế ra, rồi chụp lại và đưa lên bìa tạp chí!

“Màu xanh rêu và màu be ư?”, Triệu Minh gật gù, tuy nhiên đã lén nhìn cô bạn thân vài lần rồi.

“Có người nói với em Vũ Lục Hàn cướp người yêu của cô ấy. Em cướp lại Vũ Lục Hàn cũng là công bằng thôi.”

Triệu Minh từ khi nghe em trai mình nói vậy, bỗng nhiên thấy vô cùng khó xử. Cô biết chắc chắn Vũ Lục Hàn không phải loại người có thể giành giật người yêu của người khác; ngay cả chức vụ trong Hội học sinh cũng là em cô tranh cử hộ cơ mà! Tiếp xúc lâu với Vũ Lục Hàn, cô biết được tính cách của cô gái nhỏ, đây là loại người có thể sẵn sàng lùi xuống cuối hàng khi đang xếp hàng mua đồ ăn, bất chấp việc có thể không kịp mua vì hết giờ. Nói một cách rõ ràng, Vũ Lục Hàn không thích tranh giành. Cô rất muốn hỏi em trai mình xem cậu ấy nghe tin kia từ đâu, bởi có thể em trai cậu đang sa đà vào những kẻ không thích Vũ Lục Hàn. Chỉ có những người không thích cô mới nói ra những điều bịa đặt như vậy. Và nếu Triệu Dương thật sự đang bị hút vào những kẻ như thế, cô sẽ rất khó xử khi em trai mình đối với bạn thân mình lại nảy sinh những suy nghĩ không đúng đắn.

“Cậu… đã gây gổ với ai bao giờ chưa?”, Triệu Minh đánh liều dò hỏi. Vũ Lục Hàn ngây ra nhìn, bật cười.

“Cậu nghĩ mình dám gây gổ với ai!”

“Cũng phải, cậu chẳng gây gổ với ai bao giờ…”

“Cậu đang gặp rắc rối gì à?”, Vũ Lục Hàn ngập ngừng hỏi. Triệu Minh nhận ra sự lo lắng trong mắt cô, bất ngờ khua tay.

“Không có gì đâu!”, nàng Chủ tịch cười xuề xòa, “Chẳng là… em trai mình… ừm, hình như… nó… à, mình nghe một vài điều xấu về nó. Nhưng mình biết Dương Dương không phải người như vậy, nên mình…”

“À, chuyện nói xấu…”, Vũ Lục Hàn nhún vai, “Thật ra cậu không cần bận tâm lắm đâu. Nếu Triệu Dương không phải người như vậy thì cậu ấy đúng là không phải như vậy. Những chuyện xấu có thể do người không thích cậu ấy nói ra… Cậu biết đấy, có những người rất tốt nhưng lúc nào cũng bị nói xấu, nhưng không quan trọng vì vẫn còn rất nhiều người tin tưởng và ủng hộ, vậy là người ta thật sự tốt. Còn có những người xấu thật, bị nói xấu, tất cả đều tin vào lời nói xấu và không ai ủng hộ… Lúc ấy thì những lời nói xấu lại là nói thật…. Chà, hơi khó diễn tả, nhưng cậu biết ý mình rồi đấy… Ý mình là Triệu Dương rất tốt, cậu có thể quên mấy lời cậu nghe được về em trai mình đi vì theo mình đó chỉ là những kẻ ganh ghét đặt điều thôi…”

“Mình hiểu rồi…”, Triệu Minh cười hiền lành, chờ đợi Vũ Lục Hàn quay lại tập trung làm việc liền lôi ngay điện thoại ra. Vũ Lục Hàn vốn không có kẻ thù, ít ra là trong trường học. Chẳng có ai trong trường biết Hàm Vũ Phong là người yêu Vũ Lục Hàn, trừ Triệu Minh. Nghĩa là không phải người trong trường đặt điều nói Vũ Lục Hàn cướp người yêu của họ. Nếu không phải nghe từ sinh viên trong trường thì Triệu Dương nghe điều đó từ ai?

“Em nghe một điều không tốt về Vũ Lục Hàn. Em muốn gặp anh. Nếu anh không tiện gặp trong công ty thì chúng ta có thể gặp nhau ở bên ngoài, em sẽ không để ai biết.”

Tin nhắn ấy cô gửi cho Hoàng Lâm.

Triệu Minh hồi hộp nắm chặt điện thoại. Từ lúc Triệu Dương và Vũ Lục Hàn trấn an cô về Hoàng Lâm, cô cũng ý tứ không làm phiền nữa. Có vẻ như Hoàng Lâm muốn tốt cho cô thật, không tỏ ra đặc biệt quan tâm trong công ty, như vậy cũng sẽ chẳng ai nghi ngờ năng lực thật sự của cô. Nhưng Hoàng Lâm dường như… quá mức muốn tốt, đến nỗi tối về nhà một tin nhắn cũng chẳng thèm gửi. Cô chẳng biết có phải do cậu không thích mình, hay do mình đã quá quan trọng hóa mọi việc. Cô đã cố gắng để không quan tâm đến điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn phải liếc mắt nhìn vài lần.

