Làm thế nào để có được số điện thoại của Trần Hải Minh?
“Em ở yên trong nhà và đừng trốn đi đâu đấy”, Hàm Vũ Phong dặn dò vào lúc bốn giờ, đã sẵn sàng thay một bộ đồ đi-chơi rất thoải mái: áo len
dài tay, jacket da, jogger biker, và đôi Chuck Taylor all black đồng bộ
một màu đen từ trên xuống. Hắn định khoe mình là dân da trắng đây mà, cô thầm đánh giá, mới về nhà được chưa đầy một tiếng đã thay đồ đi chơi,
vứt cô lại đây như một kiểu thú cưng vậy. “Tôi chỉ đi một lúc thôi. Và
chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau.”
“Hân hạnh chờ đợi”, Vũ Lục Hàn lẩm bẩm. Hàm Vũ Phong nhếch miệng cười khi nghe được câu nói ấy. Trước kia, Vũ Lục Hàn sẽ nghĩ thầm trong đầu
và chỉ thể hiện qua gương mặt bất mãn. Bây giờ, hắn đã được công khai
chiêm ngưỡng sự công kích của cô. Cô gái này là một thực thể không vừa,
hắn tự nhắc nhở bản thân, rồi nhân lúc cô không chú ý mà hôn lên má cô
một cái. Vũ Lục Hàn giật bắn mình, nhăn mặt tỏ vẻ không thích, nhưng
thực chất đang reo vang trong lòng. Hàm Vũ Phong còn chẳng thèm bận tâm
đến biểu cảm buồn cười của cô.
Lúc này, lại chỉ có một mình, Vũ Lục Hàn rúc vào cái chăn to sụ trong phòng ngủ, mân mê điện thoại trên tay, mắt nhìn mông lung. Hàm Vũ Phong đi rồi, nếu hỏi hắn, tên đó chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cô, có khi
khuyên bảo luôn Trần Hải Minh hãy đi đổi số điện thoại; mà lén lấy số
cũng không được, cô không thích những trò lén lút. Hoàng Lâm chắc chắn
có số của Tóc Đỏ, nhưng cô đã làm phiền cậu rồi và không thể lại vô
duyên gọi cho cậu để hỏi về người khác một lần nữa. Từ Thiên cũng là bạn của Trần Hải Minh, anh không thể không biết, nhưng anh có lẽ đang bận
rồi, và cô cũng đã một lần làm phiền chàng bác sĩ. Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ
Lục Hàn cảm thấy tiếc nuối khi ngay từ đầu không xin số của Trần Hải
Minh. Bây giờ, thời điểm cần nhất, cô lại không có! Thật trớ trêu…
Tiếng chuông gọi cửa đột ngột vang lên. Vũ Lục Hàn giật mình, chạy ra khỏi phòng ngủ. Hàm Vũ Phong đi vắng, và hắn đương nhiên không cần gọi
cửa. Đèn bên dưới chưa tắt, cô không thể làm ngơ tiếng chuông được, đành rón rén đi xuống và thận trọng đánh giá bóng đen đằng sau cánh cửa kính mờ. Có phải người ta đến dọn phòng không? Không, Vũ Lục Hàn là người
làm việc đó mà, hắn còn phải cần ai nữa. Có phải một nhân viên nào đó
dưới khách sạn lên tìm hắn có việc không? Không, không, thật vô lý, đây
được coi như căn hộ riêng của hắn, chẳng ai bỗng dưng lên đây tìm hắn vì công việc cả, họ chắc chắn sẽ có cách liên lạc riêng của mình. Vậy có
phải… người thu tiền điện nước không? Nghe có vẻ vô lý nhưng Hàm Vũ
Phong là ông chủ mà, nhân viên thu tiền đến gặp người chủ để thu tiền cả tòa nhà này cũng là hợp lý phải không? Không, Hàm Vũ Phong đâu có kém
thông minh đến mức không tự có cho mình một nhân viên tài chính riêng…
Mọi khả năng cô có thể nghĩ tới đều không khả thi, vậy người dám đứng
trước nơi ở của Hàm Vũ Phong mà gõ cửa có thể là ai được chứ?