“Thư ký của tôi sẽ xuống gặp em.”

Đó là tin nhắn cậu đã gửi lại. Triệu Minh bỗng thấy hồi hộp không đâu. Quả thật, Vũ Lục Hàn là bạn chung của họ, chuyện không thể nói được cho Vũ Lục Hàn đành lòng phải nói cho Hoàng Lâm. Chỉ một lúc sau, một cô gái gõ cửa phòng xưởng của họ. Cô gái đó duyên dáng bước vào, nói qua lại với trưởng nhóm Dương Ánh Nguyệt vài câu rồi nhìn quanh, dõng dạc:

“Chủ tịch cần gặp cô Triệu Minh để giải quyết một số vấn đề về hồ sơ…”

“Tôi là Triệu Minh…”

Triệu Minh vội vã đứng dậy, đi theo cô thư ký của Hoàng Lâm. Những người trong phòng, kể cả Vũ Lục Hàn cũng ngơ ngác nhìn theo. Sau khi Triệu Minh khuất đi, Lục Hiểu Kha gõ cọc cọc chiếc bút chì lên bàn, tò mò hỏi:

“Hồ sơ thì phải do phòng nhân sự chứ, liên quan gì đến tận Chủ tịch nhỉ?”

“Các người không biết là phải”, Mạc Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt vô cùng nham hiểm, “Cô ta và chủ tịch làm gì có quan hệ bình thường!”

Vũ Lục Hàn hốt hoảng nhìn sang, Âu Minh Hoàng lo lắng liếc qua cô, bật dậy ngăn cản trước khi người yêu định nói liều nhưng vô ích.

“Các người không biết con nhỏ này và chủ tịch của các người là một đôi à?”, Mạc Thanh Thanh chỉ thẳng vào Vũ Lục Hàn, “Cô ta và bạn cô ta cũng chỉ vào được chỗ này nhờ quan hệ mà thôi, ai mà biết đó là kiểu quan hệ gì!”

“Thật không?”, Trịnh Thành Nam ngạc nhiên nhìn cô, Vũ Lục Hàn lắc đầu nguầy nguậy:

“Chúng tôi thi vào đây công bằng như mọi người…”

“Công bằng? Gì chứ, chọc cười tôi à?”, Mạc Thanh Thanh phá lên cười, “Hẳn cô đã cười vào cái mặt tôi khi tôi bị chủ tịch mắng vốn đúng không? Ồ, quên mất. Từ giờ mọi người phải đối xử tốt với Vũ Lục Hàn, nếu không ngài chủ tịch “xem xét thay đổi vị trí” đó nha! Ôi, xin lỗi chị Vũ, xin lỗi, xin lỗi…”

Không khí trong phòng thay đổi hẳn. Trong khi Mạc Thanh Thanh thoải mái duỗi người trên ghế da của mình, thưởng thức cốc cappuchino còn nóng, thì Âu Minh Hoàng lúng túng nhìn Vũ Lục Hàn rồi lại xoay ghế vào cắm đầu làm việc. Trịnh Thành Nam nhún vai, nhìn cô rồi cũng quay đi. Viên Khắc Hải bối rối, giả bộ đang suy nghĩ. Lục Hiểu Kha cũng len lén nhìn Vũ Lục Hàn, rồi cắm cúi tô vẽ. Vũ Lục Hàn không biết làm gì, nhìn quanh thấy mọi người đều đang lờ mình đi, quay qua nhìn vào trưởng nhóm Dương Ánh Nguyệt. Cô gái với cái đầu tomboy cũng nhìn lại cô, nhưng rồi cụp mắt xuống tiếp tục làm việc. Bỗng dưng trong phòng yên ắng, nặng nề hẳn. Những người đồng nghiệp của cô đột nhiên không còn thoải mái trò chuyện như lúc nãy nữa, cứ như đang sợ nếu không nghiêm túc, Vũ Lục Hàn sẽ đi về “mách lẻo” vậy. Họ rõ ràng không sợ cô không có năng lực, mà sợ cô mách lẻo thái độ làm việc của mình cho sếp trên. Vũ Lục Hàn buồn bã cúi đầu, bỗng nhiên thấy thật là ngột ngạt. Dù có ở trường hay ở chỗ làm, cô vẫn chẳng được ai yêu mến.

“Ngài chủ tịch, cô Triệu đến gặp ngài.”

“Cảm ơn”, Hoàng Lâm đang tựa vào chiếc bàn kính giữa phòng, liền nghiêm túc đứng thẳng dậy. Triệu Minh hiện ra sau cánh cửa, người thư ký liền lách mình ra ngoài. Triệu Minh hồi hộp nhìn cậu, thầm thở phào vì hôm nay đã ăn mặc rất tươm tất. Hoàng Lâm, người con trai chỉ hơn cô ba tuổi, một mình đứng giữa căn phòng Chủ tịch, trông chẳng giống một chủ tịch lớn chút nào. Cậu mặc bộ suit màu xanh tím than rất phù hợp vóc dáng, tuy nhiên thay vì áo sơ mi, cậu mặc áo phông trắng tinh để khoe cơ bắp chắc nịch; và cậu đi đôi Dr. Martin cao cổ chất lừ màu đen bóng kia để bỏ đi chất cũ kĩ của những đôi giày da lễ phục nhàm chán. Đi ngoài đường, không một ai nghĩ rằng chàng trai trẻ ấy đã sở hữu cả một cơ ngơi khổng lồ đến mức khó tin vô cùng. Triệu Minh thoáng rung động khi Hoàng Lâm lướt qua mình, mời cô ngồi xuống chiếc ghế da tiếp khách.

“Em có muốn uống gì không?”

“Không, em chỉ muốn nói về Vũ Lục Hàn thôi!”, Triệu Minh từ chối ngay lập tức. Đã lâu lắm rồi họ không đi chơi, và cô cũng lâu lắm rồi không được nghe thấy giọng của Hoàng Lâm.

“Em nói có người nói xấu Vũ Lục Hàn ư?”, Hoàng Lâm ngồi xuống ghế đối diện cô. Triệu Minh đã kể lại toàn bộ cuộc đối thoại ngày hôm qua giữa cô và em trai Triệu Dương cho Hoàng Lâm. Tất cả, kể cả tuyên bố sẽ giành lấy Vũ Lục Hàn một cách ngông cuồng của em trai mình.

Hoàng Lâm chăm chú nghe, lông mày giãn ra theo từng chi tiết của câu chuyện.

“Cậu Triệu Dương ấy… cậu ta thích Vũ Lục Hàn thật sự à?”, Hoàng Lâm chỉ hỏi một câu như vậy khi câu chuyện kết thúc.

“Em không nghĩ vậy… Nhưng chưa bao giờ nó lại nghiêm túc như thế khi nói về một cô gái”, Triệu Minh lo lắng nói, “Từ bé nó cũng quen biết nhiều cô gái, nhưng nó chẳng nhắc đến cô nào bao giờ. Chỉ có Vũ Lục Hàn, hầu như cuộc nói chuyện nào với mọi người trong Hội cũng được nó nhắc đến. Em cũng không hiểu vì sao Dương Dương lại thích Vũ Lục Hàn như vậy…”

“Cậu ta có cho biết ai nói vậy cho mình không?”, Hoàng Lâm vẫn bình tĩnh tiếp tục hỏi. Triệu Minh lắc đầu.

“Nếu em biết là ai, em đã không kể với anh. Ở trường ngoài em ra mọi người đều nghĩ anh ấy là anh trai Vũ Lục Hàn. Em không nghĩ là sinh viên trường nói, nếu là người trong trường em đã không lo. Em lo rằng có người ngoài nào đó nói vậy với Triệu Dương, nhưng lại không đoán ra được là người nào…”

“Em trai em có hay quan hệ với nhiều người ngoài trường không?”, Hoàng Lâm chống tay lên cằm, đôi mắt sắc lại như một thám tử đang điều tra vụ án. Triệu Minh suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

“Bạn bè của Dương Dương em đều biết hết. Nó cũng khá hướng nội nên không thân thiết quá nhiều. Hơn nữa, em không nghĩ bạn bè của Triệu Dương lại quen biết Vũ Lục Hàn. Vả lại em nghĩ rằng chúng ta nên hỏi anh ấy mới phải…”

“Ý em là hỏi Hàm Vũ Phong?”

“Vâng, có thể người nói cho Triệu Dương là những người anh ấy từng yêu, vô tình lại quen biết em trai em…”

“Theo em điều này ảnh hưởng thế nào đến Vũ Lục Hàn?”, Hoàng Lâm ngắt lời, “Nếu cô ấy biết có người nói mình cướp người yêu của họ, điều gì sẽ xảy ra?”

“Em không rõ có phải em cả nghĩ quá không, nhưng mà…”, Triệu Minh ngập ngừng một lát, nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Lâm lại quyết định nói ra, “Người nói vậy rất có thể sẽ giành lại người mà cô ấy cho là bị cướp mất. Nghĩa là cô ấy sẽ giành lấy người yêu của Vũ Lục Hàn. Em không muốn thấy điều ấy xảy ra…”

“Em chỉ không muốn thấy Vũ Lục Hàn buồn thôi, phải không?”, Hoàng Lâm phì cười.

“Không, ngoài ra còn vì Dương Dương…”

“Em trai em?”, chàng trai này có vẻ gây sự chú ý đến Hoàng Lâm. Cậu ngồi thẳng lưng, chống hai khuỷu tay về phía trước.