Đứng tần ngần một hồi lâu, Vũ Lục Hàn cũng quyết định lại gần cửa. Cô loay hoay với bảng điện tử bên cạnh cánh cửa, vì sao hắn lại có thể
hứng thú sử dụng những thứ khó hiểu đến mức này! Vũ Lục Hàn ấn đại vào
nút màu xanh, bởi cô đã ấn vào nút đó để mở cánh cửa từ bên ngoài. Cánh
cửa kính mờ bất ngờ bật mở khiến cô giật nảy mình, và vô cùng ngạc nhiên bởi người đang chờ đợi phía sau cánh cửa, nhìn lại cô bằng đôi mắt mở
to sững sờ, là Chu Bạch Thảo. Nàng như đang chuẩn bị cho một cuộc hẹn
hò; mái tóc đen dài uốn xoăn nhẹ tết đuôi cá kiểu Pháp, chiếc váy len
màu trắng kem trang nhã của Chanel, đôi giày búp bê màu đỏ mận trùng màu với túi xách Gucci xinh xắn đeo hờ trên vai. Chu Bạch Thảo gần như hóa
đá trước ngưỡng cửa khi nhìn thấy kẻ chào đón mình là Vũ Lục Hàn. Không
hơn gì nàng, Vũ Lục Hàn cũng chỉ biết tròn mắt nhìn và bất động. Người
tạm thời xóa tan khoảnh khắc ngượng ngùng ấy là anh tài xế người Thụy
Sỹ, Juliano.
“Cô Vũ”, anh ta đứng phía sau Chu Bạch Thảo, nhìn thẳng vào cô, “Ngài Adam nói rằng Ngài không thể liên lạc với cô. Ngài muốn chuyển lời đến
cô: “Chu Bạch Thảo đang đến. Tôi đang về, hãy để cô ấy đợi”…”
“Vâng…”, Vũ Lục Hàn sực tỉnh, nhớ ra điện thoại cô còn vứt trên
giường, rồi lại lúng túng trước cái nhìn dò xét của nàng tiểu thư xinh
đẹp, “Tôi sẽ… gọi lại cho… ừm, Ngài Adam. Cảm ơn, J.”
“Tôi vẫn ở ngoài này, nếu cô cần”, Juliano cúi đầu và đứng nghiêng
sang một bên. Chu Bạch Thảo chớp mắt như để khẳng định đây là hiện thực, bật ra một tiếng cười khẩy chua chát.
“Cô đã thành chủ nhân ở nơi này từ bao giờ vậy?”
Vũ Lục Hàn nuốt khan. Cô vẫn chưa thể vượt qua nỗi sợ hãi vô cớ khi
nói chuyện với Chu Bạch Thảo. Khí chất của nàng tuyệt đối lấn át cô. Cô
đứng lùi sang, chừa lại lối đi vào, lí nhí đáp một câu không khớp:
“Cô… hãy vào nhà… đợi Hàm Vũ Phong…”
Chu Bạch Thảo nhìn chằm chằm vào cô, rồi ngẩng cao đầu bước vào, tiến thẳng về chiếc ghế salon êm ái và ngồi xuống không khách khí. Vũ Lục
Hàn lật đật chạy vào bếp, mở tủ lạnh nhìn quanh tìm đồ uống, nhưng lại
quay sang hỏi:
“Cô có muốn uống gì không?”
“Nước lọc, cảm ơn.”
Trái với suy nghĩ của cô, nàng không tỏ vẻ hằn học và cũng không cố
làm khó cô. Vũ Lục Hàn với tay lấy cái cốc thủy tinh đẹp nhất trong tủ,
bắt chước Từ Thiên, lấy hai phần nước nóng và một phần nước lạnh. Cô sợ
rằng nước sẽ quá nóng khiến nàng khó chịu, lại thêm một chút nước lạnh
cho đến khi không còn khói bốc lên. Chu Bạch Thảo quan sát cẩn thận từng hành động của cô, nhìn chằm chằm vào cốc nước trước mặt, nhìn theo cô
ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Vũ Lục Hàn ngồi vặn vẹo những ngón
tay vì không có gì để nói, trong khi Chu Bạch Thảo bất thường im lặng.