“Vâng… Dương Dương nói… cũng muốn giành lại Vũ Lục Hàn… Em sợ… nếu em ấy gặp lại người kia… có thể em trai em sẽ… Nhưng chắc không đâu, có vẻ em đã lo xa quá…”

“Nghe này, chuyện giành giật này nằm ngoài khả năng của chúng ta…”, Hoàng Lâm sau một hồi suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt Triệu Minh, “Quan niệm của anh là chuyện ai người nấy lo, nhất là chuyện tình cảm, nếu giúp được thì giúp, chứ không can thiệp nhiều…”

“Em hiểu, nhưng em chỉ…”

“Tôi biết, em muốn tốt cho bạn nên em mới nói chuyện này với tôi”, Hoàng Lâm thở ra, tựa người vào ghế, “Tôi cũng rất muốn tìm ra người đã đặt điều về Vũ Lục Hàn, để xem đó là ai. Để xem vì sao họ làm vậy…”

“Em nghĩ rằng người đó có vẻ thật sự có ác ý…”

“Tôi cũng biết điều đó”, Hoàng Lâm một lần nữa ngắt lời, “Nhưng có tìm ra đi nữa, liệu có thay đổi được điều gì không?”

“Dạ?”, Triệu Minh ngẩn ngơ trước câu hỏi bất ngờ của ngài Chủ tịch. Không để cô trả lời, cậu tiếp tục nói:

“Chúng ta sẽ chẳng thay đổi được điều gì đâu, cô bé ạ”, cậu đứng dậy, đi về phía cửa sổ lớn trong phòng, “Cứ cho là chúng ta tìm ra người đặt điều ấy. Giả dụ, người đó là người yêu cũ của Hàm Vũ Phong, đang ghen tị với hạnh phúc hiện tại của Vũ Lục Hàn. Vô tình người đó gặp người quen của Vũ Lục Hàn, trong trường hợp này là em trai cô, liền nhịn không nổi mà bật ra một câu nói hằn học… Rồi sao? Người ấy chắc gì đã làm gì? Có thể trong lúc ghen ghét thì nói một câu như vậy rồi thôi. Chúng ta có tìm ra người đã nói thì cũng để làm gì? Không lẽ theo dõi để chắc chắn là người đó không làm gì?”

“Ý em không phải vậy… Em chỉ…”

“Rồi, tôi hiểu em muốn gì. Em không muốn Vũ Lục Hàn bận tâm nên mới tìm tôi kể chuyện, phải không? Tôi cũng biết em lo sợ điều gì, nhưng này, hãy nhớ rằng người yêu của Vũ Lục Hàn không phải một kẻ dễ bắt nạt. Nếu dễ bắt nạt, Hàm Vũ Phong đã không có được vị thế như ngày hôm nay…”

“Em đã hiểu ra vấn đề chưa?”, Hoàng Lâm quay người lại khi thấy Triệu Minh không phản ứng gì. Cậu đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ nói, “Tôi nghĩ em vừa kể chuyện cho nhầm người. Đây nên là việc Hàm Vũ Phong phải lo lắng. Em có nói cho tôi cũng chẳng thể thay đổi được điều gì cả…”

“Em… vì em nghĩ hai người thân nhau…”, Triệu Minh lắp bắp, bất ngờ trước phản ứng của Hoàng Lâm. Cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện có nên nói cho Vũ Lục Hàn hay không, rốt cuộc quyết định sẽ nói cho Hoàng Lâm biết. Cô cứ nghĩ, với tư cách là bạn, ít ra cậu cũng sẽ làm gì đó, cho người tìm hiểu chẳng hạn, để xem đối tượng nói xấu Vũ Lục Hàn là ai; nếu thấy đối tượng đó làm việc xấu, sẽ ngay lập tức cùng nhau chặn lại. Chuyện này không những giúp cho Vũ Lục Hàn tránh được một phen uất ức, tránh được phiền muộn từ kẻ thứ ba; lại còn có thể gắn kết hơn mối quan hệ nhập nhằng giữa cô và Hoàng Lâm nữa. Cô thực lòng rất muốn tốt cho Vũ Lục Hàn, bởi nhờ có Vũ Lục Hàn, cô mới quen được Hoàng Lâm. Vậy mà… lúc này, phản ứng của cậu có phần làm cô hụt hẫng và thất vọng. Không những không tỏ ra quan tâm, cậu còn nói rằng cậu không thể làm được gì cho Vũ Lục Hàn. Đúng là không nên can thiệp sâu vào chuyện của người khác thật, nhưng đây là một sự can thiệp tốt, ít nhất cậu cũng không thể tìm ra người đã đặt điều xấu cho Vũ Lục Hàn ư? Triệu Minh sẵn sàng giúp đỡ cơ mà, có lí nào cậu không thể tìm được?

“Triệu Minh ạ, tôi hi vọng rằng em không cố tình làm nghiêm trọng chuyện này chỉ để tìm gặp tôi.”