“Cô đã ở đây bao lâu rồi?”, Chu Bạch Thảo tự mình phá vỡ sự im lặng
ấy, hỏi với giọng lạnh lùng nhất, “Trước hay sau bữa tiệc sinh nhật
tôi?”
Vũ Lục Hàn nuốt khan. “Sau.”
“Vậy là… cô coi thường lời tôi nói ư?”, nàng đổi giọng de dọa một
cách khác thường. Vũ Lục Hàn không cúi gằm mặt sợ sệt nữa, nhưng cũng
không nhìn nàng.
“Tôi chưa bao giờ coi thường”, cô đáp, “Nhưng… cô không hiểu sự thật đâu…”
“Sự thật là cái quái gì? Tôi đã chịu quá đủ cách đối xử tệ hại của
anh ấy với mình, chỉ vì cô! Cô cũng là cái quái gì ở đây chứ?”, Chu Bạch Thảo rít lên đầy hằn học. Vũ Lục Hàn bất giác cúi đầu.
“Tôi… tôi là người giúp việc của Hàm Vũ Phong!”
Chỉ khi nói xong, cô mới nhận ra điều mình vừa làm. Hàm Vũ Phong sẽ điên lên mất, Vũ Lục Hàn tim đập rối loạn.
“Cô nói cái gì? Lý do buồn cười nhất tôi từng được nghe”, nàng khoanh tay lại, cười khẩy nhìn cô. Vũ Lục Hàn chỉ lắc đầu.
“Tôi chẳng có lý do gì để ở đây, cùng Hàm Vũ Phong”, Vũ Lục Hàn đáp.
“Có đấy. Cô cũng chỉ muốn quyến rũ anh ấy, và tài sản của anh ấy”,
nàng cười lớn, “Người đến quần áo cũng không thể tự mua như cô, ngoài
tiền ra còn cần gì nữa!”
“Cô đang hiểu nhầm rồi”, Vũ Lục Hàn nhăn nhó, nhưng không ngẩng đầu
lên dù chỉ một chút, “Hàm Vũ Phong… có thể… đã… chú ý tới người khác.
Tôi hoàn toàn không ở đây vì tiền hay tình cảm…”
“Chú ý đến người khác?”, Chu Bạch Thảo đột nhiên rướn người về phía Vũ Lục Hàn, “Cô đang nói bậy về thứ điên rồ gì vậy?”
Vũ Lục Hàn cắn môi. Có điều gì đó thúc đẩy cô phải nói về cô gái này. Khi ở trên tàu, Chu Bạch Thảo cũng đã từng đề cập đến cô gái ấy. Nhưng
nói ra khi chưa có chút cơ sở nào, liệu có đúng đắn không? Chu Bạch Thảo có sẵn sàng để biết về sự xuất hiện của cô gái ấy? Nàng đã theo đuổi
hắn gần mười năm trời, một người trung thành đến kinh ngạc. Nói ra bây
giờ cũng giống như hất vào nàng một gáo nước lạnh. Nhưng nếu không nói,
nàng vẫn sẽ tiếp tục mù quáng chạy theo hắn một cách vô ích. Hàm Vũ
Phong vốn không hề muốn đáp lại nàng. Vũ Lục Hàn nhớ đến những biểu hiện bỏ rơi của hắn với nàng, ngay trên con tàu của nàng, ngay tại biệt thự
của gia đình nàng. Hắn bây giờ không còn sự chú ý nào dành cho nàng nữa. Ngay cả Vũ
Lục Hàn, cô cũng không biết liệu hắn có chút nào nghĩ đến cô?
“Chị Bạch Thảo”, Vũ Lục Hàn đột nhiên đổi giọng nói, nhìn thẳng vào
nàng khiến nàng có chút bất ngờ, “Chị là người hết lòng yêu thương Hàm
Vũ Phong một cách chân thành nhất, những người kiên nhẫn và chung tình
như chị rất hiếm có bây giờ. Vì vậy em mong chị dành tình cảm của mình
cho người… xứng đáng hơn, đừng mất công theo đuổi Hàm Vũ Phong nữa…”
“Cô đang nói cái quái gì thế?”, Chu Bạch Thảo nhìn cô hằn học, “Bây giờ cô đang đe dọa lại tôi à?”