Câu nói bất ngờ của Hoàng Lâm khiến Triệu Minh như đông cứng lại trên ghế. Cô mở tròn mắt, không tin được vào điều vừa nghe.

“Anh nghĩ là em làm to chuyện để gặp anh?”, cô sửng sốt thốt lên, ngữ điệu ấy khiến chính Hoàng Lâm chột dạ. Tuy vậy, cậu vẫn lạnh lùng đứng yên, nhìn vào Triệu Minh bằng điệu bộ chán chường nhất.

“Tôi thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến em, hay đến tôi. Nó chỉ như việc em nghe thấy một người khác nói xấu bạn mình, và nó chẳng hề nghiêm trọng như em nghĩ. Phụ nữ chỉ luôn muốn thổi bùng mọi chuyện, để gây chú ý chẳng hạn. Tôi nghĩ rằng em thông minh và trưởng thành hơn những điều này…”

“Xin lỗi nếu những gì em nói đã làm phiền anh”, Triệu Minh lập tức đứng dậy, ngắt lời ngài Chủ tịch trẻ tuổi, “Lần tới nếu như anh đang bận, vui lòng từ chối đề nghị gặp mặt của em. Và xin lấy lòng tự trọng của em ra đảm bảo, em thật lòng coi Vũ Lục Hàn là một người bạn, không phải thứ để gây chú ý với bất kì ai khác!”

Phản ứng dữ dội của Triệu Minh cũng là điều khiến Hoàng Lâm ngạc nhiên. Chưa có cô gái nào trước đây phản ứng như vậy trước những lời phanh phui thẳng thừng của cậu. Cậu đồng ý gặp Triệu Minh, vì tò mò một, nhưng vì muốn chấm dứt mười. Cậu không muốn kéo dài dai dẳng những theo đuổi ngược của cô gái này. Hơn nữa, nếu không kết thúc mà cứ để cô ấy ảo tưởng về tình cảm với cậu, cậu sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi. Hoàng Lâm đối với Triệu Minh không hề có tình cảm, chỉ là một chút tính toán mà thôi. Bây giờ, Vũ Lục Hàn là người của bạn thân cậu, cậu không còn với đến được nữa, vậy nên không cần phải kéo dài với Triệu Minh thêm nữa. Kế hoạch chưa thành đã đổ vỡ luôn rồi.

Triệu Minh cúi chào cậu như một nhân viên cúi chào sếp của mình, rồi quay lưng đi thẳng ra cửa. Cô có giật mình khi Trần Hải Minh đứng lù lù ngay trước cửa, nhưng rồi cũng nén ngạc nhiên và xin phép rời đi. Trần Hải Minh nhìn cô, chỉ kịp hô lên một tiếng, cô đã đi khuất mất. Cậu nhìn theo mãi bóng dáng của Triệu Minh rồi mới chịu đi vào phòng.

“Cậu nói buổi chiều mới đến mà, sao bây giờ đã xuất hiện vậy?”, Hoàng Lâm đang ngồi tựa vào bàn, nhìn thấy Tóc Đỏ liền vuốt tóc chọc ghẹo.

“Bây giờ theo quy định của tôi là buổi chiều rồi”, Tóc Đỏ nhún vai, thoải mái đổ người xuống ghế. “Cô gái vừa rồi lên gặp cậu có chuyện gì vậy?”

“Xem ra cậu biết cô ấy là ai rồi”, Hoàng Lâm nhếch miệng cười, đi lại gần chiếc ghế tiếp khách và thong thả ngồi xuống, “Tôi từng tán tỉnh cô gái ấy. Nhưng vì cô ấy trúng tuyển, thành nhân viên của tôi, tôi lại không tán nữa. Chẳng hay ho gì khi tán tỉnh nhân viên của mình. Mấy đứa con gái đó rất hay dựa dẫm vào bạn trai quyền lực để lên mặt với nhau. Tôi mà hẹn hò nhân viên của mình thì cái chốn này chẳng còn ra thể thống gì nữa.”

“Chà, cậu không cần phải giải thích nhiều đâu”, Trần Hải Minh cười phá lên, “Dễ gì để tôi quên mặt cô gái cậu đã mang đến tận bữa tiệc của tôi! Nhanh thật, mới vậy mà đã bị đá rồi… Mối tình này chắc là mối tình ngắn nhất của cậu…”

“Không, nhầm rồi, tôi không có tình cảm gì với cô ấy cả”, Hoàng Lâm ngả đầu ra phía sau, “Có lẽ là chưa kịp có tình cảm. Nhưng hình như cô ấy thì có rồi…”

“Đúng là thảm kịch. Cậu nên kết thúc kiểu yêu đương này sớm đi, nghiêm túc đấy.”

“Tôi cũng mong mình kết thúc được. Nhưng không thể. Người tôi hi vọng sẽ là người cuối cùng của mình, rốt cuộc lại chẳng thích tôi…”

“Nào, cậu nên kiên nhẫn ngồi im chờ đợi hơn là thấy ai cũng nhảy vào”, Trần Hải Minh biết bạn mình nhắc đến ai, nghiêm túc ngồi thẳng dậy, “Tôi khuyên thật lòng đấy!”

“Cậu thì sao hả thằng khốn”, Hoàng Lâm độp lại, “Đã biết tử tế với cô em nào chưa?”

Trần Hải Minh đỏ mặt vì bị nói kháy, nới lỏng chiếc cravat trên cổ, liếc mắt nhìn đi nơi khác.

“Tôi đã dừng tán tỉnh cả tháng nay rồi!”

“Ồ, đúng là một khoảng thời gian dài so với cậu. Theo tôi nhớ thì cậu không cặp kè với cô Dương Dương nào đó cả tháng rồi…”

“Nào, cậu biết tôi vẫn có một “quãng nghỉ” trước khi tiếp tục đến với người khác mà…”

“Vậy mà làm như đã từ bỏ được thói quen ấy…”, Hoàng Lâm bật cười, gác hai chân lên chiếc bàn kính tiếp khách trước mặt. Trần Hải Minh đáp trả lại bằng nụ cười nhẹ nhàng, trong đầu không đâu nghĩ đến cô nàng vừa đi ra khỏi văn phòng ngài Chủ tịch.

Buổi chiều, khi Vũ Lục Hàn tan làm thì Hàm Vũ Phong đang trong một cuộc họp. Tuy thế, hắn rất cẩn thận báo lại cho cô và điều Juliano đến đợi sẵn ở cửa công ty. Vũ Lục Hàn nhận thấy Triệu Minh cứ buồn rầu suốt từ lúc gặp Hoàng Lâm trở về, thỉnh thoảng còn thở dài và ngồi ngây người ra rất lâu. Cô đã cố hỏi mà Triệu Minh chẳng nói gì. Vì thế, Vũ Lục Hàn quyết định ra về cùng Triệu Minh để làm cô nàng vui lên bằng được.

Bước ra đến cửa, hai cô gái có một chút bất ngờ khi nhìn thấy Trần Hải Minh đang đợi sẵn. Ngày hôm nay Tóc Đỏ trông chẳng khác gì Hàm Vũ Phong, với bộ suit vừa vặn và chiếc cravat nghiêm túc trên cổ. Hồi trước Vũ Lục Hàn không dám bình luận gì về Hàm Vũ Phong mỗi khi hắn đóng bộ complet nghiêm túc đi làm, bởi cô mang máng biết công việc của hắn khá nghiêm túc – phù hợp tính cách cứng nhắc của hắn. Bây giờ, thỉnh thoảng cô nhìn hắn cười tủm tỉm, nói rằng hắn chẳng khác gì một “ông chú” của cô, và sẽ chẳng ai tin nếu cô nói hắn chỉ hơn cô ba tuổi – dù khuôn mặt hắn không già dặn như tuổi thật, nhưng chỉ cần bộ râu nam tính xuất hiện lún phún, hắn thật sự đã như “ông chú”. Hàm Vũ Phong vì thế mỗi khi đi chơi với cô tuyệt nhiên không đụng đến vest-suit-giày da. Mỗi khi đi làm mà không phải gặp đối tác quan trọng, hắn cũng tuyệt nhiên không đeo cravat. Mái tóc vàng hoe vì thế hiếm khi được vuốt lên như một “doanh nhân thành đạt” nữa, mà để rối bời đúng nghĩa một “chàng trai đôi mươi” thứ thiệt. Có vẻ vì sợ hãi làm “ông chú” của Vũ Lục Hàn nên hắn đã tự động “trẻ ra vài tuổi”, chính các nhân viên trong cùng công ty cũng nhận xét như vậy. Người thư kí Ronnie thậm chí còn ngạc nhiên khi biết hắn mới bước sang tuổi 25. Trong thâm tâm, trước giờ cô cứ ngỡ ông chủ của mình phải chạm mức ba mươi rồi! Thật sự cũng rất hiếm có một chàng trai hai lăm tuổi với suy nghĩ và hành động già hơn chục tuổi như hắn. Ronnie đã ngưỡng mộ Hàm Vũ Phong bởi hắn trẻ lâu mà vẫn chưa lập gia đình. Bây giờ, khi biết hắn còn kém mình hai tuổi, Ronnie chuyển từ ngưỡng mộ khuôn mặt trẻ lâu sang ngưỡng mộ bộ óc siêu việt.

“Anh tới gặp anh Hoàng Lâm hả?”, Vũ Lục Hàn hỏi ngay khi Tóc Đỏ hớn hở chào. Cậu nhìn lướt qua Triệu Minh và chống tay vào chiếc cột bên cạnh Vũ Lục Hàn.