“Không”, Vũ Lục Hàn ngắt lời, mỗi khi nói một câu, tim lại đập rất mạnh, “Chị thật sự đang tốn thời gian của mình đấy…”
“Ý cô là Hàm Vũ Phong sẽ không bao giờ yêu tôi? Và sẽ yêu cô?”, Chu
Bạch Thảo cười giễu cợt, với lấy cốc nước và uống một ngụm. Nàng thấy
chột dạ khi Vũ Lục Hàn bất ngờ thay đổi như vậy. Lần cuối nàng nói
chuyện với Vũ Lục Hàn, cô vẫn còn cúi gằm mặt và im thin thít. Có gì đó
đã thay đổi cô gái này, và nàng khá không thích điều đó. Có nghĩa đối
thủ của nàng đã khôn ngoan lên một bậc, và đã tỏ ra mình cũng là một kẻ
không vừa. Dĩ nhiên rồi, nàng bĩu môi, Vũ Lục Hàn chắc chắn không hề đơn giản khi có thể quyến rũ Hàm Vũ Phong. Cô ta chắc hẳn phải vô cùng mưu
mô và đầy toan tính thì mới qua mặt được nàng. Hàm Vũ Phong, anh không ở đây để chứng kiến cái đuôi của con cáo…
“Chị đang hiểu nhầm rồi…”
“Cô… đúng là không tầm thường”, Chu Bạch Thảo lập tức ngắt lời. Điều
này làm Vũ Lục Hàn mất bình tĩnh, lo sợ nàng sẽ không lắng nghe mình,
“Cô nghĩ cô có thể đấu lại với tôi ư? Cô Vũ, tôi có tất cả, còn cô chẳng có gì! Cô…”
“Hàm Vũ Phong gặp lại người yêu cũ rồi!”
Vũ Lục Hàn nhanh chóng cắt ngang, nói thật nhanh rồi bối rối nhìn ánh mắt sững sờ của Chu Bạch Thảo. Nàng gần như không nói nên lời.
“Thật… thật ra thì cũng chưa rõ… nhưng cô gái ấy… khả năng cao chính là người yêu cũ…”
“Cô gái nào?”, Chu Bạch Thảo vô thức hỏi, giọng lạc đi. Một mình Vũ
Lục Hàn đã là vô cùng tệ. Người yêu cũ xuất hiện lại là tệ gấp đôi. Nàng đã từng nghe Trần Hải Minh kể về người con gái Hàm Vũ Phong một thời
yêu tha thiết, nàng không phủ nhận đã thầm ghen tị với người ấy. Nàng
nhẹ nhõm khi cô ta tự mình phản bội Hàm Vũ Phong; điều đó có nghĩa hắn
sẽ không đời nào quay lại với mối tình ấy nữa. Vậy mà sao lúc này, trong lòng nàng như có lửa đốt. Bỗng chốc, Hàm Vũ Phong cứ như đã tuột xa
khỏi tầm tay.
“Em… nghĩ rằng… đó là… hàng xóm của anh Từ Thiên. Em chưa… chắc chắn, em muốn hỏi anh Trần Hải Minh…”, Vũ Lục Hàn vừa nói vừa nuốt khan, khó
xử trước phản ứng của nàng. Chu Bạch Thảo đột ngột đứng phắt dậy, kéo
tay cô đi thẳng ra cửa.
“Đi đến nhà Trần Hải Minh!”, nàng không màng đến quyết định của cô,
kéo cô phăm phăm đi ra khỏi căn hộ của hắn. Juliano quả nhiên vẫn nghiêm túc đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Vũ Lục Hàn bị khách của Hàm Vũ Phong
kéo đi như thế, không do dự ngăn lại.
“Ngài Adam sẽ về bây giờ. Mong các cô sẽ ở yên chờ đợi.”
“Chúng tôi không phải tù nhân của các người!”, Chu Bạch Thảo hét lên
bằng thứ tiếng Anh hoàn hảo, “Tránh ra trước khi tôi đề nghị Hàm Vũ
Phong sa thải anh!”