“Anh đúng là đến gặp cậu ta, nhưng xong việc rồi. Nghe nói hôm nay James bận họp, không thể đón em?”

“Sao anh biết?”, Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ nhìn cậu. Tóc Đỏ hất cằm về phía chiếc SUV của Juliano, cười ngây ngô:

“Tôi đã ngồi trên chiếc xe kia còn nhiều hơn em đấy. Bảo tên Thụy Sỹ đó đi về báo cáo lại là Trần Hải Minh đích thân đưa em về nhé?”

“Có… có được không?”, Vũ Lục Hàn lập bập hỏi lại, nhìn sang Triệu Minh, “Cho cậu ấy đi nhờ về nữa nhé?”

“Không cần đâu, mình…”

“Được, cho em ba giây chạy ra thông báo. Tôi và tiểu thư đây đợi em trong xe!”, Trần Hải Minh vui vẻ ngắt lời trước khi Triệu Minh định từ chối. Nàng Chủ tịch cuối cùng phải chịu đi theo cậu, còn Vũ Lục Hàn rất nhanh chóng hớn hở chạy ra phía Juliano cáo lui.

“Tôi sẽ báo cho ngài Adam!”, cô trấn an người tài xế Thụy Sỹ như thế rồi vô tư nhảy lên chiếc Bentley Mulsanne của Tóc Đỏ.

“Đây là chiếc xe bình thường nhất trong số xe em từng thấy”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt thú nhận. Trần Hải Minh phì cười:

“Tôi thích kiểu cổ điển hơn là kiểu quái lạ như Hoàng Lâm, hay kiểu thể thao của James.”

“Em cũng… thích”, Vũ Lục Hàn gật gù, nghĩ lại phen ngồi-đằng-trước-xe-motor mà Hàm Vũ Phong từng “ban ơn” cho mình cảm nhận, “Hàm Vũ Phong đi rất nhanh!”

“Ồ, chiếc xe này nhanh không kém đâu cô gái ạ”, Tóc Đỏ hiểu nhầm rằng Vũ Lục Hàn đang nhắc đến tính ưu việt của những chiếc xe, liền kiêu hãnh giới thiệu, “Cô bé danh giá này là dòng xe quý tộc hạng sang của Anh, động cơ V8 6.76 lít có tăng áp turbin kép, công suất 512 mã lực, tăng tốc từ 0 đến 100km/h sau chỉ 5.1 giây. Đối với hãng Bentley thì Mulsanne là chiếc xe cừ khôi nhất trong dòng Grand Tourer – trích nguyên văn đấy…”

“V… vâng”, Vũ Lục Hàn bối rối đáp, “Em chỉ muốn nói là Hàm Vũ Phong thường đi rất nhanh, chứ không có ý gì… Khách quan mà nói, em thích chiếc xe này của anh hơn nhiều…”

“Giá như tên kiêu ngạo đó ngồi ở đây và nghe em nói được câu này”, Tóc Đỏ sung sướng cười nói, “Cậu ta coi thường cô bé này của tôi bởi tôi chỉ mất ba trăm nghìn đô để mua. Xe của cậu ta chiếc nào cũng ở giá triệu đô, vì thế cậu ta rất tự hào và thường xuyên gạ tôi đua xe đấy…”

“Gạ đua xe à…”

Vũ Lục Hàn rùng mình không chỉ bởi thú tiêu tiền khủng khiếp của người mình yêu, mà bởi vì cả máu liều của một kẻ đam mê tốc độ. Đương nhiên rồi, một người dám cho một cô gái chắn giữa mặt mình trên cái motor chật hẹp rồi phóng như thể đường phố là của riêng mình – đủ để thấy độ điên rồ của James Adam. Châu Á không phải nơi phố xá rộng thênh thang, năm xe con chen vừa như ở châu Âu. Hắn đòi đua xe ở một nơi ba xe máy chen cũng chật ních. Chẳng hiểu ngài Adam còn có thể ngông cuồng đến mức nào!

“Sao cô gái ở ghế sau im lặng thế?”, Trần Hải Minh liếc nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên lên tiếng hỏi thăm Triệu Minh. Cô nàng Chủ tịch Hội chỉ thoáng mỉm cười mà chẳng đáp. Vũ Lục Hàn ghé tai Tóc Đỏ, vừa nói vừa sợ Triệu Minh nghe thấy:

“Hình như cãi nhau với anh Hoàng Lâm hay sao ấy. Cậu ấy cứ như thế từ lúc đi gặp anh Hoàng Lâm về. Em đang nghĩ xem nên làm gì để cậu ấy vui lên nhưng chẳng thấy cười gì cả. Chỉ mong không phải chuyện gì to quá…”

Trần Hải Minh nhìn Vũ Lục Hàn một hồi, hiểu rằng cô không biết chuyện vừa xảy ra giữa Hoàng Lâm và Triệu Minh. Cậu nghĩ ngợi một hồi, chợt cửa hàng bánh Pháp Paris Gâteaux lướt qua khóe mắt cậu. Tóc Đỏ lập tức quay xe, hớn hở tuyên bố với hai cô gái:

“Nếu không chê, chiều nay tôi mời các em một bữa ăn nhé!”