“J, tôi sẽ gọi cho James”, Vũ Lục Hàn lúng túng nói, hơi xấu hổ bởi
ngoại ngữ kém cỏi so với nàng, “Anh không phiền đưa chúng tôi đến một
nơi chứ?”
Người Thụy Sỹ nhìn lần lượt hai cô gái, rồi đi thẳng về căn hộ của Hàm Vũ Phong.
“Rất hân hạnh”, Juliano tự tay gõ mã hóa để khóa cánh cửa, và chậm
rãi đi phía sau hai cô gái rời khỏi khách sạn của Hàm Vũ Phong.
Trong phòng ngủ, trên giường, điện thoại của Vũ Lục Hàn vang lên lần thứ ba.
Trần Hải Minh sở hữu môt căn hộ to vừa phải tại một chung cư đắt tiền thuộc khu đô thị hiện đại của Hoàng Lâm. Cậu luôn thích sự đơn giản, nên mọi thứ trong căn hộ đều được bài trí theo cách đơn giản nhất. Chỉ riêng bếp, Trần Hải Minh
không hề thiếu bất cứ loại dụng cụ gì. Lúc này, cậu đang bận bịu làm một chiếc bánh moose dâu tây, bởi Chu Bạch Thảo gọi điện nói sẽ đến cùng Vũ Lục Hàn. Hai người họ dường như không thích nhau, cậu nhận định từ
trước, giờ lại rủ nhau đi chơi rồi ghé qua chỗ cậu? Con gái, không bao
giờ có thể hiểu nổi họ…
Chuông cửa vang lên, Chu Bạch Thảo và Vũ Lục Hàn hẳn đã đến. Tóc Đỏ
vặn lò nướng, rồi nhanh chóng mở cửa. Trái với sự niềm nở của cậu, Chu
Bạch Thảo trông như người mất hồn, và Vũ Lục Hàn cứ như một cô bảo mẫu
đi theo trông nom nàng tiểu thư. Sau vài giây kinh ngạc, Trần Hải Minh
mời họ vào và nói một vài câu chuyện phiếm. Chỉ có Vũ Lục Hàn đáp lời
một cách xã giao, còn nàng tuyệt nhiên im lặng. Tò mò rồi đây, cậu nghĩ, hai người họ đang chơi trò gì vậy? Tóc Đỏ theo thói quen rót hai ly
vang trắng, và quay sang nhìn Vũ Lục Hàn.
“Em có uống được không?”, cậu giơ chai rượu lên. Cô vội vã lắc đầu.
“Em chỉ uống nước thôi, cảm ơn anh!”
“Đó là Sauvignon Blanc đấy”, Chu Bạch Thảo nhìn cô, có chút khinh miệt. Vũ Lục Hàn rõ ràng không biết thưởng thức.
“Anh đang làm chút đồ ăn nhẹ, chính xác là bánh. Vì thế uống thứ này
có lẽ phù hợp hơn uống nước…”, Trần Hải Minh nhìn cô giải thích, liếc
qua đồng hồ. Còn năm phút nữa bánh sẽ hoàn thành. Mùi thơm ngậy đã bắt
đầu vương khắp nơi.
“Em cảm ơn, nhưng em chỉ uống nước thôi…”, cô một mực từ chối. Vũ Lục Hàn đã vô cùng sợ uống rượu sau buổi tối ngày hôm ấy. Nếu không bắt
buộc, cô sẽ không bao giờ nhấp môi thêm lần thứ hai.
“Vậy… hai cô nhóc cần tôi vào việc gì?”, Tóc Đỏ đặt chai rượu lên
bàn, lấy cho Vũ Lục Hàn một cốc nước lọc, “Tôi có thể giúp gì cho hai
quý cô?”
“Anh phải kể rõ cho em nghe về người yêu cũ của Hàm Vũ Phong!”, Chu
Bạch Thảo không cần kiêng nể, lập tức vào đề, “Lần này là một sự cầu
xin. Xin anh đừng giấu điều gì nữa!”