Hàm Vũ Phong kết thúc cuộc họp, nhận được ngay tin từ cô thư ký: Juliano đang chờ đợi ngài Adam ở bên ngoài trụ sở. Hàm Vũ Phong sốt ruột mở điện thoại, đọc tin nhắn qua loa của Vũ Lục Hàn:

“Em về với anh Hải Minh và Triệu Minh. Trả lại anh Juliano nhé!”

Chẳng thèm hỏi thăm mình mà đã tự động đi về, hắn cằn nhằn và dặn người thư ký lo nốt chuyện ở văn phòng.

“Nếu có chuyện quan trọng thì chuyển số điện thoại sang máy của tôi, còn lại cô tự mình giải quyết và báo cáo lại vào sáng mai nhé!”

Veronica than thầm trong lòng, tiếc nuối khi ngài sếp của mình dứt áo ra về. Có thể nói, trong tất cả đám chị em của công ty này, chỉ có một mình thư ký Veronica không bị ngài Chủ tịch “quật đổ”. Một phần vì Hàm Vũ Phong vô cùng tin tưởng cô, đã làm việc cùng cô từ lúc hắn mới nắm chức Chủ tịch cho đến giờ; một phần vì cô là loại phụ nữ hết mình vì công việc, tuy ngưỡng mộ hắn nhưng lại rất công tư phân minh và thực tế, không hề tơ tưởng xa vời. Bởi vì thế, Hàm Vũ Phong chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay đổi người thư lý khác. Veronica luôn biết nhiệm vụ của mình, và luôn cư xử đúng mực. Còn lại, tất cả nhân viên nữ làm việc cho hắn, dù có còn độc thân hay không, cũng sẵn sàng lao thẳng vào nếu một ngày ngài Chủ tịch dang rộng vòng tay trước mặt họ. Chẳng có người phụ nữ nào kìm được lòng mình trước một chàng trai ngoại quốc điển trai, thân hình cuồn cuộn cơ bắp, đôi mắt sâu hút như biển và nụ cười sáng bừng như ánh nắng.

Hàm Vũ Phong đi thẳng xuống chỗ người tài xế riêng kiêm vệ sĩ, gật nhẹ đầu mỗi khi có một nhân viên chào mình. Hắn cũng như mở lòng hơn từ khi dành tình cảm cho cô gái nhỏ. Hắn không còn phớt lờ nhân viên một cách vô tình và lạnh lùng nữa.

“Vũ Lục Hàn đâu?”, hắn vẫn hỏi dù đã biết câu trả lời. Juliano đáp lại bằng tiếng Ý, kính cẩn mở cửa cho hắn:

“Cô ấy dặn tôi đưa ngài về nhà trước, thưa ngài.”

“Anh trở thành người của cô ấy rồi hả?”, Hàm Vũ Phong nhếch miệng cười, ngồi vào xe. Hắn tự thú nhận có một chút căng thẳng vì công việc, không muốn tự lái xe đi khắp nơi nữa. Juliano không đáp lời nào, chăm chú lái xe về căn penthouse của hắn.

Hàm Vũ Phong mở điện thoại, gọi ngay cho cô gái vừa tự tiện làm loạn.

“Em đã về nhà chưa?”, hắn cố gắng lấy giọng dịu dàng hỏi, nhìn qua đồng hồ. Bảy giờ, và hắn nghe thấy tiếng cười của con trai ở đầu dây bên kia.

“Em xin lỗi, có lẽ em chưa về được!”, Vũ Lục Hàn cười hớn hở nói. Hàm Vũ Phong bốc hỏa trong xe, lạnh lùng hạ giọng:

“Em đang ở đâu?”

“Em ở nhà của anh Hải Minh… Ôi chết, nóng quá!”

Vũ Lục Hàn la oai oái khiến hắn càng thêm sốt ruột. Có một sự thật là, hắn không phải lần đầu muốn đấm thẳng vào khuôn mặt cười nhe nhởn của thằng bạn thân mình.

“Em đang làm gì cũng được. Chuẩn bị ra mở cửa cho anh.”

Hắn lầm lì nói một câu, dù Vũ Lục Hàn vẫn còn kêu ầm ĩ bên kia ống nghe. Hắn thẳng tay dập máy, ra lệnh cho người tài xế Thụy Sỹ chuyển hướng sang căn hộ hạng sang của tên bạn thân mình, nằm trong dãy căn hộ cao cấp của hắn.

Hàm Vũ Phong đỏ bừng mặt, cởi ngay áo vest vứt thẳng xuống bên cạnh ghế.

Trần Hải Minh, hôm nay không đấm cậu, tôi không phải là Hàm Vũ Phong!

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play