Một vài giây ngỡ ngàng ập đến. Trần Hải Minh ngồi bất động trên ghế,
mở to mắt nhìn nàng, rồi nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Cậu rõ ràng còn ái
ngại Vũ Lục Hàn. Cô bắt được suy nghĩ của cậu, đành lòng lên tiếng.
“Em hình như có một linh cảm rằng Hàm Vũ Phong đã gặp được người yêu trước…”
“Vậy là em biết cả rồi ư?”, giọng của cậu trầm hẳn. Trần Hải Minh vẫn còn bất ngờ trước diễn biến mới mẻ này. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày
Vũ Lục Hàn phát hiện ra – mà không phải thông qua Hàm Vũ Phong.
“Em vẫn chưa biết? Vì sao em nghĩ cậu ta đã gặp được người yêu cũ của mình?”, Tóc Đỏ thốt lên. Cô rụt cổ lại, thở dài.
“Em thực chất đã đi hỏi Từ Thiên. Em nghĩ rằng cô Vũ Lam, người đi
cùng anh Từ Thiên hôm chủ nhật, là người yêu cũ của Hàm Vũ Phong…”
“Là cô ả đó?”, Chu Bạch Thảo trợn mắt, rít lên. Chẳng trách cô chưa
bao giờ gặp cô ta, nhưng lại thấy vô cùng khó chịu. Trần Hải Minh chỉ
nhìn một mình Vũ Lục Hàn, ánh mắt đan xen nhiều cảm xúc hỗn tạp.
“Em đã biết được bao nhiêu rồi?”
“Em biết rằng Vũ Lam vừa trở về từ Anh tháng trước, ở cùng mẹ là hàng xóm cạnh gia đình Từ Thiên, đã có vài mối tình khi còn ở Anh, và…”
Sự ngập ngừng của cô khiến Chu Bạch Thảo sốt ruột.
“Thế cuối cùng cô ả đó có phải người yêu của anh Vũ Phong hay không?”
“Và sao?”, Tóc Đỏ gặng hỏi. Vũ Lục Hàn đảo mắt, nhìn đi nơi khác.
“Em cũng không biết, nhưng anh Từ Thiên nói, em… ừm, em và cô gái ấy… khá giống nhau…”
Trần Hải Minh nghe như một tiếng sấm ngang tai. Hàm Vũ Phong, lần này thì cậu xong thật rồi!
“Vũ Lục Hàn, hai người không giống nhau một tí nào!”, Tóc Đỏ quyết
định lấp liếm hộ bạn. Cách ấy có vẻ có tác dụng, khi Vũ Lục Hàn đột
nhiên tươi tỉnh hẳn.
“Vậy anh Từ Thiên chỉ nhìn nhầm phải không?”
“Đúng thế. Người với người, hak hao giống nhau chẳng có gì lạ. Tôi
gặp nhiều rồi…”, Trần Hải Minh đầy vẻ trầm tư. Vũ Lục Hàn đương nhiên
không nên biết về sự thật. Chính cậu còn không rõ, Hàm Vũ Phong yêu Vũ
Lục Hàn hay vẫn còn yêu Vương Vũ Lam. Sẽ thật tốt nếu cậu ta vượt qua
được mối tình đầu đáng thương này; nhưng sẽ là cực kì tệ nếu để Vũ Lục
Hàn nhận ra. Hàm Vũ Phong tốt nhất đừng nên lấy Vũ Lục Hàn làm tấm bia
thay thế cho hình bóng cũ. Nếu không, dù Trần Hải Minh có là vị thánh ba đầu sáu tay, cũng không thể nào cứu giúp hắn khỏi thảm cảnh xảy ra cuộc chiến tranh thế giới. Hàm Vũ Phong ngay từ đầu nên vô cùng dứt khoát
mới phải!
_____________
Xin lỗi các cậu vì đã để quá lâu. Mình đang khá thiếu thời gian vì
phải làm bài thi cuối kì, nhưng bây giờ rảnh được một chút rồi. Bù lại,
mình sẽ viết phần tiếp dài hơn và đăng ngay buổi tối mai (bây giờ đã
sang ngày mới nên nó sẽ là tối nay). Chúc các bạn có một ngày vui vẻ!
Cảm ơn rất nhiều
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT